Cái
thông đạo này bên trong tràn ngập lưu quang đủ loại màu sắc, thoạt nhìn
có một chút thần bí, dường như đi sâu vào trong lòng đất.
Liễu Minh chỉ cảm thấy trước mắt tràn ngập linh quang, căn bản không
thấy rõ được thân ảnh của những người phía trước, thần thức cũng bị hạn
chế trong phạm vi hơn một trượng.
Ngay khi hắn tập trung toàn bộ tinh thần về phía trước khoảng gần hai ba mươi trượng, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng lên, đã đến một gian
đại sảnh dưới mặt đất.
Đại sảnh khá lớn, rộng chừng trăm trượng, rường cột chạm trổ, bố trí có
chút xa hoa. Trên đỉnh đầu là một viên ngọc châu lớn tầm hơn mười
trượng, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chiếu rọi cảnh vật ở giữa đại sảnh.
Liễu Minh lướt mắt qua thì phát hiện ở giữa mặt đất cách đó không xa, vô số phù văn huyền ảo được minh khắc khắp nơi, dường như phác họa thành
một cái pháp trận hình lục giác khá thần bí.
Thanh Tông lúc này đang chắp hai tay sau lưng đứng trước pháp trận, ba
gã trưởng lão Thanh gia còn lại thì đứng thành một hàng ở đằng sau hắn.
Liễu Minh trong lòng vừa động, nhoáng một cái thân hình liền đồng dạng xuất hiện ở sau lưng Thanh Tông.
Thanh Tông quay đầu lại nhìn thoáng qua bốn người rồi nói:
“Chư vị, bổn tọa cung kính chờ đợi tin lành của mọi người, đợi sau khi
bọn ngươi trở về, ta sẽ căn cứ theo tộc quy, truyền chức vị tộc trưởng
lại cho người có được hạt giống huyễn lực, sau đó bế sinh tử quan, trùng kích cảnh giới Thông Huyền. Bên trong bí cảnh Thiên Huyễn nguy hiểm
trùng trùng, tất yếu phải coi chừng!”
Vừa dứt lời, y không chờ mấy người Liễu Minh đáp lời, nhoáng một cái thân hình liền xuất hiện ở giữa không trung.
Trong tay y chẳng biết từ lúc nào nhiều thêm một thứ giống như một miếng ngọc ấn. Theo từng tràng chú ngữ tối nghĩa từ trong miệng y phát ra,
hơn mười đạo pháp quyết màu xanh bay ra, lóe lên rồi chui vào trong ngọc ấn.
Cái ngọc ấn kia lập tức bị kích thích, rời khỏi tay y rồi xuất hiện ở
phía trên pháp trận lục giác, xoay tròn tại chỗ.Từng mảnh hào quang màu
xanh từ trên ngọc ấn tuôn ra, nhao nhao rơi vào pháp trận phía dưới theo một quy luật nào đó.
Từng đạo linh văn ở mặt ngoài pháp trận lục giác như bị kích thích mà
sống lại, nhao nhao sáng lên. Tiếp theo trên không vang lên một tiếng
xoẹt, một cái khe hở mở ra, tạo thành một cái quang môn lớn gần mười
trượng.
Thanh Tung Tử và thanh sam nữ tử liếc mắt nhìn nhau rồi cùng bay lên, nhoáng một cái liền chui vào quang môn.
Ngay sau đó, một đạo lưu quang thanh sắc cũng lóe lên rồi chui vào, hóa
ra đại hán đầu trọc cũng không cam lòng chịu yếu thế nhảy vào trong đó.
Liễu Minh nhìn Thanh Tông vẻ mặt không cảm xúc ở giữa không trung, hít
một hơi thật sâu, rồi cũng phi thân lên, bay về phía quang môn.
Ngay khi hắn vừa tiến vào quang môn lập tức cảm thấy huyết dịch toàn
thân chấn động, phảng phất huyết mạch của Ma Thiên ở trong cơ thể liên
hệ với toàn bộ bí cảnh.
Hắn cũng không cảm thấy kì quái. Loại tình huống này Thanh Tông đã sớm
thông báo cho hắn, chỉ là bí cảnh tiến hành khảo nghiệm huyết mạch đối
với những người tiến vào mà thôi.
Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, trong đầu liền truyền đến cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Đợi đến lúc hắn mở mắt ra, thần thức liền vội vàng quét khắp mọi nơi, mới bất ngờ nhìn rõ tình huống xung quanh.
Lúc này, hắn đang ở biên giới của một dãy núi liên miên phập phồng, thấy được trong mắt là bầu trời xám xịt nặng nề và một mảng rừng rậm to lớn
xanh tươi.
Mà ba người Thanh Tung Tử, thanh sam nữ tử và đại hán đầu trọc vậy mà
cũng ở trong phạm vi tám trăm dặm. Nhưng mà hai mắt hắn vẫn còn mờ mịt,
hiển nhiên từ khi đi ra khỏi khe không gian vẫn chưa khôi phục lại như
thường.
Đột nhiên, Liễu Minh cảm thấy thân thể trầm xuống, tựa như bị khoác lên
một bộ xiềng xích nặng nề trên người, lực hút dưới mặt đất ở đây lớn hơn cả chục lần so với bên ngoài, mặc dù hắn vẫn có thể bay được, nhưng
cũng phải cố sức hơn nhiều.
Hơn nữa trong không gian tựa hồ vẫn còn một loại lực lượng trói buộc vô
hình. Thần thức tỏa ra dường như cũng bị ảnh hưởng rất lớn, chỉ có thể
lan tràn đến phạm vi mười dặm xung quanh.
Ánh mắt Liễu Minh nhìn về phía ba người kia, chỉ thấy lúc này bọn họ
cũng đã thanh tỉnh lại, cảm nhận được trọng lực dưới mặt đất khác đi,
sắc mặt cũng biến đổi.
“Đã sớm nghe nói bên trong bí cảnh sẽ hạn chế thực lực của tu sĩ đến từ
bên ngoài, không nghĩ tới lại đến loại trình độ này.” Tráng hán đầu trọc Thanh Cổ ánh mắt lóe lên nói.
Ở không trung sau lưng bốn người, vết nứt không gian màu xanh vẫn còn vụt sáng hiện ra.
“Vết nứt không gian chỉ có thể duy trì trong thời gian một tháng, trước
lúc đó nhất định phải trở về…” Thế nhưng vào lúc này, âm thanh của tộc
trưởng Thanh Tông bỗng truyền vào từ bên trong vết nứt không gian.
Hai mắt Liễu Minh chợt lóe sáng.
Hắn còn là lần đầu tiên biết rõ thời gian hạn chế của bí cảnh, nhưng
những người khác vẻ mặt lại không mấy thay đổi, hiển nhiên đã sớm biết
rõ việc này.
Mọi người đều nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, dần dần thích ứng với trọng lực quỷ dị bên trong bí cảnh.
“Trưởng lão Thanh Cổ, giờ đây chúng ta đã vào bí cảnh, nguy hiểm ở nơi
này nghĩ đến cũng không cần nhiều lời. Theo ta thấy, không bằng ngươi
cùng với ta và Thanh sư muội liên thủ hành động, trên đường cũng có thể
chiếu cố lẫn nhau, ngươi thấy thế nào?” Thanh Tung Tử làm như không nhìn thấy Liễu Minh, trực tiếp nói với đại hán đầu trọc.
“Đa tạ ý tốt của trưởng lão Thanh Tung Tử, nhưng mà chuyện liên thủ hay
là miễn đi, dù sao vị trí gia chủ cũng chỉ có một.” Gã đại hán đầu trọc
liếc nhìn Thanh Tung Tử, cười hắc hắc nói.
Thanh Tung Tử thay đổi sắc mặt, hừ một tiếng liền xoay chuyển ánh mắt,
hung hăng lườm Liễu Minh, sau đó cùng với thanh sam nữ tử hóa thành hai
đạo kinh hồng bay đi.
Trong chớp mắt, tại đây chỉ còn hai người Liễu Minh và Thanh Cổ.
“Liễu trưởng lão, giờ đây hai người Thanh Tung Tử và Thanh Thường đã
liên thủ với nhau. Ta và ngươi hai người nếu chia nhau làm việc, chỉ sợ
sẽ rất bất lợi. Không biết Liễu trưởng lão có ý kết bạn đồng hành với
tại hạ hay không?” Thanh Cổ sờ lên cái đầu trọc, vậy mà vô cùng thân
thiện nói với Liễu Minh.
