“Ông...”. U hải chợt bị chấn động kịch liệt, trước đó vốn bị tử thanh
sắc hỏa diễm thiêu đốt khiến cho U hải bị ảnh hưởng không nhỏ, lúc này
lại như bị một bàn tay vô hình nâng lên ông ông tác hưởng, một cột sáng
gần như chiếm giữ nửa cái U hải chợt xuất hiện nối tiếp thiên địa, tình
huống bên trong liền không có bất kỳ kẻ nào có thể nhìn thấy.
Bên trong Bát hoang đồ bao phủ.
“Cái gì...”. Bảy vị thiên kiêu kinh hãi nhìn xung quanh, bọn hắn cho dù có
vắt nát óc cũng không nghĩ ra được Cường khi nào thì bày xuống Bát hoang đồ, không những một lần vây khốn bọn hắn lại một chỗ mà còn cách ly bọn hắn với thiên địa bên ngoài, dĩ nhiên là thực hiện một lần kế hoạch
đóng cửa đánh chó.
Bát hoang đồ đột nhiên xuất hiện khiến bọn hắn lập tức dừng lại không có ý định công kích mà lập tức lùi lại, bảy vị
thiên kiêu một đám âm tình bất định nhìn Cường, bảy cái Hung thú đại
năng của U hải cũng không ngoại lệ, bọn nó cũng đều vô cùng kinh sợ nhìn Cường, tên kia thủ đoạn cùng thực lực quả thật làm cho người ta tuyệt
vọng.
Kỳ thực nếu nói chân thực sức chiên đấu, bảy con Hung thú
Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai thực lực co hơn bảy vị thiên kiêu một đoạn, thế nhưng bảy vị thiên kiêu trong mình đều có riêng mình bí mật, chính
như Hỗn độn cảnh ấn ký đã là một lá bài tẩy khủng bố, nếu có vị thiên
kiêu nào nguyện ý dùng để công sát Hung thú thì chí ít cũng có ba cái
ngã xuống!
“Làm sao? Bày ra bố cục nhằm chơi ta không thành, bị
ta nhốt lại một chỗ liền không thể tin tưởng? Nghĩ chỉ mình các ngươi
biết chơi tiểu xảo hả?”. Cường hấp thu hết Tử thanh sắc hỏa diễm từ phía dưới U hải vào cơ thể thì cười nhạt nói. Hắn ngoài một thân y phục rách nát cho thấy đã từng chật vật ra thì không còn chỗ nào yêu nhược, một
thân khí tức không phải đỉnh phong nhưng cũng không kém nhiều, thật
không hiểu hắn làm sao lại có khả năng khủng bố này.
“...”. Bảy
vị thiên kiêu mắt đều híp lại không nói. Hai tháng trước bọn hắn liên
thủ đánh giết với tên này nhưng đều không thành, lấy bọn hắn kiêu ngạo
dĩ nhiên sẽ rất ít dùng đến ngoại lực nên không có ai có ý định dùng đến lực lượng đại khái như Hỗn độn cảnh ấn ký, thế nhưng khi chân chính
lãnh ngộ tên kia biến thái cùng khủng bố thì bọn hắn liền có chút hối
hận, nếu không phải khi đó Thần Khư cùng Tà Thần nghĩ ra cách đối phó
thì bọn hắn thất bại chỉ sợ sẽ càng thêm triệt để. Bất quá bọn hắn lại
không nghĩ đến, đụng đến Vũ Thế Nguyệt thì cũng chân chính chọc giận
quái vật này, nếu nói trước đó hắn có chút thù hận cùng giận dữ mà đánh
giết thì lúc này có thể rõ ràng nhận ra hắn nội tâm đã sinh ra sát khí,
hai tháng liền truy sát bọn hắn ở khắp nơi, bất kể nơi nào hắn đi qua
đều là sinh linh đồ thán, hung lệ khí chất không phải bình thường có thể xem đến.
Hai tháng trước vết xe đổ khiến bọn hắn không dám khinh thị quái vật này nữa, hắn thực lực đã vượt qua nhóm người mình một
đoạn, muốn chiến thắng được chỉ có cách dùng kế, nếu là thất bại thì
cuộc đời bọn hắn tại bên trong Hư thiên bí cảnh này e là sẽ tối tăm vô
cùng, thân là thiên kiêu lại bị truy sát khắp nơi như vậy nếu bị người
biết thì bọn hắn còn mặt mũi chỗ nào nữa? Kết quả đó là bọn hắn âm thầm
lên kế hoạch kích thương Cường, sau đó vận dụng mọi thủ đoạn nhằm chém
giết Cường, Hỗn độn cảnh ấn ký cũng không có giữ lại nữa, bất quá bọn
hắn lại là không ngờ đến bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ sẵn, bọn hắn một
đám bị Cường nhốt lại bên trong Bát hoang đồ, mà mấu chốt đó là bọn hắn
không hiểu được Cường lúc nào thì hạ xuống Bát hoang đồ, diện tích bao
phủ khổng lồ như vậy dĩ nhiên không thể là tiện tay bày ra được.
