- Nguyễn sư thúc! Cho dù lão nhân gia muốn bế quan trùng kích bình cảnh, cũng không có lý do gì để giao cho đệ tử những vật này.
- Lần này ta bế quan hoàn toàn không giống lúc trước. Lúc trẻ tuổi, ta đã từng bị đại địch đánh trọng thương kinh mạch, tu vi nhất định dừng lại ở cảnh giới Linh Sư sơ kỳ, về sau trong quá trình tìm hiểu Minh Cốt Công mới tìm ra một loại phương pháp đột phát bình cảnh Linh Sư sơ kỳ. Nhưng loại phương pháp này cực kỳ nguye hiểm, nếu ta cưỡng éo tu vi đột phát chỉ sợ chỉ có một phần ba cơ hội là sống sốt. Còn hai phần ba sẽ giống như những đệ tử tu luyện Minh Cốt Công đột phá cảnh giới Linh Sư trước kia, trực tiếp bạo thể mà chết. Minh Cốt Công cùng Thanh Minh Văn là tâm huyết mấy chục năm của ta, ta cũng không muốn cho nó thất truyền. Mà cả đời ta chưa hề thu nhận đệ tử. Vốn Giác nhi cũng là lựa chọn không tệ, nhưng đáng tiếc tinh thần lực của hắn rất bình thường, cuộc đời này chỉ có thể dừng ở cảnh giới Linh Đồ, không cách nào trở thành Linh Sư. Kể từ đó, ta chỉ có thể để chúng lại cho ngươi, mà ngươi cũng là lựa chọn tốt nhất. Nếu ta có thể còn sống thì mọi chuyện đều tốt đẹp. Nếu không sống sót thì ngươi chỉ cần không để cho những vật này đến mức thất truyền là được.
Nguyễn sư thúc trăn trối nói, trong lời nói ẩn chứa một tia thành khẩn.
- Sư thúc yên tâm. Sư điệt nhất định sẽ làm hết sức.
Tâm niệm Liễu Minh vận chuyển nhanh chóng, cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì mới đáp ứng.
- Rất tốt! Đây là ngọc giản do tự tay ta luyện chế, toàn bộ đều ghi hết ở trong đó. Ngươi có thể đặt ở trước trán, dùng thần niệm quét qua, nhìn xem có vấn đề gì không?
Nguyễn sư thúc nói xong, từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc giản màu ngà sữa, dùng tay vuốt ve vài cái rồi đưa cho Liễu Minh.
Liễu Minh khẽ khom người tiếp nhận ngọc giản, đặt lên trên, dùng thần niệm đọc.
Một cỗ thần niệm quét vào trong ngọc giản, đầu cảm giác trầm xuống, hai luồng quang cầu ở trong đầu hiện ra.
Hắn dùng thần niệm hơi đụng vào một quang cầu tử sắc, lúc này vô số văn tự màu xanh từ trong đó bat ra, thì ra đây là từng trang sách kinh văn sắp xếp chỉnh tề.
Đúng là Minh Cốt Công nguyên văn được viết từ Thanh Minh Văn. Nhưng Liễu Minh khẽ đọc qua một chút thì không khỏi nao nao.
Thần niệm của hắn lại đụng vào quang cầu bạch sắc còn lại, từng trang sách hiện ra, Thanh Minh Văn hòa lẫn cùng văn tự thường. Đây là thành quả nghiên cứu nhiều năm của Nguyễn sư thúc đối với Thanh Minh Văn.
Liễu Minh chỉ là vội vàng xem qua hai quang cầu, rồi thu ngọc giản lại.
- Nguyễn sư thúc, tại sao Minh Cốt Công lại chỉ có năm quyển. Đệ tử nhớ không lầm thì Minh Cốt Công không phải có tất cả chín tầng sao?
Liễu Minh kinh ngạc hỏi.
- Nắm đó tổ sư gia cũng chỉ đoạt được năm tầng Minh Cốt Công mà thôi. Bốn tầng khẩu quyết sau có trời mới biết là ở địa phương nào. Nhưng bốn tầng đầu tiên cũng rất đầy đủ, năm đó ta chỉ phiên dịch tầng thứ tư mà đã tốn hao mấy chục năm tâm huyết. Bạch sư điệt có thể phiên dịch ra tầng khẩu quyết thứ năm thì chính là kỳ tài ngút trời trên phương diện Thanh Minh Văn. Chờ ngươi thực sự tiến giai đến cảnh giới Linh Sư, cũng không cần tiếp tục tu luyện Minh Cốt Công, hoàn toàn có thể lựa chọn một bộ công pháp cao cấp để học tập. Bốn tầng công pháp đầu của Minh Cốt Công coi như giúp ngươi tạo trụ cột cho bản thân. Nếu sau này ngươi muốn tuyển chọn công pháp khác thì nên lựa chọn công pháp cao cấp của Luyện Thi hoặc Âm Sát. Đây đều là những lựa chọn không tồi mà lại phù hợp với ngươi.
