Thời
gian kế tiếp, Diệp Thiên Mi được Liễu Minh dẫn đến đại điện của Tiểu
Hoàn Viên. Sau khi nghe họ nói rõ tình huống, viên quản sự liền hồ hởi
giới thiệu cho Diệp Thiên Mi vài tòa địa phủ sở hữu linh khí dồi dào.
Suy nghĩ một hồi, nàng cuối cùng quyết định chọn lấy một tòa động phủ
gần kề nơi ở của Liễu Minh, khuôn mặt cũng theo đó nổi lên một rặng mây
đỏ như có như không. Thời điểm bàn giao Linh thạch, Liễu Minh liền thay
Diệp Thiên Mi thanh toán phí tổn trong mấy chục năm, nàng thấy vậy cũng
không phản đối gì thêm.
Sau khi hoàn thành mọi việc, hắn lại đưa nữ tử này dạo khắp Lạc Thành để mua một ít vật dụng thiết yếu khiến cho quan hệ của hai người trong
thời gian này đã được kéo lại vài phần. Chỉ là, mỗi khi ở cùng một chỗ
với Diệp Thiên Mi, trong lòng Liễu Minh vẫn không tự chủ nghĩ đến hai
bóng hình xinh đẹp khác. Một là nữ đệ tử Thái Thanh Môn đã có hôn ước
với hắn, Già Lam. Người còn lại là Dao Cơ, cô gái vì mang mối thù diệt
tộc cùng lý tưởng tái thiết tộc Thiên Hồ nên đã lựa chọn rời xa họ Liễu. Hắn cũng không phải gỗ đá, tình ý ba người dành cho, Liễu Minh làm sao
lại không biết chứ. Có điều cho đến ngày nay, tuy bản thân đã đạt đến
đẳng cấp Thiên Tượng cùng thực lực vượt xa tu sĩ cùng giai nhưng đối mặt với tình yêu nam nữ, tên đầu đất này cũng không có nhiều khác biệt so
với nam tử phàm tục, nhất thời không thể nghĩ ra đầu mối bên trong vì
vậy đành ôm thái độ thuận theo tự nhiên đối với tình hình trước mắt.
Tiếp đó, Liễu Minh lại đến gặp Lam Tư một lần để nói về ý định kết thúc
sự tình hợp tác luyện đan. Mắt thấy họ Liễu đã đột phá Thiên Tượng cảnh, nữ tử Lam Mộc tộc biết rằng không thể khiến hắn thay đổi quyết định
đành gật đầu đáp ứng.
Cứ như vậy, thời gian tuần tự trôi qua, trong nháy mắt Liễu Minh đã lưu lại nơi đất khách quê người thêm mười năm.
Những năm này, Liễu Minh cùng Diệp Thiên Mi đã cùng nhau tận hưởng một
khoảng thời gian bình lặng khó có mà không bị ai quấy rầy. Ngoại trừ
những lúc tu luyện, cả hai thỉnh thoảng lại hẹn nhau du ngoạn một ít
thắng địa tại đại lục Man Hoang. Tuy rằng phong cảnh nơi này có chút
hoang sơ so với đại lục Trung Thiên thế nhưng cũng vì thế lại có một nét thú vị rất riêng của nó. Hai người vốn có tình cảm với nhau, những năm
này lại sớm chiều gặp mặt, dù rằng vẫn chưa xuyên phá một tầng chướng
ngại cuối cùng thế nhưng chỉ nói về sự ăn ý đôi bên thì đã sớm như nước
chảy thành sông.
Thời gian này, sau khi đột phá cảnh giới Thiên Tượng, Huyết Lung với tư
cách là thiếu chủ tộc Huyết Đằng đã từng ghé tới bái phỏng một lần. Khi
đề cập đến việc ghé thăm núi Lang Tà một chuyến, nàng liền bị Liễu Minh
uyển chuyển cự tuyệt thế nhưng Càn Như Bình lại đột nhiên ngỏ ý muốn học tập đồ đằng chi đạo của tộc Huyết Đằng trong mấy chục năm còn lại. Tuy
có chút bất ngờ thế nhưng Liễu Minh cũng không phản đối. Vốn có chút hợp ý với Càn Như Bình, Huyết Lung nghe vậy liền lập tức dẫn theo tiểu cô
nương này trở về núi Lang Tà.
