“...”. Ngạo Phong bốn người không hiểu nhìn Thiên Quân sau đó lại nhìn
Thạch Hỏa mấy cái, cái trước hầu như là lơ đễnh không chút để ý, cái sau lại là đặc sắc rồi, một đám đều như gặp động kinh nhìn Thiên Quân. Cái
Vô Đạo lão quái kia xem ra không phải nhân vật đơn giản...
“Ngươi biết bất kính với ông ta bên trong Hư thiên bí cảnh này có bao nhiêu
ngu ngốc không?”. Một cái Thạch Hỏa nhìn chằm chằm Thiên Quân gằn giọng
nói. Dĩ nhiên là motokj dạng ngươi nếu không đưa ra kết quả hợp lý sẽ
liền lao lên mặc sống chết.
“Làm sao? Các ngươi có ý kiến?”.
Thiên Quân hơi nhướng mày nhìn mấy cái Thạch Hỏa nói. Xem ra Vô Đạo thời gian ngắn đã khiến Hư thiên bí cảnh bản dân biết đến hắn đáng sợ thủ
đoạn cùng thực lực kinh thế rồi.
“Ngươi thực không sợ chết?”.
Thạch Hỏa kia lại trầm giọng nói, không những là hắn mà cả mười cái
Thạch Hỏa cũng là tương tự, mặt mũi âm trầm nhìn Thiên Quân.
“Ha
ha ha, Bổn tọa Vũ Thiên Quân trước any còn chưa sợ qua ai, bằng các
ngươi cũng muốn đe dọa ta?”. Thiên Quân nghe vậy thì có chút tức giận
cười nói, sát khí liền như có như không lan tỏa. “Các ngươi nghĩ ta
không thể đồ sát các ngươi?”. Hắn lạnh lùng nói. Mấy tên này trong việc
giết ám thú nhiều thêm càng tốt, bớt đi cũng không thiếu.
“Vũ
huynh bớt giận!”.. Ngạo Phong thấy thế thì vội la lên, kế hoạch của
Thiên Quân còn chưa bắt đầu đến đâu đã bị phá vỡ thì không được tốt lắm, trao đổi chút thôi bọn hắn đã có thể tưởng tượng ra tình thế hung hiểm
bên trong Ám ma cốc, có lẽ chỉ có nhanh nhất tru diệt hết ám thú thì mới có cơ hội. Mặt khác bọn hắn cũng thêm tò mò, Vô Đạo lão quái kia rút
cục là cái gì đại năng, trong miệng Thiên Quân đưa ra thì đương nhiên là cái cường giả đáng sợ, về phần Thạch Hỏa mấy cái lại xem hắn như thần
minh tồn tại, xúc phạm đến liền muốn giết người.
“Vũ Thiên
Quân...”. Mấy cái Thạch Hỏa đang âm trầm nhìn Thiên Quân nghe đến ba từ
này thì đột nhiên ngẩn ra, âm trầm khí tức nháy mắt tan hết, con ngươi
như hỏa sơn bùng cháy nhìn Thiên Quân, có thể đơn giản nhìn ra bọn hắn
tâm tình có chút kinh hỉ.
“Các hạ là Vũ Thiên Quân?”. Một cái
Thạch Hỏa có chút kích động nói. Bọn hắn biết đến, trong tất cả Thí
luyện giả tham gia Hư thiên bí cảnh cho đến lúc này có hai cái đạt đến
Thánh tổ cực hạn, cả hai đều là khách quý của Hư thiên bí cảnh bản dân,
về phần nếu có kẻ khác cũng đạt đến cấp độ này cũng không cần thiết phải giả mạo.
“Thì sao?”. Thiên Quân mày lại nhướng lên, mấy cái
Thạch Hỏa này đầu óc có vấn đề ah, mặt đổi so với lật sách còn muốn
nhanh, như thế nào lại biến đổi ghê gớm như thế? Lại giống như biết đến
hắn?
“Ách...”. Mấy cái Thạch Hỏa giống như nghe được Thiên Quân
lời nói có chút khó chịu thì liền lúng túng một chút, sau đó cả đám
giống như thương nghị gì đó một lát, tiếp đó là cả đám nghiêm nghị nhìn
về phía Thiên Quân cúi đầu.
“Thạch Hỏa nhất tộc thập anh tham
kiến Vũ đại nhân!”. Mười cái đồng thanh hô to rõ ràng, lời lẽ dĩ nhiên
là vô cùng nghiêm túc khiến cho không khí cũng có chút trang nghiêm.
