Hư thiên bí cảnh tam đại phúc địa xem như là khu vực giảm xóc của Thí
luyện giả tham gia thí luyện bên trong Hư thiên bí cảnh cho nên ở đây
không cho phép bản dân Hư thiên bí cảnh đạt đến Hư vô cảnh Thánh hiền tu vi đặt chân nếu không sẽ gặp thiên khiển, thiên khiển đáng sợ nên đã
qua bao nhiêu thời đại không có Hư vô cảnh đại năng nào dám đến tam đại
phúc địa này, thế nhưng hôm nay nó bị một kẻ phá bỏ!
Hai năm
trước Hư thiên bí cảnh xuất hiện thiên khiển nhưng bị chặn lại đã khiến
cho Hư thiên bí cảnh cường giả bản thổ vô cùng kinh dị, tuy rằng ngoại
trừ hai tộc là Phong thần nghĩ tộc và Phong tộc ra thì hầu như chỉ có
đại năng Hư vô cảnh mới biết nhưng điều này cũng làm cho tất thảy đại
năng bên trong Hư thiên bí cảnh biết đến một cái Vô Đạo đại năng, hắn
không những đi đầu đột phá Hư vô cảnh giai đoạn thứ ba mà còn có thủ
đoạn kỳ bí chặn đứng Thiên khiển! Hôm nay lại có kẻ dám đặt chân một
trong tam đại phúc địa của Hư thiên bí cảnh đương nhiên sẽ gặp thiên
khiển, chỉ là kết quả còn chưa biết...
Cường cùng bí ẩn đại năng
giao thủ chớp mắt đã diễn ra, bọn hắn hai người đều có thể tùy tiện đánh nát hư không, thậm chí kẻ đến sau thủ đoạn còn có thể cao hơn Cường một đoạn!
“Rầm!”. Một tiếng trầm đục vang lên, Cường một quyền mang
theo kinh thiên hủy diệt lực lượng đánh lên một chưởng nhìn như nhẹ
nhàng của kẻ bí ẩn mới đến, kẻ trước liền như đấm vào bức tường thân
hình nhẹ chấn lui lại ba bước đạp trên hư không cách vị trí ban đầu mấy
dặm mới dừng lại.
“...”. Thần Quân, Vũ Thiên, tử y nữ tử ba người lập tức kinh dị, con ngươi lập lòe quỷ dị hào quang đều không hẹn mà
gặp lùi lại. Cường từ lúc xuất hiện sau đó áp chế sáu vị thiên kiêu bất
quá cũng mới chưa đến hai canh giờ, lúc này hắn lại muốn cùng một vị bí
ẩn đại năng đại chiến?
“Không lẽ hắn là...”. Thần Quân nghiêm
nghị nhìn nam tử áo gai trên dưới ba mươi kia, hắn đã từng cùng Hư vô
cảnh giai đoạn thứ hai giao chiến, tuy rằng lúc đó Thái cổ độc long,
Nghĩ Hoàng đều không tung ra toàn lực nhưng hắn có thể địa khái suy đoán lực lượng của bọn hắn, nam tử áo gai này tuyệt đột có tu vi vượt qua Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai, bên trong Hư thiên bí cảnh này lập tức để
hắn liên tưởng đến một cái tên, Vô Đạo! Cái tên này đối với tất cả Thí
luyện giả tham gia thí luyện là vô cùng xa lạ nhưng đối với Thần Quân
cùng đại năng bên trong Hư thiên bí cảnh này đó chính như sấm bên tai,
có thể xem hắn là vô địch cường giả đại năng của Hư thiên bí cảnh!
“Ha ha ha! Thế nào tiểu huynh đệ, ta đã nói ngươi không thể đánh ta được
nha!”. Nam tử áo gai cười cười hiền hòa nói. Hắn giống như không mấy để ý việc Cường đột nhiên xuất thủ với hắn, có lẽ với hắn Cường đột nhiên
xuất thủ chỉ như một cái hài tử đùa nghịch mà thôi.
“Ông là kẻ
mạnh nhất mà bình sinh ta nhìn thấy...”. Cường mặt mũi nào có lạnh nhạt
như trước, thay vào đó chính là túc mục nghiêm nghị nhìn chằm chằm nam
tử áo gai. “Chỉ là e rằng ông có rắc rối rồi...”. Hắn bất chợt nhìn lên
thiên không nói, đồng thời với đó hắn phất tay một cái thu lại năm đại
thần thông đang vây khốn năm vị Thiên kiêu cường giả, hắn đến nhìn cũng
lười nhìn năm kẻ đó, chỉ đang chú mục nhìn lấy nam tử áo gai một người.
