"Nếu chỉ như vậy thì tại hạ cho người mượn Hóa Thức Trùng cũng không phải không thể, thế nhưng ta muốn quan sát toàn bộ quá trình thi pháp." Thấy Tộc Trưởng tộc Thanh Lánh đồng ý lấy Tâm Ma ra thề, Liễu Minh cũng không lo lắng nhiều nữa, hắn suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói.
"Điều này là đương nhiên, mời đạo hữu theo ta." Tộc Trưởng tộc Thanh Lánh thấy Liễu Minh đáp ứng thì vô cùng vui mừng. Lão lập tức lấy Tâm Ma ra thề rồi quay người đi về hướng đại sảnh phía sau.
Liễu Minh nhíu nhíu mày, nhưng cũng cất bước đi theo.
Hai người mau chóng đi tới một hành lang uốn lượn, thấy mặt đất và tường xung quanh đều khá bằng phẳng, dường như là con đường đi thông xuống dưới đất.
Trên đường đi, Liễu Minh thấy vài lối rẽ, quét mắt qua thì thấy mỗi đầu lối rẽ đều có một gian mật thất, có lẽ là nơi nuôi dưỡng Linh trùng, thỉnh thoảng còn thấy mấy tu sĩ Thanh Lánh áo lục đang đi ra đi vào. Mà tộc nhân bộ tộc này quả thực là thưa thớt, từ lúc đi vào cửa động này tới giờ, hắn cũng không gặp bao nhiêu người cả.
Hai người men theo hành lang, rẽ chừng bảy tám lần, lại đi thêm một khắc nữa thì tới một thạch thất nhỏ. Hai bên cửa vẽ một loại kỳ trùng, bên trái là một giáp trùng màu vàng nhìn vô cùng dữ tợn, bên phải là một con trùng đen thui, thoạt nhìn không khác gì con tằm, chỉ có trên đỉnh đầu có một hoa văn hình đầu lâu người mà thôi.
"Tộc Trưởng, trùng này có phải là. . ." Trong lòng Liễu Minh khẽ động, mở miệng hỏi.
"Liễu đạo hữu quả nhiên tâm tư nhanh nhạy. Không sai, đầu hắc tằm này chính là Thánh Trùng của tộc ta, Khô Lâu Tằm. Còn đầu giáp trùng vàng này cũng là một Thánh Trùng khác, thế nhưng đạo hữu cũng không cần biết làm gì." Tộc Trưởng thản nhiên nói.
Bên kia, Liễu Minh cũng chẳng có hứng thú với Thánh Trùng còn lại làm gì, hắn đưa mắt cẩn thận xem xét đầu Khô Lâu Tằm này.
Tộc Trưởng tộc Thanh Lánh lẩm bẩm mấy tiếng rồi phất tay đánh ra một tia sáng đen, chui ngay vào cửa đá. Chỉ thấy cửa đá nhẹ nhàng di chuyển, mặt ngoài hiện lên một làn khói đen, cửa đá chậm rãi mở ra, Tộc Trưởng tộc Thanh Lánh cất bước đi vào, thấy vậy, Liễu Minh cũng mau chóng vào theo.
Chỉ thấy bên trong gian thạch thất cũng khá rộng, khoảng chừng hai ba mươi trượng, ánh sáng lờ mờ, trên đỉnh khảm mấy khối đá tản ra thanh quang nhàn nhạt. Có điều bằng vào thị lực của Liễu Minh và Tộc Trưởng tộc Thanh Lánh thì dù không có nguồn sáng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Liễu Minh liếc nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Bên ngoài Thạch thất bảo vệ khá kỹ càng, thế nhưng bên trong lại vô cùng đơn sơ, vách tường còn không bằng phẳng, thỉnh thoảng còn thấy mấy hòn đá gồ ra. Ngoài ra bên trong còn trồng mấy loại cây kỳ quái.