“Hở?”. Thiên Quân có chút ngẩn ra, một đầu sương mù. Không những là hắn, bốn
cái Ngạo Phong cũng là một mặt co quắp, mắt lại như muốn lồi ra nhìn
cảnh này, mấy tên kia là đánh cái gì chủ ý.
“Vô Đạo đại nhân nói
Vũ đại nhân chính là đại ân nhân sẽ giúp chúng ta những bản dân Hư thiên bí cảnh thoát khốn nên đã phong hào cho Vũ đại nhân cùng vị kia là hai
vị Thánh sứ!”. Một cái Thạch Hỏa đứng ra nói. “Trước đó không nhận ra
đại nhân mong ngài có thể bỏ qua...”. Lời sau âm lượng có chút nhỏ dần.
“Hắn chơi ta!”. Thiên Quân ngẩn ra một chút rồi như muốn nổi điên gầm lên
thế nhưng rất nhanh liền thu liễm. Vô Đạo lão quái làm vậy đương nhiên
là mục đích, có lẽ cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến hắn, bất quá vẫn có cảm giác bị hố.
“...”. Ngạo Phong bốn cái thì đều kinh ngạc thế
nhưng sau đó rất nhanh bình thường lại. Thiên Quân cùng một cái bí ẩn
cường giả thiên kiêu đồng ý giúp Hư thiên bí cảnh bản dân thoát khốn đã
không phải tin tức lạ bên trong Thí luyện giả, điều này dẫn đến bọn hắn
hai người là công địch của chí ít sáu thành Thí luyện giả nhưng bọn hắn
chắc chắn cũng nhận được Hư thiên bí cảnh bản dân thiện ý, bây giờ biết
đến hai người được phong hào Thánh sứ bên trong Hư thiên bí cảnh, mấy
cái Thạch Hỏa cung kính như vậy thì đương nhiên Thánh sứ danh hào này
cũng có lực ảnh hưởng không nhỏ bên trong Hư thiên bí cảnh.
“Vô
Đạo đại nhân cũng muốn tìm đến hai vị để tiện nói thế nhưng hai vị hành
tung bí ẩn nên...”. Mấy cái Thạch Hỏa lúc này cũng chỉ biết lúng túng
nói. Nếu không phải Vô Đạo nói không đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai
liên không có khả năng tranh đấu cùng hai vị Thánh sứ thì bọn hắn cũng
không có bao nhiêu kinh sợ như lúc này, nên biết hai vị này còn chưa đột phá Hư vô cảnh ah, nếu bọn hắn đột phá, chỉ sợ liền che áp Hư vô cảnh
giai đoạn thứ hai...
“Thôi quên đi!’. Thiên Quân cũng nhận ra
bọn hắn khó nói liền phất tay. “Các ngươi tà là Thánh sứ thì có đặc
quyền gì không?”. Chợt nghĩ đến hắn hỏi.
“Chúng ta Hư thiên bí
cảnh bản dân chỉ cần tu vi dưới Hư vô cấp giai đoạn thứ hai gặp ngài thì đều sẽ nghe theo ngài sai khiến!”. Thạch Hỏa mấy cái có chút cúi đầu
cung kính nói. Việc này chính là Vô Đạo nói, đồng thời cũng nhận được
chư vị tộc trưởng của các tộc cộng đồng đồng ý, hai vị Thánh sứ chính là cùng mấy vị Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai bình khởi bình tọa!
“Ngươi có thể liên lạc đến những bản dân khác chứ?”. Thiên Quân con ngươi chợt lóe nói. Vô Đạo quả đúng là lão quái đã sống bao nhiêu tuế nguyệt, hắn
có lẽ đã tính đến một lúc nào đó Thiên Quân hay Cường sẽ cần giúp đỡ, có một đạo ý chỉ này, Thiên Quân cùng Cường có thể thuận lợi làm việc bên
trong Hư thiên bí cảnh.
“Ta có thể liên lạc được khoảng sáu
thành, nếu nói có Thánh sứ tại đây thì gọi bọn kia cũng không khó, nhiều nhất là hai ngày liền có thể tập hợp tại đây!”. Thạch Hỏa nói.
“Tốt! Vậy liền liên hệ bọn hắn, càng nhanh càng tốt!”. Thiên Quân nghe vậy
thì gật đầu nói. Có chút ngoài ý muốn nhưng thuận lợi rất nhiều, chí ít
hắn đã có một nửa chiến lực trong tổng số những kẻ đi vào Ám ma cốc,
việc hắn thực hiện kế hoạch liền dễ dàng hơn nhiều.
