Chỉ thấy bình đài hạ xuống trên một bãi cỏ xanh mơn mởn, cách bãi cỏ
không xa là một rừng cây khá thưa thớt, trong đó thấp thoáng có thể thấy được từng ngôi nhà bằng đá được sắp xếp một cách trật tự.
Liễu Minh nhìn những ngôi nhà bằng đá kia vài lần, sau đó lại dời mắt về phía bên kia bãi cỏ.
Chỉ thấy chỗ cách xa bọn hắn vài chục trượng có một bình đài độc nhất vô
nhị khác, cũng có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ từ trên đó đi tới.
"Đi xuống đi, ngươi còn muốn ở đây đến bao giờ hả!" Từ sau lưng Liễu Minh
vang lên một giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn, hắn liền quay đầu lại
nhìn, đúng là nam tử áo đen đang đanh mặt lại thúc giục.
Lúc này
tám chín phần mười số người trên bình đài đã đi xuống, chỉ còn hắn vẫn
đang ngừng chân đứng bất động, đích xác có chút khiến người ta chú ý.
Liễu Minh hơi cúi đầu xin lỗi một tiếng, sau đó cũng rảo bước đi theo đám
người phía trước, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn ngọn núi khổng lồ không xa.
Chỉ thấy ngọn núi này cao chót vót, nửa phần dưới là chi
chit chằng chịt những tòa kiến trúc kiểu dáng khác nhau, một con đường
núi vừa thô vừa to trông giống như một con rắn khổng lồ, uốn lượn bao
quanh, nối thẳng lên ngọn núi.
Phần trên ngọn núi thẳng tắp trong mây, bị từng đám mây mù trắng xóa che khuất, không tài nào nhìn rõ bất cứ thứ gì bên trong.
Lại có từng đám từng đám mây màu xám tro ở phía trên ngọn núi bay lên hạ
xuống, đa số đều có một hoặc vài người có quần áo và trang sức khác nhau ngồi trên đó, già có trẻ có, nam có nữ có, chỉ có điều họ bay quá cao,
căn bản không cách nào nhìn rõ khuôn mặt.
Những người này hiển
nhiên đều là Linh Đồ Man Quỷ Tông bình thường như nam tử áo đen kia vậy, khi bọn họ bay ngang qua phía trên bãi cỏ, có người tò mò quan sát phía dưới, có người lại không thèm liếc lấy một cái, trực tiếp cưỡi mây bay
qua, điều này làm cho đám thiếu nam thiếu nữ phía dưới rất hưng phấn,
nhao nhao bàn luận.
Có vài người thậm chí không tự chủ được, tương tương ra cuộc sống như Thần Tiên sau khi mình trở thành Linh Đồ.
Đúng lúc này nam tử áo đen cũng đi xuống khỏi bình đài, thấy đám nhóc con
phía dưới đang lộn xộn, không chút khách khí giáo huấn :
"Nơi này là Man Quỷ Tông, không phải như ở nhà các người. Tất cả câm miệng, xếp thành hàng đi theo ta."
Vị Sứ giả tiếp dẫn này vừa nói xong liền đi nhanh về phía con đường nhỏ
dẫn tới khu nhà đá, mấy trăm thiếu nam thiếu nữ sau một chốc hỗn loạn,
cũng miễn cưỡng xếp thành mấy hàng đi theo.
Phía bình đài bên kia cũng có một nữ tử khoác áo choàng màu trắng cưỡi mây bay ra, mang theo
một đám thiếu nam thiếu nữ khác dọc theo một con đường nhỏ khác tiến vào trong rừng cây.
Một lát sau, hai đội ngũ gặp nhau giữa một ngã ba trong rừng.
Hầu như không cần người ra lệnh, hai đội ngũ vô cùng tự nhiên hợp lại với
nhau, sau đó rất nhanh đã ra khỏi rừng cây, đi tới trước một dãy nhà đá
trống trải.