Không khí trong thạch thất tản ra một mùi hương thơm mát, làm người ngửi cảm thấy thoải mái.
"Nơi này chính là Dục Trùng Thất của tộc chúng ta, những thực vật này có thể tản ra mùi mà Trùng ưa thích." Tộc Trưởng giải thích.
Liễu Minh quét mắt vài lần rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Giữa thạch thất có một bệ đá bằng phẳng, Tộc Trưởng Thanh Lánh đi tới cạnh đó, miệng lẩm bẩm mấy tiếng rồi phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Bệ đá phát ra âm thanh ù ù rồi nứt ra, lộ ra một cửa động đen thui. Một lát sau, một cái hòm hình vuông từ từ hiện ra. Tộc Trưởng Thanh Lánh thấy vậy thì lập tức đánh ra một đạo pháp quyết, cái rương lập tức mở ra.
"Đây là Dục Trùng Rương, Liễu đạo hữu, bây giờ lão phu sẽ bắt đầu." Tộc Trưởng Thanh Lánh khẽ động tay, một đoàn lục quang mang theo Hóa Thức Trùng của lão, ném vào cái rương.
Liễu Minh thấy vậy, cũng vung tay lên, đưa Hóa Thức Trùng của mình vào trong rương. Lúc này, cửa rương cũng chậm rãi đóng lại.
Tiếp đó, Tộc Trưởng Thanh Lánh nghiêm túc huy động hai tay, đánh ra từng đạo pháp quyết, có đạo bắn vào rương, có đạo lại chui xuống mấy khối đá xanh hay mặt đất trong thạch thất. Theo động tác của lão, Thạch thất từ từ hiện ra một màn sáng xanh, mà nơi cái rương của Hóa Thức Trùng thì được bao phủ bởi một màn sương xanh nhạt, mặt ngoài hiện ra vô số linh văn Yêu Tộc màu xanh, nhìn vô cùng huyền ảo. Màn sương bao phủ chiếc rương càng ngày càng đậm đặc, dưới đó, hai con Hóa Thức Trùng có chút bực bội, hình như chúng đã phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.
"Chi ... chi. . ." Chúng kêu to mấy tiếng rồi bắt đầu ngọ nguậy thân hình, chậm rãi tiến lại gần nhau.
Thấy cảnh này, trong mắt Liễu Minh hiện ra một chút kinh ngạc. Bởi vì dù là Yêu Tộc dạng Trùng hay dạng Thú thì đều gặp khó khăn trong vấn đề giao phối, sinh nở đời sau. Mỗi loại Yêu thú đều có thời kỳ sinh sản riêng mình, không ngờ tộc Thanh Lánh này lại có thể thúc giục được Hóa Thức Trùng giao phối, lại không có tác dụng phụ chút nào như vậy.
. . .
Một ngày một đêm qua đi, cửa thạch thất từ từ mở ra, Liễu Minh và Tộc Trưởng Thanh Lánh tộc sánh vai đi ra. Trên mặt Tộc Trưởng Thanh Lánh có phần hưng phấn, trong tay lão cầm một cái bình đồng trong suốt, bên trong có hai trứng côn trùng màu ngà sữa lớn chừng ngón tay. Còn Liễu Minh thì có phần buồn phiền, hắn khẽ cau mày, nhìn Hóa Thức Trùng có phần uể oải trong tay.
Tiếp đó, hắn lật tay, lấy ra một cái bình nhỏ xanh biếc, đổ ra một viên đan dược đen, cho Hóa Thức Trùng nuốt vào. Sau khi ăn viên đan dược, khí tức trên người Hóa Thức Trùng cũng được khôi phục một chút. Nó nhúc nhắc cơ thể, kêu lên mấy tiếng Chi. . . Chi, dường như có phần ưa thích loại đan dược này.