“Đa tạ ý tốt của trưởng lão Thanh Cổ, chỉ là bình thường Liễu mỗ độc lai độc vãng thành thói quen, kính xin các hạ thông cảm.” Liễu Minh nghe
vậy, thần sắc hơi áy náy nói.
“Ha ha, đã như vậy, Thanh mỗ cũng không ép buộc.” Thanh Cổ nghe vậy, tựa hồ đã sớm có chủ ý, cười lớn một tiếng, thân hình khẽ động bay về một
phía khác, rất nhanh biến mất trên bầu trời tối đen.
Liễu Minh nhìn Thanh Cổ biến mất ở phương xa, thần thức khuếch tán ra,
xác nhận bốn phía không còn ai, sau đó lông mày nhích lên, miệng chậm
rãi nói: “Tốt rồi, hiện tại đã đến bên trong bí cảnh, ngươi cũng nên chỉ dẫn cho ta nên đi đường nào?”
“Ha ha, điều này là đương nhiên, nhưng mà ngươi phong ấn non nửa linh
lực, ta hiện tại tối đa cũng chỉ cảm ứng được một chút khoảng cách xung
quanh, dù muốn chỉ đường, cũng là lực bất tòng tâm.” Ma Thiên thế nhưng
lại cười hắc hắc nói.
Liễu Minh nhướng mày, trên mặt hiện lên vài phần do dự, tựa
hồ đang cân nhắc điều gì.
Ma Thiên cũng không thúc giục thêm. Liễu Minh lẳng lặng đứng tại chỗ hơn nửa khắc, cuối cùng thở phào một cái, lập tức vung tay lên, trên người
hiện ra vô số phù văn màu đen.
Sau một khắc, phù văn màu đen ầm ầm theo gió tiêu tán giữa không trung.
“Liễu đạo hữu quả nhiên biết lý lẽ, giữa ngươi và ta vốn nên như thế.”
Trên người Liễu Minh toát ra một luồng khí đen, nhanh chóng ngưng tụ
thành thân ảnh của Ma Thiên.
“Tốt rồi, không cần nói nhảm nhiều lời, theo như lời ngươi trước đó, thứ có thể giải quyết thọ nguyên ngắn ngủi của Thanh gia tu sĩ rốt cuộc là ở chỗ nào?” Liễu Minh nói với vẻ lãnh đạm.
“Để ta xem, cũng đã mấy vạn năm không đến nơi này, đã không còn nhớ rõ
phương vị bên trong bí cảnh nữa rồi.” Ma Thiên duỗi lưng một cái, lập
tức khẽ động thân hình bay đến giữa không trung, ánh mắt nhìn khắp bốn
phía.
Liễu Minh khẽ động thân hình, cũng bay theo đến giữa không trung, nhìn
khắp mọi nơi, phong cảnh chung quanh đều không khác biệt lắm, không có
cái gì đặc biệt đáng chú ý.
Ánh mắt của hắn chợt lóe lên, ở điểm cuối bên trái tầm mắt, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một mảnh dãy núi màu đỏ, tựa hồ là một khu vực núi lửa.
“Đó là sơn mạch Thiết Hỏa! Ân, thứ đó có thể xác định ví trí của chúng
ta lúc này …” Ma Thiên cũng nhìn về dãy núi lửa phía bên trái, trong
miệng nói ra.
Liễu Minh khẽ động ánh mắt, không nói gì.
“Trước hết cứ dọc theo sơn mạch Thiết Hỏa mà đi, về sau lại đi về hướng
nam, sẽ thấy được Hàn Sát chi địa có phạm vi ba vạn dặm, sau đó…” Ma
Thiên lúc này đại khái nói lộ trình kế tiếp một lần cho Liễu Minh.
Liễu Minh nghe vậy, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm.
Sau một lát, trên người Liễu Minh hiện ra một luồng khí đen, phi độn về phía sơn mạch Thiết Hỏa.
…
Cách Liễu Minh khoảng chừng hai ba nghìn dặm, hai người Thanh Tung Tử và Thanh Thường đang ở một thung lũng cực lớn có phạm vi hơn mười dặm.
Chung quanh thoạt nhìn khung cảnh trụi lủi, ngẫu nhiên có thể thấy được một ít hòn đá đen kịt.