Lúc này, đã có hơn mười nam nữ mặc trang phục và trang sức màu xanh lục giống nhau, cung kính đứng chờ ở đó.
“Ta và Tuần sư muội đã dẫn người tới, các ngươi tách bọn chúng ra rồi sắp
xếp một chút đi. Nửa tháng nữa mới tiến hành nghi thức Khai Linh, trong
thời gian này bọn chúng có thể đi dạo ở khu vực sườn núi xung quanh,
nhưng nghiêm cấm rời khỏi khu vực này, người vi phạm lập tức hủy bỏ tư
cách tham gia nghi thức Khai Linh." Nam tử áo đen nhìn hơn mười nam nữ
này, sau đó lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng! Trương sư huynh, Tuần sư tỷ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa." Một đại hán
tướng mạo hung ác trong đó tiến lên một bước, kính cẩn trả lời.
"Ừ, Phương Hùng sư đệ làm chuyện này thì ta cũng an tâm rồi. Ta và sư muội
sẽ lập tức đi tới Chấp Sự Đường nhận lệnh." Nam tử áo đen gật gật đầu,
sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, nói.
Sau đó nam tử áo đen và nữ tử mặc áo choàng màu trắng kia, trong miệng lẩm bẩm bấm niệm pháp quyết,
dưới bàn chân xuất hiện một đám mây màu xám tro, sau một hồi run rẩy
liền bay về phía ngọn núi.
"Tốt rồi, các ngươi cũng đã nghe rồi
đấy, sau này phải ở tạm đây trong nửa tháng. Trong thời gian này không
được bước ra khỏi rừng cây một bước, vạn nhất ta phát hiện có kẻ nào
không nghe lời, tự tiện chạy ra khỏi phạm vi cho phép, lần đầu tiên chịu phạt mười roi rắn, lần thứ hai ba mươi roi, lần thứ ba thì hủy thẳng tư cách Khai Linh." Đại hán tên Phương Hùng đợi sau khi nam tử áo đen đi
khỏi, thân hình vốn hơi cong xuống lập tức đứng thẳng lên, nhìn thẳng
vào đám thiếu nam thiếu nữ, không khách khí nói.
"Sao, vừa rồi sứ giả đại nhân không phải nói rằng có thể đi dạo trong khu vực xung quanh ư, sao giờ đã thành không được rời khỏi rừng cây rồi. Chúng ta tới đây
là để tham gia nghi thức Khai Linh, không phải là ngồi tù." Vừa nghe
xong lời này đã có người không phục kêu lên.
"Tiểu tử, ngươi nói cái gì!"
Sắc mặt đại hán trầm xuống, một tay vươn ra nắm vào không khí một cái, lúc
này một gã thiếu niên nhìn như khỏe mạnh phía trước, lập tức bị một
luồng sức mạnh vô hình kéo đi, loạng choạng mấy cái đã lao ra khỏi đám
người, ngã chúi xuống đất, mặt mũi bầm dập.
Sau khi thiếu niên
này đứng dậy được, trong tay đã xuất hiện thêm một cây đao ngắn tầm nửa
xích, hai mắt giận dữ nhìn đại hán phía đối diện, nhưng gã cũng biết
thực lực song phương là một trời một vực, không dám thực sự lao tới.
"Nói thật cho các ngươi biết, mười mấy năm trước, những người chúng ta cũng
giống như các ngươi thôi, cũng đều là đệ tử tham gia nghi thức Khai
Linh, chỉ có điều không thành công nên mới ở chỗ này khổ dịch. Các ngươi đừng nhìn hiện giờ có bảy tám trăm người, nhưng trên thực tế chỉ cần
mười người trong số các ngươi có thể trở thành Linh Đồ đã là không tệ
rồi. Hơn nữa trong nghi thức Khai Linh, tối thiểu phải hai phần ba số
người sẽ bị cắn trả mà chết, những người còn lại thì trở thành ngoại môn đệ tử bình thường như chúng ta. Cho nên mới nói, tất cả đều cho bổn đại gia thu thập những thiếu gia tiểu thư nông nổi các ngươi. Nếu có người
dám can đảm không nghe lời, chúng ta sẽ có thể xuất thủ không lưu tình.
