Trên một chiếc xe được chạm trổ hoa lệ ở cách đó không xa đột nhiên có hai đạo lưu quang màu lam bay vọt lên trời, trong đó ẩn hiện bóng dáng hai yêu tu một nam một nữ.
Liễu Minh hơi biến sắc, dừng lại trước cửa xe.
Hắn chỉ mới quét thần thức qua đã có thể cảm ứng rõ ràng uy áp của đối phương không hề kém hơn bọn giặc cướp Man Hùng tộc, xem ra là hai tên tu sĩ Chân Đan của Thiên Cầm tộc ẩn tàng trong đội xe.
Khoảng cách gần như vậy mà trước đó hắn không phát hiện ra thì hoặc là đối phương đã thi triển bí thuật nào đó, hoặc là trên chiếc xe kia có cấm chế đặc biệt giúp thu liễm khí tức.
Trong hai yêu tu, có một thiếu nữ áo lam trên đầu có ba chiếc lông chim màu lam tỏa hào quang rực rỡ, nam nhân còn lại là một đại hán trung niên tóc và quần áo đều màu lam, nhìn rất lạnh lùng.
Chỉ thấy thiếu nữ kia đứng trên không, hai tay múa lên một hồi, miệng niệm những câu chú khó hiểu rồi vung tay lên phun ra một luồng sáng màu lam nhạt hóa thành vô số sợi tơ nhỏ màu lam. Chúng nhanh chóng kết thành hình một chiếc lá, chiếc lá này nhìn như cự kì yếu ớt theo gió bay về phía thủ ấn màu đen.
Lúc hai thứ chạm nhau, thủ ấn màu đen khí thế kinh người kia không ngờ lại bị chiếc lá kia cản lại, hơn nữa hào quang cũng nhanh chóng ảm đạm. Nhìn kỹ lại thì có thể thấy chiếc lá kia không ngừng phun ra từng sợi tơ nhỏ như sợi tóc đâm xuyên qua thủ ấn màu đen.
Hùng Cổ ở cách đó không xa thấy vậy thì biến sắc.
“Vù” một tiếng
Chỉ trong giây lát, thủ ấn màu đen đã bị đâm thủng vô số lỗ, sau đó tiêu tán, từ trong đó bay ra một con chim màu lam đầy vẻ sợ hãi bay về phía đại hán mặt sẹo.
Liễu Minh sau khi nhìn thấy mặt thiếu nữ kia, lại cảm nhận được yêu khí mộc thuộc tính nồng đậm trên người nàng liền nhận ra nàng là ai.
Thiếu nữ áo lam kia chính là người đã từng cùng hắn hóa địch thành bạn kề vai tác chiến trong thượng giới phế tích, Lam Tư của Lam Mộc tộc.
Trước kia nàng chỉ có tu vi Giả Đan, hiện tại hiển nhiên đã kết đan thành công.
Liễu Minh suy nghĩ một lúc rồi cũng không xuất thủ mà ngầm rung tay áo thu kiếm quang màu tím lại.
Hùng Cổ lúc này sắc mặt âm trầm, hiển nhiên không ngờ hai ngừi này lại xuất hiện, xem ra trước mắt khó mà thắng nổi. Y kêu lên một tiếng quái di rồi sau khi ánh sáng màu nâu lóe lên liền hóa thành một con gấu màu nâu cao bằng hai người, nó xoay người hóa thành một đạo độn quang màu nâu bay đi, chẳng thèm quan tâm tới đám thủ hạ nữa.
“Hừ, bây giờ còn muón chạy chẳng phải muộn quá sao ?”
Thiếu nữ áo lam cười lạnh rồi ngưng trọng điểm về phía chiếc lá kia.
Một tiếng “phần phật”vang lên
Chiếc lá màu lam kia nhoáng lên hóa thành hơn mười dây leo màu lam to bằng cánh tay bắn về phía con gấu.
Hùng Cổ dường như cũng cảm nhận được tình hình sau lưng, sắc mặt đại biến đang định tránh nhưng không kịp. Mấy chiếc dây leo kia quả thực tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đã lao tới quấn chặt lấy y.
Hùng Cổ gầm lên, trong cơ thể truyền ra từng tiếng “rắc rắc”, định dùng man lực để thoát ra.
