Lực lượng dư chấn cùng khói bụi tản đi, đứng lại giữa không trung chỉ
còn lại hai người, một cái mặc y phục màu vàng nhạt phong hoa tuyệt đại
mỹ nhân, thiên địa cũng vì nàng mà biến sắc, một cái là phong thần như
ngọc nam tử, một thân lục y nhàn nhạt vô cùng tiêu sái, nam tử lại đang
tấm tắc lấy làm kỳ lạ đánh giá nữ tử, thế nhưng trong mắt hắn có thể
nhìn thấy kinh diễm, bọn hắn còn không biết Bổ thiên thể là một cái kinh diễm đại mỹ nữ đâu.
“Trước mặt ta nàng muốn đồng quy vu tận cũng không có khả năng!”. Nam tử đánh giá nữ tử một chút thì lắc đầu lạnh
nhạt nói. “Như đã nói, ta sẽ không để nàng chịu thiệt!”.
“Cướp
đoạt bản nguyên của ta, lấy đi tấm thân trong sạch của ta ngươi nói
không để ta chịu thiệt?”. Nữ tử nghe vậy thì lạnh lùng nói. Nàng trong
mắt chỉ thấy tuyệt vọng, tên kia nói không sai, dưới tu vi chênh lệch,
nếu tên kia chú ý, nàng không có khả năng khiến hắn chịu thiệt. “Ngươi
nếu dám tiến thêm một bước ta chắc chắn sẽ tự bạo!”. Nàng cắn răng nói.
“Khoan đã! Ta không tiến lại là được ah!”. Nam tử thấy vậy thì vội hô lên. Nói đùa, bọn hắn cả đám bôn ba chỉ vì tìm đến Bổ thiên thể, để nàng tại
ngay trước mắt tự bạo hắn làm sao có thể cam lòng? Hắn trong lòng cấp
tốc loạn chuyển.
“Xích...”. Chớp mắt thời gian qua đi đã có kẻ
khác hiện thân, tới liền có ba vị thiên kiêu khí tức không chút nào kém
nam tử áo lam, một là Thần Anh Vô Địch, một là Thánh Hoàng hai cái cựu
địch của Vũ Thiên Quân. Bọn hắn hai cái đồng thời xuất hiện nhưng cũng
không làm ra động thái nào, chỉ chăm chú nhìn lấy Bổ thiên thể.
“Nàng cho dù tự bạo thì Bổ thiên chi lực cũng không bị mất đi, cùng lắm bị
giảm đi một chút mà thôi, như cũ vẫn có thể giúp được chúng ta rất
nhiều!”. Thần Anh Vô Địch im lặng một chút thì mở miệng nói.
“Bổn Hoàng cũng muốn thử một chút Bổ thiên tư vị!”. Thánh Hoàng cũng lạnh
nhạt nói, con ngươi cùng khí thế khóa chặt lấy hoàng y nữ tử.
“Hai vi! Nàng là ta tìm đến đầu tiên, các vị tại đây bàn luận có phải hay
không không để bản thánh tử vào mắt?”. Lục y thiên kiêu nhìn sang Thánh
Hoàng hai cái nói, giọng nói đày đủ uy hiếp mùi vị.
“Chúng ta đã
từng thương nghị, trước tìm đến nàng sau đó mới dựa vào thực lực mà
tranh đoạt, đã tìm đến nàng chúng ta cũng nên xem ai là kẻ có tư cách
này ah!”. Thần Anh Vô Địch lạnh nhạt liếc nhìn lục y thanh niên nói. “Ta nói phải chứ các vị?”. Hắn lại liếc nhìn xung quanh nói.
“Hừ!”.
Lục y thanh niên hừ lạnh một tiếng, khí thế cũng ầm ầm bạo phát, đương
nhiên là Thánh tổ bước thứ chín hậu kỳ đỉnh phong, rất nhanh sẽ đạt đến
đỉnh phong Thánh tổ cảnh.
“Thần đạo hữu nói không sai! Chúng ta
cũng nên xem ai có tư cách này...”. Hư không lại vang lên tiếng nói, lục đục từ hư không đi ra bảy tám cái khí thế kinh khủng, có nam có nữ, bọn hắn tu vi đều thuần một sắc Thánh tổ bước thứ chín hậu kỳ đỉnh phong.
Xét về tiềm lực là tương đương, chỉ không biết chính thức chiến lực đạt
đến cấp độ nào.
