“Ầm!”. “Ầm...”. Quảng trường truyền tống trận bên trên vang lên từng
trận va chạm mãnh liệt, Liêu Phó Huân thân là Thánh tổ bước thứ chín
siêu cấp cường giả đương nhiên đánh ra công kích vô cùng khủng bố, quảng trường bên trên bị hắn đánh ra một hố sâu không biết, rộng cũng có hơn
dặm, đây là hắn tập trung lực lượng công kích một chỗ gây nên dư âm ảnh
hưởng xung quanh mà thôi, nếu là cố ý công kích phạm vi rộng thì liên
lụy đến gấp trăm lần cũng có thể, tuy vậy cũng có thể thấy khủng bố vô
cùng.
Liêu Phó Huân công kích khủng bố nhưng có một chuyện vô cùng kỳ quái đó
là không có ai cảm thấy hắn cường đại, tất cả mọi người đều đang kinh sợ nhìn phía bên trong hố sâu, bọn hắn có thể tưởng tượng ra được bên
trong đó một cái thanh niên bí ẩn vô cùng đáng đứng chịu lấy vô số công
kích như là mưa rơi xuống trên đỉnh đầu mà không chút nào sợ hãi.
“...”. Tất thảy mọi người im lặng, Thiên Quân có thể sống sót sau mấy
chiêu của Liêu Phó Huân thì ở đây ai cũng phải khiếp sợ hắn nhục thân
cường đại nhưng đã gần một khắc trôi qua, Liêu Phó Huân đánh xuống công
kích gần vạn nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại, điều này cho thấy
Thiên Quân vẫn chưa chết, tất cả nhưng là nhận đồng một điều hắn có thế
sống sót dưới công kích của Liêu Phó Huân không phải may mắn mà phải nói là Liêu Phó Huân cũng không giết được hắn. Bằng những công kích như kia chỉ e là Hư vô cảnh cường giả cũng không dám bị động chịu đòn, Thiên
Quân nhục thân đã đến cấp độ nào?
“Đây là có chuyện gì? Làm sao công kích của ta lại không gây nên chút
nào tổn thương lên hắn?”. Liêu Phó Huân lúc này càng công kích càng là
kinh hãi, hắn đã không còn như lúc này cuồng nộ xuất thủ nữa, hắn đã lâm vào khiếp sợ rồi, tên kia trúng không dưới vạn lần cồn kích của hắn
nhưng vẫn không chút nào có dấu hiệu ngã xuống, thậm chí một chút thương thế cũng không có, nhục thân lại có bao nhiêu khủng bố? Sánh ngang Hư
vô cảnh không thành? Từ đau nhô ra quái vật này? Còn cứ tiếp tục như thế này hắn sẽ hao lực không còn chút nào mà đối phương vẫn không có chết
đi.
“Ghê tởm! Ngươi quả nhiên chỉ là cái thùng rỗng kêu to, công kích bản
thiếu gia lâu như thế nhưng đến gãi ngứa cũng không được...”. Thiên Quân từ bên trong hố sâu nói vọng ra.
“Lão già khốn kiếp! Bản thiếu gia chắc chắn sẽ tìm ngươi tính sổ!”.
Không ngừng có tiếp chửi rủa vang lên từ bên trong hố sâu, Thiên Quân
qua bao nhiêu công kích của Liêu Phó Huân vẫn luôn là như thế hoàn hảo.
Không có chút nào thương thế.
Chính như Liêu Phó Huân lúc này đánh ra công kích nhiều cũng phát sợ
rồi. Hắn từng có ý nghĩ đó là Thiên Quân vốn là một cái đại năng thân
thể chết đi, sau bao nhiêu năm lại sinh ra linh trí, chỉ có như vậy mới
có thể giải thích được nhục thân làm sao sẽ cường đại như thế, bất quá
nếu thật là từ thi thể sinh ra linh trí mới cũng sẽ đặc thù, ví như khí
thế, đạo vận, thế nhưng từ Thiên Quân hắn không cảm nhận được chút nào
đạo vận dấu vết, một chút cũng không!
Đương nhiên còn có một khả năng khác đó là Thiên Quân là một cái sinh ra tiên thiên đã có thần lực, nhục thân càng lúc càng mạnh nhưng không có
ai chỉ dạy việc tu hành, cho đến nay chỉ có một thân lực lượng khủng bố
mà không có chút nào tu vi.
