Diệp Thiên Mi nghe xong những tao ngộ ly kỳ của Liễu Minh, nhất thời có chút thất thần, im lặng không nói gì mà đứng dậy.
“Đúng rồi, thời điểm ta ở Vân Xuyên, đã từng đi tới Thiên Nguyệt Tông tìm
nàng, tuy nhiên lại nghe bọn họ nói, sau đại chiến ở Hải Hoàng Cung
không bao lâu thì cũng không biết tung tích nữa. Còn nữa, sao nàng lại
đến được đại lục Man Hoang, lại còn gia nhập tộc Huyết Đằng?” Sau khi
Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi nhìn vào Diệp Thiên Mi, mở miệng hỏi.
“Thời gian qua, ta cũng không có trải qua những việc ly kỳ như ngươi. Lúc đó
khi đi du lịch qua Phượng Minh Sơn, vô tình gặp được một Yêu Thụ đang
tranh đấu với một đầu Hỏa Linh Phượng Hoàng tu vi Hóa Tinh kỳ, ta đã ra
tay giúp Yêu Thụ một chút, thu phục được con Hỏa Linh Phượng đó. Chỉ là
ta cũng thật không ngờ, Yêu Thụ kia lại chính là hình chiếu phân thân
tại Vân Xuyên của một vị trưởng lão Thông Huyền Tộc Huyết Đằng. Sau đó
ta bị vị trưởng lão kia dùng bí bảo trực tiếp mang về đại lục Man Hoang, những năm qua vẫn ở bên trong tộc Huyết Đằng tu luyện.” Diệp Thiên Mi
thản nhiên nói.
“Thì
ra là như vậy… Tóc của nàng vì sao…?” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nhìn
tóc Diệp Thiên Mi được búi cao lên, do dự một chút, rút cuộc cũng nói ra nghi ngờ trong lòng.
Khi nhìn thấy Diệp Thiên Mi ở Xích Thủy Hà,
hắn đã chú ý đến điểm này, lúc đó trong nội tâm mơ hồ có chút cảm giác
mất mát. Dù sao, nữ tử đã vấn tóc, cũng là tiêu chí biểu hiện đã có song tu đạo lữ.
“Ta
một lòng hướng đạo, không muốn rước lấy một ít phiền toái mà thôi.” Diệp Thiên Mi nghe vậy, nhìn thoáng qua Liễu Minh, dùng ngữ khí bình tĩnh
nói.
Liễu Minh nghe vậy, trong nội tâm không nín được, thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, tình thế hiện tại của đại lục Vân Xuyên như thế nào?” Diệp Thiên Mi do dự một chút, chuyển đề tài khác hỏi. Nàng xuất thân từ Thiên Nguyệt Tông, lòng trung thành với tông môn hơn xa
Liễu Minh, nay lại ly khai tông môn lâu như vậy, nên tất nhiên có chút
thấp thỏm nhớ mong về Thiên Nguyệt Tông.
“Hiện tại Vân Xuyên đại lục tất cả đều tốt, nàng không cần lo lắng.” Lập tức Liễu Minh kể ngắn gọn quá trình trợ giúp tu sĩ Nhân Tộc đánh bại
Hải Hoàng Cung.
Diệp Thiên Mi nghe vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trong thời gian kế tiếp, hai người tùy ý nói chuyện phiếm một lúc, tuy nhiên
cả hai đều hết sức lảng tránh chủ đề nào đó, chỉ hỏi thăm một chút, giúp nhau hiểu rõ tình hình gần đây, rồi mỗi người đứng lên trở về thạch
thất của mình bế quan tĩnh tu.
Ban đêm, trong thạch thất.
Hai
tay Liễu Minh chà xát một cái rồi lại tách ra, trong cơ thể vang lên một hồi tiếng động, hắc khí lượn lờ trên người lập tức nhanh chóng chui vào trong cơ thể không thấy dấu vết, sau đó chậm rãi mở mắt.
Trải
qua nửa ngày ngồi đả tọa tĩnh tu, thân thể cùng pháp lực của hắn đều đã
hoàn toàn hồi phục xong. Lập tức trong nội tâm khẽ động, liền đứng dậy
đi ra khỏi thạch thất.
Kết quả là vừa mới đi ra bên ngoài, hắn lại cảm thấy nao nao.
