"Hư Linh, bây giờ ngươi đã không còn đường nào để trốn nữa, nếu biết thức thời thì giao Chân Linh ngọc tủy ra đây. Vật ấy tuy rằng quý giá nhưng ngươi cũng đâu dùng được. Năm xưa, Bích U đại nhân đối xử với ngươi không tệ, niệm tình ta và ngươi đã từng là đồng liêu nhiều năm, trước mặt Bích U đại nhân ta sẽ xin giúp ngươi vài câu, có lẽ ngài có thể tha chết cho ngươi!" Bích Viêm hừ lạnh một tiếng nói, lục quang lóe lên, trên tay đã xuất hiện một cây quạt nhỏ màu xanh.
Lúc này, không biết Bích Viêm thi pháp như thế nào, chỉ thấy trên thân cây quạt chợt xuất hiện một vầng hào quang màu xanh đang chầm chậm chuyển động, từ đó tỏa ra vô số sợi tơ xanh biếc, không ngừng lắc lư theo gió.
"Bích Viêm, uổng công trước kia ta cứ cho rằng ngươi là người thông minh, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy. Việc đã đến nước này, cho dù ta có giao ra ngọc tủy đi chăng nữa thì ngươi nghĩ U Vương đại nhân sẽ tha cho ta chắc?" Hư Linh cười hắc hắc nói.
Bích Viêm nghe vậy nhướng mày, cũng không phủ nhận, mà chậm rãi mở miệng nói:
"Như vậy tức là ngươi có chết cũng không hối cải phải không? Thôi cũng không sao, chỉ cần ta bắt ngươi lại rồi dùng sưu hồn thuật là được."
"Ha ha, bây giờ chỉ sợ ngươi có đi tìm lần lượt toàn bộ U Thủy vực cũng không thể tìm ra khối Chân Linh ngọc tủy kia đâu!" Bích Viêm cười lớn, khôn mặt tràn đầy vẻ cười nhạo giống như Bích Viêm đang kể chuyện tiếu lâm vậy.
"Chẳng lẽ ngươi đã tế luyện nó rồi?" Bích Viêm nghe vậy liền cả kinh, lập tức giận dữ quát.
Hư Linh chỉ lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn về phía vòng bảo hộ màu trắng đang bao trùm trên đỉnh đầu hắn, mặc dù không nói gì nhưng ý định thì đã vô cùng rõ ràng.
"Tốt, rất tốt! Đã như vậy, ta sẽ lấy cái tính mạng vốn chỉ còn một chút hữu dụng của ngươi để làm Bích U đại nhân nguôi giận!" Lúc này, Bích Viêm không biết là đang sợ hãi hay phẫn nộ, sắc mặt vô cùng âm trầm, giọng nói còn có một chút run rẩy.
Quạt nhỏ trong tay hắn chợt run lên, thanh quang trên mặt quạt sáng lên, vô số sợi tơ xuất hiện, bay về phía Hư Linh.
Trông thấy Bích Viêm động thủ, hai tên U Tộc nửa người nửa thú cũng không chút do dự lao theo.
Ngay lập tức, hào quang trên tay tên U Tộc bán trùng lóe lên liền xuất hiện một cây Trường Tiên màu bạc. Chỉ thấy vật này run lên một cái liền biến thành bảy tám bóng roi dài chừng mười trượng, mạnh mẽ quật về phía Hư Linh.
Còn tên U Tộc mặt hổ thì hai mắt sáng chói lên, mũi hừ một tiếng liền phun ra một cái bóng khí trong suốt, không ngừng hóa thành một đám bọt khí trong suốt, nhanh chóng bay về hướng Hư Linh.
Ba người liên thủ, lập tức chặn đứng toàn bộ đường lui của hắn.
Thấy vậy nhưng trên mặt Hư Linh hoàn toàn không hiện ra một chút vẻ sợ hãi, y hoàn toàn không quan tâm tới công kích của hai tên U Tộc nửa người nửa thú, thân hình lóe lên liền lao về hướng Bích Viêm.
Bích Viêm khẽ giật mình, lập tức cười lạnh một tiếng, cây quạt nhỏ trong tay liền phát ra hào quang chói sáng, chúng quấn lấy nhau liền hóa thành một tấm lưới lớn màu xanh, bay về phía Hư Linh.
Nào ngờ, chỉ thấy đầu vai Hư Linh khẽ run lên. Tiếp đó, thân hình của gã bắt đầu vặn vẹo không ngừng, tựa như lưu thủy không có cách nào trói buộc, thoạt nhìn vô cùng kỳ dị.
Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện!
Không gian lóe lên một cái, thân hình Hư Linh đột nhiên giống như một làn khói, nhanh chóng biến mất.
Công kích của ba người Bích Viêm lúc này lập tức thất bại!
Chỉ một khắc sau, sau lưng Bích Viêm đột nhiên chấn động, Hư Linh giống như sương mù chợt hiện lên, không nói không rằng mà trực tiếp đánh về phía lão giả tóc bạc.
"Ngươi. . ."
