Mấy ngày này bên trong Hư thiên bí cảnh xảy ra một quái sự không nhỏ,
giống như có một cái cường giả nào đó đang truy sát rất nhiều tu giả
khác, Thí luyện giả cũng có mà Hư thiên bí cảnh bản dân cũng có, những
nơi hắn đi qua đều sẽ một hai cái tu giả mất mạng. Hắn hành vi dĩ nhiên
dẫn đến nhiều kẻ kinh sợ nhưng cũng có nhiều kẻ “nhiều chuyện” muốn xem
là cái nào cuồng đồ, thế nhưng khi nhìn thấy Thánh tổ cảnh đỉnh phong
trong tay hắn liền không chịu được một kiếm liền bỏ mạng thì đã không có người nói cái gì.
Thánh tổ cảnh đỉnh phong trước khi chết chỉ mở miệng cầu xin được một tiếng “tha mạng...” liền bị chém giết cho thấy
kẻ sát nhân là một cái máu lạnh chi nhân, sát hại sinh linh liền không
chút e ngại. Hắn chém giết không ít Hư thiên bí cảnh bản dân mà không
chút cố kị thì chưa đến một ngày cũng dẫn đến Hư vô cảnh đại năng xuất
hiện muốn truy giết hắn, chỉ là những nơi hắn đi qua đều không có chút
nào quy luật, đến đi như gió nên đã qua hai ngày nhưng không có đại năng nào đuổi kịp cước bộ của hắn.
“Ầm!”. “Ầm!”. Tại một đoạn sơn
mạch trong Hư thiên bí cảnh một con Cự lang ầm ầm ngã xuống, Cự lang tu
vi đạt đến Thánh tổ cảnh bước thứ chín sơ kỳ, cho dù là tại bên trong Hư thiên bí cảnh này nó cũng xem như một cái cường giả đáng nói, chỉ là nó lúc này bị đơn giản chém giết, con ngươi trợn trừng như không tin bản
thân làm sao lại bị chém giết. Cự lang này vốn là một cái Thí luyện giả, chỉ là nó đang hiện ra bản thể mà thôi, đơn giản chém giết nó là một
cái bạch y thanh niên dáng người cao dáo, khuôn mặt đẹp đến yêu dị, tóc
dài tùy ý bay múa cho ra một loại ý vị khác lạ, chính là Thiên Quân ba
ngày này điên cuồng truy sát những kẻ muốn nhân cơ hội hắn “bị thương”
giết hắn, Cự lang này là cái tu giả thứ hai ngàn chết trong tay hắn!
“Hư vô cảnh quả nhiên là Hư vô cảnh, cho dù không có ấn ký gia trì lực
lượng vẫn như cũ có khả năng trốn chạy không chậm!”. Thiên Quân đứng
trên đỉnh đầu cự lang khẽ lẩm bẩm, từ khi đi ra Hộ thiên hải hắn liền
mất dấu bảy kẻ kia, tuy nói có ba kẻ còn chưa đạt đến Hư vô cảnh nhưng
lại là kế thừa giả, khả năng bảo mệnh không nhỏ, trước khi Hỗn độn cảnh
ấn ký lực lượng gia trì biến mất liền đã bỏ qua Thiên Quân truy sát biến mất vô tung vô ảnh.
“Hừ! Các Ngươi cho dù chạy đến chân trời
góc bể cũng đừng hòng chạy thoát khỏi tay bổn tọa!”. Thiên Quân trầm
ngâm một chút liền hừ lạnh nói, tay vung lên thu Cự lang thi thể vào bên trong thể nội thế giới, ba ngày này giết đi cái nào hắn liền thu vào
thể nội thế giới, không nói cái khác chính là những thi thể này chứa đầy năng lượng cùng với huyết nhục rất có lợi, lúc khác thuận tiện còn có
thể đem ra làm đồ ăn ah.
“Hử? Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất đỉnh phong?”. Đang định chui vào hư không tiếp tục truy tìm những kẻ kia
Thiên Quân chợt ngẩn ra nhìn phương xa khẽ nói. Linh thức của hắn bắt
được có một cái Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất đỉnh phong đang chạy về
phía hắn, không sai biệt lắm nên là một cái Hư thiên bí cảnh bản dân.