"Đây là loại đan Tự Linh Hoàn được truyền lại từ thời thượng cổ, thích hợp với đa số Linh trùng, đáng tiếc là luyện chế cần loại nguyên liệu khá hiếm, thế nên tộc ta cũng không có nhiều. Chỉ cần ăn nửa lọ đan dược này, Hóa Thức Trùng của đạo hữu sẽ hồi phục nguyên khí." Tộc Trưởng Thanh Lánh giải thích.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, tay khẽ động, thu lại Hóa Thức Trùng.
"Cốc Tộc trưởng, bây giờ người đã có hai quả trứng trùng, không biết. . ." Hắn nhìn Tộc Trưởng Thanh Lánh, thản nhiên nói.
"Đạo hữu yên tâm, tộc Thanh Lánh ta đã nói tất sẽ
làm. Ta đã cho người đi lấy Khô Lâu Tằm, bây giờ chắc y đã chờ ở đại sảnh rồi." Tộc Trưởng Thanh Lánh thu lại bình trứng trùng, chậm rãi nói.
"Vậy là tốt rồi." Liễu Minh nhẹ nhõm gật đầu nói.
Hai người mau chóng đi ra đại sảnh. Chỉ thấy Lam Tư và Cốc Trưởng lão đã tới từ trước. Cốc trưởng lão còn cầm một hộp đá màu xanh sẫm, lớn cỡ bàn tay.
"Tộc trưởng." Cốc trưởng lão nhìn về phía Tộc trưởng Thanh Lánh, thấy lão khẽ gật đầu mới đưa hộp đá cho Liễu Minh rồi nói: "Liễu đạo hữu, trong đó chính là Khô Lâu Tằm mà ngươi muốn."
"Đa tạ." Liễu Minh có chút vui mừng nhận hộp đá, mở ra thấy bên trong đặt một con Hắc Tằm dài chừng bảy tám tấc, to cỡ ngón tay, một đầu có hoa văn hình khô lâu, giống hệt với hình vẽ trước cửa trùng thất, chính là Khô Lâu Tằm.
"Liễu đạo hữu, ta không biết ngài dùng Khô Lâu Tằm này làm gì, thế nhưng đây là Thánh Trùng tộc ta, vậy kính xin người sử dụng nó một cách thích hợp." Cốc Trưởng lão nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, trịnh trọng dặn dò.
"Đa tạ đạo hữu nhắc nhở." Liễu Minh có chút ngoài ý muốn nhìn Cốc trưởng lão một cái, thản nhiên nói. Tiếp đó hắn đậy lại hộp đá, cẩn thận thu vào.
Khô Lâu Tằm này là Thánh Trùng của tộc Thanh Lánh, thế nên nhất định sẽ có năng lực đặc biệt gì đó. Có điều hắn cũng không có tâm tư tìm hiểu làm gì. Hắn lấy Khô Lâu Tằm này chủ yếu chỉ để luyện chế Hấp Hồn Cổ mà thôi.
"Cốc Tộc trưởng, nếu như giao dịch đã hoàn thành, tại hạ cũng không quấy rầy nữa, xin phép cáo từ. Giao dịch của Lam đạo hữu có lẽ cũng đã xong?" Liễu Minh chắp tay nói với Tộc Trưởng Thanh Lánh rồi quay đầu nói với Lam Tư.
Lúc này, hắn đã có phần gấp gáp trở về Lạc Thành luyện chế Hấp Hồn Cổ rồi.
Lam Tư nhẹ gật đầu, mười hai đầu Tấn Giáp Trùng của nàng sớm đã chọn xong. Nếu như không phải chờ Liễu Minh, nàng đã rời đi từ hôm qua rồi.
Hai người thi lễ với Tộc Trưởng Thanh Lánh rồi quay người định đi ra ngoài.
"Liễu đạo hữu, kính xin dừng bước." Cốc trưởng lão bỗng nhiên mở miệng nói.
Liễu Minh nghe vậy dừng bước, quay người nhìn sang.