“Ha ha, bổn hoàng cũng muốn xem!”. Thánh Hoàng
trên tay Vạn tượng chi kiếm cũng hiện ra, uy thế tỏa ra khiến hư không
cũng phải run lên thành từng gợn sóng. Lập tức cả mười cái thiên kiêu
đều tỏa ra uy thế kinh khủng che lại một vùng thiên địa, cả đám đối lập
nhìn nhau không ngừng đánh giá mà không chút nào để ý đến Hoàng y thiếu
nữ, dĩ nhiên đã coi nàng là vật trong túi không có khả năng chạy thoát
khỏi lòng bàn tay của bọn hắn.
Không khí đè nén như muốn nổ ra,
tất thảy ai nhìn thấy đương nhiên cũng có thể nhận ra, đại chiến giữa
các đỉnh cấp thiên kiêu lại sắp nổ ra, nối tiếp những lần đại chiến
trước, lần này không biết có hay không cái nào thiên kiêu ngã xuống?
“Ha ha, bổn tọa cũng muốn xem là cái nào chó má dám cho các ngươi tư cách
này...”. Bất chợt một giọng cười có chút không hợp vang lên, ở nơi xa
huyết quang khẽ hiện sau đó cấp tốc lan truyền, kẻ đến dứt lời thì đã
đứng trước mặt hoàng y thiếu nữ, cách nàng chỉ chưa đầy ba trượng. Nàng
con ngươi chỉ biết trợn trừng lên, tay đẹp khẽ nâng lên che lại cái
miệng đang há ra, tiếp đó khóe mắt liền đỏ lên, thân hình lại có chút
run rẩy...
Hắn mặc hắc y, tóc dài đen nhánh, một khuôn mặt đủ
khiến cho mọi nữ nhân điên đảo, dáng cười cao lớn, một thân khí tức như
có như không bí ẩn thâm thúy, chỉ có quanh thân huyết quang không ngừng
truyền ra cho thấy kẻ này là một cái sát tinh có thể đồ sát hàng tỉ sinh linh!
Mười cái thiên kiêu khí thế như rồng đang chằm chằm nhìn
nhau bị một tiếng nói không hợp cắt ngang đều nhìn sang, khi nhìn thấy
hắc y nam tử thì đều kinh nghi bất định, sau đó cả đám con ngươi tập thể co rút, có tới bảy kẻ trong đó như muốn lập tức lao vào ăn tươi nuốt
sống hắc y nam tử.
“Vũ Thiên Quân...”. Có mấy cái cắn răng lạnh lùng nhìn hắc y thanh niên nói.
Tên kia cũng có hứng thú với Bổ thiên thể? Đây là ý nghĩ đầu tiên bọn hắn
nghĩ đến. Thế nhưng bọn hắn rất nhanh liền nhận ra hai người kia tình
cảnh có chút không, hai người giống như có chút quen biết, hoàng y thiếu nữ vốn dọa sẽ tự bạo nhưng khi nhìn thấy hắc y nam tử lại không hề có
dấu hiệu nào là muốn tự bạo đây, không những thế cảm xúc lại giống như
không chút nào khống chế...
“Làm sao? Gặp ta muội bất ngờ như
thế? Tiểu Vũ!”. Ma Quân nhìn trước mặt đang chuẩn bị phát khóc Hoàng
Tiểu Vũ cười cười nói. Hắn đối với những kẻ đang nhìn về phía mình đều
không để ý, hôm nay hắn không sợ bọn người này, bọn hắn nếu dám đem ra
Hỗn độn cảnh ấn ký thì mới có khả năng uy hiếp hắn!
“Muội...”.
Hoàng y thiếu nữ dĩ nhiên chính là Hoàng Tiểu Vũ, nàng họng như nghẹn
lại không nói nên lời nhìn Ma Quân, sau đó đột nhiên lao vào lòng Ma
Quân khóc lóc nức nở, dĩ nhiên là muốn phát tiết bao nhiêu ngày nay bị
chịu khổ không ít. Lấy nàng là Tụ phúc lâu tiểu cồn chúa đã bao giờ chịu đến cảnh bị truy sát?
“Ây...”. Ma Quân hơi chút ngẩn ra sau đó
vươn tay vỗ vỗ vai nàng, con ngươi cấp tốc đen kịt thâm thúy lạnh lùng
liếc nhìn xung quanh khóe miệng khẽ nâng lên. “Thật nhiều người quen!”.