Mà lời nói của Trương sư huynh trước khi đi, cũng chỉ là một câu có tính hình thức mà thôi. Diện tích sườn núi này lớn như vậy, sao có thể để
nhiều người xông loạn được, chúng ta chỉ có từng này người, đâu có ba
đầu sáu tay mà chăm sóc cho từng người một. Ngoài ra còn nói thêm cho
các ngươi biết một
chút, tu vi thấp nhất trong số chúng ta cũng là Luyện Khí Sĩ cao cấp, ta càng là Luyện Khí Sĩ đỉnh cấp, nếu có người không
phục cứ tìm tới chỗ ta mà luận bàn. Chỉ cần có thể tấn công được nhiều
hơn ta, các ngươi muốn làm chuyện gì, bổn đại gia chắc chắn sẽ không nói nửa chữ ‘không’." Phương Hùng nhìn đám thiếu nam thiếu nữ, mặt lộ vẻ dữ tợn nói.
Đám thiếu nam thiếu nữ nghe xong lời này, sự hưng phấn
ban đầu lập tức không cánh mà bay, một vài kẻ tính tình nhút nhát, mặt
mũi thậm chí còn lộ vẻ sợ hãi.
Đối phương là Luyện Khí Sĩ đỉnh
cấp, điều này làm cho một đám thiếu nam thiếu nữ Luyện Khí Sĩ sơ cấp,
thấp không thể thấp hơn, sao dám há miệng tranh cãi cùng đối phương.
Liễu Minh nghe thấy đối phương đe dọa như vậy, trên mặt chẳng biểu lộ chút
cảm xúc nào, nhưng lúc nghe đến chữ ‘Luyện Khí Sĩ đỉnh cấp’, trong lòng
lúc này mới hơi kinh hãi.
Vị Phương Hùng này xem chừng cũng không quá ba mươi tuổi, song lại có được thực lực kinh người như vậy, xem ra
mặc dù không trở thành Linh Đồ, chỉ cần có thể còn sống ở Man Quỷ Tông
cũng co kha năng có được thực lực mạnh mẽ mà mình cần.
Mình nhất định phải sống sót vượt qua nghi thức Khai Linh lần này.
"Bây giờ đã nghe xong rồi, ngay lập tức sẽ phân phối phòng ở, ai được gọi
đến tên thì bước ra." Phương Hùng thấy mình chỉ nói vài câu mà đám thiếu nam thiếu nữ trước mắt đã kinh hãi như vậy, sắc mặt tỏ vẻ hài lòng.
Đương nhiên trong số đó cũng có vài tên có bối cảnh không tầm thương vẫn tỏ vẻ chẳng thèm để ý!
Nhưng điều đó cũng chẳng hề hấn gì tới đại hán cả.
Chỉ cần đại đa số tuân theo sự quản thúc là được rồi.
Bọn gã cũng không muốn chọc vào những thiếu nam thiếu nữ có thân phận đặc thù này.
Dù chưa nói đến thế lực sau lưng bọn họ thì tỷ lệ thông qua nghi thức Khai Linh cũng cao hơn nhiều so với những người khác.
Lúc này, một nữ đệ tử ngoại môn hơn ba mươi tuổi đi ra, khẽ đảo tay lấy ra
một quyển sách mỏng màu vàng nhạt, bắt đầu không nhanh không chậm đọc
tên.
Chỉ trong chốc lát, đã có hơn trăm người bước ra, sau đó được nàng dẫn tới một dãy nhà đã.
Cũng như vậy, mỗi một đệ tử ngoại môn đều dẫn theo một đám thiếu nam thiếu
nữ, trong nháy mắt trong sân chỉ còn lại đám cuối cùng, đại khái chừng
bảy tám chục người.
