Cảnh sắc rực rỡ xung quanh khiến đôi mỹ nhãn của Càn Như Bình không khỏi nổi lên ánh nhìn say mê. Trong vô thức, cô gái nhỏ này đã bước lên vài bước, bắt đầu đuổi bắt chơi đùa cùng cá nhỏ trước mặt. Trong lúc đó, Liễu Minh vẫn nguyên đứng tại chỗ cẩn trọng quan sát xung quanh. Mặc dù không cảm ứng được điều gì bất ổn nhưng chấn động mơ hồ của Pháp lực lúc này đã mạnh thêm vài phần kết hợp với cảnh vật thoạt nhìn an tĩnh chung quanh càng khiến hắn cảm thấy có chút bất an.
Trong khi Liễu Minh còn đang do dự có nên rời khỏi nơi này không thì phiến đá xám xịt trong bỗng dưng rung động kịch liệt hơn nữa còn không ngừng phát ra từng tràng ong ong. Họ Liễu còn chưa kịp giữ chặt lấy nó, phiến đá này đã hóa thành một dạo hôi quang bắn ra lơ lửng trước người hắn. Gần như lập tức, ánh sáng màu lam xung quanh dường như bị thứ gì đó hấp dẫn bèn đồng loạt tụ tập về phía phiến đá màu xám. Không đợi Liễu Minh kịp thời phản ứng, phù văn chính giữa biến đá đã hấp thụ toàn bộ lam quang khiến cho toàn bộ văn trận thình lình sáng bừng lên.
Âm thanh “Xèo xèo” vang lên liên tiếp!
Không gian bốn phía bỗng nhiên xuất hiện một khe hở dài hiệp tỏa ra lực hút mạnh mẽ khiến sóng nước xung quanh không ngừng đung đưa.
“Cẩn thận!”
Liễu Minh thấy thế liền không chút chậm trễ điều động hắc quang mang theo sương mù màu đen bao lấy Càn Như Bình phía trước sau đó quyết đoán lao nhanh về phía rãnh biển mà cả hai tiến vào khi nãy. Đúng lúc này, lực hút tỏa ra từ phiến đá máu xám lại lần nữa mạnh lên, hóa thành vòng xoáy màu lam lan rộng bốn phía. Họ Liễu chỉ kịp nghe một tiếng “oanh”, tiếp đó một lực hút mạnh mẽ đã thình lình truyền đến từ phía sau khiến cho thân hình của hắn không có cách tiến về phía trước thêm nữa. Sau một khắc, hắn chỉ thấy trước mắt tràn ngâp ánh sáng màu lam, hơn nữa còn có từng trận gió rét thấu xương không ngừng thốc tới. Trong lúc hoảng sợ, Liễu Minh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng tế ra mười hai khỏa Sơn Hà Châu xoay tròn trước mặt rồi hóa thành một tầng kết giới màu vàng đất che chở hai người bên trong.
Đúng vào lúc này, âm thanh “Cọt kẹt” kỳ quái không ngừng truyền đến từ bốn phương tám hướng. Hơn nữa, ánh sáng màu lam khắp nơi còn khiến sóng biến liên tục cuộn dâng. Đồng thời, cảm giác trời đất quay cuồng cũng hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết. Không biết trải qua bao lâu như vậy, Liễu Minh mới nhận ra ánh sáng màu lam xung quanh bỗng nhiên biến mất. Khi hắn lần nữa nhìn rõ cảnh vật trước mắt, ấn tượng đầu tiên hiện ra là cảm giác u ám không thể nói rõ.
Khi hắn định thần nhìn lại liền phát hiện bản thân đang có mặt trong khu rừng xanh um tươi tốt. Bốn phía xung quanh đều là đại thụ chọc trời cao vài chục trượng. Cành lá sum xuê đã che đậy tám chín phần mười ánh sáng mặt trời chiếu xuống. Mặt đất lại trải rộng thảm cỏ cao quá đầu người, trên thân còn có vô số gai ngược sắc bén.
Tình hình trước mắt khiến cho người có kiến thức rộng rãi như Liễu Minh trong nhất thời cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Sau khi nhìn quanh một vòng, hắn mới thu hồi ánh mắt tiếp đó quan sát Càn Như Bình vẫn đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh. Đến khi sử dụng thần thức xác nhận cô gái này chỉ bị không gian truyền thống làm cho hao tổn một ít thần thức, ngoài ra không có gì đáng lo, hắn mới yên tâm thở dài một hơi. Tiếp đó, hắn liền cong tay bắn ra một đạo hắc mang về phía mi tâm của Càn Như Bình sau đó mới quay đầu quan sát xung quanh.