Nhưng đúng lúc này, phía trước lóe lên lam quang, trung niên tóc lam kia không biết đã xuất hiện từ lúc nào, một tay bắt quyết, một ay hóa thành mấy cây dây leo màu lam sắc nhọn bắn về phía đầu Hùng Cổ.
Một hồi tiếng “vù vù” vang lên, trên đầu Hùng Cổ cắm đầy dây leo, thân thể mềm nhũn, hai tay cũng rủ xuống.
“Vù” một tiếng, một đám tinh phách màu nâu to bàng nắm tay vọt ra định chạy trốn.
Trung niên nhân kia hừ lạnh một tiếng vung tay lên chỉ về phía tinh phách kia. Ngón tay y trong nháy mắt liền biến thành một cành cây màu lam rồi đâm xuyên tinh phách.
Lập tức một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tinh phách kia hóa thành một luồng khói xanh rồi tiêu tán.
Biến cố xảy ra quá nhanh, Thiên Cầm tộc đột nhiên xuất hiên hai yêu tu Chân Đan, giơ tay nhấc chân liền trảm sát luôn đầu mục của đám yêu thú đạo tặc, xoay chuyển cục diện.
Đến lúc tinh phách Hùng Cổ bị diệt, đám đạo tặc kia mới kịp phản ứng, nhao nhao bỏ chạy.
Dưới sự chấn nhiếp của trung niên tóc lam kia, thế cục hoàn toàn nghiêng về phía Thiên Cầm tộc, nam tử mặt sẹo mang theo một đám thủ vệ nhanh chóng diệt gọn những kẻ chậm chân chưa kịp trốn.
Thiên Cầm tộc tộc vốn sở trường về tốc độ, nếu không phải còn nhiệm vụ bảo vệ đội xe thì khi toàn lực truy kích ắt có thể dễ dàng tiêu diệt đám đạo tặc ô hợp kia.
Lúc này Liễu Minh chỉ chắp tay đứng ngaoif xe gỗ cười cười nhìn Lam Tư chứ không vội tới nhận người.
Lúc này nam tử mặt sẹo đang mang vẻ cung kính bay về phía trung niên tóc lam và thiếu nữ áo lam kia, vừa khéo bay ngang qua nơi hắn đứng.
Thiếu nữ áo lam liếc qua phát hiện ra Liễu Minh, sau khi kinh nghi liền ngây ngốc tại chỗ.
Trung niên tóc lam kia cũng đã phát hiện ra hắn, thấy trên người hắn tỏa ra yêu khí màu tím, hiển nhiên không thuộc Thiên Cầm tộc cũng như Lam Mộc tộc, mặt liền hiện vẻ khó chịu.
“Người này là ai, trong đội xe không thể có người lạ, không lẽ ngay cả điều này ngươi còn chưa rõ?”Không đợi nam tử mặt sẹo bay tới, y đã tức giận nói.
“Lam Kỳ trưởng lão không cần hỏi nữa, nếu ta không
nhầm thì đây chính là người quen cũ của ta. Liễu đạo hữu tụ thủ bàng quan lâu như vậy, lúc này ngay cả một câu chào hỏi cũng không muốn nói sao.” Thiếu nữ áo lam nhếch môi chậm rãi nói.
“Lam Tư đạo hữu nói đùa rồi, lúc này thấy hai vị dư sức xử lý đám đạo tặc kia cho nên tai hạ cũng không tự bêu xấu nữa.” Liễu Minh cười nhẹ, gật đầu với Càn Như Bình đang thò đầu ra bên cạnh rồi bay về phía Lam Tư.
“Liễu đạo hữu, vị này là…” Lam Tư lộ vẻ nghi hoặc nhìn Càn Như Bình.
“À, đây là hậu nhân của một vị thúc thúc của ta, Càn Như Bình.” Liễu Minh dừng lại cách nàng mấy trượng bình tĩnh nói.
“Hóa ra là hậu bối của Liễu đạo hữu, chúng ta khi trước chia tay trong phế tích thượng giới, không ngờ lại có thể gặp nhau ở Man Hoang đại lục này. Chiếc xe kia cũng không nhỏ, nếu đạo hữu không chê xin mời lên trên nói chuyện.” Lam Tư lộ vẻ vui mừng, truyền âm với người trung niên kia rồi chỉ về phía chiếc xe gỗ mời Liễu Minh.