Sau đó lại nhìn trong lòng đang khóc lóc run rẩy khẽ nói. “Như thế nào
muội cũng đến Hư thiên bí cảnh? Đi cùng với ai hả?”. Nha đầu này đang
yên đang lành chạy đến Hư thiên bí cảnh lại còn bị nhiều kẻ truy sát như vậy, hắn cũng có chút bất ngờ nàng chính là Bổ thiên thể kẻ nắm giữ...
“Bọn hắn muốn giết muội, muốn chiếm lấy bổn nguyên của muội...”. Hoàng Tiểu
Vũ sau khi khóc lóc một hồi khiến áo Ma Quân cũng muốn ướt một mảnh thì
mới nói, dĩ nhiên không chút ý định trả lời Ma Quân.
“Được rồi!
Được rồi! Có ta tại, kẻ nào dám có định với muội ta giết cả nhà hắn, đồ
sát tộc hắn!”. Ma Quân kéo Hoàng Tiểu Vũ ra đứng đối diện mình nói, dĩ
nhiên nói không chút nào kiêng kị những kẻ kia đang chăm chú nhìn hắn.
“Uhm!”. Đứng gần sát Ma Quân, lại cảm nhận một chút khí tức nam tử trên người hắn Hoàng Tiểu Vũ khẽ cúi đầu không nói.
“Nha? Giờ mới thấy Tiểu Vũ nhà ta càng lúc càng đẹp nha, thật không biết cái
nào có phúc gia hỏa có thể rước nàng đi...”. Ma Quân đánh giá một chút
thì như cười không phải cười nói. Không thể không nhận trước đó ở Võ
Thần học việ Hoàng Tiểu Vũ là một cái mỹ nhân nhưng so với lúc này thì
kém nhiều lắm, mỹ lệ không tả hết, lại còn có một thân thần thánh khí
tức khiến nàng càng thêm cuốn hút.
“...”. Hoàng Tiểu Vũ khuôn mặt nháy mắt đỏ hồng, khuôn mặt cúi xuống đến ngực không nhìn Ma Quân, cái
cổ cũng như lan truyền đỏ lên, bất quá khi nghe câu sau thì hơi chút
ngẩng đầu nhìn Ma Quân sau đó lại lao vào trong lòng hắn không nói gì.
“Ây...”. Ma Quân có chút kinh ngạc, nữ tử liền muốn ôm hắn như thế? Mộc Ly cũng
vậy, Khương Vũ lão yêu bào kia cũng vậy, giờ lại thêm Tiểu Vũ?
“Muối
nhớ huynh...”. Hắn đang hơi chút ngẩn ra thì Hoàng Tiểu Vũ trong lòng
hắn lý nhí mấy chữ nhỏ đến không thể nhỏ hơn, bất quá lấy Ma Quân linh
giác như thế nào không nhận ra?
“...”. Đã không có trả lời, Ma
Quân chợt ngẩn người im lặng. Trầm mặc một chút hắn lại kéo Hoàng Tiểu
Vũ ra khỏi lòng mình. “Muội vào Hư thiên bí cảnh là vì ta?”.
“...”. Hoàng Tiểu Vũ khuôn mặt đỏ như gấc nhưng vẫn lệch đầu sang một bên
không nói, trong lòng chỉ có một mảnh nhu tình, trái tim đập nhanh đến
mức Ma Quân cũng có thể nghe đến!
“Từ sau không được ngốc nghếch
như vậy, biết chưa?”. Ma Quân thấy vậy thì lắc đầu vươn tay gõ lên cái
trán trơn mịn của nàng một cái khẽ mắng. Hắn trong lòng lại là thở dài,
từ khi bên trong Võ Thần học viên hắn đương nhiên đã biết tình cảm của
Hoàng Tiểu Vũ thế nhưng khi đó hắn còn chưa vứt bỏ được hoàn toàn hình
ảnh của Dương Vân Nguyệt nên mới xem như không biết,
hôm này Hoàng Tiểu
Vũ lại đi vào Hư thiên bí cảnh chỉ vì tìm hắn mà trải qua bao nhiêu hung hiểm, như vậy đã đủ đánh động Ma Quân hắn, nói đúng hơn thì tình cảm
của nàng dành cho đã khiến Vũ Thiên Quân hắn cảm động
“Ah...”.
Hoàng Tiểu Vũ tay lập tức nâng lên che lại trán nhỏ, khóe mắt trước đó
còn vươn lại lệ tàn u oán nhìn Ma Quân. “Huynh khi dễ ta...”. Tức giận
nhìn Ma Quân nói.
