Con Minh trùng đương nhiên cũng cảm thấy tốc độ của Liễu Minh thay đổi, nó gào lên một tiếng sợ hãi rồi mau chóng xoay người, bỏ chạy về một sơn cốc gần đấy. Đồng thời nó quay đầu lại, há miệng phun ra một cột sáng màu xám thô to, bắn thẳng về phía Liễu Minh.
Lúc này, Liễu Minh cũng đã niệm xong kiếm quyết, Tử sắc Kiếm Khí quanh thân hắn sáng rực lên, xoay một vòng rồi ngưng tụ thành một bóng kiếm lớn khoảng trăm trượng, bên trên còn có vô số đạo tử sắc hồ quang điện quấn lấy.
Đúng là thuật Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Cự kiếm còn chưa động thì không gian xung quanh đã kịch liệt chấn động!
Sau khi tiến giai Chân Đan cảnh, uy lực của bí thuật này cũng tăng lên nhanh chóng.
Tử sắc Cự Kiếm chém nhẹ một cái đã đánh tan cột sáng màu xám đang lao tới, sau đó bóng kiếm lóe lên một cái liền xuất hiện trên đỉnh đầu Minh trùng.
Cảm nhận được cỗ Kiếm Ý ngập trời đang tới gần, con giun này liền thấy cực kỳ sợ hãi. Tốc độ của cự kiếm quá nhanh, nó chỉ kịp ngưng tụ một màn sáng màu xám bảo vệ toàn thân thì đã bị bóng kiếm chém xuống.
Lúc này, bên ngoài cự kiếm liền hiện ra các tia sét chằng chịt, làm cho Tử sắc Cự Kiếm lập tức biến thành Kim sắc Lôi Kiếm.
Kim sắc Lôi Kiếm lóe lên một cái, chém thẳng xuống giữa thân con giun kia, lớp hộ thể hào quang quanh thân nó liền mau chóng tan biến. Mà con Minh trùng trên không trung bỗng run lên một cái rồi lập tức bị cắt ra làm hai đoạn, bắn ra vô số máu tươi màu xám.
Kim sắc Cự Kiếm lóe lên một cái, liền lộ ra thân ảnh của Liễu Minh.
Lúc này, trên người hắn đang quấn quanh bởi vô số đạo hồ quang điện, giống như một Lôi thần, trên ngực hắn lại có một ấn ký ngũ sắc cực kì huyền ảo, đúng là Phù Ấn Thiên Lôi Thuật.
Sau khi Kim sắc Lôi quang tan biến, sắc mặt Liễu Minh cũng có chút tái nhợt, thế nhưng trong mắt hắn vẫn lộ ra vài nét vui mừng.
Sau khi dung nhập Thiên Lôi Thuật vào Khổ Luân Kiếm, quả nhiên uy lực của kiếm này đã tăng lên rất nhiều, nếu không một kích Nhân Kiếm Hợp Nhất của hắn tuy rằng có thể làm bị thương Minh Trùng chứ nhất định không thể chém nó ra làm hai được.
Hai mảnh xác của Minh trùng giống như thiên thạch nện xuống đất, làm bắn ra vô số bụi đất.
Chẳng qua là từ miệng vết thương của hai mảnh thi thể bỗng hiện ra một lớp hôi quang rồi mau chóng ngưng tụ ra hai bóng xám, bay nhanh về hai hướng khác nhau.
Thấy vậy, Liễu Minh liền cả kinh, nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng, vỗ vai trái, một hào quang màu xanh hiện ra, dùng tốc độ nhanh như chớp bao bọc một đoàn hôi quang. Thấy vậy, hắn lại tiếp tục thi triển Khổ Luân Kiếm bắn về phía một bóng xám còn lại.
Chỉ trong nháy mắt, Kiếm quang đã bắn tới, sau một tiếng rít, "Oành" một tiếng, một nửa con giun đã vỡ ra từng mảnh.
Một lát sau, hào quang màu xanh cũng quay trở lại, dừng lại trước mặt Liễu Minh. Bên trong nó còn bao phủ một bóng xám, bóng xám dường như không chịu thua, nó lao trái lao phải liên tục, thế nhưng mỗi khi đụng vào thanh quang thì lại nhỏ đi một ít giống như bị thanh quang thôn phệ mất vậy.
Sau khi thử mấy lần không thành công, bóng xám cũng ngoan ngoãn hơn nhiều. Lúc này có thể thấy đó là một bóng nhỏ nửa người nửa giun, có lẽ là tinh phách của đầu Minh Trùng Thiên Tượng Cảnh này.
"Chúc Thần! Đây là thần thông của Chúc Thần, tiểu tử, ngươi làm sao có thể luyện được thần thông này?" Tinh phách của Minh trùng gầm lên với Liễu Minh.