“Không lẽ...”. Giống như nghĩ đến điều gì, Hải Hoàng con ngươi co rụt nhìn
phía dưới U hải đang còn lại chút ít tử thanh sắc hỏa diễm, không lẽ tên kia là âm thầm thông qua Tử thanh sắc hỏa diễm kia bày xuống Bát hoang
đồ? Như vậy không phải cũng quá khủng bố một chút đi?
“Nếu đã đến một bước này thì cũng không cần trốn tránh nữa, vận dụng tất thảy, ta
không tin bảy người chúng ta cùng bảy vị Hung thú nhất tộc hợp lực cũng
không làm gì được ngươi!”. Tà Thần Au Dương Linh Anh mày nhíu sâu, hai
con ngươi lập lòe tử ý lạnh lùng nói.
“Ha ha, Tà Thần đúng không? Có thể trong thời gian ngắn hạ xuống lạc ấn điều khiển kẻ khác, thủ
đoạn không phải tầm thường, bất quá ngươi hôm nay đừng hòng rời khỏi
đây!”. Cường nghe vậy thì cười lạnh lùng nói. “Ngươi dám hướng Tiểu
Nguyệt động tay chân như vậy ta sẽ ngươi trả lại hậu quả gắp trăm ngàn
lần!”. Sau đó lại nhìn sang Băng Thần Vũ Thiên Dương lành lạnh. “Ngươi
là Vũ huynh tộc nhân nên cũng là người thân của Tiểu Nguyệt mới đúng,
trợ trụ vi ngược, tội trạng khoogn thể tha thứ!”.
“Bớt nói nhảm,
nếu đã không tránh được một trận chiến thì liền đánh đi!”. Ma Vũ một bên vẫn đang trạng thái cự nhân đen kịt hừ lạnh không kiên nhẫn nói. “Ma
hóa thiên địa!”. Bất chợt từ thân thể hắn Ma khí chợt tràn ra nhuốm một
vùng thiên địa đen kịt.
“Ông!”. “Bồng...”. Sáu vị thiên kiêu cùng bảy cái Hung thú giống như cũng nhận đồng như thế, quanh thân lực lượng lại một lần nữa quấy động khiến không gian xung quanh cũng một lần nữa
nhộn nhạo lên. Bát hoang đồ chỉ có thể khiến bọn hắn bị khốn trong một
phạm vi nhất định mà không phải định trụ bọn hắn lại một chỗ, bọn hắn có tể tại bên trong phạm vi này du tẩu cùng Cường đánh giết ah.
“Các ngươi những bại tướng này có thể cùng ta một trận chiến? Hai tháng
trước không được thì hôm nay lại càng không được!”. Cường thấy vậy cũng
không chút sợ hãi cười lạnh nói. Quanh thân hắn tử thanh khí sắc tràn
ngập, trên làn da nổi lên từng đường vân tử thanh sắc huyền bí, lực
lượng như vô cùng vô tận tràn ra khiến không gian tại chỗ đó cũng bị gấp lại vùi dập. “Thêm vào mấy con Hung thú này các ngươi cũng không có cơ
hội!”.
..............
Bát hoang đồ bên ngoài.
Cường đến U hải đánh giết chưa đến nửa canh giờ đã kinh động vô số cường giả
đến đây quan chiến thế nhưng khi bọn hắn biết “hung đồ” là ai thì đều
nhao nhao tránh lui, không vì điều gì khác, tên kia chính là không nói
chút nào đạo lý, khắp nơi tàn sát bừa bãi, chỉ cần nhận định ở đâu có kẻ địch của hắn thì chính là diện rộng công kích mà không chút nào thông
tri cho ai, bất kể sinh vật nào không may mắn bị ảnh hưởng thì cũng chỉ
có ăn cái thiệt mà thôi, hành vi này hơn hai tháng nay đã diễn ra nhưng
thần kỳ không có đại năng nào nhúng tay cản lại, có thể thấy Hư thiên bí cảnh bản dân bên trong đại năng cũng là vô cùng kiêng kị “hung đồ” kia.
Sau nửa canh giờ kịch chiến thì đột nhiên U hải chấn động mạnh, một cột
sáng không chút nào có dấu hiệu báo trước chợt hiện lên chiếm nửa cái U
hải, nối tiếp thiên địa, có thể nói là vô cùng khủng bố cùng hùng vĩ.