Chỉ thấy phiến đá màu xám kia lúc này đang nằm yên trên mặt đất. Có điều văn trận trên bề mặt đã lần nữa trở nên ảm đạm vô quang giống như hào quang chói loa phát ra nơi đáy biển vừa rồi chỉ phù dung sớm nở tối tàn vậy. Liễu Minh thấy vậy bèn vươn tay thu lấy thứ này sau đó sử dụng thần thức dò xét cẩn thận một phen nhưng dù có thử thế nào cũng không thể khiến nó phản ứng mày may vì vậy hắn đành lắc đầu chịu thua sau đó lan tỏa thần thức tra xét bốn phương tám hướng.
Đúng lúc này, Càn Như Bình bỗng dưng khẽ “Ưm” một tiếng. Đôi mắt đẹp sau khi hé mở liền hiện lên một tia hốt hoảng. Đến khí nhìn thấy Liễu Minh đang ở bên cạnh, nàng mới lần nữa khôi phục một chút bình tĩnh.
“Minh ca, nơi đây là đâu? Chúng là làm sao lại tới địa phương này?”
“Ta cũng không rõ ràng lắm. Xem ra trong lúc vô tình, chúng ta đã khởi động huyền cơ của phiến đá kia vì vậy mới bị truyền tống đến nơi này. Bất quá đám cây kỳ lạ xung quanh thoạt nhìn không giống nơi nào của khu vực Thương Hải nhưng cũng không phải địa phương quen thuộc nào đó của đại lục Trung Thiên.” Liễu Minh trả lời một cách do dự.
“Cái gì, vậy nơi này rốt cuộc là chỗ nào?” Càn Như Bình tỏ ra giật mình.
“Việc này không thể gấp gáp, trước mắt muội hãy mau chóng sử dụng viên đan dược này.” Nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt cùng thân thể lộ vẻ yếu ớt của Càn Như Bình, Liễu Minh bèn vươn tay lấy ra một khỏa đan dược màu xám bỏ vào tay nàng.
“Đa tạ Minh ca!” Càn Như Bình thấy vậy liền không chút do dự bỏ vào trong miệng.
Sau một khắc, gò má vốn dĩ tái nhợt của nàng đã hiện lên vài tia huyết sắc. Vẻ mê man trong ánh mắt cũng theo đó giảm đi không ít. Tiếp đó, nàng liền đón lấy phiến đá trong tay Liễu Minh để dò xét một cách cẩn thận. Trong lúc này, Liễu Minh lại tiếp tục thả ra thần thức cẩn thân xem xét xung quanh. Thời gian dần trôi qua, đôi mày của Càn Như Bình càng thêm nhăn lại.
“Như Bình, đừng vội nghiên cứu phiến đá này. Mười dặm phía trước tựa hồ truyền đến động tĩnh gì đó, muội hãy mau ẩn tàng khí tức để cùng ta xem xét một phen.” Liễu Minh đột nhiên lên tiếng đề tỉnh.
Càn Như Bình nghe vậy tự nhiên sẽ không phản đối. Liễu Minh thấy vậy bèn không nói gì thêm, khẽ vung ống tay áo tỏa ra sương mù đen kịt bao phủ cả hai vào
trong rồi nhanh chóng phi độn về phía xa.
Sau một lát, hai người đã có mặt tại nơi phát ra dao động của Linh khí. Phóng mắt nhìn quanh, chỉ thấy cây cỏ bốn phía đã bị thứ gì đó san phẳng để lại một mẫu đất tương đối rộng rãi. Tại đó, hơn mười đầu Yêu thú vạm vỡ đang hợp lực tấn ba người đàn ông tai dài kỳ lạ.
Lúc này, sau vài phen chớp động thân hình, hai người Liễu Minh đã nấp sau một tảng cự thạch nằm ở lưng chừng sườn núi. Khi sử dụng thần thức quét qua, Liễu Minh liền phát gã thanh niên trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ lại có tu vi chừng Giả Đan kỳ tựa hồ là người cầm đầu. Còn lại hai người đàn ông trung niên bên cạnh đều có tu vi khoảng chừng Hóa Tinh trung kỳ. Trái lại, những Yêu thú kia lại có ngoại hình vô cùng khác nhau. Ngoại trừ một đầu yêu chuột màu đen lông cứng phủ đầy có tu vi Hóa Tinh hậu kỳ, bọn còn lại đều đạt cảnh giới từ sơ kỳ đến trung kỳ mà thôi. Bất quá dù là vị thanh niên tuấn tú kia với tu vi mạnh mẽ kia lúc này cũng đã không ngừng thở dốc giống như không thể gắng sức chống đỡ thêm nữa.
Giờ phút này, hai tay của y đang không ngừng thúc giục pháp quyết khiến hào quang màu lam tung múa đầy trời rồi hóa thành từng vòng phòng hộ lớn chừng mười trượng. Hai người đàn ông trung niên bên cạnh y cũng không khá hơn là bao. Ngoại trừ thân thể đầm đìa mồ hôi bị thương nhiều nơi, cả hai vẫn đang cắn răng bảo vệ hai bên thanh niên tuấn tú đồng thời ánh mắt khẩn trương quan sát mười đầu Yêu thú hung ác chực chờ phát động công kích.