…
Một ngày này, Liễu Minh đang nhắm nghiền mắt khoanh chân ngồi trong mật
thất tại động phủ của mình, bên ngoài thân thể được linh văn tím nhạt
bao phủ dày đặc. Bên trong gian phòng lúc này có thể cảm thấy ma diễm
hừng hực thiêu đốt rồi hóa thành từng vòng rung động lan ra xung quanh
khiến cho tường đá bốn phía bị nung nóng đỏ rực tựa như một lò luyện đan vậy. Đúng lúc này, Liễu Minh bỗng nhíu chặt đôi mày, bên trong thần
thức của hắn thình lình truyền đến một giọng nói như có như không:
“Liễu Minh, ngươi đã sẵn sàng thực hiện ước định giữa hai ta rồi chứ?”
Liễu Minh đột nhiên mở lớn hai mắt. Pháp quyết trên tay ngưng tụ khiến
cho ma diễm bốn phía chui nhanh vào trong cơ thể. Sau đó hắn liền đứng
dậy, trả lời một cách thản nhiên:
“Thì ra là Ma Thiên tiền bối. Hôm nay chỉ cần không gặp phải tồn tại cấp Thông Huyền, tại hạ tự nhận bản thân vẫn có thể ứng phó một hai.”
“Hắc hắc, việc này vô cùng quan trọng với ta. Nếu là thật có đi không
về, bản tôn tự nhiên sẽ không để ngươi đem thân phạm hiểm!” Giọng nói
của Ma Thiên lần nữa vang lên.
“Tốt, không biết tiền bối muốn ta đến đâu để tìm đoạn xương tay đó?”
Liễu Minh nghe vậy không khỏi buông lỏng tâm thần sau đó bất động thanh
sắc hỏi lại một câu.
“Trước tiên, ngươi hãy đến khu vực biển Chết nằm ở biên giới của phía Đông Nam, đến lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng.”
Ma Thiên vừa dứt lời, Liễu Minh đã nhận ra bên trong Thần Thức hải bỗng
có linh quang lóe lên cùng với một bản địa đồ Man Hoang vô cùng chi
tiết, bên trên có đánh đấu một ít lộ tuyển trực chỉ về phía vùng biển
Đông Nam. Bất quá, khi Liễu Minh còn muốn hỏi thăm Ma Thiên một ít sự
tình có liên quan thì vị Ma Nhân này lại không hề hồi đáp dù chỉ một
câu. Sau một thoáng trầm ngâm, Liễu Minh cũng không nán lại thêm nữa mà
lưu lại một ít tin tức cho Diệp Thiên Mi, tiếp đó tung người rời khỏi
động phủ.
…
Dựa theo địa đồ Ma Thiên cung cấp, Liễu Minh bỏ ra một năm thời gian rốt cuộc đến được phía Đông Nam của đại lục Man Hoang, cũng là nơi tiếp
giáp với biển Vô Tận. Sau một thoáng do dự, hắn lại tiếp tục tiến vào
vùng biển trước mặt đồng thời cẩn thận quan sát xung quanh. Cứ như vậy
chừng nửa tháng, trước mắt hắn chợt xuất hiện một vùng biển có chút khác biệt so với biển Vô Tận phía sau.
Chỉ thấy mặt biển đen kịt trải rộng trước mắt, trên không tràn ngập một
thứ sương mù màu trắng nồng đậm. Theo như bản đồ ghi lại, nơi đây hẳn là biên giới biển Chết mà Ma Thiên đã nhắc đến. Tuy chưa thực sự tiến vào
nhưng thông qua cảm nhận của thần thức, Liễu Minh phát hiện bên trong
biển sương trắng xóa trước mặt có chứa một loại khí độc đặc thù. Hơn nữa càng tiến vào sâu bên trong, độc tính của nó càng trở nên nồng đậm.