“Không được! Ta nhất định phải diệt trừ kẻ này, hắn quá nguy hiểm, hắn
lúc này còn không biết vận dụng lực lượng của nhục thân đã đáng sợ như
vậy, nếu để cái khác Thánh địa nhìn trúng giúp hắn đi theo Thể tu một
mạch sẽ vô cùng đáng sợ!”. Liêu Phó Huân đáy lòng không ngừng loạn
chuyển sau đó ánh mắt lạnh xuống. “Ngươi nhục thân cường đại ta không
làm được gì nhưng ta liền không tin ngươi linh hồn lực lượng cũng là như thế biến thái!”. Hắn thầm nghĩ, sau đó trên tay nhưng là xuất hiện một
cái hắc thứ dài chưa đủ một bàn tay nhưng Hắc thứ tỏa ra kinh khủng vô
cùng hủy diệt linh hồn khí tức.
“Diệt... Diệt thần thứ!”. Liêu Phó Huân lấy ra hắc sắc được một chút thì nó khí thế lập tức kinh động nhiều người, vô số ánh mắt nhìn đến trên
tay Liêu Phó Huân hắc thứ kinh hãi, Lý Thuần Chính con ngươi con rụt
kinh hãi thét lên giống như vật này vô cùng đáng sợ.
“Diệt thần thứ! Vật này chỉ có Diệt Thần điện Hư vô cảnh đại năng mới có thể luyện chế, Liêu Tam trưởng lão lại có thể có vật này xem ra cũng là bỏ ra một cái giá lớn chỉ muốn giết cái kia thanh niên!”. Có Thánh tổ
cường giả giống như cũng biết đến một chút tin tức khẽ thở dài lẩm bẩm.
“Hắc! Liêu Phó Huân nhưng là không giết được tên kia, hắn nhục thân quá
đáng sợ, muốn giết được hắn chỉ có thể dựa vào tấn công linh hồn của
hắn, Liêu Phó Huân lần này nhưng là thiệt lớn!”. Cũng có kẻ phụ họa,
đương nhiên đối với Liêu Phó Huân dùng mất Diệt thần thứ này vô cùng
hoan nghênh.
“Lần này đụng phải cái này thanh niên bí ẩn, tuy rằng có nhục thân cường đại nhưng giống như còn không biết vận dụng, nếu hắn biết vận dụng nhục thân lực lượng cùng Liêu Phó Huân đánh giết thì hươu chết về tay ai còn khó nói, chỉ có thể nhân cơ hội tên kia còn chưa lớn lên đem tiêu
diệt!”. Lại có người khác phân tích nói.
“Diệt thần thứ uy lực cho dù là Hư vô cảnh Thánh hiền đại năng cũng phải cẩn thận không thôi, thanh niên này chỉ e khó thoát một kiếp!”. Có kẻ
thở dài nói.
“Thiên kiêu cho dù lại cường đại nhưng còn chưa lớn lên đã bị giết liền
không có bao nhiêu được ghi nhớ, loại này thiên phú cao nữa cũng là vô
dụng!”. Có kẻ đồng ý nói. “Chỉ trách hắn không biết ẩn nhẫn, vì một cái
nữ nhân lại đi liều mạng với Ma Quang Thánh địa, aiiii...”.
“...”. Một đám cường giả nhỏ giọng nghị luận, nhiều tu giả nhưng là
không có nghe thấy, có cái nhận ra Diệt thần thứ, có cái lại không chút
nào nhận ra, nhất thời quảng trường một trận xôn xao, nghị luận rất
nhiều. Sau đó liền có rất nhiều tiếng tiếc hận vang lên, đối với Thiên
Quân đầy thương cảm.
