"Có tu sĩ Nhân tộc cấp cao, chúng ta đi!" Thân thể tên Hải tộc áo bạc lập tức hiện ra một lớp thủy quang, tạo ra một cơn sóng cao hơn mười trượng úp xuống đám người Liễu Minh rồi lắc đuôi một cái, nhanh như thiểm điện lao xuống mặt biển, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng. Những tên Hải tộc còn lại thấy vậy cũng nhanh chóng lặn xuống nước, bỏ chạy theo y.
Đối với chuyện này, Liễu Minh hoàn toàn chẳng để tâm, cũng không có ý đuổi theo bọn họ chút nào. Đại hán cẩm bào thấy vậy thì lộ ra ánh mắt lo lắng, nhưng sau khi thấy Liễu Minh không để ý tới thì cũng chẳng dám nói gì cả. Một chút trì hoãn này, bóng dáng mấy tên Hải tộc đã biến mất.
Cẩm bào đại hán thở dài, thu lại pháp khí của bản thân rồi bay tới trước người Liễu Minh, đứng cách vài trượng rồi cung kính chắp tay thi lễ nói: "Tại hạ Việt Bằng, tán tu Quy Nguyên Đảo, ra mắt tiền bối, đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ."
Mấy người đi theo sau đại hán nghe vậy cũng vội vàng tới thi lễ với Liễu Minh, mấy kẻ gan lớn còn vừa hành lễ vừa vụng trộm nhìn theo hắn.
"Quy Nguyên đảo? Ta chưa từng nghe nói qua về đảo này. Phải rồi, chuyện vừa nãy là thế nào?" Liễu Minh đảo mắt, thản nhiên nói.
"Khởi bẩm tiền bối, chúng vãn bối đang chuẩn bị đi tới Song Ngao Đảo, kết quả dọc đường bị đám Ngân Lân Hải Tộc kia đánh lén, nếu không có tiền bối kịp thời giải vây, chúng vãn bối sợ rằng đã thua dưới tay chúng." Cẩm bào đại hán cung kính nói.
"Ngân Lân Hải Tộc. . ." Liễu Minh nghe được lời ấy, trong ánh mắt hiện ra một chút dị sắc, nhưng rất nhanh đã biến mất.
"Đây là lần đầu ta tới hải vực này, các ngươi có ai có hải đồ không?" Hắn tiếp tục hỏi.
"Có, tiền bối xin chờ một chút." Cẩm bào đại hán nghe vậy khẽ giật mình, lập tức vội vàng đáp ứng, rồi lấy ra một tấm da thú nhăn nhúm, hai tay cung kính đưa cho Liễu Minh.
Liễu Minh nhận lấy, tiện tay ném cho cẩm y đại hán một viên Linh thạch trung phẩm.
"Đa tạ tiền bối ban thưởng." Thấy vậy, cẩm bào đại hán liền vô cùng vui vẻ, vội vàng cảm ơn.
Liễu Minh liếc qua hải đồ trên tay, khẽ chau mày, bởi hải đảo phân bố trên bản đồ này khá thưa thớt, tên gọi cũng cực kỳ lạ lẫm, làm cho hắn cũng không biết được mình đang ở nơi nào.
"Khoảng cách từ nơi này đến chỗ gần nhất có Nhân tộc tụ họp có xa không? Là nơi nào?" Liễu Minh mở miệng hỏi.
"Khởi bẩm tiền bối, trong vòng ngàn dặm quanh đây, không có bất kỳ hòn đảo nào có tu sĩ Nhân tộc cả. Nếu tiền bối muốn tìm hiểu tin tức thì chi bằng hãy đến Song Ngao Đảo, cũng chỉ cách nơi này nửa ngày đường mà thôi."
Liễu Minh nghe vậy, lại nhìn qua bản đồ, khi thấy vị trí của Song Ngao Đảo thì khẽ gật đầu.
"Bọn vãn bối cũng muốn tới đảo Song Ngao này, nên nếu tiền bối đồng ý, bọn vãn bối có thể dẫn đường." Đại hán cẩm bào có chút chờ mong nói.
"Như thế cũng tốt." Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Thấy Liễu Minh đáp ứng, đám người đại hán cẩm bào đều cực kỳ cao hứng. Việc quen biết với một tu sĩ Ngưng Dịch có thể làm cho bọn hắn được rất nhiều ích lợi. Đặc biệt là gần đây, mâu thuẫn giữa Nhân tộc và Hải tộc càng ngày càng rõ ràng hơn. Hải tộc đã bắt đầu tập kích công khai các tán tu Nhân tộc, nên nếu có thể đồng hành với một tu sĩ Ngưng Dịch kỳ thì trên đường đi, bọn họ sẽ bớt đi khá nhiều nguy hiểm.
Đoàn người nhanh chóng rời khỏi nơi đây, dưới sự chỉ dẫn của đại hán, bọn họ liền bay về hướng đảo Song Ngao. Trên đường đi, Liễu Minh cũng hỏi han một số chuyện gần đây xảy ra, cẩm bào đại hán đang lo làm sao để kéo quan hệ với vị tiền bối này nên đều nói rõ ràng những chuyện hắn hỏi.