Sắc mặt lão giả tóc bạc lập tức đại biến, tuy rằng y cũng có tu vi Chân Đan trung kỳ thế nhưng bình thường ngoại trừ tu luyện, y đều tập trung nghiên cứu trận pháp chi đạo, rất ít đấu pháp cùng người khác cho nên ngay khi bắt đầu chiến đấu y đều đứng ở sau lưng Bích Viêm, lúc này cũng không ngờ rằng Hư Linh lại nhằm vào mình.
Bích Viêm nhanh chóng xoay người, khi thấy hành động của Hư Linh, thần sắc liền đại biến.
Năng lực đấu pháp của lão giả như thế nào hắn rất rõ ràng, nên lúc này hắn lập tức nhào tới đồng thời huy động cây quạt nhỏ trong tay, phóng ra vô số sợi tơ về phía Hư Linh.
Thế nhưng động tác của hắn vẫn chậm một chút, giờ phút này Hư Linh chỉ còn cách lão giả tóc bạc chừng ba bốn trượng.
Lão giả tóc bạc tuy thấy kinh hoảng nhưng thân là một tu sĩ Chân Đan trung kỳ, phản ứng của lão cũng không chậm, tay trái vội vàng tạo ra một vòng bảo hộ màu trắng mờ còn tay phải lại khẽ run lên, tế ra một tấm thuẫn tròn màu xám che chắn trước người. Lúc này trong miệng lão thả ra một đạo phù văn rơi trên tấm thuẫn, khiến cho mặt thuẫn lập tức tỏa ra hào quang màu xám tro, bao phủ toàn thân vị tu sĩ Chân Đan này vào trong.
Lão giả tóc bạc vừa làm xong những việc này thì lập tức có một nắm đấm màu xám đã xuất hiện trước người lão, hung hăng nện xuống. Tấm thuẫn màu xám chấn động mạnh một cái, màn hào quang màu xám tro cũng run rẩy mãnh liệt, một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ truyền tới, đánh bay hắn ra ngoài.
Lúc này, mặt mũi lão giả tóc bạc đã trở nên tái nhợt, từ lúc lão bị công kích đến giờ, thân hình Hư Linh còn chưa xuất hiện thế nhưng xung quanh vẫn truyền tới từng luồng sát ý lạnh lẽo, khiến lão vô cùng hoảng sợ, trong tay liền bấm pháp quyết, mang theo tấm thuẫn nhanh chóng bay ra xa.
"Coi chừng sau lưng!" Lão già tóc bạc vừa mới bay ra mấy trượng, bên tai chợt truyền đến tiếng hô của Bích Viêm.
Thế nhưng còn lão giả còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng xuy xuy truyền đến, hai lớp bảo vệ quanh thân hắn lập tức tán loạn, ngay sau đó bụng dưới mát lạnh, một cánh tay bất ngờ xỏ xuyên qua Linh Hải của hắn, mang theo một viên Chân Đan màu trắng.
"Ngu xuẩn, dám so tốc độ với Hư Linh ta..." Trước khi thàn thức lão giả tiêu tán liền nghe được câu nói này.
Đến lúc này, vô số sợi tơ mỏng màu xanh mới bắn tới, thân hình Hư Linh liền nhoáng một cái rồi sau một khắc lại xuất hiện ở cách đó hơn hai mươi trượng.
Một lần nữa, công kích của các sợi tơ nhỏ màu xanh lại thất bại.
Từ khi đám Bích Viêm ra tay công kích Hư Linh đến khi lão giả tóc bạc vẫn lạc chỉ mất vài lần hô hấp ngắn ngủi, như vậy, bên Bích
Viêm đã tổn thất một người.
Đám người Liễu Minh đang điều khiển vòng bảo hộ ở phía xa thấy cảnh này, sắc mặt đều thay đổi.
Lúc này, một tấm lưới tơ mỏng màu xanh lá xuất hiện, nó quấn lấy thân thể lão giả, mang đến bên cạnh Bích Viêm.
"Kỳ Sơn..."
Bích Viêm nhìn thoáng qua thi thể lão giả tóc bạc rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như phun lửa nhìn về phía Hư Linh.
Giờ phút này Hư Linh đã ngưng thực thân hình, khuôn mặt lộ vẻ khinh miệt và vui vẻ nhìn về phía Bích Viêm.
Hai tên U Tộc nửa người nửa thú cũng lần lượt bay tới, đứng cạnh Bích Viêm, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Sự lợi hại của Hư Linh xem ra đã ngoài dự liệu của bọn họ.
"Ẩn Hàn huynh, bốn người các ngươi cũng không cần duy trì vòng bảo hộ nữa, ước định về bắt giữ người này cũng không cần phải tuân thủ, chỉ cần toàn lực đánh chết hắn là được." Bích Viêm hít một hơi thật sâu, thần sắc bình tĩnh lại rồi lạnh giọng truyền âm nói.
Bích Viêm vừa dứt lời thì màn bảo hộ bao phủ bộ tộc Xích Quỷ lập tức chớp động hai cái rồi tán loạn đi.