“Quả nhiên là tên kia...”. Cách U hải hơn triệu dặm đứng một vị trung niên
nhân mặc thanh y ngưng trọng nhìn cột sáng ngưng trọng nói. Bên cạnh hắn còn đứng một vị diêm dúa mỹ phụ bắn ra vô tận mị lực, khiến cho bất kể
là ai nhìn thấy cùng đều khó mà giữ vững tâm thần. Hai người bọn hắn
đứng đó nhưng lại cho người ta cảm giác cả thiên địa cũng bị bọn hắn
kiềm giữ, khí tức gần như không có nhưng vẫn không che dấu được uy thế
bất phàm của bọn hắn,
“Nghe nói là Bát hoang đồ, không biết hắn
làm sao tu luyện ra loại này khủng bố trận đồ, nghe nói là cái công
phòng nhất thể trận đồ...”. Diêm dúa mỹ phụ cùng đầy ngưng trọng nhìn
cột sáng nói. Tại cột sáng đó cho dù là nàng cũng cảm nhận thấy uy hiếp
lực lượng. Lấy nàng cùng trung niên nhân đều là Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai đỉnh
phong cực hạn tu vi vẫn cảm thấy như vậy thì có thể thấy trận
đồ kia có bao nhiêu khủng bố, tên kia tu vi cũng mới có Hư vô cảnh giai
đoạn thứ nhất đỉnh mà thôi.
“Vô Đạo lão quái nhận đồng hai tên kia
khủng bố thiên phú, nghe nói bọn hắn đều là có thủ đoạn đi vào Hỗn mang
lãnh địa, như vậy mới đáng giá chúng ta đặt xuống cược lớn!”. Trung niên nhân nghiêm nghị nói.
“Hi vọng thế đi, nếu là bọn hắn không có ý định xấu gì mới tốt, nếu có, đối với chúng ta chỉ e không phải chuyện
gì tốt đẹp...”. Mỹ phụ kia khóe miệng hơi nhếch lên nói, ngữ điệu dĩ
nhiên cũng nghiêm nghị rất nhiều.
“Trước không nghĩ nhiều được
như thế, chúng ta những bản dân này mục tiêu chủ yếu nhất vẫn là thoát
khốn, nghe nói tinh không bên ngoài còn chưa khôi phục được bao nhiêu,
chúng ta sẽ có chút thời gian chuẩn bị trước khi kẻ địch có thể ra tay
mà tích lũy một chút thực lực!”. Trung niên nhân lại nói, bất chợt gần
như đồng thời hắn cùng mỹ phụ đều kinh nghi ngẩng đầu nhìn hư không xa
xa. “Cảm nhận được...”. Trung niên nhân quay sang nhìn mỹ phụ nói.
“Huh! Cho dù rất nhẹ nhưng có lẽ “hắn” đã đến...”. Mỹ phụ hai con ngươi lập
lòe nhìn hư không kia gật đầu nói. Theo như Vô Đạo truyền tin đến thì
“hắn” đang cấp tốc chạy đến Toái hư hải này, chỉ là đến nhanh như vậy
khiến cho nàng cũng có chút kinh ngạc, dù sao tu vi tại đó, di chuyển
nhanh hơn nữa cũng bị tu vi hạn chế rất nhiều.
“Ầm!”. Mỹ phụ dứt
lời thì cách chỗ bọn hắn đứng chưa đến một dặm, hư không chợt vỡ ra nổ
tung, một bàn trăng thon dài trắng nỗn thò ra từ hư không, tiếp đó một
cái bạch y thanh niên bước ra khỏi hư không loạn lưu, ngay phía sau hắn
còn có một vị hắc y mỹ nhân đang kinh ngạc tò mò đánh giá hianf cảnh
xung quanh.
“Ca ca ở chỗ này...”. Còn chưa bước ra khỏi khu vực
hư không loạn lưu thì hắc y mỹ nhân đã nhíu mũi nói. Lấy nàng Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất tu vi dĩ nhiên sẽ không chút nào sợ hãi những cái
kia hư không loạn lưu, thế nhưng thông thường thù Hư vô cảnh cường giả
cũng không thích đứng trong đó, dù sao cũng có chút không được thoải
mái. Huống chi, cách nàng ba trượng đã không có chút lực lượng nào có
thể đến gần, bạch y thanh niên lực lượng tự động đẩy ra một phiến khu
vực an toàn ah.
“Xem như đã đuổi kịp...”. Bạch y thanh niên sau
khi bước ra hư không thì nhẹ thở ra một hơi gật đầu nói. Ngay sau đó con ngươi như điện đảo qua trung niên nhân cùng mỹ phụ xa xa, đôi mắt chợt
khẽ híp lại.
“Hai vị ở chỗ này có việc?”. Bạch y thanh niên nhàn
nhạt nói. Vừa gặp mặt hắn liền có thể khẳng định đây là đại năng bên
trong bản dân Hư thiên bí cảnh, có thể hóa hình thì tu vi chí ít cũng có Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai đỉnh phong rồi. Bất quá hắn cũng không sợ, trong lời nói cũng không có bao nhiêu kính nể, hai kẻ này đứng ở đây ai biết có chủ ý gì xấu hay không.