Cách đó không xa, bên cạnh hồ nước, một bóng hình uyển chuyển xinh dẹp mặc cung trang màu trắng, đang đứng một mình.
Nàng không phải ai khác, chính là Dao Cơ, thiếu chủ của tộc Thiên Hồ.
Chẳng biết nàng đã ra khỏi thạch thất lúc nào. Giờ phút này, đầu nàng đang khẽ ngẩng nên ngắm nhìn về phía nam. Phương hướng đó chính là Vạn Ba Sơn, vốn là đại bản doanh của tộc Thiên Hồ.
Trên
bầu trời giăng đầy những ngôi sao, một vầng trăng tròn treo lơ lửng, tỏa xuống một màn ánh sáng màu ngà sữa, chiếu lên người nàng, bóng lưng kéo dài thành một vệt, một cảm giác thê lương vắng lặng tự nhiên sinh ra mà không cách nào nói rõ được.
Cô nguyệt u cốc, hồ nước giai nhân.(*)
U cốc thanh vắng trăng cô độc,Hồ nước soi bóng giai nhân buồn.
(Rain1902)
Trăng lẻ một mình, hang tối om
Thiếu nữ bên hồ đứng cô đơn.
(andreyquoc)
Trăng đơn lặng u cốc
Nặng bước đường giai nhân.
(tridatinh)
Trăng đơn sầu u cốc,
Hồ nước bóng giai nhân.
(Tiểu Qua)
Liễu Minh nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời có chút ngây người.
Dao Cơ nghe thấy tiếng bước chân, thân hình khẽ run lên xoay người lại. Liễu Minh thấy vậy, rút cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, tiếp theo, trong mắt hắn lại hiện lên một chút vẻ ngoài ý muốn. Trong ba người, thương thế trên người Dao Cơ là nặng nhất, trong thời gian ngắn có lẽ không cách nào khỏi hẳn mới phải. Nhưng giờ phút này, sắc mặt của nàng vẫn như thường, không nhìn ra chút nào có vẻ là bị thương.
“Thương thế trên người nàng đã khỏi chưa?” Đuôi lông mày Liễu Minh khẽ động, mở miệng hỏi.
“Hiện tại, quan trọng nhất là chạy trốn ra khỏi khu vục này, không có thời
gian để cho ta chậm rãi khôi phục. Nên ta đã thi triển một bí thuật của
bổn tộc, tiêu hao một phần thọ nguyên khiến cho thương thế tạm thời khôi phục.” Dao Cơ nhàn nhạt nói.
“Tốt lắm, nàng đã không có vấn đề gì nữa, ta sẽ đi gọi Diệp đạo hữu, rồi lập tức xuất phát.” Liễu Minh hơi trầm mặc, nói ra.
“Diệp tiên tử kia, là người trước kia đã từng quen biết với ngươi sao? Ta
thấy ngươi gọi nàng là sư thúc, chẳng lẽ nàng cũng là người của Thái
Thanh Môn?” Dao Cơ thản nhiên hỏi.
Đấy
cũng không phải, nàng ấy đến cùng một chỗ với ta, tuy nhiên không phải
là đệ tử của Thái Thanh Môn, việc này… nói ra rất dài dòng, về sau nếu
có cơ hội ta sẽ kể tỉ mỉ cho nàng nghe.” Liễu Minh nói.
Dao Cơ nghe vậy, cúi đầu trầm ngâm. Liễu Minh thấy vậy bèn lẳng lặng đứng bên cạnh chứ không vội rời đi.
“Liễu đạo hữu, ta rất cảm tạ ngươi đã ở đây, trong tình huống như vậy mà đến
Vạn Ba Sơn. Lần này nếu không phải ngươi, chỉ sợ ta đã gặp phải độc thủ… Lúc trước, tại phế tích Thượng Giới ta đã từng nói, nếu thực lực ngươi
đủ mạnh thì có thể tới gặp ta, ý của ta… thật ra chính là nếu ngươi có
thể tiến giai thành công lên Thiên Tượng cảnh, hơn nữa có biện pháp đi
tới đại lục Man Hoang, ta… Ta sẽ cùng với ngươi kết thành đạo lữ song
tu. Chẳng qua là trước mắt Thiên Hồ nhất tộc đang gặp đại kiếp, bản thân ta là thiếu chủ tộc Thiên Hồ, gánh vác trách nhiệm phục hưng bộ tộc,
không thể đổ trách nhiệm lên người khác. Cho nên từ nay về sau, ta sẽ
cắt hết thảy trần duyên, một lòng khổ tu, chuyện lúc trước đã xảy ra,
kính xin Liễu đạo hữu xem đó như một giấc mơ, tốt hơn hết là hãy quên
đi. Nhưng mà, ta và ngươi vẫn có thể trở thành hảo hữu chi giao.” Sau
một lúc lâu, Dao Cơ ngẩng đầu lên, rút cuộc hạ quyết tâm dốc lòng, nhìn
vào mắt Liễu Minh, nói như vậy.