Loại khí độc này có tác dụng tê liệt thần thức, vừa rồi hắn chỉ hít phải một ít mà suy nghĩ đã thoáng có chút trì độn bèn vội vàng nghĩ cách bức nó ra khỏi cơ thể. Ngoài ra, hắn còn phát hiện thần trí bản thân ở chỗ
này cũng chỉ có thể bao trùm phạm vi chừng hai ba mươi dặm. Có lẽ chính
vì điều này mà nơi đây không có sinh vật nào tồn tại khiến cho vùng biển càng trở nên quỷ dị đúng với tên gọi biển Chết của mình. Trong lúc họ
Liễu còn đang cân nhắc thiệt hơn, bên tai lại lần nữa vang lên giọng nói của Ma Thiên:
“Đúng là chỗ này! Ngươi đã đến sớm mấy ngày so với dự đoán của ta. Năm
ngày tiếp theo sẽ là chu kỳ suy yếu của khói độc. Ngươi có bảy ngày để
tiến vào trong đó.”
…
Năm ngày sau.
Liễu
Minh giờ phút này đang giẫm mây đen lướt trên mặt biển, quanh thân
bao thân bao trùm một tầng hắc khí nhàn nhạt. Biển sương trắng xóa xung
quanh lúc này thình lình trở nên thập phần mỏng manh, dùng tu vi hiện
nay của Liễu Minh tự nhiên là không cần lo lắng thêm nữa. Chỉ có điều,
thần thức của hắn đang bị nước biển đen như mực ngăn cản, căn bản không
thể nhìn rõ tình huống bên dưới. Về phần Ma Thiên, sau khi lên tiến
hướng dẫn hắn cách tiến vào nơi này liền không nói thêm gì nữa.
Nhưng vào lúc này, Liễu Minh đột nhiên cảm thấy pháp lực toàn thân xiết
lại. Một luồng khí tức không thể theo đó liền bay vọt ra. Sau khi hào
quang thu lại, có thể nhìn thấy một bóng người mặc áo choàng đen lơ lửng giữa không trung.
“Ma Thiên tiền bối, đây là…” Mắt thấy Ma Thiên vốn bị giam giữ bên trong đột nhiên xuất hiện bên cạnh, Liễu Minh không khỏi giật mình kinh hô.
“Đây chỉ là thân hình do ta mượn nhờ pháp lực của ngươi để biến ảo
thành, không cần kinh ngạc.” Ma Thiên tựa như không hề để ý đến biểu
hiện của Liễu Minh bèn trả lời một cách thản nhiên.
Ngay sau đó, y liền khép chặt hai mắt, hít sâu một hơi giống như thưởng
thức một thứ gì đó, sau một lát mới lại thì thào một câu:
“Quả nhiên nó đã xuất hiện!”
Giọng nói tuy rằng không lớn nhưng vẫn truyền đến bên tai Liễu Minh một
cách rõ ràng khiến hắn bày ra vẻ mặt khó hiểu. Vừa muốn hỏi rõ nguyên
do, Ma Thiên đã xoay đầu lại nói tiếp:
“Điều duy nhất mà ta có thể cho ngươi lúc này chính là đoạn xương tay
kia đang bị phong ấn bên trong cơ thể một đầu Bàn Cổ Huyền Quy, cụ thể
thế nào ngươi phải tự mình tìm hiểu. Có điều thời gian dành cho ngươi
cũng không quá nhiều. Nội trong bảy ngày phải tìm được đoạn xương tay
sau đó lập tức rời khỏi nơi này nếu không một khi khói độc lần nữa tràn
ngập, với tu vi của ngươi chưa chắc đã có thể thừa nhận.” Vừa dứt lời,
thân hình Ma Thiên lần nữa trở nên mơ hồ rồi hóa thành hắc khí cuồn cuộn chui lại vào trong cơ thể Liễu Minh, không còn chút tăm tích.
Liễu Minh nghe vậy bèn lắc đầu có chút ngao ngán, cũng không nghĩ đến
việc tìm cách liên hệ với đối phương. Theo một mặt nào đó, Ma Thiên cùng La Hầu đều sở hữu tính tình có chút cổ quái. Bọn họ đã không muốn nói
thêm, mình có hỏi nhiều cũng chỉ uổng công. Sau khi nhìn quanh một vòng, Liễu Minh bỗng bên hông phóng ra một đạo hào quang màu vàng đất mang
theo Hạt Nhi xuất hiện trước mặt.
