Toái hư hải, Vực bắc!
Trên một cái hoang đảo diện tích khoảng mấy trăm vạn dặm vuông, tại một chỗ đồi thấp đột nhiên tràn ngập một loại
huyền ảo lực lượng, ngay sau đó phô thiên cái địa lực lượng lan tràn
khắp cả hòn đảo này, bất kể sinh vật nào đang ở trên đó đều cảm nhận
được cực lớn áp lực bất chợt sinh ra ép đến cho bọn hắn không cái nào có thể nhúc nhích, đây chỉ đơn thuần là uy áp mà thôi, không cần đoán cũng biết là có cái nào đó đại năng khủng bố đang không phóng thích uy áp
của bản thân.
Nếu lúc này có cái nào có thể ngẩng đầu nhìn lên
thiên không sẽ thấy đứng đó một cái bạch y thanh niên như là trích tiên
tiêu sái đứng phiêu diêu giữa thiên không, quanh thân hắn không có chút
nào lực lượng dao động hay khí thế khủng bố thế nhưng hắn lại chính là
kẻ gây nên uy áp đang ép chặt cả tòa hoang đảo này, hắn đương nhiên
chính là Thiên Quân, một tháng nay trầm tư tu hành hắn đã đạt được một
tiến lớn, thực lực lại tái tiến một bước, tuy rằng không phải thực chất
tăng lên nhưng về sau dung hợp lực lượng không cần sự thúc dục của hắn
cũng có thể tự mình vận hành dung hợp!
“Ha ha, cuối cùng cũng
hoàn thành một bước này...”. Thiên Quân đứng giữa thiên không cười nói
thỏa mãn. Thể nội thế giới bên trong, tám khối cầu thể hiện tám loại lực lượng lúc này không những đang hấp thu lực lượng của tiểu Thế giới thụ
mà còn tự hành hấp thu lực lượng từ bên ngoài đến lớn mạnh tự thân, tiếp đó chúng lại theo mấy đường nối phức tạp không những nối đến bảy khối
cầu đại biểu bảy loại lực lượng khác mà còn truyền lực lượng đến khối
cầu trung tâm tiến hành dung hợp, đây là tự hành, tốc độ càng lúc càng
nhanh, ngày sau sẽ càng thêm hoàn mỹ, cho đến khi đạt thành dung hợp
mười thành mới thôi.
“Tà Thần... Rất nhanh chúng ta sẽ lại có một trận chiến! Rất nhanh!”. Thiên Quân con ngươi thâm thúy như muốn nhìn
xuyên vô số tầng không gian cách trở nhìn phía xa xa khẽ nói. Bại trong
tay Tà Thấn hắn làm sao có thể cam lòng? Đây không phải là sinh ra một
loại thù hận, đây chính là sinh ra một loại tín niệm. Tà Thần sức mạnh
là từ chuyển thế mà có, tạm thời có thể vượt qua Thiên Quân nhưng Thiên
Quân tự tin bản thân so với Tà Thần chỉ có hơn chứ tuyệt không kém.
“Xem như hoàn thành một bước...”. Thiên Quân thỏa mãn nhưng cũng không dám
kiêu ngạo, chí ít lúc này còn có một cái Tà Thần đang treo trên đầu hắn, về sau còn có bao nhiêu đối thủ đây? Hắn đương nhiên cần phải không
ngừng đề cao thực lực của bản thân, chỉ có lực lượng tuyệt đối hắn mới
không cần sợ hãi tương lai thay đổi.
Thiên Quân lúc này việc tiếp theo chính là lĩnh ngộ thúc đẩy tám loại lực lượng đạt đến Thế đại
thành chi cảnh, đạt đến như vậy thì hắn dung hợp lực lượng mới là bản
chất bay vọt, thần thông cùng thực lực sẽ đề thăng càng lớn hơn, lúc đó
Thiên Quân tin tưởng đối mặt với Tà Thần sẽ không chật vật như trước,
nếu tu vi lại đột phá đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai, Tà Thần kia muốn đánh bại hắn chỉ e liền huyền rồi, thắng bại khó đoán! Đây là đơn độc
một mình Thiên Quân, không phải như trước cùng với Cường liên thủ.
“...”. Một chút hưng phấn qua đi Thiên Quân thu lại lực lượng rơi trên đồi
thấp phía dưới, ban nãy chỉ là một chút vui vẻ sau khi đột phá mà thôi,
hắn cũng không đến mức vô vị khiến cho cả hòn đảo này rơi vào tĩnh mịch.