“Được!”.
Thạch Hỏa kia gật đầu nói. Nói đoạn thì lấy ra một khối cầu thủy tinh có chút cổ xưa, truyền một chút thần niệm trong đó, xem ra là một loại
truyền tin vô cùng rộng lớn.
“Huh?!?”. Thiên Quân nhíu mày nhìn phía khác, là nhóm của Ngạo Tuyết, bọn hắn là gặp đối thủ nhưng không phải
ám thú mà là Hư thiên bí cảnh bản dân! Ngay sau hắn thì Ngạo Phong mấy
cái cũng nhận được truyền tin, bất quả lại rất nhanh cổ quái nhìn Thiên
Quân.
“Chỉ cần là Hư thiên bí cảnh bản dân tu vi dưới Hư vô cấp
giai đoạn thứ hai thì sẽ nghe lệnh ta?”. Thiên Quân nhìn sang mấy cái
Thạch Hỏa hỏi lại.
Đặc quyền này có chút lớn, Hư thiên bí cảnh cường giả có thể nói là vô số ah!
“Không sai!”. Thạch Hỏa mấy cái cũng gật đầu trầm giọng nói. Bọn hắn đương nhiên cũng hiểu đặc quyền này có bao
lớn, tuy nói Thiên Quân cùng Cường cùng Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai
bình khởi bình tọa nhưng về thực quyền thì hai kẻ này chỉ hơn không kém, chỉ dưới Vô Đạo một người, hai cái ngoại nhân lại có uy vọng như vậy
đơn giản chỉ vị một lời hứa?
“Huh, tập hợp người lại đây, ta đi
giải quyết chút rắc rối!’. Thiên Quân gật đầu sau đó thân hình chợt lóe
lên biến mất, không nhanh thì bên kia chỉ sợ liền có đánh nhau lớn, Hồ
Tú Anh đã đến bên kia rồi nhưng chưa hẳn đã là đối thủ của nhóm Hư thiên bí cảnh bản dân kia.
.................
“Chúng ta có ý tốt chỉ các ngươi cách tiêu diệt ám thú, các ngươi lại lấy oán bao ơn?”. Hồ Tú Anh nhìn trước mặt tám cái cự ngạc đen kịt lạnh lùng nói. Khi đang
di chuyển thì gặp phải mấy tên này, liền nói cho bọn hắn kế hoạch hợp
tác thế nhưng khi nói xong thì mấy kẻ này lại muốn trở mặt.
“Ha
ha, các ngươi Thí luyện giả cùng chúng ta những này bản dân chính là kẻ
địch, các ngươi lại có lòng tốt đi nhắc nhở bọn ta? Nếu các ngươi nói là thật thì cũng chỉ trách các ngươi ngu ngốc!”. Một cái Cự ngạc há miệng
rộng ầm ầm nói. Nó dài đến bốn mươi trượng, một thân lân giáp đen kịt
che kín, trên đó còn có hắc khí bốc lên, dĩ nhiên là Thái cổ ma ngạc tộc đàn, nó tu vi đạt đến Thanh tổ bước chứ chín hậu kỳ, là thủ lĩnh của
đàn Ma ngạc này. “Bao vây bọn hắn lại cho ta!’. Nó đối với những Ma ngạc khác, tám con ma ngạc thì có hai con đạt đến Thánh tổ bước thứ chín, ba con Thánh tổ bước thứ tám cùng ba con Thánh tổ bước thứ sáu, thực lực
không phải là nhỏ.
“Là hắn muốn tiêu diệt tất cả ám thú, đối với
tất cả chúng ta đều có lợi, đây là một loại hợp tác!”. Hồ Tú Anh trong
lòng tức giận vô cùng nhưng vẫn có kìm nén, bốn người không có khả năng
cùng tám con Ma ngạc này tranh đấu, đánh lên chắc chắn gặp phải tổn
thương thảm trọng, thậm chí liền có kẻ vẫn lạc, con ngươi khẽ lóe lên
nói. Lúc này nên kéo dài thời gian vẫn hơn, đợi tên kia đến các nàng
liền an toàn.