“...”. Năm vị Thiên kiêu đều có tu vi nghịch thiên, nếu không phải gặp phải
Cường quái vật không hợp lẽ thường này đương nhiên có thể tung hoàng một phương ngang dọc. Thần thông của Cường tản đi hiện ra năm người mặt mũi âm trầm nhìn lấy Cường, từ trạng thái có thể nhìn thấy thần thông của
Cường tuy rằng vân khốn được bọn hắn nhưng còn không có khả tại chỗ chém giết, dĩ nhiên nếu là Cường có ý định chém giết hay không thì còn khó
nói! Năm vị thiên kiêu đương nhiên cảm thấy không khí có chút không
đúng, tuy rằng đều muốn lập tức lao lên quyết ăn thua đủ với Cường nhưng đều nhịn lại, nơi này đã nhiều thêm một cái nam tử áo gai, không những
thế, thiên không áp lực đang không ngừng tụ tập...
“Huh...”. Thần Quân đương nhiên hiểu ý Cường nói, thiên không hắc vân đen kịt đang tụ
tập kia là bằng chứng rõ ràng ah. Là Thiên khiển!
“...”. Nam tử
áo gai lắc đầu cười nhạt. “Ta nếu ngêng ngang mà đến đương nhiên không
sợ nó, huống chi một vật chết như nó ta có nhiều cách tránh đi!”. Hắn
nhìn thiên không tự tin nói đồng thời vươn ra tay phải, lập tức một loại lực lượng huyền ảo mà quen thuộc hiện lên, Thần Quân cùng Cường đương
nhiên đều nhận ra, là Thế cấp lực lượng dung hợp bên trong Hỗn mang lãnh địa. Về phần năm vị thiên kiêu vừa mới hiện thân hắn chỉ liếc nhìn một
lần lại không tiếp tục nhìn đến, xem ra hắn còn chưa để năm người vào
mắt, chí ít lúc này chính là như thế.
Nam tử áo gai nâng lên tay
phải búng nhẹ, một đạo lực lượng lập tức bay ra lơ lửng ở trên thiên
không, hắc vân đang tụ tập giống như nhận ra gì đó kỳ lạ tản đi, quả
nhiên nam tử áo gai không nói dối ah.
“Vô Đạo...”. Thần Quân cùng Cường đều mở miệng lẩm bẩm. Hai người đương nhiên là đều biết đến danh
tự này, chỉ có Vũ Thiên cùng Tử y nữ tử đều không hiểu nhìn sang hai
người, hai kẻ trước giống như biết gì đó.
“Ồ? Lại có kẻ nhận biết Bổn tọa danh hào?”. Nam tử áo gai đương nhiên chính là đương kim bá chủ Hư thiên bí cảnh Vô Đạo, hắn có chút kinh ngạc nhìn Thần Quân cùng
Cường nói. Thí luyện giả hầu như không có khả năng biết đến hắn mới
phải, ở đây lại có hia người nhận ra. Xem ra hai tên này đích xác không
có cái nào là đơn giản.
“Không biết Vô Đạo tiền bối giá lâm Đạo
trần hồ này là có chuyện gì?”. Mở miệng nói là Thần Quân, Cường vẫn là
đang trầm mặc nhìn lấy Vô Đạo không biết có chủ ý gì.
“Ha ha! Đủ trực tiếp!”. Vô Đạo lại cười nói sau đó cổ quái nhìn Thần Quân sau đó
lại nhìn Cường. “Các ngươi giống như không sợ ta đột nhiên xuất thủ đánh giết các ngươi?”. Vẫn là như cũ không nhìn đến còn lại bảy người ah.
“...”. Tuy rằng Vô Đạo không để ý đến bảy người kia nhưng bọn hắn đều biết
điều câm miệng không nói, tuy rằng không đồng ý với việc Vô Đạo xem
trọng hai tên kia mà không để ý bọn hắn nhưng cũng không dám nói, kẻ này bí ẩn cùng thủ đoạn vừa rồi tuyệt đối vượt xa bọn hắn lý giải cùng khả
năng.
“Không có khả năng!”. Thần Quân lắc đầu nói. “Ngài dù sao
cũng là bậc tiền bối sẽ không vô duyên vô cớ hướng bọn ta xuất thủ làm
khó dễ, nếu ta đoán không sai thì tiền bối ngài là có việc nhờ đến bọn
ta, về phần là việc gì ta nghĩ ta cũng có thể đoán một hai...”.
“Hử?...”. Vô Đạo con ngươi kẽ động, hắn như có chút bất ngờ nhìn Thần Quân, lại
nhìn sang Cường thì thấy kẻ sau biểu tình cũng không mấy bất ngờ, giống
như đã có suy đoán. “Xem ra các ngươi đã biết không ít chuyện...”. Hắn
giống như nghĩ đến chuyện gì đó lạnh nhạt nói.
