Thiên Quân từng có một lần chứng kiến Cường thi triển ra cái kia Vô hạn
thánh kinh, đó là lần kia bọn hắn hai cái liên thủ đánh giết Hư vô cảnh
giai đoạn thứ nhất Hắc thủy huyền xà, lần đó Thiên Quân có thể cảm nhận
được rõ ràng, càng đánh Cường lực lượng càng cường đại, chỉ là hắn nhận
được tiêu hao cũng vô cùng đáng sợ, đây giống như một loại bí pháp đề
thăng tu vi thế nhưng không phải là trong chớp nhoáng mà là chậm rãi đề
thăng, cách này tăng lên chậm chạp nhưng để lại di chứng cũng nhỏ đi rất nhiều, không những thế cái này chậm rãi đề thăng nhưng là không có điểm dừng, chí ít như lần trước Thiên Quân nhìn thấy thì không có, hoặc là
có giới hạn nhưng lần đó bọn hắn chém giết Hắc thủy huyền xà còn chưa
đạt đến.
Lần này Thiên Quân lại nhìn thấy lần thứ hai, Cường là
hướng tôn cự nhân kia công kích. Làm Thiên Quân kinh hãi đó là tu vi của Cường thả ra vào lúc này đã không dưới Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai hậu kỳ đỉnh phong, so với Thiên Quân còn muốn cao hơn một chút! Thiên Quân
là nhờ vào Hộ thiên hải bên trong đặc thù mới đẩy tu vi tiến nhanh như
thế, Cường lại là dựa vào cái gì? Tu vi cũng đề thăng kinh khủng như
thế.
“Ông...”. Cự nhân bị Cường làm cho giật mình quay lại thì
Thiên Quân cũng lao vào bên trong kiếp vân, ngay sau đó hắn liền không
có chút nào kiêng kị thả ra Vô cực chân thân, điên cuồng hút lấy tất
thảy lực lượng bên trong kiếp vân, đối với kẻ khác như là sát nhân thủ
đoạn thì đối với Thiên Quân đây chính là đại bổ, tuy rằng áp lực đặt lên thân thể hắn vô cùng lớn nhưng Thế giới thụ cây non uy năng đã đâu còn
như xưa, cường thịnh vô cùng, có nó tại, Thiên Quân liền không lo lắng
thân thể cùng thể nội thế giới bị thương tổn quá nặng, về sau có thời
gian tĩnh dưỡng sẽ không sao, không phải bất đắc dĩ Thiên Quân cũng
không làm như vậy, hắn cần tranh thủ thời gian hủy đi cái này kiếp vân.
“Cô cô làm sao lại ở chỗ này rồi...? Chuyện này...”. Thiên Quân đi vào kiếp vân thì kinh ngạc ngây người, hắn lại là nhìn thấy Vũ Thế Nguyệt không
biết từ lúc nào đã ngồi trên một bông hoa lục thanh sắc trong kiếp vân,
không những thế nàng quanh thân hình thành một tầng âm lãnh khí tức đang không ngừng thôn phệ kiếp vân lực lượng, đúng vậy ah, Thiên Quân không
có cảm nhận sai, Vũ Thế Nguyệt là đang hút lấy lôi vân lực lượng, cái gì cũng không chừa. Dĩ nhiên, so với Thiên Quân thì hấp thu chưa đủ một
phần mười, hắn đến đây nàng lập tức liền phát hiện.
“Cháu ngoan...”. Vũ Thế Nguyệt mi mắt khẽ rung lên mở ra, nhận ra Thiên Quân liền nhoẻn miệng cười một tiếng nói.
“Phốc...”. Thiên Quân ho ra một ngụm khí, mặt liền đen như đáy nồi. Nàng là cô cô
của hắn không sai, bất quá tình huống lúc này có chút không hợp, nhìn từ bên ngoài, xét đến cả nội tâm, Thiên Quân đoán nàng cũng chỉ mười tám,
mười chín là cùng, lúc này lại gọi Cường là ca ca, hắn lại cùng Cường
xưng huynh đệ, cái này bối phận... có chút loạn rồi.
Thiên Quân nhảy vào lôi kiếp thì bên ngoài, cự nhân hư ảnh kia đã cùng Cường lần thứ hai giao thủ.
