Đúng
vào lúc này, một người đàn ông trung niên vận áo bào xanh từ trong thành trì bay ra. Người này không ngờ cũng là một vị tu sĩ Thiên Tượng cảnh.
Sau khi chắp tay thi lễ với Liễu Minh một cái, y liền lên tiếng mở lời:
“Các hạ có lẽ chính là tân nhiệm gia chủ của Thanh gia, Liễu đạo hữu. Một đường bôn ba đến đây khổ cực cho mọi người rồi!”
“Xin hỏi đạo hữu là?” Liễu Minh thấy vậy chợt thu lại độn quang, quan sát một lúc rồi hỏi.
Đám đông tu sĩ Thanh gia phía sau thấy vậy cũng liền đồng loạt dừng chân.
“Ha ha, tại hạ là Liễu Quân Nham, phụng mệnh gia chủ chờ đợi chư vị ở
đây. Liễu đạo hữu, xin mời đi theo ta, tại hạ đã chuẩn bị xong xuôi chỗ
nghỉ ngơi cho mọi người.” Người đàn ông trung niên mỉm cười sau đó đi
trước dẫn đường.
Liễu Minh khẽ động ánh mắt rồi cũng lập tức mang theo đám đông Thanh gia tiến sát phía sau. Bên trong thành U Nhung có rất nhiều quần thể kiến
trúc, xem ra đều là mới được xây gần đây, dù phải dung nạp mấy vạn người cũng không thành vấn đề. Lúc này, người đàn ông kia đã dẫn đám người
Liễu Minh tới một chỗ nào đó nằm ở phía Đông. Nơi này có vài chục tòa
lầu các màu xám, tuy rằng thoạt nhìn không được tốt lắm nhưng cũng đủ để dung nạp hơn một trăm người Thanh gia.
“Nơi đây sẽ là nơi nghỉ ngơi của chư vị. Điều kiện có chút đơn sơ, kính
xin mọi người đừng trách.” Nam tử áo bào xanh tỏ vẻ áy náy.
“Đạo hữu không cần khách khí như thế. Chúng ta tới đây cũng không phải
là đi du ngoạn. Không biết tình hình chiến đấu ở tiền tuyến lúc này ra
sao?” Liễu Minh cười khẽ một tiếng rồi lập tức hỏi thăm một cách nghiêm
túc.
“Trước mắt chỉ có vài đợt va chạm nhỏ bé không đáng kể. Đối phương dường như không có ý định tiến công nơi này. Lại thêm bên ta chuẩn bị tương
đối đầy đủ vì vậy trước mắt xem như vẫn được bình an vô sự.” Người đàn
ông áo xanh nghe Liễu Minh hỏi thăm về tình hình chiến sự, sắc mặt liền
trở nên nghiêm nghị.
Liễu Minh nghe vậy bèn chậm rãi nhẹ gật đầu.
“Vừa mới hôm nay, đã có không ít gia chủ các gia tộc đã có mặt ở đại
sảnh để cùng nhau nghị sự. Liễu gia chủ nếu có thời gian không bằng ghé
qua gặp mặt mọi người một lần.” Người đàn ông trung niên nói thêm.
“Không biết hiện tại đã có những thế gia nào xuất hiện trong thành?” Liễu Minh vừa rảo bước đi lại vừa tùy ý hỏi dò một câu.
“Trước mắt, những thế gia cỡ lớn của Tàng Châu đã có mặt gần như đầy đủ. Về phần các châu quận khác, chỉ có vài gia tộc từ Ung Châu và Dụ Châu
vừa đến hôm qua.” Nam tử áo bào xanh nhanh chóng trả lời.