“Ngươi thật có
cách...”. Cường bất chợt mở miệng chen vào nói. Hắn vừa nói thì Thần
Quân cũng hơi chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Cường lần đầu tiên gặp Thiên Quân đã không muốn lưu lại Hư thiên bí cảnh,
giống như hắn thế giới đang sống có chuyện phải lo lắng, muốn lập tức
quay về nhưng khi biết Hư thiên bí cảnh này phải mười năm mới mở ra cho
Thí luyện giả quay về thì có chút thất vọng, khi đó Thiên Quân còn có
cảm giác Cường đang tìm cách nhanh nhất để quay về, bây giờ Vô Đạo lại
hiện thân ở đây, lấy bọn hắn đầu óc có thể suy đoán cũng không phải
không có khả năng.
“...”. Vô Đạo đương nhiên cũng có chút
bất ngờ nhìn Cường, hắn còn chưa nói gì đâu? Về phần bảy người còn lại đều là
một đầu đầy sương mù không hiểu ba người kia nói, vấn đề quá thiên môn
ah!
Trầm mặc một chút qua đi Vô Đạo mới mở miệng nói. “Các ngươi
có thể đều biết bọn ta những người bên trong Hư thiên bí cảnh này cả đời là bị nhốt bên trong Hư thiên bí cảnh không thể đi ra, bọn ta tổ tiên
bao nhiêu đời tìm đủ mọi cách chỉ muốn rời đi Hư thiên bí cảnh này nhưng đều thất bại, ôm hận mà xuống suối vàng!”. Dừng lại một chút hắn có
chút ngột ngạt lại nói. “Ta đương nhiên cũng là kế thừa di nguyện của
tôt tiên cũng sẽ tìm mọi cách để có thể rời đi Hư thiên bí cảnh này, chỉ cần có thể cho con dân Hư thiên bí cảnh có thể đi ra bên ngoài ta bất
chấp tất thảy, không biết các ngươi có thể hay không giúp ta?”. Cuối
cùng hắn con ngươi như tách ra rét lạnh sát khí nhìn xung quanh đám
người nói. Giống như một lời không hợp lập tức hạ sát thủ.
“Các
ngươi chính là hậu nhân của những tội nhân thiên cổ, chúng ta làm sao có thể giúp các ngươi thoát khốn? Huống chi ta nghe nói ở Thái cổ có Hỗn
độn cảnh đại năng xuất thủ khóa lại một phương tinh vực, lại đánh xuống
quy tắc, cho dù chúng ta muốn giúp các ngươi cũng là hữu tâm vô lực!”.
Kẻ kế thừa Vạn tượng chi lực nhíu mày lạnh lùng nói.
“Ha ha! Tội nhân thiên cổ? Ha ha ha!”. Vô Đạo nghe vậy thì mở miệng ngửa mặt cười
lớn. “Thắng làm vua thua làm giặc mà thôi, năm đó nếu không phải tổ tiên của chúng ta thất bại thì các ngươi hôm nay mới là hậu nhân của tội
nhân thiên cổ ah!”. Hắn lạnh lùng nói. “Nói trắng ra là các ngươi không
muốn giúp chúng ta mà thôi!”. Hắn như thay đổi một người khác đầy sát
khí lãnh túc nói, xung quanh hắn không gian như bị sát khí làm đông lại, có thể thấy hắn một lời không hợp có thể tại chỗ chém giết mấy người,
thậm chí có thể là tất cả Thí luyện giả tham gia Hư thiên bí cảnh, hắn
tuyệt đối có khả năng này!
Ngoại trừ Cường không mấy để ý đang
lâm vào trầm tư gì đó, Thần Quân mày hơi nhíu thì bao quát cả Vũ Thiên,
cả mấy người như lâm vào hầm băng, Vô Đạo trước đó cho thấy hắn không
chút nào sợ hãi thiên khiển, lại thêm hắn tu vi cùng thực lực, ở đây mấy người có thể hay không chạy trốn còn là vấn đề ah!
Cả một một
vùng không gian như chìm vào trong yên tĩnh, Vô Đạo không động mà chỉ
lạnh như băng nhìn đám người xung quanh, về phần đám người thì đều kì lạ lâm vào trầm mặc.
“Hắc! Các ngươi nghĩ khi ta giết các ngươi thì sẽ có Hỗn độn cảnh đại năng đi vào Hư thiên bí cảnh này hướng ta xuất
thủ?”. Trầm mặc một lát qua đi Vô Đạo mới như cười không phải cười lạnh
như băng nói.
