"Hay lắm! Nhanh giết chết ả ta, khi trở về ta sẽ nói Rồng Đen thưởng cho ngươi." - Tiểu Thư Hắc Mộng đứng ở bên ngoài reo hò cổ vũ, nếu bỏ qua việc nàng miệng lưỡi có phần độc ác, thì dáng vẻ của nàng vẫn là một cô bé rất dễ thương.
Hắc Ám Ma Vương hóa thành khói đen bao phủ Thiên Thanh vào bên trong. Cả bầu trời mây đen mù mịt không thể nhìn thấy gì.
"Cô ta bị nhốt vào Vương Quốc Hắc Ám rồi, nếu trong năm phút không thoát ra được thì sẽ bị hút cạn sự sống, trở thành một Bóng Ma." - Tiểu Thư Hắc Mộng cười khúc khích nói.
Ở phía bên kia sắc mặt mấy vị Thánh trầm xuống, ai cũng biết Hắc Ám Ma Vương đã sử dụng một loại kỹ năng đặc thù nào đó.
"Thánh Linh sẽ không sao chứ?" - Thanh Lâm lo lắng hỏi.
"Nếu thoát ra được thì sẽ không sao?" - Hắc Mộc Lâm Thánh dùng giọng nói già nua trả lời.
"Vậy nếu không thoát ra được thì sao?"
"Vậy thì linh hồn cô ta sẽ trở về cây Thánh Linh, trải qua trăm ngàn năm thì sẽ phục sinh." - Hắc Mộc chậm rãi nói tiếp.
"Cùng lắm thì tôi dùng Kiếm Không Gian cứu Thiên Thanh ra, mọi người không cần quá lo lắng."
Tử Tinh rút ra chuôi kiếm, một khe nứt không gian xuất hiện trên đầu nàng, ánh mắt chăm chú nhìn đám mây đen khổng lồ trên bầu trời, giống như sẵn sàng ra tay cứu người bất cứ lúc nào.
Bên trong Vương Quốc Hắc Ám khói đen mù mịt, vô số Bóng Ma lượn lờ, trừng mắt nhìn Thiên Thanh, thỉnh thoảng chúng lại rít gào vô cùng đáng sợ.
"Kiệt kiệt kiệt!" - Hắc Ám Ma Vương xuất hiện dưới hình dạng một cái bóng đen, tiếng cười đinh tai nhức óc, khiến người khác lạnh xương sống.
"Nơi này là lãnh địa của ta, cô chịu thua đi, không có Rừng Thiêng hỗ trợ cô đánh không lại ta đâu."
"Ta là một hiệp sĩ, bắt nạt một cô gái chẳng hay ho gì."
Thánh Linh Lâm Thánh không trả lời, nàng chỉ vung vẩy nhánh cây, tạo ra một màn chắn ngăn cản khói đen bên ngoài. Nhưng khói đen giống như một con quái vật, không ngừng va đập gặm cắn màn chắn năng lượng.
Sắc mặt Thiên Thanh biến đổi không ngừng.
"Phòng thủ không phải là cách, mình phải sớm thoát ra khỏi đây."
Đôi mắt đẹp của nàng phát sáng, sử dụng một loại đồng thuật, nhìn một lượt trong không gian tăm tối, nhưng tất cả những gì nàng thấy chỉ là màn đêm vô tận.
"Keng... Keng..." - Những Bóng Ma liên tục giương vuốt tấn công màn sáng, khiến rào cản rung lên, giống như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
"Thật không biết điều!" - Ma Vương Hắc Ám lầm bầm một câu, ông ta giương bàn tay về phía Thiên Thanh.
"Bàn Tay Tử Thần!" - Từ miệng Ma Vương Hắc Ám phát ra âm thanh chú ngữ, cánh tay của ông ta kéo dài, phình to ra thành một bàn tay quỷ khổng lồ, tóm lấy Thiên Thanh bóp nhẹ một cái.
Màn sáng bảo hộ giống như tờ giấy mỏng, rắc một tiếng liền vỡ tan.
Thiên Thanh bị bóp nghẹt, không thể cựa quậy, chỉ dùng ánh mắt xanh lá nhìn Hắc Ám trừng trừng.
"Ta biết đây không phải bản thể thật của cô, nhưng muốn ngưng tụ lại một thân thể mới chí ít cũng phải vài ngàn năm."
"Tạm biệt!" - Hắc Ám Ma Vương cười một tràng dài, sau đó bóp mạnh.
Thân thể Thiên Thanh tan vỡ thành vô số đốm sáng, bay phất phơ trong không trung.
Bầu trời cũng sáng sủa trở lại, Hắc Ám Ma Vương oai vệ uy nghiêm trên không trung, giơ cao thanh ma kiếm của hắn.
"Ta thắng!"
Nhưng cười chưa được bao lâu thì cơ thể hắn ta xuất hiện những đốm xanh nhỏ li ti, những đốm xanh xuất hiện càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, cuối cùng bao phủ toàn bộ cơ thể hắn ta, biến hắn thành một bức tượng gỗ có màu xanh lá.
Bức tượng rơi từ trên không trung xuống, khi va chạm với mặt nước thì vỡ tan thành vô số mảnh. Từ trong những mảnh vỡ bay lên những điểm sáng nhỏ li ti, tụ tập cùng những đốm sáng còn xót lại trên bầu trời, một lần nữa ngưng tụ thành Thánh Linh Lâm Thánh.
"Linh Hồn Thanh Mộc!"
"Tên Hắc Ám thật ngu ngốc, lần này để hắn lại Hố Chôn Xương mười ngàn năm mới được." - Tiểu Thư Hắc Mộng lầu bầu, nàng khẽ vẫy tay về chỗ Hắc Ám Ma Vương rơi xuống.
Bàn tay nàng khẽ nhiếp, vô số mảnh giáp vỡ và thanh Hắc Ám Ma Kiếm liền bay về phía nàng.
Tiếp theo cô bé lấy ra một cái hộp sọ đen thui, bóp nát hộp sọ.
Một ngọn lửa đen liền bay ra, chui vào bên trong bộ giáp và thanh kiếm.
Hắc Ám Ma Vương một lần nữa sống lại, nhưng bây giờ trông ông ta vô cùng suy yếu, bộ áo giáp chằng chịt vết nứt.
"Ngươi quay về Đồng Bằng Xương Trắng đi, đừng ở lại đây làm mất mặt."
"Đích thân ta sẽ chỉ huy trận chiến này." - Tiểu Thư Hắc Mộng trừng mắt nhìn Hắc Ám Ma Vương, giống như một chủ nhân đang trách mắng người hầu.
"Vâng thưa Tiểu Thư." - Hắc Ám Ma Vương dường như cũng thấy biểu hiện vừa nãy của mình quá tệ hại, chỉ cúi đầu xin lỗi.
Sau đó ông ta lấy ra một viên đá màu đen, bóp mạnh một cái. Một cánh cổng không gian được mở ra, đưa ông ta trở