"Là vậy, đạo hữu có thể bán viên Xích Viêm Đan kia cho ta không? Ta đồng ý ra giá hai ngàn vạn Linh Thạch." Cốc Trưởng lão có chút mong đợi nhìn Liễu Minh. Thọ nguyên của lão đã không còn bao nhiêu nữa, lại không thể đột phá cấp Thiên Tượng, thế nên đối với lão, Xích Viêm Đan quả là vô cùng quan trọng, không thể bỏ qua được.
"Cốc trưởng lão cho rằng Xích Viêm Đan là vật có thể trao đổi bằng Linh Thạch sao? Nói lại thì tại hạ cũng không thiếu Linh Thạch." Liễu Minh tựa tiếu phi tiếu nói.
Lời này của hắn đúng là nói thật, mấy năm nay hợp tác luyện đan với tộc Lam Mộc, hắn đã lời không ít Linh Thạch, căn bản chẳng coi mấy ngàn vạn vào đâu cả.
Tuy rằng mỗi người chỉ có thể phục dụng Xích Viêm Đan này một lần, thế nhưng nếu bán đi thì thà giữ lại cho người bên cạnh mình phục dụng lúc tiến giai Thiên Tượng còn tốt hơn.
Cốc Trưởng lão nghe lời này thì sững lại, hôm qua lão vừa mới lấy lời này chặn lại Liễu Minh, thế nên giờ nghe lại, lập tức không biết nói gì nữa.
"Nếu như Liễu đạo hữu không muốn Linh Thạch thì không biết Tộc ta dùng một số kỳ trùng trân quý tới đổi với ngươi có được không? Nghĩ rằng nếu đạo hữu nuôi Hóa Thức Trùng thì cũng sẽ có hứng thú với Linh trùng của chúng ta." Tộc Trưởng Thanh Lánh chậm rãi nói.
Liễu Minh nghe vậy thì im lặng suy nghĩ một chút.
Cốc trưởng lão cảm kích nhìn Tộc Trưởng Thanh Lánh một cái rồi phất tay đánh ra một khối ngọc giản màu trắng đưa cho Liễu Minh.
"Đây chính là danh sách Linh trùng mà bổn tộc giao dịch với người ngoài. Mỗi loại Linh trùng đều có chú giải riêng, nói về năng lực của chúng, Liễu đạo hữu cứ việc xem." Cốc trưởng lão gượng cười nói.
Trên mặt Liễu Minh lộ ra chút hứng thú, hắn tiếp lấy ngọc giản, đưa thần thức vào thăm dò bên trong.
Huyễn Minh Trùng, đứng thứ hai mươi mốt trong bảng Thanh Lánh trùng, sau khi thành niên, thực lực có thể so với tu sĩ Hóa Tinh Kỳ, có thể phun ra khí có tác dụng gây ảo giác, có hiệu quả với cả tu sĩ Chân Đan.
Hàn Tinh Nghĩ, đứng thứ hai mươi lăm trong bảng kỳ trùng Thanh Lánh, am hiểu phi hành, thường chiến đấu theo đàn, có thể phun ra hàn khí đặc thù, đông lại vạn vật.
Phệ Sơn Khâu, đứng thứ ba mươi trong bảng kỳ trùng Thanh Lánh, là Linh trùng thuộc tính thổ, vô cùng nhạy cảm với thiên địa linh khí, giỏi về tầm bảo.
. . .
Một đám kỳ trùng xuất hiện trước mắt, đều là những Linh trùng Liễu Minh mới nghe thấy lần đầu, quả là làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
Một lát sau, hắn thu lại thần niệm, ngắm nghía ngọc giản trong tay.
Cốc trưởng lão thấy thần sắc của Liễu Minh, trong lòng có chút lo sợ bất an. Trong lòng âm thầm đoán, không lẽ Liễu Minh không có hứng thú với những Linh trùng này.