Viên
thủ vệ áo vàng nghe vậy liền khẽ giật mình, lập tức đáp ứng một tiếng
sau đó ra hiệu cho đồng bạn bên cạnh rồi mới quay người chạy vào phủ đệ. Sau thời gian chừng nửa chén trà, một vị Ma Nhân trung niên mặc trường
bào ánh kim mới xuất hiện. Người này không ngờ cũng là một gã tu sĩ
Thiên Tượng. Sau khi quan sát Liễu Minh một hồi, thần sắc của y liền lộ
vẻ kinh ngạc.
“Khách quý đến thăm, tại hạ không thể đón tiếp từ xa mong rằng đạo hữu
chớ trách.” Người đàn ông trung niên lộ ra bộ dáng niềm nở, ha ha cười
nói.
“Đạo hữu quá lời rồi, là tại hạ mạo muội tới chơi mới phải.” Liễu Minh khách khí đáp lại một câu.
Nghe được ngữ khí lệ độ của Liễu Minh, người đàn ông trung niên không khỏi âm thầm thở nhẹ một hơi.
“Nghe hạ nhân thông báo, đạo hữu đến đây là muốn gặp mặt gia chủ của
chúng tôi, mau mời vào.” Nghĩ tới đây, y bèn cười to một tiếng rồi nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Liễu Minh thấy vậy liền ung dung theo sát phía sau. Vừa tiến vào đại
môn, toàn bộ trang viên đã hiện ra trước mắt hắn. Phủ đệ nhà họ Nghiêm
lấy trầm ổn làm phong cách chủ đạo. Gạch đen ngói xanh, mặt ngoài mơ hồ
có thể thấy được một ít lưu quang đủ màu đủ sắc. Sau khi sử dụng thần
thức kiểm tra thoáng qua, hắn liền phát hiện không thể thâm nhập vào
trong, hiển nhiên nơi này đã được bày bố cấm chế đặc thù nào đó.
Trải qua bảy tám lần rẽ ngoặt, hai người rất nhanh đã đi đến một phòng
khách rộng rãi. Trong đại sảnh, một lão ông mi trắng đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, lẳng lặng thưởng trà. Nghe được tiếng bước chân
truyền đến, lão giả bèn ngẩng đầu nhìn lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt của
Liễu Minh liền không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
“Phải chăng các hạ chính là gia chủ Nghiêm ga? Tại hạ Liễu Minh, hôm nay mạo muội ghé thăm.” Liễu Minh ôm quyền nói ra.
“Liễu đạo hữu không cần phải khách khí, xin tự nhiên ngồi xuống.” Lão
già mi trắng nghe vậy liền mỉm cười hiền từ sau đó chỉ vào cái ghế bên
cạnh.
Họ Liễu và nam tử trung niên bên cạnh vừa ngồi xuống, chỉ chốc lát đã có thị nữ dâng lên hai chén Linh trà. Sau khi khách sáo vài câu, lão già
bạch mi mới buông chén trà trong tay xuống rồi cất tiếng hỏi dò:
“Xin thứ cho lão phu ánh mắt vụng về, nhưng dường như chưa từng gặp qua
các hạ. Đạo hữu họ Liễu, chẳng lẽ lại là đệ tử của dòng tộc Liễu thị ở
Lung châu?”
Họ Liễu mà lão nhắc đến chính là một trong tứ đại gia tộc của đại lục
Vạn Ma. Tuy rằng thế lực của họ trải rộng khắp nơi thế nhưng căn cơ dòng tộc là ở Lung châu vì vậy mới có danh xưng Lung châu Liễu thị.
“Ha ha, Liễu mỗ không phải là thành viên của dòng tộc họ Liễu. Hôm nay
tới đây chỉ là muốn thay một người tới lấy một vật mà thôi.” Liễu Minh
cười nhạt một tiếng rồi nói.
Lão già lông mày trắng nghe vậy khẽ giật mình.
Chỉ thấy Liễu Minh vung nhẹ một tay , phóng ra một tấm phù lục màu vàng
nhạt mang theo phù văn lượn lờ, mơ hồ hợp thành chữ ‘Ma’. Vừa nhìn thấy
đồ vật trong tay họ Liễu, lão già bạch mi liền cả kinh đứng phắt dậy.
Người đàn ông trung niên thấy vậy liền cẩn thận quan sát Linh phù trong
tay Liễu Minh một phen, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Sau khi quan sát hồi lâu, lão già mày trắng mới thu hồi ánh mắt đồng thời quay sang
thăm dò Liễu Minh. Hắn thấy vậy nhưng cũng thản nhiên nhìn lại. Sau một
lát, lão già bạch mi mới hít sâu một hơi rồi quay sang nói với nam tử
trung niên bên dưới:
“Hi trưởng lão, ngươi hãy lui xuống trước đi. Ta có việc muốn hỏi riêng Liễu đạo hữu đây.”