“ Ha ha! Hắn? Hắn là ai mà lại... Huh?!?”. Ma ngạc
kia cười lạnh lùng nghi vấn, bất quá khi hắn đang cười lạnh nói thì đột
nhiên im lặng nhắm mắt giống như đang cảm nhận gì đó, đương nhiên là
chuyện quan trọng.
“Thánh sứ....”. Ma ngạc sau khi im lặng nhắm
mắt một lát thì mở mắt ra, bên trong đó lóe lên quang mang kinh khủng
nhẹ phun ra hai chữ, bất giác hắn run lên một cái nhìn Hồ Tú Anh bốn
cái. “Hắn trong miệng các ngươi là ai?”. Thạch Hỏa cho hắn tin tức có
chút liên quan đến Thánh sứ kế hoạch, nghe sao có chút quen tai...
“Hắn gọi Vũ Thiên Quân!”. Hồ Tú Anh hơi chút nghi hoặc nhưng vẫn nói. Ban
đầu nàng định đem ra danh hào này dọa mấy cái Ma ngạc này, nghe nói bên
trong Hư thiên bí cảnh bản dân tên kia vô cùng được chào đón, có thể sẽ
giúp được một hai.
“Quả nhiên...”. Ma ngạc sau khi nhận được đáp án thì hơi chút thở nhẹ ra sau đó đối với những ma ngạc khác nói. “Tách ra đi, bọn hắn tạm thời không phải kẻ địch của chúng ta!”. Những Ma
ngạc kia cũng không có cái gì nghi vấn mà lập tức lui ra, bọn hắn lại có chút kích động.
“Huh?”. Hồ Tú Anh cùng Ngạo Tuyết đều có chút
kinh ngạc, Vũ Thiên Quân lại có lực ảnh hưởng lớn nhứ thế? Lại có thể
đem ra danh hào của hắn mà đẩy lùi những Ma ngạc này?
“Vũ đại nhân đang đến đây chứ?”. Ma ngạc đầu lĩnh kia cũng không để ý mấy người Hồ Tú Anh nghi hoặc mà đối với bọn hắn hỏi.
“Đại nhân?”. Hồ Tú Anh kinh ngạc nhìn Ma ngạc, cái này đại danh có gì đó sai sai ah. “Hắn rất nhanh sẽ đến!”. Nàng gật đầu khẳng định nói. Mấy cái
Ma ngạc này biểu hiện có chút quá rồi, nàng cùng Ngạo Tuyết đều không
thể lý giải, một đầu chỉ có sương mù.
“Huh! Đến là Thánh sứ đại nhân?”. Ma ngạc con ngươi chợt lóe nhưng lại ngẩng đầu nhìn về phía sau Hồ Tú Anh mấy người hỏi.
“Thông minh!”. Hư không vang lên một tiếng, một bóng trắng đã đứng trước mặt
Ma ngạc đầu lĩnh, đương nhiên là Thiên Quân. “Ngươi tên là gì?”. Hiện
thân hắn liền hỏi.
“Ngạc Minh ra mắt Thánh sứ đại nhân!”. Ma Ngạc hơi chút cúi đầu nói. Hắn con ngươi như đèn lồng cũng lặng lẽ đánh giá
Thiên Quân, bạch y phiêu dật, mặt nạ màu trắng che đi khuôn mặt, khí tức lại là phiêu hốt như có như không, quả nhiên như Vô Đạo đại nhân nói,
Hư thiên bí cảnh cũng không thể trắc ra được tu vi của người này.
“Hay cho cái tên Ngạc Minh!”. Thiên Quân nghe vậy thì cười nói. Vô cùng
thông minh ah. “Nếu đã biết bổn tọa đương nhiên cũng biết đến kế hoạch
của ta, mau liên lạc với những kẻ ngươi có thể liên hệ đi!”.
“Vâng!”. Ma ngạc cung kính một tiếng sau đó cũng lấy ra một cái thủy tinh cầu phong cách cổ xưa truyền vào đó ý niệm.
“...”. Hồ Tú Anh mấy cái một mặt khiếp sợ, Thiên Quân lại có thể đơn giản sai
khiến Hư thiên bí cảnh bản dân như thế? Làm sao lại có thể có chuyện
này?
“Vô Đạo! Ông rút cục có tính toán gì?”. Thiên Quân lại thầm
nghĩ, Vô Đạo làm như vậy là có mục đích gì? Nếu nói là để cho hắn cùng
Cường tiện làm việc nhưng việc này cũng chưa hẳn sẽ giúp cho việc đánh
phá Hư thiên bí cảnh quy tắc đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com