Nên một lát sau, hắn đã biết được những chuyện muốn biết. Không ngoài dự tính, nơi này quả nhiên là Thương Hải Chi Vực, có điều hắn đang ở phía Tây của Thương Hải Chi Vực này, cách đảo Vân Xuyên tới nửa tháng đi đường. Trở lại chốn cũ, làm nội tâm Liễu Minh không khỏi có chút bồi hồi. Không ngờ hắn đã rời khỏi đại lục Vân Xuyên hơn trăm năm rồi. Mặc dù đối với một tu sĩ Chân Đan như hắn, trăm năm cũng chỉ là một thời gian ngắn, chỉ như một lần bế quan, thế nhưng đối với các tu sĩ Ngưng Dịch, Linh Đồ kỳ thì trăm năm lại là một thời gian rất dài, không biết bây giờ, tình hình Vân Xuyên đại lục, Man Quỷ Tông ra sao?
Thấy thần sắc Liễu Minh trầm mặc lại, đại hán họ Việt lập tức ngậm miệng lại, tiếp tục buồn bực bay đi. Tuy rằng Liễu Minh muốn lập tức trở về Vân Xuyên, có điều nơi này cũng tiện đường, hơn nữa hắn cũng muốn tới đảo Song Ngạo nghe ngóng một chút tình thế hiện nay của Thương Hải Chi Vực. Theo lời đại hán kia vừa kể, có lẽ mâu thuẫn giữa Nhân tộc và Hải tộc đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, thế nhưng những tu sĩ Linh Đồ cỏn con này đương nhiên cũng chẳng biết được bao nhiêu tin tức cả.
Trên đường đi tới Song Ngao Đảo, bọn họ càng ngày càng gặp nhiều tu sĩ Nhân tộc hơn. Mà nhìn phương hướng của bọn họ, dường như cũng tới nơi này, có điều lạ là đa số các tu sĩ đều khá trẻ tuổi.
"Liễu tiền bối không biết Đăng Tiên Đại Hội trong đảo Song Ngao ư?" Thấy Liễu Minh hỏi, đại hán cẩm bào lập tức ngạc nhiên nói.
“Vãn bối quên mất Liễu tiền bối vừa mới đến nơi này, hẳn chưa biết được sự tình đại hội Đăng Tiên xảy ra gần đây.” Sau khi nói xong, đại hán Nhân tộc lập tức nghĩ rằng vị Liễu tiền bối trước mặt còn chưa quen thuộc với phụ cận hải vực vì vậy chắc không biết đến đảo Song Ngao bèn vội vàng lên tiếng giải thích.
“Đạo hữu có thể nói rõ hơn không?” Liễu Minh nghe vậy liền lộ vẻ hứng thú.
Từ thông tin mà đại hán họ Việt cung cấp, Liễu Minh liền hiểu đảo Song Ngao chính là nơi tổ chức đại hội Đăng Tiên mà họ nói đến. Hòn đảo này cũng là chủ đảo có diện tích lớn nhất ở đây, hơn nữa địa phương này còn sở hữu vài tòa Linh mạch tụ tập Thiên Địa linh khí cực kỳ nồng đậm, thu hút không ít tán tu tụ tập.
Trước đó không lâu, một vài tông môn của đại lục Vân Xuyên đã phái người tới đảo Song Ngao để ra
tuyên cáo với nội dụng tuyển nhận tán tu Nhân tộc số lượng lớn tại ngày cử hành đại hội Đăng Tiên. Hơn nữa, bọn họ còn hứa hẹn người được tuyển trúng sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên tu luyện trân quý. Tin tức vừa được truyền ra liền đưa tới oanh động không nhỏ trong giới tán tu. Dù sao với những người này, chỉ cần có thể được những tông môn cao quý kia nhìn trúng, bọn họ liền có thể một bước lên trời. Cho nên tu sĩ Nhân tộc phụ cận hải vực lúc này đều đồng loạt tập trung về phía đảo Song Ngao. Thậm chí, môn phái nhỏ như tông môn của đại hán họ Việt cũng muốn đến đó tìm kiếm cơ hội.
“Thì ra là thế, thậm chí còn có thịnh hội bực này, chỉ là không biết lần này đại lục Vân Xuyên phái đến đảo Song Ngao bao nhiêu tông phái?” Liễu Minh vờ như tùy ý hỏi thăm một câu.
“Ngoài Thiên Nguyệt Tông, Huyết Hà Điện, còn có đệ nhất đại phái của Vân Xuyên là Nguyên Ma Môn.” Đại hán họ Càng nghe vậy bèn không chút chậm trễ đáp lời.
“Thiên Nguyệt Tông…” Liễu Minh khẽ động thần sắc, trong đầu lập tức hiện lên một bóng hình xinh đẹp, trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng tựa như Kiếm ý do nàng dẫn phát.
