Nhân tộc từ Thượng cổ xưng bá tinh không, Thái cổ chủng tộc ngủ đông đã
không có bất kỳ chủng tộc nào có thể cùng Nhân tộc so sánh, cường đại
như Thánh tộc cũng không thể cùng Nhân tộc ganh đua, đây là sự thật
không thể phủ nhận, nhưng nếu thời kỳ hưng thịnh có thể nói đó là ở
Trung cổ, lúc đó Nhân tộc ép đến cho dị tộc bên ngoài không thể thở nổi, nếu không phải có nhiều cố kỵ không biết Nhân tộc khi đó có khả năng
tiêu diệt dị tộc hay không.
Ở Trung cổ Nhân tộc được thống trị
dưới Tứ đại Vương triều cường thịnh, Tứ đại Vương triều khi đó nắm lấy
năm thành chiến lực của toàn Nhân tộc, thậm chí còn cường đại hơn cả
Thập nhị thế lực hiện nay một chút, chỉ là sau đó bọn hắn lại quỷ dị
biến mất dẫn đến Trung cổ sụp đổ, có người nói bọn hắn ẩn đi, có người
nói bọn hắn bị cường đại hơn thế lực tiêu diệt, chỉ là lấy Nhân tộc cùng Tứ đại Vương triều khi đó thực lực thì có thế lực nào có khả năng sao?
Đáp án là không! Đương nhiên cũng không nhiều người biết việc này, Tứ
đại vương triều chính là nối gót sau mấy đại thế lực quyết định ẩn đi,
người ta nói Nhân tộc nước rất sâu chính là ngụ ý này. Nhân tộc cũng thế thì dị tộc đương nhiên cũng không kém. Qau bao nhiêu năm vẫn luôn ở
trạng thái rằng co chính là như vậy.
Trong Tứ đại vương triều thì có một vương triều có Hoàng tộc là Đông Phương gia tộc, Đông Phương
Giang Hạ chỉ sợ chính là một thành viên trong đó, không những thế hắn
còn là thành viên thiên tài đáng sợ của Đông Phương gia!
“Ầm!”.
Một tiếng trầm đục vang lên, Băng Thần một kích không thành bị đẩy lùi
lại, về phần Đông Phương Giang Hạ tuy rằng vẫn đứng tại chỗ nhưng gót
chân dã ngập trong nên đất, hắn lập tức liền phản công.
“Sát
vương đế quyết! Đế diệt thương khung!”. Một tiếng lạnh lùng vang lên,
Đông Phương Giang Hạ cùng Băng Thần gaio thủ đương nhiên không dám hời
hợt, chỉ thấy hắn quanh thân lại có ba đạo Kim long bóng mờ gầm lên
hướng Băng Thần gào thét cắn đến. Vừa mới giao thủ đã là sát chiêu.
“Băng phong thiên địa!”. Băng Thần đương nhiên cũng không dám lãnh đạm, cho
dù hắn cuồng cũng cần cẩn thận cường địch như Đông Phương Giang Hạ,
không vì điều gì, chỉ vì tên kia tu vi cũng là Thánh tổ bước thứ năm! Ba đạo kim long bóng mờ đang lao về phía hắn lập tức bị ảnh hưởng, rất
nhanh ba cái băng long bị cố định ngay trên không trung!
“Huh!”.
Đông Phương Giang Hạ con ngươi co rút, Băng Thần kia rút cục là ai mà
lại có Băng hàn chi khí bá đạo như vậy? Đóng băng được cả Long khí của
hắn? “Ah...”. Hắn chợt kinh hãi, Băng Thần trước mặt hắn đã biến mất,
hắn thân hình một lóe đã biến mất, tại chỗ nguyên bản hắn đứng có mấy
đạo băng kiếm lao lên từ mặt đất, nếu hắn không nhanh chân né đi chỉ sợ
đã bị đánh xuyên. “Hừ!”. Tránh đi vị trí cũ hơn ba trượng hắn một lần
nữa hiện thân, hừ lạnh một tiếng đã lấy tay hóa chỉ, vô số đạo kiếm khí
hiện ra đâm về phía hư không băng tinh.