Liễu Minh nghĩ đến gì đó bèn nhẹ gật đầu. Dựa theo thông tin vừa nghe,
số lượng tu sĩ tập trung bên trong thành U Nhung lúc này tối đa chỉ là
thế lực của một châu quận. Coi như có thêm quân đội do Liễu gia phái tới vẫn không thể so được với lực lượng phản quân của ba châu kia. Bất quá
lúc này đây, gia tộc của các châu quận lân cận đã bắt đầu liên tục chạy
tới thành U Nhung. Hơn nữa, đối với phản loạn quy mô lớn như thế, Hoàng
Triều ở trung ương nhất định không thể khoanh tay ngồi yên. Chỉ cần gắng gượng một đoạn thời gian, tin tưởng tình thế sẽ có biến chuyển tích
cực. Nghĩ đến đây, Liễu Minh không khỏi cảm thấy an tâm hơn nhiều.
“Không biết thành U Nhung lúc này là do vị tiền bối nào của Liễu gia tọa trấn?” Hắn chợt nghĩ tới một chuyện bèn quay đầu hỏi thăm nam tử trung
niên bên cạnh.
“Sau khi ba châu Lệ, Xích, Khoát phản loạn, Ma Hoàng đại nhân rất là tức giận. Vì để mau chóng bình định phản loạn, gia chủ Liễu gia chúng ta đã tự mình tọa trấn thành U Nhung. Ngoài ra còn có một vị lão tổ Thông
Huyền trấn thủ trong thành, tin tưởng Liễu đạo hữu rất nhanh sẽ có thể
gặp mặt.” Nam tử trung niên áo xanh ha ha cười nói.
“Không Liễu gia chủ lại đích thân tọa trấn. Thật sự quá tốt rồi. Dựa vào khả năng của quý gia chủ, phản loạn lần này chắc hẳn rất nhanh sẽ được
bình định.” Sau một thoáng bất ngờ, Liễu Minh hặc hặc đáp lời.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh đã tới bên ngoài đại
điện đặt ở trung tâm thành trì. Sau khi tiến vào đại điện, hai người lại vòng qua mấy đoạn giao lộ rồi mới đến được một đại sảnh nguy nga tráng
lệ. Chỉ thấy nơi này vô cùng rộng lớn, trong sảnh có mấy chục cái ghế
dựa cỡ lớn, được chia làm hai hàng. Lúc này đây, đã có chừng hai ba mươi người ngồi xuống. Mọi người ở đây đều là gia thủ các gia tộc lớn hơn
nữa còn tu vi xấp xỉ tu sĩ Thiên Tượng cảnh trung, hậu kỳ. Lúc này, đám
đông trong đại sảnh đang chia thành từng nhóm từ ba đến năm người tụ họp một chỗ, thấp giọng trò chuyện với nhau. Phần cuối đại sảnh có đặt một
chiếc ghế cao hơn những cái khác. Có lẽ là ghế chủ tọa, chỉ có điều lúc
này chiếc ghế này lại không có người ngồi lên. Liễu Minh cùng nam tử áo
bào xanh vừa tiến vào đại sảnh liền thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ
nhìn lại.
“Ồ, Liễu đạo hữu cuối cùng đã đến.” Một đại hán dáng người thô kệch đứng dậy, sải bước đi tới.
“Lôi đạo hữu.” Liễu Minh nhìn sang, trên mặt lộ vẻ tươi cười đồng gật đầu chào đại hán kia một cái.
Hai nhà Lôi, Thanh xưa nay vẫn thường qua lại với nhau. Trăm năm nay,
Liễu Minh đã từng gặp đại hán thô kệch này mấy lần. Giao tình coi như
không tệ.
“Đến đây nào Liễu đạo hữu. Ngươi bình thường vẫn thường đóng cửa không
ra. Hôm nay vừa vặn dịp này để ta giới thiệu cho ngươi mấy vị hảo hữu.”
Đại hán thô kệch vừa cười nói vừa kéo Liễu Minh tiến vào bên trong.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi cười khổ. Tựa như không có cách nào khước
từ sự nhiệt tình của đối phương, hắn bèn áy náy nhẹ gật đầu rồi cất bước đi theo. Liễu Quân Nham nhìn thấy cảnh này, trong mắt chợt hiện một tia quang mang thế nhưng rất nhanh y liền bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn sang một đám đông gần đó. Trong lúc đó, Liễu Minh đi theo Lôi Qua tiến và
trong tiếp đó tìm chỗ ngồi cho riêng mình rồi nhìn sang mấy người xung
quanh.