Người đàn ông áo bào vàng nghe vậy liền khẽ giật mình, nhìn lão già đối
diện một cái rồi nhẹ gật đầu, quay người rời khỏi đại sảnh.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, lão già bạch mi liền phất tay
đánh ra đạo pháp quyết màu đen khiến vách tường chung tướng hiên ra từng đạo Linh văn giăng bủa, mơ hồ hợp thành pháp trận cùng màu. Sau khi làm xong, lão ta mới gật đầu nói với Liễu Minh:
“Kính xin Liễu đạo hữu chờ ở đây một lát. Lão hủ đi một chút sẽ trở lại.” Nói xong, lão liền vội vã tiến vào đại sảnh.
Lúc này, Liễu Minh mới đưa mắt đánh giá cấm chế xung quanh vài lần, đến
khi xác nhận thứ này chỉ có tác dụng ngăn cách bình thường, sắc mặt mới
khẽ nới lỏng, an tâm ngồi xuống. Chừng nửa khắc sau, lão già bạch mi mới trở về, mang theo một chiếc hộp gỗ vuông vắn, cẩn thận đặt lên mặt bàn
trong phòng khách. Sau khi thi lễ một cái, lão ta mới mở nó ra một cách
từ tốn. Chỉ thấy kim quang lóe lên, một tấm phù lục màu vàng giống y như đúc đồ vật trên tay Liễu Minh liền bay ra từ đó. Sau một khắc, hai tấm
phù lục liền đồng loạt bay lên trên cao rồi tựa như hô ứng lẫn nhau,
đồng loạt tỏa sáng rực rỡ.
“Vèo” một tiếng, sau khi tụ lại một chỗ, hai tấm phù lục liền dung hợp với nhau một cách chậm rãi.
Liễu Minh nhìn thấy cảnh không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Trong lúc đó, lão già lông mày trắng lại tỏ ra vô cùng kích động.
Rất nhanh, hai tấm phù lục đã hòa thành một thể, tạo thành một tấm Linh
phù lớn cỡ bàn tay, chậm rãi xoay tròn giữa không trung. Sau khi hít sâu một hơi, lão già bạch mi liền thu lấy Linh phù vào tay, bỏ nó vào trong hộp gỗ, lần nữa thi lễ thật sâu với nó rồi mới quay đầu hỏi thăm Liễu
Minh một câu:
“Liễu đạo hữu là con cháu hay đệ tử của Ma Thiên tiền bối?”
Liễu Minh bình thản đáp lời:
“Liễu mỗ không phải là hậu nhân hay đệ tử của Ma Thiên tiền bố, chẳng
qua có duyên được ông ấy chỉ điểm mấy lần. Lần này đến đây, ta được tiền bối ủy thác đồ vật gửi ở Nghiêm gia.”
“Không biết Ma Thiên tiền bối hiện đang ở nơi nào?” Sau một thoáng trầm ngâm, lão già bạch mi lại hỏi một câu.
Liễu Minh nghe vậy liền tỏ vẻ không hài lòng, lắc đầu trầm giọng đáp lời:
“Liễu mỗ cũng chỉ làm theo dặn dò của Ma Thiên tiền bối tới lấy món đồ
kia mà thôi. Lão nhân gia xưa nay hành tung xuất quỷ nhập thần, làm sao
tại hạ
biết được tung tích của ông ấy kia chứ?”
“Liễu đạo hữu chớ trách, lão hủ không hề có ý truy vấn ngọn nguồn. Năm
đó gia tộc họ Nghiêm chúng ta gặp phải một đại kiếp nạn may nhờ Ma Thiên tiền bối xuất thủ tương trợ mới có thể giúp chúng tôi thoát khỏi đại
họa diệt tộc. Để báo đáp ân đức này, bổn tộc đã tuyên thệ thủ hộ một vật cho ngài ấy. Việc này vô cùng hệ trọng, lão hủ cần phải cẩn thận một
chút.” Lão già bạch mi nghe vậy tỏ vẻ áy náy.
“Đã như vậy, không biết Chân Ma chi huyết có còn lưu lại nơi đây?”
“Giọt tinh huyết này quả thật được lưu tại tàng trân bảo các trong phủ.
Nếu Liễu đạo hữu đã cầm trong tay phù lục kia, đủ để chứng minh quan hệ
của các hạ cùng Ma Thiên tiền bộ. Một khi đạo hữu muốn lấy vật ấy,
Nghiêm mỗ nguyện dùng hai tay dâng lên.” Lão già bạch mi nghe vậy liền
gật đầu đáp lời.
Liễu Minh nghe vậy cũng gật nhẹ xem như đồng ý. Lão già mày trắng thấy
vậy liền vung tay lấy ra một chiếc hộp ngọc màu trắng, trên nắp có dán
vài đạo Phù lục vô cùng nghiêm mật. Chỉ thấy lão vỗ nhẹ vài cái, phù lục bên trên liền bị lột sách khiến cho nắp hộp mở ra, để lộ một khối thủy
tinh hình thoi gần như trong suốt.