“Ầm!”. Hăn không vang lên tiếng va chạm, một bóng đen bị đẩy ra khỏi hư không, chính là Băng
Thần, hắn không biết dùng thủ đoạn gì đã như dung nhập vào hư không, chỉ là không qua mắt được Đông Phương Giang Hạ.
“Huh! Không tồi!”.
Đông Phương Giang Hạ một kiếm bức ra hiện thân nhưng Băng Thần cũng
không có bao nhiêu sợ hãi mà chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ rồi đứng yên
nhìn đối phương.
“Vận dụng Băng hàn chi khí bao phủ một vùng rộng lớn sau đó hòa mình vào trong đó, đáng sợ...”. Đông Phương Giang Hạ tuy rằng bức ra đối phương nhưng vẫn không dám lãnh đạm ngưng trọng nói. Có thể dung nhập thiên địa đến mức kia cũng không dễ ah. Giao thủ ngắn
ngủi bọn hắn đều hiểu đối thủ trước mặt cường đại không kém mình, đương
nhiên đây là dưới tình hình không sử dụng đến át chủ bài, nếu sử dụng
đến lại khác...
“Hê hê, dùng thực lực đi...”. Băng Thần đột nhiên cười quái dị nói. “Hiếm khi gặp được đối thủ cấp độ như ngươi, giết
ngươi ta mới thấy thú vị...”. Hắn quanh thân Băng hàn chi khí tập hợp
lại hình thành vô số băng thứ trôi lơ lửng mũi nhọn hướng về Đông Phương Giang Hạ. “Đi!”. Hắn quát một tiếng rồi vung tay chỉ về phía Đông
Phương Giang Hạ, những băng thứ đó liền lao về phía người sau.
“Hừ! Long khiếu thiên! Gầm!”. Đông Phương Giang Hạ hừ lạnh gầm lên, hắn là
dùng âm công công kích, có thể thấy từ miệng hắn từng vòng tròn vàng
phát ra đánh về phía Băng thứ, lực chấn động kinh khủng lập tức đánh tan không ít băng thứ, những băng thứ còn lại cho dù vẫn còn nguyên dạng
nhưng tốc độ đã giảm nhiều, hộ thân Long khí của Đông Phương Giang Hạ
liền có thể tùy tiện cản lại phá vỡ.
“Ngươi có thể đỡ được bao
nhiêu? Băng thiên vô tận!”. Băng thần cười hắc hắc nói. Theo hắn nói dứt lời thì lại có càng nhiều hơn băng thú hiện ra sau đó lao về phía Đông
Phương Giang Hạ như là vô cùng vô tận.
“Nghĩ Bản Hoàng tử sợ
ngươi?”. Đông Phương Giang Hạ thấy vậy thì nhíu mày, con ngươi lóe lên
tí ti sát khí nói. “Hỏa long thiên vực!”. Hắn quanh thân vốn là Kim long thần kỳ hóa thành hỏa long mà đỏ tỏa ra nhiệt độ kinh khủng vờn quanh
hắn thân thể sau đó hướng đến phía những băng thứ đang lao đến.
“Ầm” “Ầm”. “Xuy”. “Xuy...”. Một cột trắng được tại thành tù vô số băng thứ
lao vào Hỏa long nhìn như một cái cột đỏ vang lên tiếng va chạm chát
chúa lử bị dập tắt, băng tan chảy nhìn từ xa cảnh tượng có thể nói là
rất đẹp mắt.
“...”. Chưa đến mười lăm hơi thở. Băng thần một đòn
công kích này đã bị Đông Phương Giang hạ hóa giải, nhìn từ ngoài có thể
thấy Băng Thần giống như bị áp chế rồi.
“Khặc khặc! Ngươi rất
tốt!”. Băng Thần không chút kinh ngạc cười lên quái dị. “Băng tuyết lãnh địa...”. Hắn một tay chỉ trời, một tay chỉ đất giọng nói như thần thánh điểu khiển một phương thiên địa, chỉ là theo hắn nói bầu trời bắt đầu
hạ xuống tuyết, hắn giống như ngôn xuất pháp tùy như vậy ah!