Thanh Tung Tử đảo mắt nhìn xung quanh mấy lần, một tay vung lên, từng
đạo quang mang bắn ra mọi phía, mở ra một cái kết giới pháp lực có phạm
vi mấy trượng.
Làm xong những thứ này, Thanh Tung Tử mới buông lỏng vẻ mặt, lại vung
tay lấy ra một khối vải gấm màu xám, bên trên vẽ rất nhiều đồ án địa
hình.
“Mỗi lần tiến vào bí cảnh đều bị truyền tống đến những vị trí khác nhau. Nhưng mà đã có tấm địa đồ bí cảnh được phụ thân truyền xuống này, hai
người chúng ta liên thủ, chắc chắn có thể tìm được hạt giống huyễn lực
trước Thanh Cổ và tên Liễu Minh kia rồi.” Thanh Tung Tử nói với vẻ tự
tin.
Thanh Thường nhìn tấm địa đồ trong tay Thanh Tung Tử, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
“Đúng rồi, lúc trước ngươi từng nói ở bên trong bí cảnh, muốn thừa cơ
thu thập tên Liễu Minh kia, chúng ta có nên động thủ thật không? Tu vi
tên Liễu Minh này tiến triển cực nhanh, ta cảm thấy thực lực của hắn tựa hồ mạnh hơn lúc trước không ít.” Thanh Thường lập tức nghĩ tới một
chuyện, tỏ vẻ lo lắng nói.
“Chính là bởi thực lực của tên Liễu Minh kia tăng lên nhiều, chúng ta
mới phải tiêu diệt hắn ở chỗ này. Nếu không cho dù ta làm đến chức tộc
trưởng, họ Liễu cũng là một cái phiền phức.” Thanh Tung Tử hừ lạnh một
tiếng, nói ra.
Thanh Thường nghe vậy, thần sắc trong mắt hơi động.
“Không cần lo lắng, ta đã chuẩn bị xong đồ vật có thể khắc chế Liễu
Minh, chỉ cần hai người chúng ta liên thủ, tuyệt đối có thể đánh chết
người này.” Thanh Tung Tử thấy Thanh Thường có vài phần do dự, liền dốc
sức trấn an.
Thanh Thường nghe thế thở dài, cũng không nói gì nữa.
Thanh Tung Tử sau khi thẩm tra đối chiếu địa hình với tấm vải gấm màu
xám, rất nhanh liền thu hồi nó, tiếp theo thấp giọng nói vài câu với
Thanh Thường, hai người liền đứng dậy bay về một phía nào đó.
…
Cơ hồ trong cùng một thời gian, ở gần một tòa núi đen, một tiếng “phanh” thật lớn vang lên, một con yêu vật sơn dương màu đen to bảy tám trượng, thân hình to lớn bị đánh bay, trùng trùng điệp điệp rớt xuống mặt đất.
Thân thể sơn dương màu đen to lớn rớt xuống khiến cho mặt đất xung quanh rung lên một cái. Sau khi toàn thân nó run rấy vài cái, lập tức liền
không còn khí tức.
Giữa không trung, một bóng người nhoáng lên, thân ảnh một gã đại hán đầu trọc mặt áo bào xanh hiện ra.
Đúng là Thanh Cổ.
Chỉ thấy hắn vung một tay lên, trên thân thể sơn dương bay ra một cái
bóng màu đen, sau khi mơ hồ một cái, liền chui vào trong tay áo Thanh
Cổ.
Thanh Cổ lật tay lấy ra một tấm gương tối tăm mờ mịt, phất tay đánh ra
một đạo pháp quyết. Mặt kính liền hiện ra một tầng ánh sáng màu xám, bên trong bất ngờ chiếu rọi một cái phiên bản địa hình thu nhỏ.
“May mắn là dưới cơ duyên xảo hợp đã nhận được tấm Thiên Lý Càn Khôn
Kính này, nếu không ở bên trong bí cảnh quả thật nửa bước cũng khó đi…”
Thanh Cổ nhìn tấm gương trong tay, đôi mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Trong nháy mắt, hắn cắt lấy hai cái sừng của con sơn dương đang nằm ngã
lăn trên mặt đất, sau đó khẽ động thân hình, phi độn về phía xa xa.
Mà phương hướng hắn bay đi, cùng với phương hướng mà Liễu Minh tiến tới cũng không khác biệt lắm.