Thiên Quân uy áp tản đi thì trên đảo những sinh vật kia cũng như bước ra khỏi địa ngục, bí ẩn đại năng kia nếu là đột nhiên hướng bọn hắn xuất thủ
thì trên đảo chỉ e không còn sinh vật sống, uy áp tản đi bọn hắn lập tức điên cuồng lao ra khỏi đảo, tại đây chính là rất nguy hiểm. Ai biết tên kia rút cục là cái nào hung nhân?
“Luân hồi chi lực ta rõ nhất,
đột phá đến Thế đại thành gần như không chút khó khăn, bất quá bảy loại
lực lượng khác có chút mất thời gian...”. Thiên Quân cũng không có ý
định giữ lại bọn kia, bọn hắn rời đi hắn cũng không có bao nhiêu để ý mà lại tiếp tục lâm vào suy tư. Luân hồi lực lượng là hắn xuất đạo liền
nắm giữ, chính là kế thừa từ Dung nên xem như hiểu rõ vô cùng, đối với
lĩnh ngộ cũng không phải không được, về phần bảy loại lực lượng khác lại khó nói.
Đối với bảy loại lực lượng Hủy diệt, Tử vong, Sinh
mệnh, Vạn tượng, Vận mệnh, Thời không, Thiên phạt nói trắng ra đó là
Thiên Quân thông qua tiểu Thế giới thụ mà gian lận đạt được, tuy rằng
lúc này Thiên Quân đã thông qua đó tìm hiểu thấu triệt, đem nó thành
lĩnh ngộ của bản thân nhưng muốn tái tiến một bước thì vẫn thiếu một
chút tìm hiểu đột phá, hắn tiên thiên là có đủ tám loại lực lượng nhưng
nếu muốn tiếp tục nâng cao một bước sẽ gian nan hơn tu giả khác gấp trăm ngàn lần, kiêm tu nhiều loại đôi khi cũng không phải việc tốt lành gì.
Chưa nói đến độ khó trong đó mà thời gian đem tích lũy lên chỉ sợ cũng
là một con số khủng bố, đương nhiên, lấy Thái sơ thân thể cùng tiểu Thế
giới thụ hai cái gian lận công năng, Thiên Quân hắn tìm hiểu đầy đủ tám
loại lực lượng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đương nhiên, về
vấn đề này Thiên Quân từ lâu đã có kế hoạch, Hư thiên bí cảnh có hai nơi có thể giúp hắn nhanh chóng đề thăng đối với các loại lực lượng lĩnh
ngộ, một đó là ban đầu dự tính, Hỗn mang lãnh địa, hai là sau đó phát
hiện ra bảo địa, Hộ thiên hải. Nếu xét về toàn cục thì Hộ thiên hải so
với Hỗn mang lãnh địa sẽ càng thêm thích hợp.
“Hỗn mang lãnh địa
sáu loại lực lượng, chỉ thiếu Luân hồi lực lượng cùng Tử vong lực lượng, ta có thể lợi dụng được điểm này, trước đem sáu loại lực lượng lĩnh ngộ đến Thế đại thành, thậm chí càng cao hơn, bất quá vẫn cần chú ý một
chút cân bằng, dung hợp lực lượng nếu xảy ra chênh lệch e rằng ta cũng
không có quả ngon để ăn!”.
“Về phần Hộ thiện hải lại càng thêm
tốt hơn, có thể lĩnh ngộ cả tám loại đồng thời, bất quá thời gian sẽ có
chút gấp! Còn chưa nói đến nếu ta đi Hộ thiên hải sẽ tạ thời không có ai tọa trấn Hỗn mang lãnh địa, ồ? Phải rồi...”. Thiên Quân một mình suy tư sau đó chợt vỗ đầu một cái.
“Việc để ý Hỗn mang lãnh địa liền để cho Vô Đạo lão quái kia đi lo, ta trước tiên nâng cao thực lực thì
hơn...”. Hỗn mang lãnh địa là địa điểm mấu chốt giúp Hư thiên bí cảnh
bản dân đi ra Hư thiên bí cảnh, chỗ đó đối với những bản dân kia đương
nhiên vô cùng quan trọng, Thiên Quân liền không cần để ý, Vô Đạo chắc
chắn sẽ không sao nhãng việc này. Chỉ cần tìm một cái Hư thiên bí cảnh
bản dân đến truyền tin cho Vô Đạo là được rồi, Thiên Quân hắn liền sẽ
rảnh tay đi nâng cao thực lực, đối với Vô Đạo thì bất kể là Thiên Quân
hay Cường đều không có hoàn toàn tin tưởng.