“Là ta liên lụy đên đệ rồi...”. Thah Nguyệt đứng xa xa, hốc mắt từ lâu
đã đỏ lên, lúc này đương nhiên đã không phải nữ nhi tình trường như
trước, nàng là khóc cho một cái có chút ngây ngốc thanh niên mà nàng vô
tình cứu được, cho dù là có nguyên nhân đặc thù hắn mới đứng ra ngăn cản trước mặt nàng, cứu nàng một mạng nhưng cũng không thể phủ nhận hắn lúc này đã có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng nàng, đã không kém
tình cảm mà lúc trước nàng dành cho Hạo Nguyệt Thánh tử. Thế nhưng tình
cảm kia còn chưa được thể hiện đã muốn biến mất, hắn e rằng phải đối mặt với tử vong, nàng chỉ e cũng muốn chết tại đây, bất giác nàng lại khóe
miệng hơi cười cười, ít nhất nàng và hắn có thể chết chung một ngày, xem như cũng có duyên phận đi? Giờ phút này nàng như muốn buổng bỏ tất thảy cùng hắn một chỗ, cho dù là đối mặt với tử vong nàng cũng không chút sợ hãi.
“...”. Thanh Vũ bốn người, ba cái Yêu thần lúc này mới biết đến hóa ra
Thiên Quân đáng sợ như thế, bọn hắn vốn đã xem Thiên Quân ở vị trí cực
cao nhưng lúc này mới thấy còn chưa đủ, đối phương cường đại làm cho
người phát run lên. Bất quá khi nhìn thấy Liêu Phó Huân mang ra Diệt
thần thứ, lại biết đến vật kia uy danh, bọn hắn cũng là tuyệt vọng.
Một chỗ khác đứng lấy một đám thanh niên nam nữ, bọn hắn chính là Ma
Quang thánh địa đệ tử, Hạo Nguyệt, Liên Cơ hai cái Thánh tử, Thánh nữ
đương nhiên cũng là trong này. Lúc này cả hai cũng là khiếp sợ Thiên
Quân bản lĩnh, tuy rằng cũng không đánh ra công kích gì nhưng có thể
chặn lại công kích của Tam trưởng lão mà không có chuyện đương nhiên
cũng có bản lĩnh vô cùng lớn. Hạo Nguyệt Thánh tử đáy lòng nhưng là
không ngừng hò hét, hắn muốn Liêu Phó Huân Tam trưởng lão ngay lập tức
diệt trừ đi Thiên Quân, cái sau nhưng là thật có khả năng ngày sau sẽ
đối phó hắn, bản thân liệu có thể là đối thủ của Thiên Quân?
“Để bản trưởng lão xem ngươi có thể hay không chống lại Diệt thần thứ uy năng!”. Liêu Phó Huân lạnh lùng nói, hai tay cũng đánh ra mấy cái ấn
quyết đẩy lực lượng vào trong Diệt thần thứ, nhất thời Diệt thần thứ tỏa ra khí tức tiêu sát càng thêm nồng nặc, hủy diệt linh hông khí tức tràn ra aT4fGKo khiến cho những tu giả cho dù ở xa thì linh hồn cũng không
tự chủ run lên từng đợt.
“Đi!”. Hắn há miệng khẽ quát một tiếng, một đạo công kích khủng bố lại
hướng Thiên Quân đỉnh đầu lao xuống, ngay sau đó Diệt thân thứ cũng hóa
thành một đạo hắc ảnh thẳng hướng mi tâm Thiên Quân đâm tới. Hắn nhìn ra được Thiên Quân cũng không có cách nào tránh đi công kích của hắn, chỉ
có thể bị động chịu đòn, nói cách khác mặc cho hắn công kích chỗ nào
Thiên Quân cũng không tránh được. Đương nhiên, điều này cũng có thể thấy được thân thể của Thiên Quân hoàn mỹ không tì vết, khắp nói phong thủ
không có chút
kẽ hở nào.
“Ầm!”. “Ầm...”. Lại một đợt công kích đáng sợ hạ xuống đáy hố, Thiên
Quân lúc này chỉ có thể đứng tại chỗ chịu đựng công kích mà thôi. Tuy
nói là chịu đựng công kích nhưng Thiên Quân có một cảm giác vô cùng kỳ
quái đó là mỗi khi công kích đánh lên người hắn, hắn thế mà không cảm
giác chút nào đau đớn, thay vào đó lại có cảm giác thư sướng, công kích
kia giống như đang giúp hắn càng thêm thoải mái, đánh được càng mạnh
càng được thoải mái. Phát hiện ra quái sự này hắn hai mắt nhắm lại,
buông lỏng hai tay, đơn giản đứng nguyên một chỗ đợi công kích của cái
kia ghê tởm Ma Quang Thánh địa tam trưởng lão, lão già đáng ghét đó gọi
là cái gì hắn không nghe rõ.