- Thì ra là thế! Xem ra sư thúc lúc trước nói không cần đổi công pháp khác hoàn toàn là lừa gạt.
Liễu Minh nghe vậy, buột miệng nói một câu.
- Ha ha! Điều này...nếu lúc trước lão phu không nói như vậy, muốn ngươi lựa chọn học tập công pháp này còn cần tốn rất nhiều sức.
Nguyễn sư thúc pha trò, thần sắc lại không thay đổi chút nào.
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng chỉ có thể im lặng.
- Đúng! Nếu lão phu không thành công đột phá cảnh giới Linh Sư trung kỳ, mà ngươi lại có thể vừa vặn tiến vào cảnh giới Linh Sư. Mong ngươi có thể giúp ta chiếu cố Cổ Giác một chút. Trên đời này hắn cũng không có nhiều thân nhân.
Sắc mặt Nguyễn sư thúc nghiêm nghị thêm vài phần.
- Nếu thực sự như thế, đệ tử nhất định sẽ chiếu cố Cổ Giác!
Liễu Minh nghiêm mặt trả lời.
- Rất tốt! Thời gian bây giờ không còn sơm nữa, ngươi tu luyện Minh Cốt Công có điều gì khó hiểu, hiện tại có thể hỏi lão phu. Ta có thể tận lực giải đáp giúp ngươi một lần.
- Đa tạ sư thúc. Đệ tử xác thực có rất nhiều chỗ chưa hiểu thấu triệt, trong đó có một chỗ...
Liễu Minh vui mừng, không khách khí hỏi.
Nửa canh giờ sau, Liễu Minh hài lòng rời khỏi rừng cây trở về Cửu Anh Sơn.
Nguyễn sư thúc vẫn đứng ở trong rừng cây không động, hai mắt nhắm lại nhìn Liễu Minh dần biến mất trong hư không.
- Chưởng môn sư huynh, huynh đã tới lâu rồi, còn cần trốn tránh làm gì.
Vừa dứt lời, ánh mắt của Nguyễn sư thúc nhìn về phía một cây đại thụ gần đó.
- Nguyễn sư đệ không hổ là đệ tử thân truyền của Ngạn sư thúc. Mọi thủ đoạn ẩn nấp quả nhiên không lừa gạt được ngươi.
Một giọng nói nhàn nhạt từ sau cây đại thụ truyền lại, bóng người nhoáng lên một cái, từ sau cây đại thụ một lão giả mặc áo bào màu vàng nét mặt tươi cười đi ra. Thật sự là chưởng môn Quỷ Tông.
- Chưởng môn sư huynh đã nhìn thấy thứ ta giao cho Bạch sư điệt, cũng không có ngăn cản, xem ra sư huynh đối với việc này cũng không để ý.
Nguyễn sư thúc cười khẽ một tiếng nói.
- Bạch sư điệt đã là người duy nhất tu luyện Minh Cốt Công có thể tiến giai thành Linh Sư, cộng thêm hắn chỉ lấy đi một vài đồ vật phục chế. Minh Cốt Công nguyên văn vẫn ở trong Tàng Kinh
Các, ta tự nhiên không có gì ngăn trở việc này. Kỳ thật khi ta thấy Bạch sư điệt với tư chất Tam Linh Mạch trong thời gian ngắn như vậy tu luyện đến cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ đã suy đoán được hắn tu luyện Minh Cốt Công. Chỉ là Cổ sư điệt không ngờ là cháu trai của sư đệ, còn tu luyện Minh Cốt Công đến cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ lại có thần thông điều khiển quỷ cốt giống như Khống Cốt đại pháp. Ta thật sự là bây giờ mới biết được.
- Sư huynh cũng không nên đánh chủ ý lên Cổ Giác. Vừa rồi sư huynh cũng nghe rồi đó, tu vi của hắn hiện tại chưa đủ. Một khi vận dụng năng lực khống cốt sẽ tổn thọ.
Nguyễn sư thúc cảnh giác nói.
- Ha ha! Sư đệ yên tâm. Ta đã biết được tình hình cụ thể của đứa nhỏ Cổ Giác này, đưa những thứ đồ vật kia giao cho hắn sử dụng ta cũng không yên tâm. Nhưng nếu Bạch sư điệt có thể trở thành Linh Sư, lại để cho hắn khống chế, có lẽ không có vấn đề gì lớn.
Chưởng môn Quỷ Tông không chút hoang mang trả lời.
- Ân! Bạch sư điệt nếu có thể trở thành Linh Sư, thì sẽ không xuất hiện chuyện bạo thể, có thể khống chế mấy thứ đồ vật kia là chuyện thích hợp.
Lúc này, Nguyễn lão giả gật đầu đồng ý.