“Ồ? Bọn hắn đi vào
chỗ sâu rồi?”. Tâm thần khẽ động, Thiên Quân muốn liên hệ một chút với
Thần Quân cùng Ma Quân thì phát hiện hai tên kia đều đã đi vào Luyện hồn cốc cùng Huyết thiên địa chỗ sâu, bên trong đó hung hiểm so với Đạo
trần hồ cấm chế không có chút nào kém, thậm chí ở phương diện nào đó còn muốn hơn một chút.
Theo như Ma Quân để lại tin tức trước khi đi
vào Huyết thiên địa phần cuối thì trong đó tồn tại Hư vô cảnh giai đoạn
thứ ba huyết thú, Ma Quân cũng là tránh đi mũi nhọn tách đi vào, Huyết
đao cùng Thái cổ độc long hồn hai cái phối hợp hoàn mỹ chém giết không
ít Huyết thú, thực lực đều tăng mạnh. Vê phần Tiểu Vân cùng Tiểu Thanh
hai cái vẫn đang lâm vào ngủ say thức tỉnh huyết mạnh, Ma Quân chỉ có
thể đem bọn nó ném vào trong Tiểu ma giới sau đó tùy thời canh chừng,
bọn nó chỉ cần tỉnh lại lập tức ném đi ra.
Thần Quân bên kia thì lại dễ làm hơn nhiều, bên trong Luyện hồn cốc chỗ sâu quả nhiên cũng
tồn tại hồn thú đại đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ ba, cũng như Ma Quân,
Thần Quân cũng là tận lực tránh đi, cũng loại kia hồn thú trực diện chém giết hắn cũng không có quả ngon để ăn.
Cả hai lúc này đều không
thê liên hệ, bất đắc dĩ Thiên Quân đành truyền tin cho bọn hắn, bản thân sẽ lại đi Hộ thiên hải, sau đó nếu hai tên kia đi ra lập tức liên hệ
hắn, lúc đó lại bàn tính.
Sau một lát không công, Thiên Quân liền đứng lên bước vào trong hư không, hắn đã muốn đến Hộ thiên hải dĩ nhiên sẽ đi nhanh nhất có thể, thực lực càng đề thăng nhanh chóng hắn sẽ càng có nhiều cơ hội.
Bất quá khi hắn đang xé rách hư không lao nhanh về phía Hộ thiên hải được hơn nửa canh giờ thì đột nhiên có cảm ứng.
“Đây là... Thật quen thuộc...”. Thiên Quân dừng lại bước ra khỏi hư không
nghi hoặc nhìn phía xa xa chân trời, hắn linh giác cùng mẫn cảm, dĩ
nhiên đã cảm nhận được khí tức quen thuộc, chỉ là khí tức này cho hắn
cảm giác vô cùng quái lạ, hắn như quen biết nhưng lại giống như chưa
từng gặp. “Chỗ nào cảm nhận qua...”. Nghi ngờ một chút Thiên Quân liền
đi về phía đó, hắn muốn xem một chút là vật gì cho hắn cảm giác này.
Cách chỗ Thiên Quân dừng lại hơn năm vạn dặm có một cái cự đảo to lớn, có
thể xem như nó là một khối đại lục cũng không ngoa, chỗ này vẫn là bên
trong Toái hư hải phạm vi, là Vực nam.
Trên đó khắp nơi cổ thụ to lớn cao chọc trời, thỉnh thoảng liền nghe tiếng thú hống cuồng bạo, dĩ
nhiên trên này Yêu thú, Hung thú có rất nhiều, thậm chí đại năng Hư vô
cảnh cũng có không ít. Thiên Quân một thân bạch y không chút nào
nhiễm
bụi trần không nhanh không chậm bước trên thiên không, nhìn như không
nhanh nhưng một bước như kéo lại hư không bước ra mấy ngàn dặm, rất
nhanh liền sẽ thấy chỗ khí tức khiến hắn cảm thấy kỳ quái kia.
Ở
đó đang xảy ra tranh đấu, một bên là một cái mỹ nữ nhìn như hai ba hai
tư khoảng chừng, dưới chân nàng đứng lên một bông hoa sen đang phun ra
nuốt vào tử ý huyền ảo, bông hoa sen này dĩ nhiên là một cái pháp bảo uy năng không nhỏ. Cùng nàng tranh đấu lúc này là một cái cự viên bạch
sắc, từng cái lông đều bắn ra kinh người nhuệ khí, thông thường muốn
chém đứt đi một cọng lông này cũng là rất khó, huống chi là muốn công
kích bạch viên.
