Thân hình đại hán tóc đỏ mờ đi rồi xuất hiện trên không, y vung tay lên.
Vù vù!
Một chiếc ngọc tỷ bốn cạnh lập lòe ánh bạc liền bay ra, mặt ngoài của nó chạm một con giao long màu nâu dữ tợn đang giương nanh múa vuốt, trông cực kỳ sống động.
Ngọc tỷ lóe lên một cái rồi lập tức phóng to ra, bên trên còn phát ra từng trận tiếng gió cực kỳ chói tai mang theo tàn ảnh, ầm ầm đánh tới một con Nhện cực lớn.
Thấy vậy, hai người khác cũng không chịu chậm chân, đồng thời tế ra một cây xẻng hình trăng lưỡi liềm màu nâu và một đôi Lưu Tinh Chùy lam sắc, nhanh chóng chặn đầu hai con Cự Trùng khác.
Cũng vì đã biết thuộc tính của mấy con quái trùng này nên bọn họ vừa ra tay liền không dùng các loại công kích pháp thuật mà chỉ sử dụng các Pháp bảo thuộc tính vật lý thông thường để đối phó.
Bên kia, toàn thân Liễu Minh cũng lóe lên rồi lao tới đón đầu một con rết cực lớn khác, hắn bắt pháp quyết, nhanh chóng tế ra Khổ Luân Kiếm.
Khổ Luân Kiếm không ngừng phát ra tử sắc hào quang chói mắt rồi lập tức biến thành một thanh cự kiếm màu tím dài khoảng mười trượng, chém về phía con rết kia.
Con rết gầm nhẹ một tiếng, há miệng phun ra một cột sáng màu đen cực lớn, chặn lại thế công của cự kiếm, đồng thời nó nhoáng lên một cái, hai hàng chân liền bắn ra mấy chục đạo phong nhận màu xanh dương, xé gió lao tới Liễu Minh.
Liễu Minh nhíu mày lại, một tay vung lên, miệng nhanh chóng niệm vài câu chú ngữ, khí đen liền cuồn cuộn tuôn ra xen lẫn những tiếng xương cốt va chạm vào nhau. Màn sương đen này liền hóa thành một tấm thuẫn tròn chắn trước người hắn, bên trên còn hiện ra vô số đồ án xương trắng.
PHỐC PHỐC PHỐC!
Phong nhận dồn dập đánh vào mặt tấm thuẫn làm cho nó rung lên mấy cái, thế nhưng một lát sau lại trở về bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó, hai tay Liễu Minh liền kết ra một thủ ấn kỳ quái, ngón tay cong lại, bắn ra mấy đạo khí đen.
Chúng nhanh chóng bay qua đỉnh đầu con rết, ngay lập tức liền nổ tung ra.
Trong màn sương đen dày đặc, một cốt lao cực lớn hiện lên rồi rơi xuống, giam toàn bộ nửa người trên của con rết lại.
Con rết vừa bị giam giữ thì trong miệng lập tức rống lên một tiếng phẫn nộ, nó điên cuồng giãy giụa, những chiếc chân to lớn đập thật mạnh vào cốt lao xung quanh.
Cốt lao liền rung lên mãnh liệt, mặt ngoài nhanh chóng hiện ra vô số các vết rạn, có vẻ như đã sắp sụp tới nơi.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, Cốt Lao Thuật này hắn mới tìm hiểu chưa lâu, đương nhiên còn chưa tu luyện đến cảnh giới đại thành nên cũng không mong chờ có thể vây con rết này lâu được.
Thế nhưng chỉ cần một chút thời gian vậy là đủ rồi.
Hắn bấm pháp quyết, Khổ Luân Kiếm liền phát ra một tiếng rít, linh quang trên thân kiếm sáng rực lên, nhanh chóng chém qua cột sáng đen mà con rết kia thả ra.
Ngay sau đó, mười ngón tay của Liễu Minh liền chỉ vào cự kiếm màu tím.
Cự kiếm liền phát ra một tiếng kêu khẽ rồi mờ đi một chút, xung quanh liền hiện ra vô số ảo ảnh cự kiếm, được ba mươi hai đạo điện quang quấn lấy.
Lúc này, phạm vi trăm trượng xung quanh liền bị bao phủ bởi kiếm quang sáng rực, ngay phía trên cốt lao chứa con rết.
Kiếm ý như phô thiên cái địa chém xuống mang theo âm thanh rung động cực lớn làm hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh.
Không chỉ có các tu sĩ Chân Đan mà ngay cả Sư Hống cũng liếc qua.
Liễu Minh phất tay đánh ra một đạo kiếm quyết, kiếm quang lóe lên rồi biến mất, hiện về bản thể phi kiếm rơi vào tay Liễu Minh.
Còn thân thể của con rết kia đã bị chém ra làm mấy đoạn.
Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng và gọn gàng làm cho những người khác không khỏi hoảng sợ.
Những chiến đoàn bên cạnh, ngoại trừ đại hán tóc đỏ đang chiếm chút thượng phong, còn hai chiến đoàn còn lại đều đang ở trạng thái giằng co.