Lại nói tiếp, sau khi bỏ ra mấy chục năm để thôn phệ ba bộ thi thể của
yêu tu Thiên Tượng tộc Thanh Xà trong hồ lô Hóa Âm, tu vi của Hạt Nhi đã tăng mạnh, bất ngờ đạt đến cảnh giới Chân Đan hậu kỳ Đại viên mãn, chỉ
cách việc ngưng kết pháp tướng Thiên Địa một bước ngắn nữa thôi.
“Hạt Nhi, hôm nay thời gian cấp bách, tí nữa ngươi và ta sẽ chia làm hai hướng tìm kiếm tất cả khu vực khả nghi quanh đây. Một khi có biến, lập
tức cho ta biết.” Liễu Minh lên tiếng dặn dò.
“Vâng, chủ nhân.” Nhận thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Liễu Minh, Hạt Nhi
liền ngoan ngoãn gật đầu một cái sau đó phóng người bay nhanh về phía xa xa.
Sau khi đứng yên tại chỗ một lát, họ Liễu cũng bay về một phía khác để bắt đầu tra xét.
Thời gian tìm kiếm bất tri bất giác đã tiêu tốn của hắn hai ngày. Đang
lúc cảm thấy phiền muộn trong lòng, Liễu Minh bỗng nghe thấy Hạt Nhi
truyền âm một câu:
“Chủ nhân, ta phát hiện ở đây có điểm bất thường, người mau đến xem!”
“Hạt Nhi, chớ hành động lỗ mãng, đợi ta qua đó rồi tính tiếp.” Nhận ra
vẻ gấp gáp trong lời nói của Hạt Nhi, Liễu Minh liền khẽ động trong
lòng.
Ngay sau đó, nương theo tiếng niệm chú dồn dập của hắn, hai tiếng “Phốc
phốc” vang lên, sau lưng lập tức xuất hiện đôi cánh bằng thịt màu bạc
khiến cho thân thể Liễu Minh trở nên nhẹ bẫng rồi hóa thành một đạo ngân quang bay nhanh đến vị trí của Hạt Nhi. Vì hai địa phương cách nhau
không quá xa, sau chừng nửa giờ, hắn đã nhìn thấy thân ảnh thiếu nữ áo
lụa đen, chính là Hạt Nhi. Sau lưng nàng chừng mười dặm là một hòn đảo
nhỏ đen kịt, hòa lẫn vào nước biển xung quanh. Nếu không nhìn kỹ căn bản không thể nhận ra.
“Chủ nhân, Hạt Nhi phát hiện đằng kia có một hòn đảo nhỏ. Vốn dĩ ta cũng không để ý thế nhưng ngay lúc đang định rời đi thì lại phát hiện thứ
này có chút cử động hơn nữa còn phát ra một cỗ ma khí cực kỳ nồng đậm.
Bởi vì tò mò, ta liền lẻn xuống mặt biển gần đó, kết quả phát hiện tiểu
đảo kia chỉ là phần lưng nhỏ mà cự thú lộ ra. Bản thể của nó đang chìm
sâu bên dưới.” Nhìn thấy Liễu Minh đã đến, Hạt Nhi liền tiến lại đồng
thời truyền âm cho hắn.
“Ngươi đứng đây chờ một lát để ta xuống dưới xem xét.” Liễu Minh nghĩ
đến gì đó bèn dặn dò một câu sau đó phóng mình lặn xuống làn nước bên
dưới.
Kết quả khi họ Liễu vừa tiến vào lòng biển, cảnh tượng hiện ra trước mắt liền khiến hắn không khỏi rúng động. Chỉ thấy xa xa trước mặt là một
đầu cự thú khổng lồ đang nằm im không hề nhúc nhích. Đầu nó hẹp dài,
trên lưng phủ đầy lân phiến đen kịt, toàn thân thô ráp, thoạt nhìn giống như một con cá sấu được phóng lớn vô số lớn.