Thực ra lúc đầu dùng vòng bảo hộ này cũng không phải để đối phó với Hư Linh, loại cấm chế này với một cường giả Chân Đan hậu kì thực ra cũng không khó phá vỡ.
Ngay sau đó, toàn bộ bốn người Liễu Minh, Bích Viêm và hai tên U Tộc bay nhanh đến, tấn công từ bốn phía đến Hư Linh.
Tên U Tộc bán trùng vẫn sử dụng Ngân sắc Trường Tiên, bóng roi tạo thành một tấm lưới khổng lồ, còn tên U Tộc mặt hổ không biết đã thu hồi thanh trường kiếm màu vàng đất kia từ khi nào, lại thả ra một cây phi xoa đen nhánh, hóa thành hơn mười đạo ô quang đâm tới.
Đám bốn người còn lại thấy vậy cũng không cam lòng rớt lại phía sau.
Ngay lập tức, lão giả lấy ra một bộ phi đao màu trắng, tên thanh niên đeo kiếm lại tế ra hai thanh phi kiếm màu tím còn tên thanh niên nhướng mày thì sử dụng một viên châu màu hồng.
Thấy những người khác đã động thủ, Liễu Minh cũng không bàng quan đứng nhìn, hai tay bắt quyết liền tế ra Tử Mẫu Âm Hồn Kiếm, lóe lên biến thành mấy đạo bóng kiếm bắn về phía Hư Linh.
Sáu người hợp lực, vô số ánh hào quang cuồn cuộn lao về phía Hư Linh, mang theo thanh thế to lớn, phạm vi công kích cũng cực rộng, dường như định phá hỏng tất cả xung quanh Hư Linh.
Đối mặt với thế công hung mãnh như vậy nhưng sắc mặt Hư Linh vẫn vô cùng trấn định, thân hình hắn uốn éo giống như rắn, chớp động vài cái liền tránh được vô số công kích của mọi người.
Trong mắt Liễu Minh hiện lên một chút kinh ngạc, mặc dù hắn luôn tự hào rằng mình có thần thông Tam Phân Mông Ảnh, lại còn luyện được một thân Quỷ Mị thân pháp nhưng cũng không xê dịch cơ thể nhẹ nhàng như vậy.
Kế tiếp, sáu người Liễu Minh chia làm lớp trong lớp ngoài vây lấy Hư Linh, lúc này hắn đã như một bóng xám thoắt ẩn thoắt hiện, mặc cho đám người Liễu Minh tấn công điên cuồng thế nào đi chăng nữa thì vẫn đối phó hết sức tự nhiên.
Lúc này Bích Viêm cũng không ra tay, hắn đứng giữa không trung quan sát chiến đoàn bên dưới, sắc mặt âm trầm đáng sợ không biết đang nghĩ đến điều gì.
Giữa không trung, tên U Tộc bán trùng vung nhẹ Ngân sắc Trường Tiên rồi đột nhiên biến thành bảy tám bóng roi quật về thân thể Hư Linh.
Thấy vậy đầu vai Hư Linh bèn run lên rồi hóa thành các đạo tàn ảnh bỏ chạy tứ tán, Ngân sắc Trường Tiên cũng chỉ quật trúng hai ba đạo tàn ảnh.
Bóng xám lóe lên, Hư Linh lại xuất hiện cách bọn họ hơn mười trượng.
Lúc này, cây quạt nhỏ màu xanh đã quay tít một vòng, vô số phù văn ở đó bay vụt ra hóa thành những sợi tơ mỏng xanh biếc cuốn về Hư Linh.
Hư Linh không kịp chuẩn bị , thân thể lại bị tầng tầng lớp lớp các sợi tơ xanh bao lấy, tạo thành một kén tằm xanh biếc.
"Tốt, bắt được rồi!" Thanh niên đeo kiếm hưng phấn rống lớn một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, lập tức hai thanh Tử sắc phi kiếm chém về phía Hư Linh.
Kết quả, kiếm quang còn chưa kịp tới thì từ trong tầng tầng lớp lớp sợi tơ xanh, một bóng xám giống như sương khói bay ra.
"Coi chừng! Hình thể của Hư Quỷ nhất tộc vốn ở dạng Bán Linh thể. Hôm nay xem ra, tên Hư Linh này đã có thể triệt để hóa thành vô hình rồi, những công kích bình thường căn bản không có tác dụng với hắn, cũng trói không nổi hắn nữa!" Thanh âm của Bích Viêm nhanh chóng truyền tới, lúc này hắn đang đứng giữa không trung, một tay khẽ vẫy, vô số sợi tơ mảnh xanh biếc lập tức quay trở lại, hào quang lóe lên một cái liền ngưng tụ ra một cây quạt nhỏ.
Những người khác nghe xong đều giật mình.
Liễu Minh nghe vậy, cũng có chút giật mình.
Khó trách tên Hư Linh này có thể giữa vô số các công kích như cuồng phong bão táp của mọi người còn không tổn thương gì, hóa ra ngoại trừ bộ thân pháp vô cùng quỷ dị kia lại thì còn thần thông hóa thành vô hình của y nữa.