“Đây là... Băng yêu thiên phú thần thông?”. Đông Phương Giang Hạ con ngươi
không che dấu được vẻ khiếp sợ nói. Yêu loại được sinh ra tử các nguyên
tộ tự nhiên như Lôi thú, Vân thú, Hỏa thú, Băng thú... đều vô cùng cường đại, bọn hắn chính là có thể điều khiển một phương thiên địa khi sử
dụng đến bản mạng thần thông, đáng sợ nhất chính là quân chiến, chỉ là
hắn chắc chắn Băng Thần kia là Nhân tộc, Nhân tộc làm sao có thể lại sử
dụng được Băng yêu thần thông?
“Vẫn là ta xem nhẹ ngươi sao?”.
Đông Phương Giang Hạ lẩm bẩm, hắn qua đi một chút kinh ngạc thì đã bình
thường lại. Hắn tay phải hoa lên một thanh kim sắc trường kiếm xuất
hiện. “Ta dùng đến Trảm long kiếm thì ngươi có thể tự hào rồi... Kiếm
yên diệt!”. Lần này hắn chủ động hướng Băng Thần công kích. Trảm long
kiếm phía trên thình lình xuất hiện Kiếm ý đệ nhị đoạn cộng thêm kiếm
kình như cự kiếm trảm về phía Băng Thần.
“Băng bích!”. Băng Thần
đương nhiên không dám lãnh đạm hô lên, lập tức từ dưới đất lao lên một
một bức tường băng nhằm cản lại một kiếm hủy diệt này, chỉ là một cái
tường băng có thể cản lại Kiếm hình cùng kiếm ý dung hợp lại được một
cái cùng Băng Thần tương xứng điều khiển sao? Đáp án chính là phủ định
rồi.
“Rắc”. Chỉ nghe rắc một tiếng, Đông Phương Giang Hạ công
kích đã đánh xuyên qua băng bích, một lần nữa trực hướng Băng Thần, xung quanh kiếm khí thậm chí còn cường đại hơn nhiều, khí tức kinh khủng lao về phía Băng Thần! Chỉ là Băng Thần cũng không mấy sợ hãi mà con ngươi
lóe lên, cười quái dị nhìn Đông Phương Giang Hạ.
“Băng bạo!”.
Băng Thần cười nhạt rồi lạnh lùng nói hai chữ, lập tức những bông tuyết
đang rơi xuống kia bạo phát ra lực lượng kinh khủng phát nổ.
“Ầm!”. “Oàng...”. Đông Phương Giang Hạ một chiêu “Kiếm yên diệt” đánh sâu vào
phạm vi tuyết rơi đương nhiên bị rất nhiều bông tuyết đang rơi xuống này nổ tung cản lại, ngay gần Đông Phương Giang Hạ nếu không phải là có
Kiếm khí cũng Long khí bao quanh thân thì e rằng cũng bị ăn cái thiệt
thòi không nhỏ.
“Hừ! Kiếm phạt thiên!”. Đông Phương Giang Hạ công kích đương nhiên không sợ hãi ngược lại hắn hừ lạnh một tiếng rồi biến
chiêu, hắn chỉ thẳng Trảm long kiếm hướng bầu trời hét lớn, như đồn ý
với kêu gọi của hắn, từ phía trên bầu trời hạ xuống
vô số cự kiếm bóng
mờ tỏa ra vvo cùng uy thế đâm về phía Băng Thần.
“Huh...”. Băng Thần con ngươi co lại, hắn đương nhiên cũng không nghĩ đến một chiêu bà đạo
này. “Hừ! Băng phong thiên lý!”. Hắn gầm lên một tiếng, vốn là Băng
tuyết lãnh địa bầu trời thì lại giống như bắt đầu băng kết cản trước mặt Băng Thần, hắn như là đang đóng băng trên bầu trời.
“Rầm!”.