Liễu Minh nghe xong, sau một hồi lẳng lặng nhìn vào Dao Cơ, mới thở dài chậm rãi nói:
“Thời điểm sau khi ta nghe tộc Thiên Hồ gặp biến cố, ta đã đoán được vài phần là nàng có thể sẽ thay đổi chủ ý. Đã như vậy,…Ta cũng tôn trọng
quyết định của nàng. Liễu mỗ có thể có một vị hồng nhan tri kỷ như nàng, như thế cũng đủ rồi.”
“Đa
tạ Liễu đạo hữu thông cảm.” Vai Dao Cơ khẽ run lên, sau khi cúi đầu thi
lễ với Liễu Minh một cái, rồi bước nhẹ nhàng đi tới một bên.
Liễu Minh nhìn theo bóng hình xinh đẹp của Dao Cơ, trong lòng cảm thấy mất
mát không nguôi. Tuy nhiên hắn cũng không phải người đắm chìm vào thương cảm, rất nhanh thu
lại tâm tình, đi vào thạch thất của Diệp Thiên Mi đang tĩnh tu, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Sau một lát, cửa lớn thạch thất mở ra, Diệp Thiên Mi xuất hiện ở đó.
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Minh cùng hai cô gái thu liễm khí tức đi xuyên qua một phiến trùng điệp bên bờ Xích Thủy Hà.
“Diệp đạo hữu, có biết nhân mã tiếp viện của tộc Huyết Đằng lúc trước Huyết
Văn đạo hữu nói tới bây giờ đang ở đâu?” Liễu Minh mở miệng hỏi.
“Thực không dám giấu, lúc đó Huyết Văn sư thúc nói vậy chỉ nhằm phô trương
thanh thế. Vì không để bị chú ý, số lượng nhân thủ tộc Huyết Đằng phái
tới cũng không nhiều lắm, mà lại tiến vào Vạn Ba Sơn theo nhiều hướng
khác nhau.” Diệp Thiên Mi hơi nhíu mày lại nói.
“Nếu
đúng như thế, có lẽ sẽ có chút ít trắc trở rồi. Khoảng cách từ đây đến
tộc Huyết Đằng còn rất xa, nếu phi hành với tốc độ nhanh nhất, thời gian tối thiểu cũng phải mất hơn một tháng. Chỉ sợ hai tộc Ảnh Lang, Thanh
Xà sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.” Liễu Minh nghe vậy, mặt lộ vẻ trầm ngâm
nói.
“Trùng hợp là ta còn biết một con đường tắt, chẳng qua là có chút mạo hiểm,
nếu hai vị tin vào lời ta nói, có thể đi theo ta.” Diệp Thiên Mi chần
chừ một chút, nhìn qua Liễu Minh và Dao Cơ, trong miệng nói ra như vậy.
Liễu Minh hiển nhiên không có hoài nghi gì đối với Diệp Thiên Mi, lập
tức tỏ vẻ đồng ý. Tuy trong lòng Dao Cơ có chút chần chờ, nhưng cũng
không có biện pháp tốt hơn, lại thấy Liễu Minh cũng không có ý kiến gì,
nên cũng không phản đối. Vì vậy, toàn thân cả ba người tỏa ra hào quang, bất ngờ rẽ vào một chỗ ngoặt đổi hướng, phi độn theo một phương hướng khác.
…
Mấy ngày sau, ba người hạ thấp tốc độ, đi tới một chỗ ven rừng rậm. Nhưng cảnh tượng trước mắt, lại làm cho Liễu Minh và Dao Cơ đều phải kinh hãi.