“Oanh!”. Cực mạnh rung động, hư không nổ vang tan rã, cự nhân vậy mà nhẹ chấn
lui lại nửa bước, Cường thân hình cũng nhoáng lên lui lại ba bước, thế
nhưng ngay lập tức liền ổn định thân thể nhìn chằm chằm cự nhân hư ảnh,
giống như không có ý định buông tha cự nhân kia.
“Điều này sao có thể...”. Tà Thần cũng đang quan sát, thấy cảnh này liền kinh hãi không
thôi, hai lần va chạm Cường đều bị đánh lui nhưng có thể nhìn thấy kết
quả của hai lần là khác nhau rất nhiều. Không những là hắn nhìn thấy,
hơn hai mươi cái Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai cũng là nhận ra dị thường, bọn hắn nhưng là hồn nhiên quên đi đây chính là Nghĩ Hậu đang độ thiên
khiển, từ trước liền đã thành chiến trường.
“...”. Vô Đạo đáy mắt cũng là co lại lợi hại, bất quá hắn cũng không có bất kỳ khinh thị nào, trái lại càng thêm nghiêm nghị, Tà Thần bị kiềm chế, tôn cự nhân kia
cũng bị kiềm chế nhưng vẫn còn ba tôn cự nhân đang hấp thu lực lượng
kia, mỗi một hơi thở qua đi bọn hắn liền lớn mạnh một chút, khoảng cách ý chí hàng lâm sẽ càng ngắn, lần này chỉ sợ đều sẽ có ba cái ý chí hàng
lâm một lúc.
“Loại này kinh pháp...”. Tôn cự nhân FWJ4Zbu kia
đương nhiên lại càng nhận ra sâu sắc, hắn cũng nhận ra Cường biến thái,
càng thêm giật minh đó là chiến pháp mà Cường vận dụng, có chút không
hợp lẽ thường. Bất quá như vậy lại càng dấy nên sát khí trong lòng hắn,
nhất thời hắn chỉ muốn giết tên thiên kiêu trước mắt này, để kẻ này lớn
lên chính là tai họa không lường được.
“Vạn vật trầm luân!”. Cự
nhân gầm thét, tay phải chỉ thiên như đang ra lệnh, nhất thời vô thượng
uy năng chợt xuất hiện chèn ép về phía Cường, cả thiên địa như lâm vào
tối tăm không có chút nào ánh sáng, chỉ còn lại Cường như một điểm sáng
nhỏ nhoi đứng trong đó.
“Ầm...”. Đột nhiên khí tức của Cường như
gặp trùng kích cực lớn, cả thân hắn đột nhiên rung mạnh, thể nội như nổ
vang, khí tức của hắn lại cấp tốc đề thăng, một lần nữa đạt đến Hư vô
cảnh giai đoạn thứ ba sơ kỳ, bất quá vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
“Ông...”. Bên ngoài thân thể Cường chợt nhiều hơn từng đường tử thanh khí sắc rối rắm phức tạp, hắn như một tôn chiến thần bễ nghễ đứng giữa thiên địa
tăm tối. “Bát hoang quy diễn!”. Chỉ thấy hắn hai tay dang rộng, quanh
thân nổi lên một loại tiêu điều khí tức kết hợp với tử thanh sắc kia lại xảy ra một loại biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhất thời một loại cực
quang khủng bố bắn phá xung quanh, cho dù thiên địa đang trầm luân cũng
bị như vậy quang manh tịnh lọc, khắp nơi một mảnh quang minh.
“Ầm...”. “Ầm...”. Thiên băng địa liệt, hoang vu khí tức theo đó tràn ra, đây
chính là kết quả của hai loại cực cường thần thông va chạm, khắp nơi đổ
nát, Nghĩ tộc tổ địa đại sơn đỉnh cũng dưới một kích này bị gọt đi hơn
nửa!
“Điều này...”. Tà Thần con ngươi co rụt, hắn vậy mà cảm thấy khí tức nguy hiểm từ trong đó, nói cách khác Cường cùng tôn hư ảnh kia
đang giao thủ đánh ra lực lượng có thể uy hiếp được hắn rồi. Về phần
những cái kia Hư thiên bí cảnh bản dân thấy vậy thì hưng phấn không
thôi, Cường càng mạnh đối với bọn hắn càng có lợi, nhất là khi Thiên
Quân đã nhảy vào kiếp vân, bọn hắn tin tưởng chỉ cần chút thời gian nữa
thôi sẽ giải quyết xong kiếp vân, như vậy cho dù ba tôn cự nhân kia ý
chí có hàng lâm thì cũng bị cưỡng ép biến mất.