Nơi này trừ hắn và đại hán họ Lôi còn có ba người khác. Một thiếu phụ
tóc xanh mặc lục bào, tuổi chừng ba mươi, dung mạo có chút xinh đẹp. Chỉ là thần sắc của nàng có chút lạnh lùng, trông thấy Liễu Minh tiến đến,
nàng cũng chỉ nhìn thoáng qua, tạo cho người ta cảm giác bị tuyệt từ
ngàn dặm xa. Tiếp đến là một lão già tóc trắng, hai gò má nổi lên một
tia đỏ ửng không bình thường giống như bệnh nặng mới khỏi. Lão già tóc
bạc hiền từ
nhìn Liễu Minh rồi khẽ gật đầu. Người còn lại là một nữ đồng chừng tám, chín tuổi. Môi hồng răng trắng, trên người là bộ quần áo đỏ
rực rộng thùng thình, thoạt nhìn vô cùng kỳ quái.
“Hặc hặc, mấy vị, để ta giới thiệu một chút. Vị này chính là người ta đã nói qua lúc trước, gia chủ Thanh gia đại danh đỉnh đỉnh tại sơn mạch Đà Tàng, Liễu Minh Liễu đạo hữu.” Lôi Qua đem tên tuổi họ Liễu giới thiệu
cho mấy người khác.
Ba người kia nghe vậy, thần sắc đều có chút biến đổi. Những năm gần đây, uy danh Thanh gia tại Tàng Châu quả thật giống như sấm dậy giữa trời
quang. So về nhân thủ, lực lượng mà nói, gia tộc đã vượt qua nhiều thế
lực lớn tại Tàng Châu. Về phần tân nhiệm gia chủ Liễu Minh hành tung xưa nay vô cùng thần bí, ít khi xuất hiện trước mặt người ngoài càng khiến
cho thế nhân đồn thổi không thôi.
Thì ra các hạ chính là Liễu Minh Liễu đạo hữu, hạnh ngộ.” Lão già tóc bạc ôm quyền thi lễ.
Thiếu phụ tóc xanh cùng nữ đồng áo bào đỏ cũng không nhịn được liếc nhìn họ Liễu vài lần.
“Ba vị này cũng là gia chủ nổi danh ở Tàng Châu, theo thứ tự là Ngạo
tiên tử, Cát đạo hữu cùng Lam đạo hữu.” Lôi Qua lần lượt giới thiệu ba
người bên cạnh.
“Thì ra là Ngạo gia chủ, Cát gia chủ cùng Lam gia chủ. Hạnh ngộ!” Liễu Minh nghe vậy liền ôm quyền đáp lễ.
Mặc dù Lôi Qua không có nói rõ tên tuổi của bọn họ nhưng dựa vào thông
tin vừa rồi, hắn cũng đoán được đại khái thân phận của những người này.
Ngạo gia, Cát gia và Lam gia đều là gia tộc nổi danh ở Tàng Châu, tuy
rằng có chút thua kém so với hai nhà Thanh, Lôi thế nhưng cũng nắm trong tay thế lực không nhỏ. Đặc biệt là nữ đồng áo đỏ kia. Gia tộc Lam thị
của nàng lấy luyện đan làm sở trường. Nếu hắn không đoán sai, nữ đồng
này chính là Lam Anh Cô, luyện đan đại sư tiếng tăm lừng lẫy tại Tàng
Châu. Về lời đồn có liên quan đến vị nữ tu này, Liễu Minh từng nghe nàng ta ăn lầm một khỏa đan dược từ thời Thượng Cổ mới khiến thân thể phát
sinh biến dị , từ đó mang theo hình hài của một bé gái. Sau khi thông
báo tính danh, không khí giữa bọn họ dần trở nên vui vẻ.
“Tốt rồi, Lôi đạo hữu, dựa theo lời nói của ngươi lúc trước, sau khi có
đủ năm chúng người, chúng ta sẽ bắt đầu thương thảo về việc liên minh.