"Nói nhảm nhiều quá!"
Liễu Minh nhíu mày, không muốn tiếp tục nghe nó nói nhảm nữa, một tay hắn thò vào trong thanh quang, nắm chặt bóng xám kia lại.
Sưu Hồn Bí Thuật!
Một đầu Minh Trùng Thiên Tượng Cảnh chắc chắn đã biết không ít chuyện, nhất là về phân bố của Minh Trùng trong dãy núi Thanh Tang, nếu không hắn đã đánh nát tinh phách này rồi.
"A!"
"Ngươi có thần thông của Chúc Thần.... Chắc chắn là tử địch của Minh Tộc ta. Minh Mẫu đại nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!" Minh Trùng quát lên một tiếng, sau đó thanh âm dần dần nhỏ đi rồi mất hẳn.
Liễu Minh không thèm để ý tới, hắc quang trong tay hắn đại phóng, bao phủ tinh phách của Minh Trùng, đưa luồng tinh thần lực mạnh mẽ của mình vào trong đó.
Không biết bao lâu sau, Liễu Minh bỗng mở mắt, hai tay hợp làm một, tinh phách của Minh trùng chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết đã hóa thành tro bụi.
Đúng lúc này, một đạo độn quang từ xa bay tới, lóe lên một cái rồi hiện ra một dáng người yểu điệu, chính là Long Nhan Phỉ.
Vừa thấy thi thể Minh trùng bị chém làm hai trên đất, nàng liền giật mình, trong mắt hiện nét vui vẻ, phất tay một cái, trong thi thể Minh trùng liền bay ra một thanh kiếm nhỏ màu bạc còn đang tản mát ra Kiếm Ý ngập trời, vèo một cái đã rơi vào tay nàng.
Hào quang quanh thân kiếm hơi mờ đi một chút, có lẽ đã chịu tổn thương khi bị Minh Trùng nuốt vào bụng, thế nhưng may mắn đây chỉ là một chút tổn thương không đáng kể.
Long Nhan Phỉ thở nhẹ ra một hơi, nói:
"Liễu sư đệ quả nhiên thủ đoạn phi phàm, mới qua một lát đã một người đánh chết một đầu Minh Trùng Thiên Tượng Cảnh rồi, sau khi về tông, chỉ bằng chuyện này chắc chắn sẽ nhận được không ít ban thưởng nha."
"Sư tỷ quá khen." Liễu Minh khẽ cười một cái rồi quay đầu liếc về một sơn cốc phía trước.
"Thực lực của sư đệ bây giờ chỉ sợ đã đứng đầu trong các tu sĩ dưới Thiên Tượng Cảnh, Già Lam muội muội quả là có phúc." Long Nhan Phỉ liếc nhìn Liễu Minh, có chút hâm mộ nói.
"Long sư tỷ đã đánh giá cao tại hạ rồi." Liễu Minh dường như có chút không tập trung trả lời qua loa một câu, tiếp tục nhìn xuống thi thể đầu Minh trùng, tay phất một cái, một Kim sắc mâm tròn bay ra, hóa thành một Kim Luân nho nhỏ trong bàn tay hắn.
"Chuyện nơi này đã xong, có lẽ Côn sư
huynh cũng đã bắt đầu tiêu diệt quân đoàn Minh trùng trong mạch khoáng rồi, phiền toái Long sư tỷ mang vật này về cho Côn sư huynh, tại hạ còn có chút việc cần xử lý." Liễu Minh đưa Kim Luân cho Long Nhan Phỉ, không chờ nàng trả lời đã hóa thành một bóng đen bay nhanh về phía trước.
Long Nhan Phỉ nhận lấy Kim Luân, khẽ giật mình nhìn theo bóng lưng Liễu Minh đã đi xa.
Mặc dù nàng có chút hiếu kỳ chuyện Liễu Minh muốn làm, thế nhưng sau khi suy nghĩ một chút liền không tiếp tục đuổi theo mà niệm kiếm quyết, bay ngược về phía sau.
Sau thời gian nửa nén hương, phía trước một sơn cốc, Liễu Minh đang đứng trên không, quay đầu nhìn về phía sau, sau khi thấy Long Nhan Phỉ không đuổi tới, sắc mặt thả lỏng đôi chút rồi nhìn về sơn động phía trước.
Trong trí nhớ của Minh trùng Thiên Tượng vừa rồi, ngoại trừ tình huống trong dãy núi Thanh Tang, hắn còn phát hiện một bí mật, chính là sơn cốc này.
Sở dĩ Minh trùng chạy về hướng này cũng không phải là ngẫu nhiên.