Đúng vào lúc này, Yêu chuột cầm đầu bỗng rít lên từng tràng “Xi… Xiiiii” đồng thời thân hình cong lại bắn ra vô số lông cứng tựa như mưa rơi về phía ba người.
Một hồi âm vang “Bang bang” truyền đến!
Chỉ thấy màn sáng màu lam bảo về cả ba không ngừng rung lắc kịch liệt, tuy có thể ngăn cảnh một kích vừa rồi của đối phương nhưng hào quang mặt ngoài của nó cũng trở nên ảm đạm hơn nhiều.
Còn dư lại hơn mười đầu Yêu thú thấy thế bèn đồng loạt lao đến tấn công, vây lấy ba người vào giữa với tốc độ cực nhanh khiến cho Càn Như Bình trong lúc nhất thời cũng không kịp nhìn rõ.
Thanh niên tuấn tú thấy vậy dường như đã có quyết định bèn vung tay đánh ra từng đạo pháp quyết khiến cho lam quang do vòng bảo hộ tỏa ra bừng sáng mạnh mẽ hơn nữa còn tạo thành vô số băng trụ khổng lồ bắn ra bốn phía. Trong lúc đó, hai người đàn ông trung niên bên cạnh không ngừng thúc giục pháp quyết, gấp rút bổ sung Pháp lực cho màn sáng xung quanh.
Một hồi nổ vang truyền đến liên tiếp!
Mặc cho đám Yêu thú kia sở hữu tốc độ cực nhanh nhưng công kích của băng trụ quả thật nhiều không tả xiết vì vậy vẫn có vài con đã bị đánh trúng dẫn đến thân hình bắn xa đến hơn trăm trượng. Bất quá thân thể của chúng tựa hồ cực kỳ mạnh mẽ. Sau khi va chạm nặng nề như vậy, đám Yêu thú này lại điềm nhiên bò dậy tựa như chỉ bị thương vụn vặt ngoài da mà thôi. Thế nhưng công kích vừa rồi dường như là bí thuật đẳng cấp cao nào đó đã khiến thanh niên tunấ tú càng thêm kiệt sức nhưng vẫn gắng gượng vẫy tay duy trì màn sáng phòng hộ.
Đợt vây công thứ hai, Yêu chuột cầm đầu lại không ngừng rít lên “Hiiiihiiii”
“Oanh” một tiếng!
Thanh niên tuấn tú bỗng nhiên ra tay lần nữa, dốc sức tung ra một kích khiến cho Yêu gấu đang xông tới văng mạnh về phía hai người Liễu Minh tạo thành hố đất tương đối sâu rộng. Gần như lập tức, khóe miệng của người thanh niên này lại tràn ra một vòi máu tươi, thân thể lung lay ngã xuống trong tay một người đàn ông trung niên bên cạnh.
Đột nhiên, Yêu gấu khổng lồ sau khi lồm cồm bò dậy lại thình lình khịt khịt cái mũi như chợt nhân ra gì đó bèn hung dư quay sang quan sát cự thạch phía sau. Với tu vi hôm nay của Liễu Minh, một khi tận lực ẩn nấp dù là tu sĩ Thiên Tượng Cảnh cũng chưa chắc phát hiện điểm gì khác thường. Thế nhưng Càn Như Bình bên cạnh hắn lại không được như vậy, tu vi Ngưng Dịch Kỳ của nàng hiện tại không có cách nào thoát khỏi cảm ứng của Yêu thú Hóa Tinh Kỳ ở khoảng cách gần như vậy.
Đúng vào lúc này, Liễu Minh đột nhiên trầm mặc sau đó lách mình ra khỏi rừng rậm đồng thời tung ra một trảo ngay mặt Yêu gấu tạo thành bàn tay khổng lồ chụp thẳng xuống dưới. Chỉ nghe một tiếng “Rắc”, đầu lâu của con thú này đã như quả dưa bị người ta bổ đôi. Gần như cùng lúc bóng người lại hóa thành hắc khí biến mất tại chỗ.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài nhịp thở.
Đang lúc dị tộc nhân cùng đám Yêu thú còn lại vân chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bên tai bọn chúng đã vang lên từng tráng xé gió rít gào. Tiếp đó, vô số kiếm quang màu tím lại bất thần lóe lên, phủ xuống bốn năm đầu Yêu thú đang còn ngơ ngác khiến bọn chúng ngay đến kêu rên cũng không kịp thốt ra đã bị kiếm quang cắt nhỏ thành từng mảng thịt vụn, tạo thành mảng lớn huyết vũ tung múa đầy trời.