“Hả...”. Đang thư giãn một chút thì Thiên Quân chợt cảm thấy lạnh gáy,
hai con ngươi như điện mở ra, ngay lập tức hắn liền nhìn thấy cái kia
Diệt thần thứ, tuy rằng không biết là vật gì nhưng cho hắn cảm giác lạnh lẽo vô cùng, hắn có ý định tránh đi hắc quang đánh về phía mình nhưng
tốc độ lại như cũ chậm một chút, hắc quang liền chui vào mi tâm của hắn, tốc độ nhanh đến cực hạn.
“...”. Diệt thần thứ rơi xuống, cả quảng trường như lâm vào tĩnh lặng,
Thiên Quân nhục thân lực lượng khủng bố vô cùng, sinh sinh chặn lại vô
số công kích của Liêu Phó Huân mà không có chuyện gì, lúc này nếu Diệt
thần thứ vẫn không làm gì được hắn chỉ sợ có nhiều kẻ muốn phát điên.
“Uông...”. “Ah...”. Quả nhiên, ngay khi Diệt thần thứ rơi xuống trong
sát na, bên trong hố sâu liền vang lên một tiếng hét thảm như dã thú gầm thét, ngay sau đó một bóng người chật vật vô cùng lao ra hố sâu, hắn
hai tay ôm đầu kêu la dữ dội, hai mắt như ác ma đỏ au, nhục thân lực
lượng khủng bố đẫm đạp lên quảng trường hình thành từng lỗ sâu, sau đó
hắn làm một chuyện mà ai cũng sợ hãi, hắn hai tay nắm chặt không ngừng
đám vào đầu mình.
“Uỳnh!”. “Uỳnh!” “Ah! Đau...”. “A...”. Một quyền lại một quyền, Thiên
Quân giống như phát điên tự đánh vào đầu mình, miệng không ngừng gầm lên đầy đau đớn, dĩ nhiên là đã đau đến không chịu nổi, hắn là lựa chọn tự
tổn thương bản thân để làm giảm đi đau đớn.
Thiên Quân bên trong thức hải lúc này tồn tại một cái hắc ảnh không
ngừng cuốn động khắp nơi, nơi nó đi qua đều là phá diệt tất thảy, thế
nhưng có ai biết Thiên Quân mất trí nhớ là do đâu. Hắn ý thức tại bên
trong Thời không loạn lưu bị quấy lên đảo lộn vô cùng, lúc này bên trong thức hải đã loạn thành một đoạn hỗn loạn, linh hồn không biết ở chỗ nào ngủ say, vô số ý niệm ngủ say tản mác khiến Thiên Quân trí nhớ cái có
cái không. Lúc này cái kia Diệt thần thứ đi vào bên trong thức hải, nó
lực lượng là chủ yếu nhắm vào linh hồn lực lượng nhưng khi vào bên trong Thiên Quân thức hải nó phải đối mặt đầu tiên chính là Thời không loạn
lưu lực lượng, hai cỗ lực lượng này lẫn nhau kịch liệt tranh đấu khiến
cho Thiên Quân thức hải mãnh liệt sôi trào nhưng cũng giúp Thiên Quân ý
thức trong đó có nhiều cái bị kinh động thức tỉnh.
Liêu Phó Huân nhưng là không biết hắn công kích nhằm diệt sát linh hồn
Thiên Quân không thành, trái lại còn gián tiếp giúp Thiên Quân mau chóng lấy lại ký ức, thức tỉnh chủ hồn!
“Vậy mà còn ở dãy dụa chống cự...”. Đánh ra Diệt hồn thứ quả nhiên có
thể xúc động đến Thiên Quân, Liêu Phó Huân cười lạnh không thôi, bất quá trái với hắn ý nghĩ, Thiên Quân linh hồn không có lập tức bị diệt sát,
điều này có nghĩa là linh hồn không có lập tức bị tiêu diệt, mặt khác
giống như đang ở chống cự, việc này khiến cho Liêu Phó Huân cũng như rất nhiều kẻ khác ngoài ý muốn.