Nhìn thấy mỹ nhân kia Thiên Quân liền có cảm giác khó xử, nàng kia chính là đã từng cùng Ma Quân, cũng chính là Vũ Thiên
Quân hắn xảy ra quan hệ, Nhị Thánh Hậu!
Thánh tộc cho đến nay
hắn biết chính là hắc thủ sau màn khiến Vũ gia hắn diệt tộc, tuy rằng
giống như còn có kẻ khác ở phía sau nhúng tay nhưng với Thiên Quân, chỉ
cần có tham dự, bất kể có phải chủ mưu hay không đều phải chết, Thánh
tộc lại chính là tộc đàn mà Thiên Quân phán diệt tộc! Bất quá lúc này có Nhị Thánh Hậu kia lại có chút khó làm,....
Hắn... không xuống tay với nàng được!
Thiên Quân đến đây liền che dấu hoàn toàn khí tức, đứng trên một cái đại thụ
cao ngất xa xa quan sát, hắn muốn nhìn cảm giác kỳ quái kia là từ đâu mà đến, Nhị Thánh Hậu giống như không phải ngọn nguồn.
Nhị Thánh
Hậu cùng cự viên đánh giết thời gian có lẽ cũng không ngắn, đôi bên đều
đã có thương tích tại người, bất quá Thiên Quân nhìn qua liền thấy, Nhị
Thánh Hậu thất bị là chuyện theo thời gian mà thôi. Nàng tu vi chân thực là Thánh tổ đỉnh phong, bất quá lúc này còn chưa hoàn toàn khôi phục,
chỉ có Thánh tổ bước thứ chín sơ kỳ mà thôi, tốc độ tăng lên cũng rất
nhanh, có lẽ là có kỳ ngộ gì đó, đối diện cự viên tu vi lại là Hư vô
cảnh giai đoạn thứ nhất sơ kỳ, nếu không phải pháo bảo Liên hoa kia lợi
hại thì nàng từ lâu đã bại trận. Đương nhiên, càng đánh thì nàng thế yếu sẽ càng lộ ra, thất bại là không hể tránh khỏi.
“Hống...”. Cự
viên lại gầm lên, cự thủ như già thiên chụp về phía Nhị Thánh Hậu. “Mỹ
nhân! Mau đầu hàng đi, bản viên sẽ không bạc đãi ngươi, ngoan ngoãn làm
phi tử của ta đi!”. Cự viên lại há miệng ầm ầm rung động nói.
“Hừ! Bạch viên vương! Tộc ta cường giả rất nhanh sẽ chạy đến, ta không tin
ngươi có thể chống lại tộc ta liên thủ, đến lúc đó liền để ngươi đoạn tử tuyệt tôn!”. Nhị Thánh Hậu khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cau lại tức giận lạnh lùng nói. Nàng đường đường Nhị Thánh Hậu Thánh tộc, chính là tối thượng chủng tộc lại bị một cái Bạch viên đùa giỡn, dĩ nhiên là vô cùng tức
giận, nếu không phải nàng tu vi còn chưa khôi phục hoàn toàn thì nàng
cho dù không đánh lại cự viên cũng có thể ung dùng chạy đi, nàng tin
tưởng bản thân rất nhanh sẽ đột phá Hư vô cảnh, khi đó sẽ là tử kỳ của
Bạch viên vương này.
“Ồ? Tiểu viên cỏn con lại dám có ý đồ xấu
với nữ nhân của bản tọa? Thật không biết sống chết!”. Thiên Quân nghe
vậy thì cũng một hồi khó chịu, Nhị Thánh Hậu đứng ở trận doanh Thánh tộc không sai, thế nhưng nàng lại chính là nữ nhân đầu tiên có phát sinh
quan hệ với hắn, đã là nữ nhân của hắn, Bạch viên vương kia lại dám
trước mặt hắn buông lời đại nghịch, thật đúng là muốn chết không có chỗ
chôn. Bất quá Thiên Quân tạm thời không có ý định xuất thủ, Nhị Thánh
Hậu còn không chết được. Hắn còn muốn suy nghĩ ngày sau làm sao đối xử
với nàng này, giết? Hay còn là không giết?
“Hống!”. “Hống!”. Bạch viên vương cự thủ đạp lên liên hoa lập tức bị đẩy lùi, tử quang chợt
lóe cắt ngang ngực nó lập tức vẩy ra một đường máu dài khiến nó cũng
phải một hồi nhe răng trợn mắt gầm lên sau đó lùi lại.