“Ha ha, đừng làm rộn, trước để ta xem mấy cái
lớn gan lớn mất dám hướng Tiểu Vũ nhà ta có mấy cái mạng có thể lưu
lại!”. Ma Quân vươn tay xoa đầu nàng một cái rồi xoay người cười lạnh
chuyển giọng nhìn xung quanh nói.
“Uhm...”. Hoàng Tiểu Vũ mỉm
cười vui vẻ gật đầu, trong mắt chỉ có nhu tình mật ý. Tuy rằng còn chưa
nhận được Ma Quân chính thức thừa nhận nhưng nàng biết, nàng tình cảm đã đánh động hắn, trong tim hắn đã có một chỗ cho nàng, như vậy đã đủ rồi! Nhìn bóng lưng vĩ ngạn của hắn nàng liền biết, cuộc đời này nàng sẽ
được hắn che chở!
Ma Quân hai cái không xem ai ra gì đứng giữa
không trung tình chàng ý thiếp thế nhưng cả mười vị thiên kiêu đều không có ý định xuất thủ, bọn hắn đều vô cùng kiêng kị nhìn Ma Quân, trực
diện giao chiến với hắn thì cho dù cả mười cái xông lên cũng không có ý
nghĩa, đây là khác biệt về tu vi thực lực, nếu bọn hắn tái tiến một bước đạt đến Thánh tổ cảnh đỉnh phong hoặc đạt đên cực hạn thì mới có thể
cùng Ma Quân ganh đua, nếu không thì phải dùng đến Hỗn độn cảnh ấn ký lá bài tẩy cuối cùng.
Ngoài mười vị thiên kiêu ra thì còn có vô số
Thí luyện giả khác đang đứng xa xa quan sát, từ khi Ma Quân xuất hiện
thì không khí trầm lắng nhiều lắm, bọn hắn đều khiếp sợ Ma Quân phong
thái, một người xuất hiện liền che áp thiên địa, những thiên kiêu lại kỳ lạ im lặng, đương nhiên là kiêng kị Ma Quân nên mới không xuất thủ, nên biết Bổ thiên thể giá trị có bao lớn ah, bọn hắn sao lại không có ý
định mạo hiểm? Đáp án này cho thấy bọn hắn không dám sao? Đương nhiên
trong đó còn có mấy ánh mắt khác lạ nhìn Ma Quân, có chút kinh hỉ.
“Mỗi lần thấy các vị đều chạy so với chuột còn nhanh ah!”. Ma Quân cười nhạt nhìn mấy người nói. Thần Anh Vô Địch cùng Thánh Hoàng mấy cái bị Cường
cùng Vô Đạo ép cho chạy như chó nhà có tang không nói, ở đây còn có mấy
ngày trước bị hắn đánh cho chật vật chạy trốn Tà Ngân Thanh Tinh, cùng
với im lặng rời đi Thủy Chiến cùng Kim Nhật, còn có Huyết Nguyệt cái kia Vận mệnh chi nữ, về phần còn lại hắn không nhận ra.
“Hừ!”. Thần Anh Vô Địch mấy cái hừ lạnh không nói, chỉ có con ngươi vẫn lạnh lùng khóa chặt Ma Quân cùng Hoàng Tiểu Vũ.
“Vũ huynh mấy ngày không gặp phong thái liền có biến hóa ah!”. Huyết Nguyệt thì là cười cười nhìn Ma Quân nói. Con ngươi là kỳ dị đánh giá hắn,
nàng có cảm giác hắn so với mấy ngày trước cường đại hơn nhưng lại không biết nguyên do, hắn tu vi còn chưa đột phá nếu không nàng tin tưởng hắn sẽ không đứng yên tại chỗ như thế, chỉ là nàng không giải thích được
hắn cường đại hơn chỗ nào...
“Ha ha, Huyết Nguyệt tiên tử phong
thái cũng khiến người khác si mê đây!”. Ma Quân nghe vậy thì cười nhạt
nói. “Không lẽ tiên tử cũng có hứng thú với Bổ thiên thể?”. Nói đoạn hắn con ngươi chăm chú nhìn Huyết Nguyệt.
“...”. Huyết Nguyệt khóe
miệng khẽ run lên sau đó nói. “Tiểu muội đương nhiên có hứng thú với Bổ
thiên thể thế nhưng không giống như bọn hắn, ta muốn bảo hộ nàng!”. Nàng chỉ về phía Hoàng Tiểu Vũ nói. Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được Ma
Quân sát khí.