“Mong đạo hữu xác nhận một phen.” Lão già mày trắng vừa nói vừa đặt hộp ngọc trước người Liễu Minh.
Liễu Minh cũng không khách khí, lập tức cầm lấy đồ vật trong hộp, đặt ở
trước mắt. Chỉ thấy thủy tinh phát ra ánh sáng long lanh cùng với tinh
quang màu đỏ nhạt. Nhìn xuyên qua lớp màng trong suốt, có thể thấy được
một giọt tinh huyết đỏ tươi phát ra Ma khí vô cùng tinh thuần.
“Đúng vậy, chính là Chân Ma chi huyết.” Liễu Minh nhẹ gật đầu, thu lấy
thủy tinh về bên người rồi mới trả lời một cách thản nhiên.
“Nếu như sự tình đã hoàn tất, tại hạ còn có chuyện khác cần xử lý, không thể tiếp tục lưu lại quý phủ lâu hơn.” Liễu Minh lập tức đứng dậy, lên
tiếng cáo từ.
Lão già bạch mi sau khi chèo kéo vài câu không có quả liền thu hồi cấm
chế bao phủ xung quanh tiếp đó tự mình dẫn họ Liễu rời khỏi Nghiêm phủ.
Nhìn thấy vị khách trẻ tuổi biến mất ở phía xa xa, lão bèn suy nghĩ gì
đó rồi như đã hạ quyết tâm bèn quả quyết quay người trở lại đại sảnh.
Sau khi rời khỏi Nghiêm phủ, Liễu Minh liền hóa thành một đạo hắc quang
phá không bay đi. Vượt qua mấy ngàn dặm, hắn mới từ từ dừng lại, lật tay lấy viên thủy tinh có chứa Chân Ma chi huyết để quan sát một cách kỹ
càng. Nhưng vào lúc này, chỉ thấy hắc khí lóe lên, Ma Thiên đã chợt hiện ra sau lưng của hắn:
“Tốt rồi, nếu đã lấy được Chân Ma chi huyết, ngươi tiếp theo chỉ cần tìm đến địa phương sở hữu Ma khí nồng đậm để bố trí trận pháp Dẫn Nguyên.
Ta sẽ thi pháp giúp ngươi dung nhập Chân Ma chi huyết vào trong cơ thể.”
“Tiền bối quả nhiên mưu tính sâu xa. Mấy vạn năm trước đã nghĩ đến
chuyên lưu giữ Chân Ma chi huyết ở địa phương này.” Liễu Minh thâm ý nói ra một câu.
“Năm đó chỉ là tiện tay mà thôi, không nghĩ tới hôm nay lại thật sự phát huy tác dụng.” Ma Thiên dường như không thèm đếm xỉa tới lời nói của
đối phương.
“Không cần tìm kiếm đâu xa, hãy mau trở về hạp cốc Thiết Đao từ đó tiến
vào sơn mạch Đông Lô để tìm một Ma Nguyên là được. Nếu may mắn không
biết chừng có thể tìm thấy một nơi như Chân Ma Nguyên.” Ma Thiên khẽ
động ánh mắt sau đó nhanh chóng hóa thành một đạo hắc quang chui vào cơ
thể của Liễu Minh.
Họ Liễu nghe vậy liền nhìn thoáng qua chân trời phía xa, vô số ý nghĩ
cũng liền theo đó biến đổi trong đầu. Ma Thiên tựa hồ sớm đã bày ra rất
nhiều hậu thủ ở đại lục Vạn Ma. Bất kể là Chân Ma chi huyết hay thế gia
do y sáng lập cũng tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên, hẳn là có
mưu đồ gì đấy. Hôm nay, thần hồ của hắn và Ma Thiên đã lâm vào cảnh cộng sinh cộng diệt. Nếu không cẩn thận rất có thể sẽ biến thành quân cờ
trong tay đối phương. Bất quá dựa theo tình hình trước mắt, vẫn chưa
xuất hiện điều gì bất lợi với bản thân vì vậy chỉ đành đi bước nào hay
bước đó. Nghĩ đến đây, hắn liền khẽ động thân hình, hóa thành một đạo
cầu vòng bay nhanh về hướng hạp cốc Thiết Đao.
Dựa vào tốc độ của hắn hôm nay, không tốn bao nhiêu thời gian đã đến
được phụ cân nơi này. Thiết Đao rộng hơn mười dặm, phía dưới là Trường
Hà chảy xiết, hai bên là vách núi bóng loáng giống như bị vật gì đó chém thành. Sâu trong hạp cốc là một mảnh đen sì do sương mù nồng đậm tạo
thành. Ở phía xa xa, sơn mạch Đông Lô cũng bị hắc khí bao phủ vào trong. Nơi này chẳng qua chỉ là ngoại vi của sơn mạch vì vậy Liễu Minh không
nán lại lâu đã hóa thành hắc quang bay sâu vào trong.