Đám Liễu Minh, Cao Trùng, Mục Minh Châu, Lôi Thần không ngờ đều ở trong đó.
"Không cần chọn nữa, toàn bộ các ngươi đi theo ta, ta sẽ tự mình sắp xếp các
ngươi." Phương Hùng quét mắt qua đám người còn lại, khoát tay chặn lại,
vô cùng quyết đoán nói.
Vài tên đệ tử ngoại môn khác thấy vậy, tất cả đều lộ ra vẻ mặt ‘chẳng có gì quan trọng’, tự động tản ra.
Mà đám thiếu nam thiếu nữ sau khi nghe xong đại hán hung thần ác sát này
muốn đích thân sắp xếp bọn họ, sắc mặt gần nửa đều trắng bệch cả ra.
Phương Hùng thấy thế không hỏi cũng không quản, quay người đi về phía một dãy nhà đá.
Một tiếng cười lạnh "Hắc hắc" vang lên, một thiếu niên bỗng nhiên từ trong đám người bước nhanh lên phía trước đội ngũ.
Đúng là Lôi Thần, con cháu Lôi gia kia.
Những người khác thấy vậy, lúc này mới can đảm lên, như ong vỡ tổ đi theo.
Liễu Minh tức thì không chút hoang mang, thoải mái đi trong đó, không chớp mắt lấy một cái.
Sau khi đám thiếu nam thiếu nữ đi xa, không trung đằng sau một cây đại thụ
gần đó bỗng khẽ chấn động, đột ngột hiện ra hai bóng người đứng kề vai
nhau.
Một người có sắc mặt hơi vàng, mặc nho bào, một cây mộc
trâm xuyên qua búi tóc trên đầu, hai tay để sau lưng, một người để tóc
xõa, ngực trần chân đất, bên hông treo một cái hồ lô đỏ thắm cực lớn.
"Sư đệ thấy sao, trong đám con cháu thế gia này có hạt giống tốt không?"
Người mặc nho bào nhìn đám thiếu nam thiếu nữ phía xa, đột nhiên hỏi
người bên cạnh một câu.
"Hừ, Khuê sư huynh không phải biết rồi
hay sao mà còn cố tình hỏi ta. Không trải qua nghi thức Khai Linh, hiện
giờ sao có thể nhìn ra cái gì được. Những năm qua không phải mỗi chi
nhánh đều chỉ bắt đầu chọn người sau nghi thức Khai Linh sao, vì sao lần này sư huynh lại đến xem những con cháu thế gia này sớm như vậy? Nếu
muốn chọn sớm thì chẳng phải sư huynh cũng có thể lựa từ đám đệ tử có
Linh Mạch mà bổn môn bồi dưỡng ư?" Nam tử tóc dài có một gương mặt béo
tròn trông rất buồn cười, sau khi nghe xong lời này liền lầm bầm nói.
"Ngươi cũng không phải không biết tình cảnh của bản nhánh, những đệ tử được
đoán là có chín Linh Mạch trở lên đã bị những nhánh khác chọn trước từ
lâu rồi, chúng ta làm sao có thể đoạt lại đây. Nếu thực sự muốn chọn lựa mấy hat giông tốt, chỉ có thể tìm trong đám đệ tử thế gia này thôi. Hơn nữa nghe nói lần này còn có đệ tử tán tu tham gia, cẩn thận quan sát
một chút, nói không chừng có chút thu hoạch đấy." Nho sinh chậm rãi nói.
"Sư huynh mặc dù nói rất có lý, nhưng chỉ với tí thời gian ấy thì có thể
nhìn ra cái gì được. Đợi đến khi vừa có kết quả của nghi thức Khai Linh, chỉ sợ những chi nhánh kia lại sẽ tranh đoạt như ong vỡ tổ cho mà xem." Tóc dài nam tử nhướng mày nói.