Hiện tại cũng nên bắt đầu đi thôi.” Thiếu phụ tóc xanh lên tiếng một
cách hờ hững.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi có chút kinh ngạc.
“Ha ha, Ngạo tiên tử không cần lo lắng. Liễu đạo hữu vừa mới đến đây, ta còn muốn nói cho hắn biết một chút tình huống.” Lôi Qua cười cười rồi
nhẹ nhàng vung tay lên, phóng ra một đạo hào quang màu tím tạo nên quang màn tử sắc bao phủ bọn họ vào trong.
“Liễu đạo hữu, chuyện là thế này. Đại chiến lần này, ta và ngươi tuy
rằng đều có tu vi Thiên Tượng cảnh thế nhưng chiến sự hung hiểm, lành dữ chưa biết. Không kẻ nào có thể xác định chuyện gì phát sinh sắp tới.
Cho nên Lôi mỗ muốn cùng các vị ở đây kết thành liên minh trong lúc xảy
ra chiến sự. Không biết Liễu đạo hữu có hứng thú gia nhập cùng bọn ta
hay không?” Lôi Qua hỏi Liễu Minh một câu.
Liễu Minh nghe vậy cũng không vội trả lời ngay mà còn suy nghĩ gì đó.
“Thuận tiện nhắc tới, rất nhiều thế gia ở đây đã tập trung một chỗ với
nhau. Liễu đạo hữu hẳn cũng hiểu được ý nghĩa của việc này.” Lôi Qua
nhìn thấy Liễu Minh vẫn chưa lên tiếng bèn bổ sung một câu.
Sau một thoáng trầm ngâm, Liễu Minh mới lên tiếng đáp lời;
“Nếu như Lôi đạo hữu đã có lời mời, Liễu mỗ tự nhiên nguyện ý gia nhập.
Chỉ là tại hạ đến đây muộn hơn mọi người một chút, không biết tình hình
hiện tại của thành U Nhung ra sao? Nói thật, Liễu mỗ tuy rằng nhận được
mệnh lệnh của vương triều trung ương cùng Liễu gia thế nhưng hoàn toàn
không biết gì về tình huống cụ thể.
“Cái này không cần Liễu đạo hữu hỏi đến, tại hạ tự nhiên sẽ đem tin tức
thu thập được chia sẻ với các vị.” Lôi Qua lập tức nói ra.
Nghe vậy, đám người thiếu phụ tóc xanh cũng liền tỏ vẻ chăm chú.
“Căn cứ tin tức Lôi mỗ thu được., tu sĩ ba châu Lệ, Xích, Khoát chẳng
biết tại sao đột nhiên quyết ý phản bội trung ương Hoàng Triều. Tất cả
thế gia tại đó đã liên hợp với nhau, tự xưng là vương triều Đại Sóc.”
Lôi Qua chậm rãi nói ra.
Ba người kia nghe vậy lập tức cả kinh.
“Đại Sóc…” Trong lòng Liễu Minh chợt vang lên giọng nói có chút trào phúng của Ma Thiên.
Liễu Minh tuy rằng có chút tò mò nhưng không hề hỏi thêm về việc này.
“Không ngờ lại dám tự xưng là vương triều, xem ra tu sĩ ba châu này đã
muốn phản lại trung ương Hoàng Triều một cách triệt để rồi.” Nữ đồng áo
đỏ tỏ ra âm trầm.
“Ba châu quận này rốt cuộc xảy ra biến cố gì thì không ai có thể biết
được. Nhưng hiện tại thế lực của bọn họ liên kết vô cùng chặt chẽ. Từ
khi phản loạn bắt đầu, Lôi gia ta vì tới gần Xích Châu đã nhiều lần phái người lẻn vào thế nhưng đều không công mà lui, còn hao tổn không ít
nhân thủ.” Lôi Qua thở dài nói ra.
“Lôi đạo hữu có biết vương triều Đại Sóc đã tập trung được bao nhiêu tu
sĩ hay không? Phải chăng bọn họ đều đã tập trung bên ngoài thành U
Nhung?” Liễu Minh chợt hỏi tiếp một câu.