“Còn muốn
chống cự bản viên? Đại viên hồn!”. Bạch viên vương đau đớn gầm lên, bất
chợt một cái cự viên bóng mờ to lớn xuất hiện, ngay sau đó Bạch viên
vương thân hình cấp tốc bành trướng, chớp mắt dung hợp với cự viên bóng
mờ, nó khí tức cũng một đường tiêu thăng đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ
nhất hậu kỳ, dĩ nhiên là một loại thần thông vô cùng khủng bố.
“Chết!”. Gọi ra cái kia đại viên hồn sau đó dung hợp, Bạch viên vương thân hình
như núi lại vồ về phía Nhị Thánh Hậu, lực lượng so với trước phải gấp
mười lần, một chiêu này theo Thiên Quân thấy thì Nhị Thánh Hậu liền
không có khả năng cản lại.
“Vạn liên oanh đỉnh!”. Đương nhiên Nhị Thánh Hậu cũng không chịu chết, hai tay lập tức kết ấn nũng nịu một
quát, dưới chân nàng Liên hoa đài lại bắn ra vô số tử sắc quang mang
đánh về phía Bạch viên vương, ý đồ cản lại một chiêu này.
“Ồ...”. Thiên Quân tay trái khẽ nắm quyền đang định xuất thủ cản lại Bạch viên
vương thì chợt dừng lại, hư không phía trên đầu Nhị Thánh Hậu chợt rách
ra, một cái cự chùy từ đó lao ra.
“Yêu hầu to gan! Dám đụng đến Thánh hậu tộc ta!”.
“Cự lực thiên chùy!”. Một tiếng gầm thét cũng từ trong đó vang lên, kẻ đến
tu vi chỉ có Thánh tổ cảnh đỉnh phong nhưng lại dựa vào cự chùy này đánh náy hư không mà đến, dĩ nhiên cũng là một cái hảo thủ.
“Ầm!”.
“Hống...”. Bạch viên vương giống như hơi chút giật mình thế nhưng thế
công không giảm, cự thủ vỗ vào cự chùy, lấy sức một mình nó chặn đánh
hai đòn công kích như không có gì, lập tức chỗ đó hư không tan nát, Bạch viên vương lùi lại mấy bước gầm lên đầy phẫn nộ, bên kia cũng nó giao
thủ kẻ kia cũng không dễ chịu, theo hư không bị đánh nát cũng bị đẩy ra
ngoài, còn không ổn định thân hình liền ho ra một ngụm máu vàng kim, dĩ
nhiên là cũng bị thương không nhẹ. Hai cái Thánh tổ cảnh lại có thể cản
lại Bạch viên vương kia một chiêu đã là kỳ tích bên trong kỳ tích rồi.
“Đại điện chủ!”. Nhị Thánh Hậu giống như bị thương không quá nặng lập tức
mang lên kẻ nắm trong tay cự chùy lùi lại một chỗ cách xa Bạch viên
vương, lúc này mới kinh hãi nói.
“Thuộc hạ hộ giá thất trách!
Mong Thánh hậu tha tội!”. Đại điện chủ là cái trung niên nhân, mặt mày
như ngọc, tuy rằng ở dạng trung niên nhưng hắn mỹ cảm vẫn vô cùng hài
hòa, dĩ nhiên là vô cùng cuốn hút. Hắn ổn định thân hình liền cung kính
cúi đầu trước Nhị Thánh Hậu, xem ra Thánh tộc cấp bậc vẫn phân ra rất rõ ràng.
“Không sao! Trước tìm cách rời khỏi chỗ này đã...”. Nhị
Thánh Hậu thở dài lắc đầu nói. Nàng cũng thật không ngờ Bạch viên vương
còn có một chiêu này, nàng thậm chí còn có cảm giác đối mặt với tử vong. Nghĩ đến đây nàng con ngươi lại sáng lên, giống như nghĩ đến gì đó.
“Vâng!”. Đại điện chủ nghe vậy cũng là cung kính gật đầu. “Chỉ là...”. Hắn nhưng là kiêng kị nhìn sang Bạch viên vương. Thân là một trong mấy vị đỉnh
cấp cường giả của Thánh tộc lúc này, hắn thiên phú cũng vô cùng cao, nếu cho hắn chút thời gian cũng có thể đột phá Hư vô cảnh, đối phó cài này
Bạch viên vương liền dễ dàng, chỉ là lúc này còn chưa được. Bất kể là
hắn hay Nhị Thánh Hậu đều không được.
“Không sao! Ta đã có đối
sách!”. Nhị Thánh Hậu lúc này lại là lắc đầu sau đó cắn răng. “Bất kể
làm sao cũng không được ngăn cản Bạch viên vương, để nó đến công kích
ta!”. Nàng quay sang nhìn Đại điện chủ giọng nói mang theo tin tưởng
nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com