Cả cánh rừng đen sì như mực, mà lại rộng lớn vô biên, kéo dài đến tận cuối chân trời. Trừ điều đó ra, trên không cả cánh rừng cũng xuất hiện đầy mây đen như mực
nồng đậm dị thường, nhìn từ ngoài vào trong, không thấy trời đất đâu,
dường như trước mắt mình không phải rừng rậm, mà giống như một thế giới
hắc ám.
Dao Cơ thấy vậy, sắc mặt hơi đổi, ngữ khí có chút bất thiện nói:
“Diệp đạo hữu, ngươi đã biết nơi này là hiểm địa sao còn dẫn bọn ta tới đây?”
“Dao
Cơ thiếu chủ, U Ám Sâm Lâm này tuy có diện tích không nhỏ, nhưng chỉ cần chúng ta đi xuyên qua nơi này, trong vòng nửa tháng là có thể trở về
Lạc Thành, mà trên đường sẽ không gặp phải bất cứ ngăn cản nào cả.” Diệp Thiên Mi nói với giọng điệu bình thản.
“Người khác có lẽ không biết, nhưng ta đã sống ở đây từ nhỏ, không có ai có
thể biết được sự nguy hiểm ở đây bằng ta. Cây cối nơi đây chỉ có một
loài sinh sống được là Hắc Hồn Mộc, nó có thể bài tiết ra một loại sương mù màu đen, tích lũy quanh năm suốt tháng, có thể làm cho nơi đây giống như đêm tối. Những sương đen này ẩn chứa một loại độc tính đặc thù, làm tổn thương thần thức không nhỏ, mà càng đi sâu vào trong độc tính càng
mạnh, cho dù là tu sĩ Thiên Tượng cảnh cũng không dám mạo hiểm bay qua.
Đáng sợ hơn là, trong U Ám Sâm Lâm còn tụ tập một loại yêu thú dạng
trùng sống quần cư là Thực Cốt Ma Nghĩ, số lượng vô cùng vô tận. Những
Ma Nghĩ này rất ưa thích khí độc mà Hắc Hồn Mộc tiết ra, thường hay sống ký sinh bên trong Hắc Hồn Mộc. Một khi có sinh linh khác xuất hiện,
những con Ma Nghĩ sẽ lập tức bay vọt ra, đến lúc đó, cho dù là tu sĩ lợi hại, bị vây trong vô cùng vô tận Ma Nghĩ, chỉ sợ cũng bị kiệt sức mà
chết, cho nên không có Yêu Tộc nào đủ can đảm mà xâm nhập vào trong đó.” Ánh mắt Dao Cơ chớp động vài cái, rồi nói một mạch.
Liễu Minh nghe xong chuyện đó, cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Diệp Thiên Mi bên cạnh lại không tỏ ra vẻ ngoài ý muốn, ngược lại thản nhiên nói:
“Dao
Cơ đạo hữu nói không sai, bất quá khi ta tới đây, sư tôn đã lường trước
được việc này, nên có ban cho ta vài món bảo bật, ta có thể cam đoan, có khả năng bảo vệ ba người chúng ta bình an đi xuyên qua U Ám Sâm Lâm.”
Đối với những lời nói của Diệp Thiên Mi, Liễu Minh hiển nhiên không có
gì phải nghi ngờ, dù sao U Ám Sâm Lâm này thoạt nhìn thì thực sự là
khủng bố, nhưng với thực lục cùng khả năng độn tốc của mình thì cũng
không đáng ngại, hắn tự tin có thể bảo vệ được mình.
“Cẩn thận, có người!”
Thời
điểm Dao Cơ có chút chần chờ, Liễu Minh bỗng truyền âm cho hai nữ tử,
rồi xoay người nhìn vào một chỗ trong hư không, lập tức phát ra thanh âm hùng hậu vang tận mây xanh:
“Các vị nếu như đã tới, cần gì phải lén lén lút lút như vậy?”
Trong lúc Dao Cơ và Diệp Thiên Mi có chút không được rõ ràng cho lắm, một đạo thanh âm trầm thấp từ đằng xa truyền tới:
“Ha ha, thật không thể tưởng tượng được, chỉ là một tên tu sĩ Thiên Tượng sơ kỳ Nhân tộc, vậy mà sở hữu thần thức không kém, xem ra lại có chút khinh thường rồi.”
Trong hư không vốn là không có vật gì, lại nổi lên một hồi rung động.
Sau khi hào quang lóe lên, từ trong đó xuất hiện ba tên tu sĩ Yêu Tộc.