“Rầm!”. Vô số cự kiếm bóng mờ lập tức đâm lên những băng bích như alf
đám may trên bầu trời, vô số tiếng trầm đục vang lên, cự kiếm bóng mờ bị băng cản lại thì lớp băng cũng liên tục bị phá nát, vô số các mảnh băng tinh nhỏ rơi xuống khỏi bầu trời rơi xuống đât.
“Không trả lại
cho ngươi thì không phải đạo ah!”. Băng Thần đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội công kích như vậy cười lạnh nói. “Đại Băng quyển!”. Lấy hắn làm
trung tâm một vòng xoáy như là vòi rồng những mãnh băng vỡ hình thành,
tốc độ càng lúc càng nhanh sau đó như một cái vòi rồng nối tiếp thiên
địa lao về phía Đông Phương Giang Hạ.
“Huh...”. Đông Phương Giang Hạ con ngươi co rút, Băng Thần công kích tốc độ vượt qua hắn dự đoán,
nhanh lấy lại bình tĩnh hắn quanh thân Long khí càng thịnh. :”Cửu long
phệ thiên!”, hắn gầm lên, lập tức đạo bóng mờ long ảnh đủ loại long tộc
hiện ra sau đó không ngừng xoay tròn, một đạo long quyển phong nhanh
chóng hình thành cùng Đại băng quyển của Băng Thần đối kháng.
“Ầm”. “Uỳnh!”. Hai cái phong bạo nối tiếp thiên địa liền như vậy va chạm vào
nhau, cảnh tượng hùng vĩ phi thường, phạm vi đánh nhau lập tức mở rộng
ra mấy trăm dặm kinh dộng không ít Thí luyện giả gần đó, chỉ là bọn hắn
đều kinh sợ nhìn đến mà thôi, xung quanh gần đó còn không có ai dám đến
gần hơn quan sát. Hai tên kia chiến lực đã là hàng đỉnh phong của đám
Thí luyên giả, kẻ dám đến gần quan sát đương nhiên không nhiều nhưng
chắc chắn sẽ có, bọn hắn cũng muốn xem đang tranh đấu là hai người nào.
“Huh! Đây cũng là như ta ở trong Tiểu thế giới đi ra người sao?”. Ở một nơi
rất xa có một cái Thanh niên nhìn thấy phương xa hai cái vòi rồng đang
tranh đấu thì nghi hoặc lẩm bẩm sau đó phi thân lên lao về phía đó, kẻ
này tu vi vậy mà cũng có Thánh tổ bước thứ năm! Thời đại này làm sao lại có nhiều Yêu nghiệt như vậy đi ra?
“Đây là hai kẻ nào? Cường đại như vậy? Ha ha! Bản thiếu gia tịch mịch bao nhiêu năm cũng gặp địch thủ rồi...”.
“...”. Đi vào Hư thiên bí cảnh có rất nhiều cường giả, có cả lớp người thanh
niên, trung niên hay trưởng giả... Chỉ cần tu vi chưa đến Hư vô cảnh đều có thể đi vào, mắt khác ở đây xem trọng là tiềm lực nên có thể có
chuyên hai người bên ngoài đi vào cố chênh lệch tu vi lớn nhưng khi vào
đây lại bị đổi ngược lại, Vũ Thiên Quân cũng Nhị Thánh Hậu trước đó
chính là một ví dụ, cho nên đi vào trong này thì cho dù là đang ở bên
ngoài bá giả vào Hư thiên bí cảnh cũng phải cẩn thận vô cùng, một cái
tiểu bối thậm chí có thể tiện tay tru sát một vị có thâm niên cường
giả... Đương nhiên cũng không phải tất cả đều đúng như vậy...
“...”. Băng Thần cùng Đông Phương Giang Hạ đánh nhau cũng thể hiện ra bọn hắn
kinh khủng chiến lực, số người dám chạy đến nhìn cũng bất quá ba bốn cái mà thôi, bọn hắn đều là ngững kẻ tự tin không kém hai người đang đánh
nhau, đến xem như quen biết mà thôi.