“Cuồng đồ mau dừng lại...”. Thiên Quân dừng chân nhìn sang thì một giọng nói
ầm ầm như sấm vang lên, dứt lời thì hư không nhiều thêm một con cự điểu
trên lưng có nhiều vảy xanh lam, cặp vuốt sắc bén, hai con mắt sắc lẹm
xuất hiện trước mặt Thiên Quân. Một thân hung sát chi khí đập thẳng vào
mặt hắn, cùng với đó một cự trảo cũng chụp lên đầu Thiên Quân.
“Hừ!”. Thiên Quân hừ lạnh, đối phương vừa xuất hiện còn chưa nói cái gì liền
công kích dĩ nhiên đã chọc giận hắn, tay cũng hóa trảo vồ về phía cự
trảo. Một cái Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất đỉnh phong tu vi cùng hắn
tương đương còn chưa đủ gây sợ!
“Ầm!”. Thiên Quân một trảo hình
thành một cái cự trảo bóng mờ cùng cự điểu kia va chạm, một tiếng trầm
đục vang lên thì Cự điểu kia cũng bị đẩy lùi một đoạn mới ổn định thân
hình, nó lập tức gầm lên giận dữ.
“Gờ.. réc... Cuồng đồ thực lực
không tầm thường không trách dám ngang nhiên đồ sát tộc dân bọn ta”. Cự
điểu bay lộn một vòng gầm lên lại lao về phía Thiên Quân. “ Loạn thiên
vũ!”. Dứt lời đập cánh hướng Thiên Quân sinh ra vô số lông chim mờ ảo
lại như mưa tiễn lao về phía Thiên Quân, uy lực không tầm thường chút
nào.
“Huh... “. Thiên Quân mày khẽ nhíu, hắn cùng Cự điểu này
không thù không oán lại hai lần công kích hắn khiến hắn cảm giác càng
thêm khó chịu. “Vô cực kiếm diệt!”. Tay hóa kiếm chỉ đâm vê phía tiễn
vũ, vô số kiêm quang liền hiện ra cùng tiễn vũ đối kháng.
“Xuy..”. “Xuy...”. Một chiêu lập tức liền phân rõ cách biệt, Cự điểu tiễn vũ cho dù rất nhiều nhưng so với kiếm quanh của Thiên Quân thì thua kém nhiều
lắm, kiếm quang xuyên qua tiễn vũ đánh về phía Cự điểu tốc độ càng thêm
kinh khủng.
“Hử...”. Cự điểu kinh hãi vội đập cánh tránh lui, chỉ là nó cánh trái liền mấy chục đạo kiếm quang cắt qua, huyết dịch xanh
lam chảy ra như suối, thân hình to lớn lập tức lùi xa Thiên Quân mười
mấy dặm mới dừng lại. Một mặt đau đớn cũng kinh hãi nhìn Thiên Quân.
“Thanh lân ưng!”. Thiên Quân liền nhận ra cự điểu lai lịch. Xem như một chi
cường đại điểu loại, chỉ là Thanh lân ưng này nói cài gì? “Cuồng đồ?”.
Thiên Quân mày nhíu lại. “Ngươi biết bổn tọa là ai sao?”. Theo như bọn
Thạch Kình nói thì hắn cùng Cường thân phận bên trong Hư thiên bí cảnh
này rất đặc thù, là hai cái Thánh sứ, quyền lực chỉ dưới Vô Đạo mà thôi.
“Bản điểu quan tâm ngươi là cài gì điểu... Ý...”. Thanh lân ưng tuy rằng sợ
hãi nhưng giọng nói như sấm lại vang lên nhưng sau khi nhìn lại Thiên
Quân thì thân hình nhẹ chấn, thân hình cấp tốc hạ xuống đất đứng đối
diện Thiên Quân. “Nhưng là Vũ thánh sứ?”. Nó không chắc chắn nói.
“Xem như không phải ngu ngốc!”. Thiên Quân gật đầu nói. “Ngươi nói ai là cuồng đồ?”. Nói đoạn hắn lãnh túc nhìn Thanh lân ưng.
“Ách... Thánh sứ thứ tội!”. Thanh lân ưng thân hình run lên, một trong hai vị
Thánh sứ ah, không trách đáng sợ như vậy, còn may tên kia không có sát
khí nếu không bản thân nó liền thảm, một cánh bị thương có khi còn nhẹ.