“Diệp Thiên Mi…”
Lúc trước, hắn và nàng đã bị đại nạn chia tách. Có điều theo lời Hải Yêu Hoàng ngày đó, Diệp Thiên Mi đã sớm chạy thoát khỏi hoàng cung của y vì vậy lúc này đã có thể an toàn trở về Thiên Nguyệt Tông. Năm đó, họ Diệp đã có tu vi Hóa Tinh sơ kỳ cùng một thân kiếm tu xuất thần nhập hóa, trải qua nhiều năm như vậy không biết hiện tại nàng đã có tiến triển đến bước nào.
“Chẳng lẽ Liễu tiền bối đã từng ghé qua đại lục Vân Xuyên?” Đại hán họ Càng nhận ra biến hóa trên khuôn mặt của Liễu Minh bèn tỏ ra kinh ngạc.
“Trước kia quả thực từng đến một lần.” Liễu Minh nhẹ thở một hơi sau đó nhanh chóng khôi phúc sắc mặt như lúc bình thường.
“Đại lục Vân Xuyên mới là nơi khởi phát của tu sĩ Nhân tộc chúng ta. Chỉ tiếc tại hạ chưa có cơ hội ghé qua. Đúng rồi, không biết lần này đại hội Đăng Tiên tuyển nhận đệ tử có đề ra quy củ nghiêm khắc hay không…” Nhận thấy thần thái ôn hòa của Liễu Minh, đại hán họ Việt không khỏi nhiều lời hơn trước.
Liễu Minh nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng chứ không nói gì thêm.
Một ngày sau, đoàn người đã bình yên vô sự đến được một hòn đảo rộng lớn nằm giữa biển khơi. Từ không trung nhìn lại, hòn đảo này trông giống đôi càng bén nhọn của bọ cạp, có lẽ cái tên Song Ngao của nó cũng có nguồn gốc từ đây. Vùng ven hòn đảo, có thể nhìn thấy một tòa thành bằng đá xanh vô cùng kiên cố, chiếm diện tích không nhỏ. Cạnh bên còn có không ít tán tu trẻ tuổi đang hướng về đó.
Sau khi đáp xuống một khu đất trống trải, đại hán họ Việt liền dẫn theo vài tên tu sĩ Linh Đồ tiến đến quan sát thành trì trước mặt. Giờ phút này, phía trước cửa thành có thể nhìn thấy không ít dòng người tới lui không dứt. Nơi này hầu như không hề xuất hiện bóng dáng phàm nhân, đại bộ phận đều là tu sĩ Nhân tộc. Bất quá, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy một vài thân ảnh của tộc nhân Dị tộc.
Cửa thành không hề có thủ vệ. Thật ra trên đường đến đây, Liễu Minh đã nghe đại hán họ Việt nói qua không ít sự tình có liên quan đến đảo Song Ngao. Nơi này sở hữu tài nguyên phong phú nhưng không bị chi phối bởi các thế lực lớn. Ngoại trừ tán tu Nhân tộc, còn có một ít dị tộc cũng sinh sống tại đây. Những thế lực này thỉnh thoảng cũng có phát sinh xung đột nhưng nhìn chung mọi thứ vẫn được duy trì ở cục diện cân bằng.
“Không biết tiền bối có hứng thú với đại hội Đăng Tiên tổ chức ở đảo Song Ngao hay không?” Đại hán họ Việt đột nhiên quay sang hỏi Liễu Minh một câu.
“Nếu như đã đến, xem qua một chút cũng không có vấn đề gì.” Liễu Minh nhàn nhạt trả lời.
Thần trí của họ Liễu đã sớm bao phủ toàn bộ đảo Song Ngao. Bên trong tòa thành trước mặt không ngờ lại có người quen cũ của hắn.
“Với tu vi cùng thực lực của tiền bối, một khi tham gia nhất định sẽ được những tông môn kia nhìn trúng. Nghe nói chỉ cần đạt đến tu vị Ngưng Dịch kỳ, miễn là thân phận minh bạch đều sẽ được liên minh tại Nhân tộc tại đại lục Vân Xuyên nhiệt liệt hoan nghênh.” Đại hán họ Việt lên tiếng thể hiện sự hâm mộ.
Liễu Minh nghe vậy chỉ cười ha ha chứ không bình luận gì thêm khiến đại hán bên cạnh không khỏi có chút ngại ngùng. Sau khi nói thêm vài câu, bọn họ cũng bắt đầu men theo dòng người tiến vào tòa thành trước mặt. Chỉ thấy cảnh quan bên trong vô cùng sạch sẽ. Con đường chính trải bằng đá rộng chừng vài trượng. Chưa hết, bên cạnh còn có vô số đường nhánh. Hai bên đường là những cửa hàng nhộn nhịp san sát cung cấp đầy đủ mọi thứ từ Pháp khí, Linh khí đến Phù lục, linh tài vì vậy thu hút không ít tu sĩ ra vào. Những thứ này tuy khiến Liễu Minh chướng mắt nhưng lại khiến sư huynh đệ tu sĩ họ Việt nhìn đến mê mệt. Bất quá bọn họ cũng không ghé lại những nơi này mà hối hả men theo dòng người tiến ghế một tòa lầu cao lớn trong thành.