“Hừm! Có kẻ cùng Băng Thần
tên quái vật kia đang đánh nhau sao?”. Cách chỗ đại chiến hơn năm mươi
dặm một cái thanh niên tử y nhíu mày nhìn phương xa hai cái vòi rồng
đang kịch liệt nói. “Ồ? Có chút quen chứ...”. Hắn lẩm bẩm một chút rồi
cũng phi thân lao về phía đại chiến, hăn chính là trước đó cùng Băng
Thần đến Hư thiên bí cảnh này, Tà Thần Âu Dương Linh Anh!
“Chạm...!”. Một tiếng như rách ra tan rã lại giống như va chạm vang lên, hai cái
vòi rồng laanhx nhau tách ra sau đó liền tan rã, hai bóng người ngưng
trọng hiện ra nơi không trung, hai người đứng lơ lửng nơi không trung y
phục tung bay phần phật uy thế bất phàm.
“Băng Thần sao? Bản
Hoàng tử cả đời không quên cái tên này!”. Đông Phương Giang Hạ thu lại
giọng nói cao cao tại thượng muốn thu Băng Thần làm hộ vệ trước đó nói,
có tôn trọng,c ó cả ngưng trọng.
“Đông Phương Giang Hạ cái tên
này Bản thần cũng nhớ kỹ!”. Băng Thần lạnh lùng nói, bọn hắn đánh nhau
nhìn như là hai cái vòi rồng lớn va chạm nhưng thực ra vô cùng hung
hiểm, chiêu chiêu thí mạng nhưng vẫn không làm gì được đối phương, bọn
hắn tách ra vì không muốn vận dụng thêm át chủ bài nữa, bọn hắn chưa đến mức thù hận phải chém giết đâu.
“Ha ha! Hóa ra là Dông Phương
huynh, không trách ta thấy quen thuộc khí tức!”. Bất chợt một giọng cười vang lên, một cái tử y thanh niên đạp không bay đến, là Tà Thần.
“Huh? Âu Dương huynh?”. Đông Phương Giang Hạ nhìn thấy người đến thì kinh
ngạc nói. Vòng tròn thiên tài bọn hắn số ít mới biết nhau ah. “Ngươi
biết hắn?”. Sau đó chỉ sang Băng Thần hỏi.
“Huh! Ta cùng Băng
Thần huynh cùng đi vào chỗ này...”. Tà Thần cười cười tà mị nói. “Không
bằng ba người chúng ta bắt tay ở trong Hư thiên bí cảnh đánh ra một mảnh thiên địa?”.
“Huh?!?”. Đông Phương Giang Hạ con ngươi co rút,
lấy hắn thiên phú cùng kiêu ngạo đương nhiên sẽ không muốn bắt tay cùng
kẻ khác, chỉ là hôm nay vô tình gặp một cái thiên tài cũng không dưới
hắn... Hắn có chút dao động với ý kiến này.
“Theo ta được biết
thì Quái vật kia đã đi vào Hư thiên bí cảnh này, cho đến nay vẫn chưa có tin tức gì nhưng ta khẳng định tám phần hắn đã đến đây, nói thật nếu là một mình ta không có tự tin cùng hắn tranh đấu, thêm Đông Phương huynh
cùng Băng Thần huynh chúng ta có khả năng chứ...”. Tà Thần ngưng trọng
nói.
“Hả?”. Đông Phương Giang Hạ cong ngươi có rút lâm vào trầm
tư, Quái vật kia hắn đương nhiên biết là ám chỉ ai, chỉ là bọn hắn cũng
không có thù hận gì, chắc sẽ không có xung đột. Băng Thần một bên cũng
không nói gì mà chỉ nhìn hắn nhàn nhạt mà thôi.
“Được! Chúng ta
hợp tác!”. Sau một chút suy nghĩ ngắn ngủi, Đông Phương Giang Hạ ngẩng
đầu lạnh nhạt nói. Cho dù hợp tác nhưng bọn hắn cũng không nhất thiết
cùng quái vật kia đánh nhau ah.
“Ha ha! Như vậy trước đánh máy
cái chuột nhắt nghe lén ah!”. Tà Thần cười to nói rồi ngang nhiên xuất
thủ, một đạo cột sáng tím đánh về phía rừng rậm xa xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com