Thấy vậy, Sư Hống đang đứng trên không cũng cực kỳ vui mừng.
Thần thông của Liễu Minh càng mạnh thì tỷ lệ ngăn được đám Minh trùng kia càng cao.
Lúc này, thân hình Liễu Minh khẽ động rồi bay về phía một con Minh trùng cấp Chân Đan đang chiến đấu với nam tử mặc áo xám, Khổ Luân Kiếm bắn ra rồi lại biến thành vô số kiếm ảnh, chém về phía trước...
Khoảng một chén trà sau, dưới sự trợ giúp của Liễu Minh, tất cả bốn đầu Minh trùng Chân Đan đều bị tiêu diệt.
Cũng vào lúc này, bên ngoài biển lửa, một đầu cự trùng Chân Đan liền bay ra, nó quay đầu hướng về phía những con cự trùng cấp thấp rống lên một tiếng thật dài.
Tiếng rống này làm cho không khí cũng nổi lên từng tầng gợn sóng, nhanh chóng khuếch tán ra trong biển trùng.
Mấy phương khác cũng đều vang lên những tiếng kêu như vậy làm cho xung quanh tràn ngập các luồng sóng âm khác nhau.
Thấy vậy, Liễu Minh liền vội vàng vận Minh Cốt Quyết, một màn khí đen liền tuôn ra bao phủ lấy thân thể hắn.
Thế nhưng một lát sau, khuôn mặt hắn liền lộ ra một chút kinh ngạc, âm thanh của những con trùng kia xuyên vào tai hắn cũng chẳng tạo ra tổn thương gì cả, có lẽ đây không phải là công kích thuộc tính tinh thần.
"Cẩn thận bên ngoài!" Đột nhiên thanh âm của Sư Hống liền vang lên bên tai hắn.
Ánh mắt Liễu Minh liền quét qua biển lửa nhìn ra, thấy cảnh bên kia, chân mày hắn liền nhảy dựng lên.
Liễu Minh đưa mắt nhìn ra bên ngoài biển lửa, mí mắt nhảy lên.
Minh Trùng bên ngoài biển lửa nghe được những lời này, nhưng cũng không thèm quan tâm, tất cả đều phát ra tiếng kêu to cuồng bạo, trong mắt nổi lên từng đường tơ máu.
Một khắc sau, sự tình phát sinh bên ngoài khiến cho đám người Liễu Minh ngẩn ra.
Minh Trùng bỗng nhiên lao vào nhau tới tấp, điên cuồng cắn xé nhau, trong lúc này xung quanh biển lửa máu tươi văng khắp nơi, phần còn lại của tay chân bị cụt, thân thể bị cắt đứt bay múa đầy trời, đồng thời một cỗ huyết tinh nồng đậm nhanh chóng tràn ngập khắp nơi khiến người ta buồn nôn.
Những con Minh Trùng mạnh mẽ lại giúp đỡ nhau thôn phệ cắn nuốt với tốc độ kinh người hơn.
Đám người tráng hán Tóc Đỏ vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu, Liễu Minh sắc mặt khẽ động, hồi tưởng lại lúc trước đã từng gặp Minh Trùng giúp nhau thôn phệ trên ngọn đồi nhỏ.
Sau khi giúp nhau thôn phệ, những cự trùng Minh Tộc này không chỉ khôi phục thương thế mà còn có thể tăng tiến tu vi.
Nghĩ đến đây, Liễu Minh biến sắc, lập tức lên tiếng nhắc nhở:
“Cẩn thận, những Minh Trùng này có thể thông qua thôn phệ, cường hóa bản thân.”
Đám người tráng hán Tóc đỏ khẽ
giật mình, tuy nhiên bọn hắn sẽ rất nhanh hiểu rõ ý mà Liễu Minh nhắc nhở.
Những Minh Trùng còn lại sau khi giúp nhau thôn phệ, bề ngoài nổi lên một tầng huyết quang, thân hình lớn lên trông thấy, hơn nữa còn đang điên cuồng thôn phệ các Minh Trùng khác.
Không bao lâu sau, số lượng Minh Trùng tụ tập xung quanh biển lửa giảm đi phân nửa, thay vào đó là hơn mười đầu Minh Trùng cự tằm hình dáng khổng lồ.
Những con Minh Trùng này, mỗi con đều to lớn như ba tầng lầu, toàn thân phát ra ánh hồng quỷ dị, trên người được bao trùm bởi lớp giáp xác dày đặc, miệng đầy răng nanh, trong mắt tràn đầy vẻ khát máu, xem ra rất dữ tợn.
Đồng tử Liễu Minh co rụt, hơn mười đầu huyết sắc Minh Trùng này mỗi con đều tản mát ra linh áp không thua Chân Đan Hậu kỳ tu sĩ.
Rống!
Huyết sắc Minh Trùng gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng lao tới đám người Liễu Minh.
Vừa tiến vào biển lửa màu đỏ, trên thân thể đám Minh Trùng này nổi lên một tầng ánh sáng màu máu, ngăn hỏa diễm màu đỏ ở bên ngoài, tuy thân thể khổng lồ nhưng chúng rất nhanh nhẹn, chớp mắt đã nhào tới pháp trận phòng ngự màu đen lúc trước.