“Ách...”. Trung niên nhân cùng
mỹ phụ đều là ngẩn ra, tên kia có phải hay không đang mọt booj cách nhân ngàn dặm? Bất quá nghe ra trong lời nói có chút không hợp lẽ, trung
niên nhân vội xua tay nói. “Nhưng là Vũ Thánh sứ?”. Đơn giản là biết
nhưng vẫn muốn hỏi.
“Là ta!”. Bạch y thanh niên gật đầu nói,
đương nhiên là Thiên Quân mng theo Vũ Thế Nguyệt một đường đuổi tới đây
rồi. “Hai vị đến đây có chuyện gì sao?”. Hắn như có như không nhì xa xa
cột sáng. Chính là tác phẩm của Cường, khí tức của tên kia vẫn đang còn ở đó, xem như đã đến kịp.
“Ha ha, hai người bọn ta chỉ là tò mò là ai gây ra động tĩnh lớn như vậy mà thôi, chỉ là tùy tiện quan sát...”.
Mỹ phụ thấy vậy thì cười duyên nói, lời nói nghe vô cùng dễ chịu, hai
con ngươi cũng là bắn ra dị thải nhìn Thiên Quân. Chưa nói Thiên Quân là cái khủng bố yêu ngiệt thì chỉ riêng khí chất cùng khuôn mặt đẹp đến
yêu dị của hắn cũng đủ khiến cho vô số nữ nhân nguyện ý ngã vào lòng hắn rồi.
“Vậy sao?”. Thiên Quân nghe vậy thì cũng không có phản ứng
gì ngoảnh mặt làm ngơ nhìn sang phía cột sáng một cái sau đó lại nhìn Mỹ phụ hừ lạnh. “Hừ! Không muốn chết thì tốt nhất đừng dùng mị công với
ta!”. Lời nói băng lãnh mang theo Hủy diệt chi thế lập tức ép về phía Mỹ phụ.
“Hả...”. Mỹ phụ đáy mắt co rụt kinh hãi, chân không tự chủ
lùi về phía sau hai bước, dừng lại đã cách trung niên nhân gần một dặm,
lưng mồ hôi lạnh chảy ra, khóe miệng nhưng là giật giật.
“...”.
Trung niên nhân con ngươi cũng là co rụt nhìn Thiên Quân, quanh thân khí tức cũng chợt kéo lên chăm chú nhìn Thiên Quân, dĩ nhiên là sẽ tùy thời động thủ. Bất quá khi nhìn Thiên Quân vẫn không có chút nào biểu hiện
thì mới thu tay lại, xem ra vừa rồi chỉ là cảnh cáo mỹ phụ kia mà thôi.
Hắn đáy lòng có chút thở dài, quả nhiên không phải thiên kiêu bình
thường, chỉ đứng đó vẫn cho hắn cái này Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai
đỉnh phong áp lực không nhỏ, tên này tu vi bất quá là Hư vô cảnh giai
đoạn thứ nhất đỉnh phong mà thôi!
“Các hạ biết bên trong cột sáng kia là chuyện gì sao?”. Thiên Quân lúc này mới quay sang nhìn trung
niên nhân chắp tay nói. Nữ nhân diêm dúa kia khiến hắn có chút không
thích, cho cái giáo huấn cũng không sai. Về phần trung niên nhân này,
nếu vừa rồi hướng hắn xuất thủ thì Thiên Quân cũng không ngại đánh cho
một trận bầm dập.
“Là do Thanh thánh sứ...”. Trung niên nghe vậy
thì nói một chút hoàn cảnh trước khi xuất hiện cột sáng cho Thiên Quân
biết, rất nhanh Thiên Quân liền hiểu.
“Hơn một khắc rồi... Bát
hoang đồ...”. Nguyên lai cột sáng này là do Bát hoang đồ tạo nên, Thiên
Quân thầm nghĩ sau đó chắp tay với trung niên nhân một cái rồi nắm tay
Vũ Thế Nguyệt.
“Đi thôi...”.
“Uhm! Ta cũng cảm nhận được
Ca ca đang ở kia rồi...”. Vũ Thế Nguyệt cũng gật gật đầu đạp không đi về phía bát Hoang đồ bao phủ phía trên U hải.
“Lê huynh, ta cũng
nên chào hỏi chút ah!”. Thiên Quân tay hóa kiểm đâm về phía cột sáng.
“Vô cực kiếm diệt!”. Vô số kiếm quang chợt xuất hiện xỏ xuyên hư không
đâm về phía cột sáng. Không lẽ Thiên Quân muốn một trận chiến giữa hắn
với tên kia xảy ra sớm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com