Chợt nhớ ra cái gì nhìn Thiên Quân chăm chú. “Ta là nhầm lẫn Thánh sứ
với cuồng đồ mấy ngày này truy giết không ít tu giả, đối với Hư thiên bí cảnh bản dân ta cũng là chém giết không ít, nếu Thánh sứ nếu có gặp
phải hắn thì nếu có thể hãy bắt hắn lại giúp bọn ta!”. Nó giải thích.
“Ồ?”. Thiên Quân kinh ngạc, nguyên lai là thế, mấy ngày này truy sát hắn còn
không nghe ngóng cái gì, bất qua nghe Thanh lân ưng nói như vậy thì
Thiên Quân liền đã hiểu, chỉ là Thanh lần ưng này cũng không có nhầm lẫn đâu. “Ngươi đang nói cuồng đồ chính là bổn tọa!”. Hắn lạnh nhạt nhìn
Thanh lân ưng nhàn nhạt nói, không có chút nào biểu tình.
“Đa tạ Thánh sứ... Ah! Cái gì?”. Thanh lân ưng gật gù sau đó liên kinh nghi bất định nhìn Thiên Quân. Nó không nghe lầm chứ?
“Bản tọa chính là trong miệng các ngươi cuồng đồ. Ba ngày này ta giết không
ít Thí luyện giả cùng Hư thiên bí cảnh bản dân, nếu các ngươi muốn tìm
người liền hướng đến ta!”. Thiên Quân vẫn lạnh nhạt nói. Bọn kia đều là
kẻ dám có ý định giết hắn, bất kể là kẻ nào cũng không thể đơn giản thừa nhận hậu quả đó, nếu Vô Đạo muốn xen vào chuyện này hắn cũng không ngại quấy lên sóng gió bên trong Hư thiên bí cảnh.
“Thế nhưng Thánh sứ...”. Thanh lân ưng nhìn Thiên Quân đầy nghi kị, trong đáy mắt thậm chí còn có tí ti lạnh lẽo quang mang.
“Huh...”. Thiên Quân mắt híp lại nhìn Thanh lân ưng, khí tức này hắn trước này
đều rất không ưa thích bất quá cũng không hướng Thanh lân ưng xuất thủ
mà lạnh nhạt nhìn nó nói. “Quay về nói với Vô Đạo, những kẻ ta giết đều
có ý định vậy giết ta bên trong Hộ thiên hải, nếu muốn làm chứng liền
đợi mấy kẻ khác bên trong Hộ thiên hải đi ra liền hỏi, có một cái là
Thạch Kình đã đột phá Hư vô cảnh, các ngươi muốn rõ ràng có thể đi hỏi
hắn, mặt khác ngươi chuyển lời đến những tộc đàn có kẻ chết dưới tay ta
nếu có ý định trả thù có thể hướng đến Vũ Thiên Quân ta, bất quá đến lúc đó cho dù Vô đạo nhúng tay cũng đừng hòng ngăn bản bổn tọa diệt tộc
đó!”. Càng về sau giọng nói càng là băng lãnh khiến cho Thanh lân ưng
cũng không thể tự chủ run lên.
“Như vậy quay về đi, nếu có lần
sau bổn tọa không ngại đem ngươi lên nướng!”. Thiên Quân nói xong thì Hư vô chi lực cũng vờn quanh lắc mình biến mất, hắn muốn cho Thanh lân ưng này biết bản thân cũng đã đột phá Hư vô cảnh, việc sau đó liền là
chuyện nội bộ của những bản dân rồi, Vô Đạo mới là cái cần đi đau đầu,
chuyện này với Thiên Quân cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, kẻ địch của hắn có nhiều, những kẻ phải chết cũng có
không ít, không lâu nữa hắn
còn cần phải quay lại Hộ thiên hải một chuyến.
“Hư vô chi
lực...”. Thanh lân ưng đáy lòng hò reo kinh hãi, con ngươi đồng tử co
lại chỉ còn ngón tay, thứ kia đại biểu cho Thiên Quân đã thành tựu Hư vô chi cảnh, thực lực lại càng thêm cường đại, không trách liền đơn giản
hai chiêu đã áp chế khiến nó cánh trái bị thương không nhẹ. “Mau quay về báo cho Vô Đạo đại nhân mới được...”. Kinh hãi chớp nhoáng qua đi Thanh lân ưng mới nhớ ra điều gì lẩm bẩm sau đó chui vào hư không biến mất.