Trung niên tóc lam cũng không nói nhiều, nhìn Liễu Minh một cái rồi lấy cớ cần đi xem lại hàng hóa, mang theo nam tử mặt sẹo bay vào giữa đội xe.
“Nếu đã như vậy, bọn ta đành quấy quả một chuyến.” Liễu Minh cũng không khách khí, đưa Càn Như Bình lên xe.
Trong chiếc xe bài trí rất tinh tế, ngăn ra mấy căn phòng và một đại sảnh, trong sảnh ngoài một chiếc bàn được điêu khắc tỉ mỉ ra trên trần còn treo một chiếc cột gỗ bên trên khắc mtj con linh điểu sống động như thật, tỏa ra một luồng thanh quang mờ mờ che phủ cả chiếc xe, xem ra đây chính là cấm chế ngăn cách thần thức.
“Liễu đạo hữu xem ra cũng đã kết đan, đúng là đáng mừng, nếu không phải chúng ta đã quen biết từ trước thì ta đã bị yêu khí trên người đạo hữu đánh lừa rồi.” Lam Tư rót choLiễu Minh và Càn Như Bình một ly linh trà thơm ngát rồi nói.
“Mấy năm nay quả thực cũng gặp chút cơ duyên, Lam đạo hữu chẳng phải cũng đã kết đan rồi sao. Đúng rồi, mấy ngườ Thiên Cầm tộc kia rất cung kính với hai vị, xem ra thân phận của đạo hữu không tầm thường.” Liễu Minh tùy ý nhìn qua cấm chế xung quanh rồi cười nói.
“Nhắc đến việc này cũng là nhờ ơn liễu đạo hữu. Năm đó sau khi ra khỏi thượng giới phế tích, bản tộc đã đoạt lại được thánh khí Lam Mộc Ấn, mà Ảnh lang tộc lại bị tổn thất thảm trọng, mấy năm gần đây cũng không thuận buồm xuôi gió gì. Bảtộc dưới sự dẫn dắt của mấy nhân vật thiên tài đã thoát khỏi sự khống chế của Ảnh Lang tộc rồi tìm được nơi trú ngụ mới trong lãnh địa của Huyết Đằng tộc, mấy năm nay thế lực cũng tăng thêm được một chút. Thiên Cầm tộc là một tiểu tộc phụ thuộc vào bản tộc. Lần giao dịch này rất quan trọng nên bản tộc mới phái ta và Lam Kỳ trưởng lão đi hộ tống.
Lam Tư ánh mắt lấp lóe chậm rãi nói.
“Chuyện năm xưa ta cung chỉ thuận thế mà làm thôi, quý tộc có thể thoát khỏi khốn cảnh là nhờ nỗ lực của bản thân, Liễu mỗ không dám kể công,” Liễu Minh cười từ chối cho ý kiến.
Càn Như Bình ngoan ngoãn ngồi một bên uống trà, nàng nghe hai người nói chuyện vừa như hiêu vừa như không hiểu, nhưng cũng không xen vào.
“Ha ha, Liễu huynh quá khiêm tốn rồi, mà đạo hữu sao không ở Trung Thiên đại lục mà ại chạy đến Man Hoang đại lục làm gì.”
Lam Tư nghe vậy thì cười rồi hỏi.
“Chuyện này kể ra thì dài dòng” Liễu Minh hơi trầm ngâm rồi cũng kể sơ qua vè chuyện hắn từ Vân Xuyên đại lục truyền tống tới đây, cũng tiện thể dò hỏi phương pháp từ Lạc Thành trở về Trung Thiên đại lục.
Nghe vậy Lam Tư cũng không khỏi thấy kỳ lạ, nhưng khi nghe Liễu Minh muốn trở về Trung Thiên đại lục thì nàng lộ vẻ khó nghĩ, sau khi suy nghĩ bèn nói:
“Lạc Thành cự chu vượt biển mà Liễu đạo hữu nói tới ta cũng có nghe qua. Nhưng nếu ta nhớ không lầm thì lần cự chu vượt biển gần nhất là mấy năm trước. Mà cự chu này thực ra là một kiện động thiên linh bảo hiếm có, cả Huyết Đằng tộc cũng chỉ có một kiện mà thôi, chỉ sợ lần vượt biển tiếp theo phải đợi tới trăm năm sau.”