“Vậy sao?”. Ma Quân con ngươi khẽ lóe lên lạnh nhạt nói cũng không tiếp tục cho ý kiến. “Thế nào? Các ngươi còn muốn lưu
lại đây cùng ta đánh giết? Còn không mau cút!”. Hay quay sang nhìn mấy
kẻ khác bá đạo nói. Nếu không phải bọn này thủ đoạn chạy trốn phần đông
lại còn có Hỗn độn cảnh ấy ký thì hắn đã khiến bọn hắn lưu lại đây mấy
cái rồi, thế nhưng rất nhanh thôi, chỉ cần hắn đột phá Hư vô cảnh, ở đây mấy kẻ cho dù có hỗn độn cảnh ấn ký hắn cũng khiến mấy cái ngủ lại
trong Hư thiên bí cảnh!
“Ngươi...”. Mây cái thiên kiêu con ngươi
co rút nhìn Ma Quân, tuy rằng bị hắn tại đây hạ nhục nhưng vẫn không có
cái nào tiến lên cùng Ma Quân tranh đấu. Bọn hắn đều hiểu lúc này đánh
với Ma Quân chỉ không công uổng phí Hỗn độn cảnh ấn ký lực lượng mà
thôi. Đó chính là vật bảo mạng cũng như sát chiêu sau cùng, bọn hắn sẽ
hạn chế dùng đến, huống chi áp lực phản phệ khi dùng Hỗn độn cảnh ấn ký
cũng không dễ chịu, muốn khôi phục như cũ cũng không dễ. Mặt khác, cho
dù dùng ấn ký có thể chém giết được Ma Quân không mới là vấn đề!
“...”. Ở phía xa rất nhiều thí luyện giả đang nhìn lấy cảnh này thì đều kinh
hãi sau đó chính là sùng bái nhìn Ma Quân, đây là bá khí ah, đứng trước
quần hùng cũng không chút e ngại, không những thế còn là không chút
khách khí.
Không khí có chút trầm xuống thì mười vị thiên kiêu
cũng lần lượt rút lui, Huyết Nguyệt là cái cuối cùng nhìn Ma Quân ý vị
thâm trường một chụt rồi cũng rời đi, hôm nay đại chiến không xảy ra chỉ là đang âm ỉ cho đại chiến lớn hơn mà thôi, nàng tin tưởng mình suy
diễn không sai.
“Nàng là ai?”. Ma Quân lạnh lúng nhìn mười vị
thiên kiêu lần lượt rời đi thì bất chợt sau lưng hắn Hoàng Tiểu Vũ giọng nói cất lên đầy ý vị khác lạ.
“Nàng...?”. Ma Quân hơi chút nghi
hoặc nhìn Hoàng Tiểu Vũ, sao nghe có chút chua chua mùi vị. “Huyết
Nguyệt sao? Một cái qua đường nữ nhân!”. Hắn quay lưng nhìn Hoàng Tiểu
Vũ nói.
“Ồ...”. Hoàng Tiểu Vũ hơi chút kinh ngạc sau đó không
nói gì, chỉ là con ngươi như chứa lấy tinh không kia lại chuyển chuyển
mấy cái.
“Thiếu gia!”. Ma Quân cùng Hoàng Tiểu Vũ nói chuyện một
chút thì một tiếng vang lên chen vào giữa hai người, hai người một thú
rơi vào trong mắt hai người. Chính là Phi Thiên, Tiểu Thanh cùng Tiểu
Vân. “Hoàng tiểu thư!”. Phi Thiên ánh mắt khác lạ như cười không phải
cười nhìn Hoàng Tiểu Vũ nói, dĩ nhiên đã đổi cách xưng hô nha.
“Thiên Tứ ca ca!”. Hoàng Tiểu Vũ đương nhiên cũng nhận ra nên cười híp mí nói, chỉ có Tiểu Thanh là nàng còn chưa gặp lần nào nhưng cũng không ảnh
hưởng nhiều đến tâm tình của nàng. “Tiểu Vân! Đến đây ah”. Nàng vươn tay như muốn ôm lấy Tiểu Vân.
“Y nha!”. Tiểu Vân như không để ý nàng lại là lao thẳng vào lòng Ma Quân, chỉ có Tiểu Thanh im lăng đi đến
phía sau Ma Quân không nói gì nhiều. Xem ra mỹ nhân không phải lúc nào
cũng được ưu ái.
“Huh! Kiếm một chỗ nói chuyện!”. Ma Quân gật đầu sau đó vung tay lên, Thời không chi lực cuốn lấy bốn cái lóe lên biến
mất giữa không trung. Tại đây có nhiều kẻ âm thầm quan sát, ở lại không
tiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com