- Được rồi! Tuy đệ tử Tam Linh Mạch có tinh thần lực cường đại cũng không dễ tìm lắm. Nhưng chỉ cần dụng tâm thì cũng có thể tìm được vài tên. Chỉ cần Bạch sư điệt có thể thông qua Minh Cốt Công thuận lợi tiến giai Linh Sư, ta sẽ báo cáo với Ngạn sư thúc, chuyên môn tìm những đệ tử có điều kiện như vậy để tu luyện công pháp này. Kể tù đó, sư đệ cũng có thể vì bổn tông mà lập đại công.
Chưởng môn Quỷ Tông vỗ tay cười nói.
- Ngươi thực sự cho rằng tùy tiện tìm một tên đệ tử Tam Linh Mạch có tinh thần lực cường đại là có thể dựa vào Minh Cốt Công tiến giai Linh Sư sao?
Nguyễn lão giả nghe vậy, vẻ mặt hiện lên một tia cổ quái.
- Thế nào? Chẳng lẽ những lời sư đệ nói lúc trước là lừa gạt.
Chưởng môn Quỷ Tông nghe vậy thì nao nao.
- Lừa gạt ngược lại cũng không phải, chỉ là tính nguy hiểm khi trùng kích Linh Sư nhỏ hơn một chút. Với tình hình hiện tại của hắn nếu trùng kích Linh Sư thất bại, chỉ sợ hơn phân nửa là bạo thể mà chết. Hơn nữa tinh thần lực của hắn cường đại cũng không phải gấp rưỡi người thường. Lúc đầu ta do xét, phát hiện tinh thần lực của Bạch sư điệt mạnh gấp đôi người thường. Hơn nữa trải qua nhiều năm tu luyện chênh lệch này càng lúc càng lớn.
- Cái gí? Mạnh hơn gấp đôi!
Chưởng môn Quỷ Tông, thực sự nghẹn ngào nói.
- Hắc hắc! Chưởng môn sư huynh hiện tại cũng biết rõ vì sao ta lại nói như vậy. Nếu không có như thế thì khi hắn trùng kích cảnh giới Linh Sư chỉ sợ không có nửa điểm cơ hộ sống sót. Đương nhiên hắn không chỉ có tinh thần lực cường đại mà Pháp lực cũng tinh thuần hơn vài phần. Khả năng tiến giai Linh Sư càng thêm một vài phần cơ hội.
Nguyễn sư thúc cười lớn một tiếng.
- Ta đã hiểu. Xem ra bộ Minh Công Cốt này của sư đệ cũng không phải tùy tiện tìm người tu luyện, hiện thời cũng chỉ có thể niêm phong vào kho. Đợi sau khi tìm được người phù hợp sẽ lựa chọn.
Chưởng môn Quỷ Tông trầm ngâm trong chốc lát, chỉ có thể thất vọng gật đầu.
- Nếu không phải như thế, ta sớm trực tiếp hồi bẩm sư tôn, còn cần gì phải giấu diếm đến bây giờ.
Nguyễn sư thúc ngược lại không biểu lộ gì cả.
Chưởng môn Quỷ Tông lại chỉ có thể cười khổ không thôi.
- Đúng! Nguyễn sư đệ, ngươi thật sự muốn bế quan trùng kích Ngưng Dịch Cảnh trung kỳ sao? Ta cảm giác việc này vẫn có chút hung hiểm!
Chưởng môn sư huynh lại nghĩ đến một chuyện, có chút bận tâm hỏi.
(DG: có lẽ Linh Sư tương đương với Ngưng Dịch Cảnh.)
- Việc này ta đã nói với sư tôn. Tuy thọ nguyên của ta còn hai ba mươi năm, nhưng cũng chỉ có thể bảo trì được trạng thái đỉnh phong trong mấy năm nữa. Qua giai đoạn này cho dù ta mạo hiểm trùng kích cũng là vô lực. Chỉ cần ta có thể thành công thì có thêm năm trăm thọ nguyên. Tỉ lệ một phần ba đáng để cho ta thử một lần.
Thần sắc Nguyễn sư thúc ngưng trọng.
- Sư đệ đã quyết như vậy, ta cũng không nói nhiều. Chỉ hi vọng Nguyễn sư đệ sẽ bế quanh thành công, tu vi tăng tiến!
Chưởng môn Quỷ Tông nhìn ra tâm ý của Nguyễn sư đệ, cũng không khuyên nhủ nhiều.
Thời gian tiếp theo, hai người trò chuyện trong chốc lát. Chưởng môn Quỷ Tông cò phải dẫn đội đi Bí Cảnh, cho nên cũng nhanh chóng rời khỏi rừng cây.
Sáng sớm hôm sau, hắc khí trên sơn môn cuồn cuộn. Trong hắc khí ẩn hiện một cốt thuyền khổng lồ dài hơn hai mươi trượng.
Lúc này trên thuyền, chưởng môn Quỷ Tông, Hoàng lão giả, Trương sư thúc, cùng với mười đại đệ tử đang an tọa.
Chưởng môn Quỷ Tông phân phó một tiếng xong, cốt thuyền khẽ động phá không mà bay đi.