“Lại có thể cản
được đại chiêu của bản tọa...”. Cự nhân kia đương nhiên cũng là kinh
ngạc vạn phần, đừng nói là Hư vô cảnh giai đoạn thứ ba, Hư vô cảnh đỉnh
phong có thể hay không sống sót sau đại chiệu kia hay không còn khó nói, đằng này liền tốt, không những lông tóc không chút nào tổn hao, giao
thủ với hắn lại còn muốn chiếm chút thượng phong, như vậy chỉ có thể nói là do kinh pháp của tên này khủng bố mà thôi. Dù sao có là thiên kiêu
vượt cấp chiến cũng có giới hạn mà thôi.
“Vô tận chi quyền!”. Lúc này Cường cũng nhảy ra khỏi hư không loạn lưu điên cuồng đánh về phía
cự nhân, lúc này hắn vậy mà chủ động công kích, không thể không nói hắn
đủ cuồng!“Hừ! Vạn tượng chi biến!”. Cự nhân không chút kinh
sợ cũng đánh ra một quyền, cự quyền hướng Cường oanh đi, hai cái công kích đánh ra
hai đường dài hư không đen kịt đâm vào nhau,
“Oanh!”. Kịch liệt
va chạm, hư không đen kịt che đi thân thể của hai cái, bọn hắn liền đã
lao vào hư không loạn lưu quần đấu, chỉ có không ngừng những tiếng va
chạm vang lên, từng tiếng rống giận...
“Cái kia Vô hạn thánh
kinh...”. Thiên Quân cho dù đang đứng bên trong lôi vẫn vân để một tia ý thức quan sát tình hình đại chiến cũng không nhịn được than thở. Hắn
cũng có lòng tin cùng cự nhân kia quần ẩu, tuy rằng kết quả liền khó nói nhưng cũng sẽ không như Cường như vậy trực tiếp trực diện cự nhân kia,
dù sao về phương diện lực lượng Thiên Quân tự nhân không bằng được cự
nhân kia, đi so với Bán bộ hỗn độn cảnh hắn cũng cảm thấy bản thân quá
thiệt thòi đi.
“Có thể tại trong chiến đấu không ngừng hấp thu
lực lượng, đem đến không ngừng đề thăng tu vi, đặc tính này cũng quá
khủng bố đi, cho dù sẽ để lại di chứng nhưng hiệu quả nó mang đến quá
đáng sợ, như cũ vẫn là lợi lớn. Vô hạn thánh kinh sao? Xem ra chúng ta
không thể không đánh một trận ah!”. Hắn đứng một bên suy tư một bên hấp
thu lực lượng kiếp vân.
Vô cực chiến thiên kinh với Vô hạn thánh kinh, Thiên Quân hắn tự tin mình sẽ không thua!
“Còn có cô cô... Không lẽ là nhận được cơ duyên của hắn...”. Thiên Quân lại
nhìn sang Vũ Thế Nguyệt đang một mực hấp thu lực lượng của kiếp vân, tuy rằng không đáng kể so với hắn nhưng cũng hấp thu rất nhiều, lực lượng
cuồng bạo kia không phải đơn giản có thể hấp thu, nên biết đó đều là
chung cực lực lượng, không phải cái gì Thánh lực, Hư vô lực. Theo như
Thiên Quân suy đoán thì nó liên quan đến cái kia Thương thiên hoa mà
nàng đang ngồi lên, qua lần gặp mặt Nhị Thánh Hậu, hắn liền chút suy
đoán.
“Còn cần trăm tức bên trong mới có thể hấp thu hết kiếp
vân, hi vọng còn kịp...”. Lại tiếp tục tính toán một chút tình huống
Thiên Quân khẽ lầm bầm sau đó kiêng kị nhìn về phía ba tôn cự nhân đang
muốn để ý chí hàng lâm kia. Không biết có phải là do bị hắn kiềm chế để
lại nào đó di chứng hay không nhưng Thiên Quân có cảm giác mấy cái ý chí kia đang bị ảnh hưởng, muốn hàng lâm đến đây còn có cản trở. Bất quá
như vậy liền càng hợp ý của Thiên Quân.