“Thật đáng sợ! Hắn trúng rồi Diệt hồn thứ mà vẫn có thể phản kháng như
vậy, linh hồn lực lượng của hắn không lẽ cũng là cường đại như thế...”.
Có Thánh tổ cường giả kinh sợ thán phục nói. Nhục thân cường đại, linh
hồn lực lượng cũng là cường đại như thế? Hắn làm sao lại không có tu vi? Tên này rút cục là chuyện gì xảy ra? Một đám câu hỏi hiện lên trong đầu rất nhiều tu giả ở đây.
“...”. Xa xa Lý Thanh Nguyệt đám người cũng nhìn thấy Thiên Quân thống
khổ, năm người ba thú nhưng là đầu trầm mặc không thôi, năm người bọn
hắn nắm tay vô cùng chặt, móng tay đâm vào thịt, máu tươi tí ti chảy ra, tuy rằng tiếp xúc với Thiên Quân chưa lâu nhưng đã rất thân thiết, ba
nữ nhưng đều đã rơi lệ không thôi, hắn là bị Lý gia liên lụy, nếu bọn
hắn không mang Thiên Quân về Lý gia tổng bộ có lẽ liền khác nhiều rồi.
Thực ra không chỉ Lý Thanh Nguyệt năm người, Lý gia tộc nhân, còn có rất nhiều tu giả cũng đều đối với Liêu Phó Huân, Ma Quang Thánh địa thành
viên hành vi vô cùng khinh bỉ, chỉ là bọn hắn lực lượng yếu đuối không
dám cùng Ma Quang Thánh địa nổi lên cái gì xung đột, không thấy Lý gia
hai vị Thánh tổ cũng không dám lên tiếng sao? Bất kể ở đâu cũng là lấy
thực lực ra nói chuyện ah! Đó cũng chính là thế giới thiết luật chưa bao giờ có chút nào biến hóa, thay đổi!
“Hừ! Lại còn muốn dãy dụa, bản trưởng lão lúc này liền giải quyết
ngươi!”. Liêu Phó Huân nhìn đến Thiên Quân vẫn đang điên cuồng đánh vào
đầu mình, hai chân không ngừng dẫm đạp đại địa lao về phía kiến trúc xa
xa, dùng đầu mình ngạnh đâm vào trong đó thì lạnh lùng nói. Hắn thân
hình cũng lóe lên định lao về phía đó.
“Uỳnh!”. Thiên Quân đâm thẳng vào trong một tòa kiến trúc lớn vang lên
kinh tâm động phách, dư lực đáng sợ khiến tòa kiến trúc này lập tức sụp
đổ, thế nhưng Thiên Quân vẫn không ngừng gầm thét, vẫn điên cuồng chạy
về phía trước, đâm đổ không ít kiến trúc vẫn không hề có ý định dừng
lại.
Liêu Phó Huân lao về phía Thiên Quân thì bất chợt phía trước hư không
run lên, như có vách ngăn chợt hình thành, Liêu Phó Huân con ngươi co
rụt, tay phải háo chưởng vỗ vào hư không.
“Ầm!”. Liêu Phó Huân vỗ vào hư không như vỗ vào tường đồng vách sắt, hắn thân hình cũng cấp tốc lui lại, ánh mắt vô cùng ngưng trọng nhìn về hư
không đầy kiêng kị.
“Không biết là vị đạo hữu nào muốn ngăn cản bản trưởng lão? Không lẽ
muốn cùng Ma Quang Thánh địa ta đối địch?”. Liêu Phó Huân đầy kinh sợ
nhìn hư không rung động trước mặt lạnh lùng nghi vấn. Đối phương cường
đại nhưng hắn đại biểu cho Ma Quang Thánh địa, còn không đến mức sợ hãi
một cái bí ẩn chi nhân.
Bất chợt hư không rung động tách ra.
“Ngươi còn chưa đủ tư cách đại biểu Ma Quang Thánh địa, cũng không đủ tư cách nhận biết bản tọa! Gọi Hư Huyền đến còn có tư cách này!”. Một
giọng nói hờ hững không mang theo chút nào cảm tình vang lên phía trên
quảng trường, một cái thanh niên mặc kim sắc hoàng bào bước chân ra khỏi hư không lạnh nhạt nhìn về phía Liêu Phó Huân.
Tác giả: Đế Thanh
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com