Vô Đạo đã từng trước mặt mọi người không dưới ba lần cường điệu nói, Vũ
Thiên Quân cùng bí ẩn lam y thanh niên kia đều là đỉnh cấp thiên kiêu,
hắn thậm chí còn có nghi ngờ hai vị Thánh sứ đều là Hỗn độn đại năng
chuyển thế, thủ đoạn phần đông, Thánh tổ cảnh cực hạn liền có chiến lực
đuổi sát Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai hậu kỳ, hôm nay đã đột phá Hư vô
cảnh thì chiến lực còn đến đâu? Chỉ sợ liền Hư vô cảnh giai đoạn thứ ba
duy nhất bên trong Hư thiên bí cảnh là Vô Đạo đại nhân kia cũng chưa
chắc đã áp chế được hai tên kia.
Thiên Quân tiếp tục đồ sát tu
giả không chút nương tay, những kẻ đi vào Hộ thiên hải khi đi ra tu vi
đều có bước lớn đề thăng, thấp nhất cũng có Thánh tổ bước thứ tám hậu
kỳ, bọn hắn là chia nhau chạy trốn nên Thiên Quân cho dù lại cường thịnh cũng cần rất nhiều thời gian mới có thể tìm đến bọn kia, nhất là theo
thời gian càng lâu những kẻ kia trốn được lại càng kỹ, diện tích tìm
kiếm càng rộng thì xác suất Thiên Quân có thể nhìn thấy liền càng thấp.
Thiên Quân như không xem ai ra gì truy sát cho đến nửa tháng sau thì dừng lại ở một chỗ sơ mạch rộng lớn, bên trong có không ít đỉnh núi cao không
thấy đỉnh, to lớn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nhỏ bé, cho dù là
Thiên Quân cũng không ngoại lệ! Bất quá hắn dừng lại ở đây không phải để cảm thán cái gì, hắn là bắt được khí tức kẻ địch ở đây. Hơn ba ngàn cái địch nhân kia khí tức hắn đều nhớ rõ, đặc biệt chính là mấy kẻ đã đột
phá Hư vô cảnh, khí tức hắn ghi nhớ vô cùng sâu, một đường truy sát hắn
liền đến cái này sơn mạch, không những phát hiện ra một cái Hư vô cảnh
mà còn có hơn mười cái tu giả Thánh tổ cảnh khác, có lẽ là cùng một tộc
đàn hoặc có thể có liên quan.
Nửa tháng qua qua đi Thiên Quân
giết cũng được hơn hai ngàn năm trăm cái một chút, hắn chân chính hung
danh cũng được đề thăng lên một đoạn dài, những nơi hắn đi qua không
phải là tràng cảnh sinh linh đồ thàn mà chỉ có một cái ngã xuống, mỗi
một cái đều là cường giả Thánh tổ cảnh hậu kỳ, chém giết nhanh gọn, đi
đến không lưu lại cái gì, nhưng chính là gây nên cuồng phong bên trong
Hư thiên bí cảnh. Bất quá có một điều làm ai cũng hiểu đó là Hư thiên bí cảnh bản dân lại không hề có hình thái hành động nào, kể từ mười ngày
trước liền là im lặng không có chuyện, bất kể là Thí luyện giả hay Hư
thiên bí cảnh bản dân bị giết thì cũng không hề có đại năng nào đánh
tiếng đi ra tìm hiểu hay nói cái gì.
Những điều này Thiên Quân
cũng không có thời gian đi quan tâm, hắn cũng hề có ý định nghe ngóng
cái gì, chỉ là nếu hắn chịu nghe ngóng một chút thì liền cổ quái, có một sự kiện khá tương tự xảy ra ở Toái hư hải!
“Hừ! Nghĩ trốn về tộc đàn bổn tọa liền không có cách giết đi các ngươi?”. Thiên Quân lạnh
lùng nhìn vào sâu bên trong sơn mạch nói. Đã hơn mười ngày kể từ khi gặp cái kia Thanh lân ưng, Vô Đạo đương nhiên đã biết, hắn muốn xem Vô Đạo
sẽ có hành động như thế nào. Nói đoạn hắn chân đạp hư không đi vào sơn
mạch chỗ sâu, bên trong sinh linh vô số, một đám sinh mệnh lực cường
đại, dĩ nhiên là một tộc đàn cường đại.