“Bồng...”. “Oành...”. Hư
không loạn lưu bên trong vẫn vang lên từng tiếng va chạm khủng bố, lực
lượng cuồng bạo vẫn có không ít bị đẩy ra ngoài hư không loạn lưu đánh
phá loạn xạ một vùng không gian khiến cho ở đó không gian cũng bị phá
toái, liên lụy càng lúc càng lớn, Cường cùng cự nhân kia đánh lại càng
thêm kịch liệt.
“Cái gì...”. Tà Thần đột nhiên kinh hãi nhìn vào
hư không loạn lưu đen kịt kia, gần kề sau đó một chút, Vô Đạo lão nhân
cùng Thiên Quân cũng là kinh sợ ngây người, bọn hắn đều cảm nhận được,
hai cỗ khí tức đang kịch liệt va chạm kia có một cỗ lại có đột phá đạt
đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ tư!
“Bát hoang thương khung thủ!”.
Một tiếng lạnh lùng vang lên bên trong hư không loạn lưu, dĩ nhiên chính là giọng của Cường. Uy thế vô cùng đáng sợ.
“Đáng chết! Vạn vật
chuyển luân! Vạn tượng hiện!”. Một giọng nói đầy giận dữ cùng kinh khủng vang lên, hư không loạn lưu bên trong dĩ nhiên lại chuẩn bị nghênh đón
hai đạo hủy diệt thiên địa công kích.
“Oanh!”. “Ong”. “Ong...”.
Hư không tại một chỗ như cái phễu bị đẩy ra, một tôn cự nhân hư ảnh bị
đẩy ra khỏi hư không loạn lưu, hắn đã không còn cái kia khí tức thượng
vị giả, thay vào đó là âm trầm tức giận, một thân khí tức hung lệ khó
tả.
“Ngươi có thể ngăn cản được đại chiêu của ta liền có thể tự
ngạo! Bất quá bổn tọa liền muốn xem ngươi thánh kinh có thể đẩy tu vi
của ngươi đến mức nào!”. Cự nhân ầm âm rung động nói. Hắn cũng là kinh
sợ cái kia Vô hạn thánh kinh, vậy mà sinh sinh đẩy tu vi của Cường lên
hai đai cấp độ, từ Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai hậu kỳ lên Hư vô cảnh
giai đoạn thứ tư, đây chân chính là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả,
tăng lên tu vi bí pháp có không ít nhưng ở Hư vô cảnh tăng lên một cái
đại cấp độ đã là cao cấp nhất rồi, để lại di chứng liền cũng rất lớn,
đem so với tên này kinh pháp thì kém xa vạn dặm.
“Ta không những
cản được đại chiêu của ngươi mà hôm nay ta còn muốn chôn giết ý chí của
ngươi bên trong Hư thiên bí cảnh này!”. Cường không cho là phải lạnh
lùng bước ra hư không loạn lưu lạnh lùng nói. Hắn khí tức lúc này đã gần như nhảy lên đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ tư sơ kỳ đỉnh rồi.
“Chôn giết ý chí của ta? Ha ha ha! Oắt con ngươi ngông cuồng bản tọa liền
được lãnh giáo!”. Cự nhân nghe vậy thì phá lên cười nói.
“Mẹ
nó...”. Những kẻ khác nghe vậy thì liền một đám kinh sợ ngây người, đây
có còn có người sống, có thể cản lại Bán bộ hỗn độn cảnh đã là khủng bố
chiến tích, tên này liền tốt, lại muốn chôn giết ý chí của cự nhân, đó
không phải là Bán bộ hỗn độn cảnh đâu, ý chí kia là của một cái chân
chính Hỗn độn cảnh ah, ngươi có thể giết?
“Ây...”. Cho dù là
Thiên Quân cũng cảm thấy trời đất thay đổi, hắn là biết đến Hỗn độn cảnh ý chí đáng sợ, đó chính là tồn tại bất hủ, không thấy như Lão Ma, Vân
Thanh cái kia hai lão yêu quái, bọn hắn chỉ mới chạm đến Hỗn độn cảnh mà ý chí đã gần như bất diệt, vẫn chỉ như Bán bộ hỗn độn cảnh cực hạn mà
thôi, nếu đạt đến Hỗn độn cảnh thì cho dù có bị chém giết thì ý chí cũng là bất diệt, sớm muộn cũng có thể một ngày luân hồi trở về, vô cùng
đáng sợ. Chân chính đánh không chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com