“...”. Mấy người con ngươi tập thể co rút thế nhưng rất nhanh liền hiều, Vô Đạo e rằng đã biết tinh không hôm nay hoàn
cảnh, Hỗn độn cảnh là không thể nào vào lúc này thức tỉnh, điều này có
nghĩa là không có kẻ nào có thể uy hiếp Vô Đạo.
“Kịch...”.
“Kịch...”. Bất chợt Cường hành động có chút kỳ quái, hắn thân hình đột
nhiên lui mạnh, mỗi bước đều khiến hư không phá toái kinh khủng, bất kể
là Vô Đạo, Thần Quân hay đám người thiên kiêu kia đều không biết hắn là
đánh cái gì chủ ý.
Cường trán đầy mồ hôi chảy ra khuôn mặt tái
nhợt âm trầm, khí tức khủng bố tràn ra, so với trước đó đột nhiên hướng
Vô Đạo còn thêm đáng sợ, thế nhưng hắn biểu tình hỗn loạn có thể cho
thấy hắn là đang... bất an! Là bất an cảm xúc không thể sai được ah, ở
đây mọi người đều có thể rõ ràng cảm nhận được, Cường đang bất an, có
thứ gì đó khiến hắn cảm thấy sợ hãi mà khơi dậy bản năng ah...
“...”. Bất kẻ Cường làm sao lại có cảm xúc bất an mãnh liệt nhưng hắn khí tức
như biển cuồng bạo lúc này khiến cho ở đây mọi người lại một lần nữa
biết đến hắn kinh khủng, như không có giới hạn, cho dù là Vô Đạo mày
cũng nhíu lại thâm trầm, về phần những người khác đều là kinh dị, riêng
Thần Quân lại là kinh ngạc, không lẽ Thiên Quân đạt đến một bước kia
cũng là đáng sợ như vậy? Thiên Quân hôm nay đã cường đại đến mức nào? Có lẽ chính bản thân Thiên Quân cũng không biết đâu?
“Đây là ý
gì...”. Cường đột nhiên ngửa mặt nhìn trời gầm lên. Hắn song thủ nắm
chặt đột nhiên vung lên hướng thiên không đánh ra, sông quyền không chút biến ảo nhưng lại như hóa mục nát làm thần kỳ mang theo vô cùng huyền
diệu đánh xuyên hư không!
“Rầm!”. “Rầm!”. Hư không như không chịu được hắn hai quyền cuồng bạo mà ầm ầm nổ vang, hắn tóc không gió tự bay xốc lên bay múa, y phục phần phật, công thêm hắn khí tức quanh thân
không thể lý giải thì như một vị cuồng ma đứng giữ không trung.
Đánh xong hai quyền hắn giống như điều chỉnh lại tâm thần, cảm giác bất an
kia dần tiêu thất, hắn quanh thân khí tức cuồng bạo cũng dần thu lại,
chỉ là mặt mũi ầm trầm không chút che dấu đi về phía Vô Đạo, hắn giống
như không chút nào sợ Vô Đạo ah!
“Ta không quan tâm các ngươi ân
oán, cũng không để ý các ngươi là cái gì tội nhân thiên cổ, chỉ cần có
thể có cách giúp ta rời đi nơi này quay trở về nơi ta đến ta sẽ toàn lực giúp các ngươi!”. Cường đi đến trước mặt Vô Đạo chắc chắn. “Ta bất chấp tất thảy!”.
“Ồ...”. Vô Đạo cũng hơi chút kinh ngạc đang định nói thì bị một giọng nói chen ngang.
“Ngươi nếu giúp thả ra bọn hắn thì đợi chờ chính là cùng tinh không rất nhiều
Thái cổ chủng tộc làm địch, đó chính là con đường vĩnh bất siêu sinh!”.
Kẻ nói là kẻ kế thừa Hủy diệt chi lực, hắn lạnh lùng nhìn Cường nói.
Trên tay hắn bất chợt nhiều hơn một tấm bùa nhìn vô cùng cổ xưa tỏa ra
vô cùng vô tận tang thương khí tức.
“Hỗn độn cảnh ấn ký!”. Tử y
nữ tử con ngươi co rụt kinh dị nói. Xem ra tấm bùa kia lai lịch cùng uy
năng không phải chuyện đùa ah.
“Hừ! Ngăn cản ta rời đi Hư thiên
bí cảnh này sẽ là kẻ địch của ta!”. Cường quay đầu lạnh như băng nói,
kết hợp với đó cuồng bạo khí tức như là hồng hoang cự thú sống dậy cũng
từ hắn thân thể tỏa ra. “Thần cản sát thần, ma cản đồ ma!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com