Trong miệng hắn niệm vài câu chú ngữ, thân hình liền hiện ra vô số khói đen rồi bay vào trong sơn động.
Sơn động này quanh co khúc khuỷu, dần dần có xu hướng sâu xuống lòng đất.
Một lát sau, hắn liền tới một động phủ bằng đá vôi cực lớn, trên một phía còn có một cửa đá hình vuông màu đen lớn khoảng vài trượng, rõ ràng là do con người tạo nên, nhưng giờ này đã bị phá hủy.
Trong nội tâm Liễu Minh khẽ động, hắn chậm rãi bay vào.
Một lát sau, hắn đã tới một thạch thất lớn chừng mười trượng, giống như động phủ của một tu sĩ vậy.
Liếc mắt nhìn vào trong, thấy Thạch thất chẳng còn gì cả, nhưng ở chính giữa lại có một bệ đá hình tròn lớn tầm vài trượng.
Nhìn qua thì thấy bệ đá nhìn vô cùng cổ xưa, có lẽ đã trải qua vô vàn năm tháng. Chính giữa được đặt một phiến đá xanh lớn chừng một trượng, phía trên còn khắc vô số phù văn và trận văn, nhìn qua thì thấy đó là một trận bàn vô cùng phức tạp.
Xung quanh phiến đá còn khảm nạm mấy chục viên Linh Thạch màu xanh, còn tản mát ra linh quang nhàn nhạt, thứ này đúng là Tụ Linh Thạch.
Lúc này, trên phiến đá xanh còn phóng ra một cột sáng cùng màu, chiếu thẳng tới đỉnh động.
"Xem ra đây là một cỗ Truyền tống trận, khó trách Minh trùng kia lại muốn chạy tới nơi này." Liễu Minh cẩn thận quan sát kỹ càng trận văn khắc trên phiến đá. Bằng vào kiến thức vào trận pháp của hắn, những trận văn này khá giống với thứ được khắc trên Truyền Tống Trận.
Thế nhưng cũng chỉ là tương tự mà thôi, trận văn được khắc trên phiến đã xanh này còn phức tạp hơn nhiều các truyền tống trận khác. Hơn nữa một phần trận văn còn nhạt đi nhiều, dường như đã bị hao tổn.
Dựa trên trí nhớ của Minh trùng kia cho thấy, trong lúc vô tình nó phát hiện ra trận pháp này, lúc đầu cũng không để ý, thế nhưng trong lúc sinh tử tồn vong, đột nhiên nó lại nghĩ tới nơi này.
Liễu Minh nhìn phiến đá xanh trước mắt, trong mắt lóe lên tinh quang, hắn vung tay, một con Tích Dịch đen sì liền bị ném vào trong cột sáng.
Đây chính là thứ mà vừa rồi hắn tiện tay bắt được trong sơn cốc.
Ánh sáng xanh lóe lên một cái, con Tích Dịch đã biến mất.
Trong mắt Liễu Minh lập tức lộ nét vui mừng. Xem ra pháp trận này chính là truyền tống trận, mà do bên trên còn có thêm một Tụ Linh Trận loại nhỏ nữa nên đến nay pháp trận này còn chưa mất đi công hiệu. Mà cũng do kết cấu đặc thù nên không cần dùng đến pháp lực điều khiển nó cũng có thể tự hành truyền tống.
Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, Linh lực trong Tụ Linh pháp trận đều hội tụ tại phiến đá xanh này, mà phiến đá lại không gắn kết chút nào với bệ đá phía dưới. Nói cách khác phiến đá này chính là một truyền tống trận có thể di động, chỉ cần cung cấp cho nó đầy đủ Pháp lực là được.
Hắn chưa từng nghe qua Truyền Tống Trận di động, bởi vì, hai địa điểm thiết lập trận pháp đều có không gian tọa độ rõ ràng, hơn nữa còn cố định nên căn bản không thể tồn tại vị trí di động được.
Thế nhưng phiến đá trước mắt thì giải thích sao đây?
Liễu Minh chậm rãi bước tới trước bệ đá, duỗi tay cầm lấy phiến đá, dùng sức nhấc lên. Thế nhưng cột sáng màu xanh mà trận pháp màu xanh tản mát ra bỗng chốc biến mất.
Hắn biến sắc, lập tức đặt phiến đá lại chỗ cũ, thế nhưng trận văn bên trên cũng chẳng sáng lên chút nào.
Liễu Minh thay đổi sắc mặt một hồi, rất nhanh đã ồ lên một tiếng, ánh mắt rơi vào Tụ Linh Thạch khảm vào phiến đá.
Chỉ thấy Linh lực trong mấy chục khối Tụ Linh Thạch đã biến mất.