“Người đến mau dừng
bước!”. Thiên Quân đi vào được khoảng ba mươi dặm thì một tiếng ầm ầm
vang vọng cả một phần sơn mạch truyền đến. Chủ nhân của tiếng nói kia
không những muốn ngăn cản bước chân Thiên Quân mà còn muốn báo động cho
những kẻ bên trong sơn mạch.
“Xùy...”. Thiên Quân khóe miệng khẽ
câu lên xì cười một tiếng khinh thường bất quá cũng dừng lại. Hắn cho Vô Đạo mặt mũi, tiên lễ hậu binh ah! Lấy hắn hôm nay thực lực còn không
như trước ở Phong thần nghĩ tộc nữa, Hư thiên bí cảnh ngoại trừ Vô Đạo
cùng Cường khiến hắn kiêng kị ra liền không còn kẻ thứ ba! Đương nhiên
hắn cùng Cường cơ bản sẽ không là kẻ thù, về phần Vô Đạo, nếu lấy đại
cục ra làm trọng ông ta cũng sẽ không cùng Thiên Quân gây nên thù hận,
dù sao sai trước cũng không phải Thiên Quân hắn.
“Ầm!”. “Ầm!”.
Quả nhiên như Thiên Quân thầm nghĩ, giọng nói ầm ầm kia vang lên thì bên trong sơn mạch cũng như quái vật thức tỉnh, vô số cường hoàng khí tức
hiện lên, thấp nhất trong đó cũng có Thánh tổ bước thứ bảy, cao liền có
ba đạo Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai đỉnh phong, còn có hai đạo Hư vô
cảnh giai đoạn thứ hai khác, về phần Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất cũng
có tới mười một đạo, Thánh tổ cảnh hậu kỳ không dưới một ngàn! So với
Phong thần Nghĩ tộc cường đại hơn một đoạn.
“Ha ha, tận thế thật
lớn!”. Thiên Quân thấy vậy thì cười lạnh nói. “Chào hỏi bổn tọa như vậy
thật khiến ta giật mình!”. Hắn con ngươi lạnh lẽo liếc nhìn phía trước,
hư không rung động thì một cái trung niên nhân khoảng ba lăm ba sáu đứng trước mặt Thiên Quân.
“Người đến nhưng là Vũ Thánh sứ?”. Trung niên nhân không chút xiểm nịnh hay kiêu ngạo gì nói.
“Huh! Không sai!’. Thiên Quân gật đầu cười nhạt nói.
“Không biết hôm nay Thánh sứ đại nhân hàng lâm Hoàng kim Hùng tộc ta là có
chuyện gì?”. Trung niên nhân con ngươi hơi co lại tiếp tục hỏi.
“Quả nhiên là Hoàng kim Hùng tộc, như vậy ta đến không nhầm chỗ!”. Thiên
Quân gật đầu nói. “Ta đến để giết kẻ thù của ta, hắn cũng là Hoàng kim
hùng vừa mới đột phá Hư vô cảnh!”. Hắn không chút nào dấu diếm nói
thẳng, Hoàng kim Hùng tộc tỏ rõ thái độ thì hắn còn cần cái gì mặt mũi.
Đánh liền đánh, giết một cái cũng là giết, đồ một tộc cũng là như vậy mà thôi.
“Ngươi muốn giết tộc nhân của bọn ta lại dám to gan đến
đây dương oai, quả nhiên không xem ai ra gì!”. Đột nhiên hư không rung
lên kịch liệt, một giọng nói lãnh lẽo cuồng nộ vang lên, một cái đại hán da đen cũng hiện thân bên cạnh trung niên nhân, hung sát chi khí bạo
ngược hướng Thiên Quân. Kẻ này xuất hiện thì liền có hơn mười đạo quang
hoa cũng hiện lên, đều là Hoàng kim Hung bản thể, mỗi cái đều là như núi lạnh băng nhìn Thiên Quân. Cả sơn mạch to lớn theo bọn hắn hiện thân
cũng hiện lên vô số hoàng kim quang mang giống như bọn hắn đều có liên
hệ mật thiết với sơn mạch này.
“Hắc hắc! Như vậy mới hợp ý bổn
tọa!”. Thiên Quân nhưng là không chút sợ hãi cười lành lạnh. “Nếu ông đã đến liền hiện thân đi, Vô Đạo tiền bối!”. Bất quá lúc này hắn lại nhìn
phía hư không xa xa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com