Pháp trận màu đen lưu chuyển nhanh bỗng sáng rực lên, bắn ra từng đạo cột sáng đen kịt, đánh lên trên người huyết sắc Minh Trùng.
Tuy nhiên, thân hình huyết sắc Minh Trùng cực lớn, cột sáng đập vào người chúng, chẳng qua chỉ làm chúng lùi vài bước, hiệu quả không lớn.
“Chư vị đạo hữu cần phải giữ vững vị trí! Bây giờ Lạc Sa Đại Trận đang đến thời khắc mấu chốt, thành hay bại chính là ở lúc này.” Sư Hống quay về phía đám người Liễu Minh hô lớn một tiếng, thân hình khẽ động, bay vào trong cột sáng màu vàng.
Liễu Minh, đại hán tóc đỏ và đám tu sĩ Chân Đan còn tốt, những tên tu sĩ Hóa Tinh Kỳ nhìn thấy huyết sắc Minh trùng cực lớn kia, sắc mặt đều tái nhợt.
Hơn mười đầu huyết sắc Minh Trùng nhanh chóng ổn định lại thân hình, rồi bay tới mang theo một cỗ gió tanh, phát động một đợt tấn công mới.
Liễu Minh mặt trầm như nước, thân hình khẽ động, ngăn phía trước hai đầu huyết sắc Minh Trùng cực lớn.
Hai đầu huyết sắc Minh Trùng thấy Liễu Minh, há lớn miệng ra.
Phốc phốc phốc! tiếng xé gió liên tiếp vang lên, từ trong miệng huyết sắc Minh Trùng phóng ra hơn mười đạo quang nhận màu máu lớn như cánh cửa ào ào chém tới Liễu Minh.
Trong mắt Liễu Minh tinh quang lóe lên, tay vung lên bấm niệm pháp quyết, ánh sáng màu vàng lóe lên, xuất hiện ba viên châu màu vàng đất di động trước người hắn, đúng là pháp bảo Sơn Hà Châu.
Ánh sáng màu vàng lóe lên, ba khối Sơn Hà Châu lập tức lớn phồng lên gấp mười lần, xếp hình chữ “Phẩm” chắn trước người hắn.
Một hồi âm thanh kim loại va vào nhau, ánh sáng màu vàng của ba khối pháp bảo Sơn Hà Châu lập lòe, quang nhận màu máu chém vào, lập tức dễ dàng bị bắn ra.
Tráng hán tóc đỏ cùng ba tu sĩ Chân Đan cũng bất chấp tất cả, tế ra pháp bảo của mình, mỗi người ngăn cản hai đầu huyết sắc Minh Trùng.
Còn đám Hóa Tinh kỳ tu sĩ hoàn toàn không dám trực tiếp giao chiến với chúng mà trốn trong pháp trận phòng ngự, hơn mười đạo ánh sáng pháp bảo liên hợp lại với nhau, chống cự một cách miễn cưỡng với hai ba đầu huyết sắc Minh Trùng.
Số lượng cực lớn Minh Trùng còn lại, cũng không đi vây công đám người Liễu Minh mà phát ra công kích, không ngừng oanh kích lên trên pháp trận phòng ngự màu đen.
Cũng may pháp trận màu đen là do Sư Hống, đại năng tu sĩ Thiên Tượng tự tay bố trí, lực phòng ngự có chút bất phàm, bị huyết sắc Minh Trùng luân phiên tấn công tuy có xuất hiện dấu hiệu bất ổn, nhưng vẫn có thể chống đỡ được trong chốc lát.
Ánh mắt Liễu Minh quét khắp xung quanh, tay phải đột nhiên đưa lên, một đạo kiếm quang màu tím vô thanh vô tức kích bắn tới, mơ hồ biến thành ba mươi sáu đạo kiếm quang, trảm lên người huyết sắc Minh Trùng.
Keng keng!
Trên người huyết sắc Minh Trùng nổi lên một loạt tia lửa, bằng sự sắc bén của Khổ Luân Kiếm vậy mà cũng không phá vỡ được lớp huyết sắc giáp xác.
Vẻ sợ hãi trên mặt Liễu Minh lóe lên rồi lập tức biến mất, tay bấm niệm pháp quyết, bên cạnh ánh sáng màu vàng lại lóe lên thêm hai khối Sơn Hà Châu.
Lúc này, hai đầu huyết sắc Minh Trùng thấy công kích của mình bị đánh tan, lập tức phát ra một tiếng gào rú, há miệng to hơn, mỗi con đều phun ra một cỗ huyết vụ lớn, tràn ngập không gian trong phạm vi hơn mười trượng.
Liễu Minh chỉ mới hít phải một ít mùi tanh hôi vậy mà đầu có chút mê muội, liền biến sắc, lập tức tay bấm pháp quyết, Sơn Hà Châu bộc phát ra sương mù màu vàng cuồn cuộn, bọc lấy toàn thân mưa gió không lọt.