"Đây chắc chắc là của quân dụng của quân đoàn Đại Sóc, bởi chúng ta đánh bất ngờ nên chúng không kịp chuyển đi ‘’Nữ đồng họ Lam nhìn thấy những thứ
này trong mắt ánh lên tia thèm khát, nội tậm xoay chuyển rồi nói.
Năm gia tọc bọ họ nhân số chừng ngàn người, nhưng vì trước đó Liễu Minh
đã có lời nhắc nhở cho nên không có tiếng vào quá sâu trong thung lũng
Hắc Phong, bây giờ ngay vị trí biên giới của thung lũng thình lình lại
có một tòa kiến trúc chứa đầy bảo vật như vậy, khiến cho người ta không
thể không động tâm.
Riêng Liễu Minh khi thấy một đống tài liệu báo vật quý hiếm này không chút vui mừng, ngược lại càng cảm thấy lo sợ.
Cách đó không xa, Lôi Thương gặp tình hình này cũng hạ lệnh đình chỉ truy kích Đại Sóc quân, lông mày hắn nhăn lại.
Hai người đưa mắt nhìn nhau mỗi người đều nhìn thấy trong mắt đối phương một tia lo lắng.
Liễu Minh trong nội tâm khẽ động, vừa định truyền âm nói chuyện với Lôi Thương thì dị biến nổi lên.
Bầu trời trước đó chỉ là một màn sương mờ đục bây giờ bất ngờ tối đen lại.
Ngay sau đó, trên không trungphạm vi hơn mười dặm chung quanh Hắc Phong
thung lũng bất ngờchấn động, hiện ra mảng lớn sương mù màu xám, trong
sương mù tản mát ra khí tức mục nát tanh hôi giống như mùi tử thi.
Sương mù màu xám lan ra cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong một cái chớp mắt
sương mù đã hợp thành một vòng tròn cực lớn giống như cái chén úp ngược, đem phạm vi mười dặm chung quanh Hắc Phong thung lũng trùm kín lại,
trên không Hòang Phủ Lưu Thủy và các lão quái Thông Huyền khác cũng bị
vây vào trong.
Bên trong màn sương xám đó thổi ra một cơn gió, sau đó bất ngờ hiện ra
một cái xòng xoáy, từ bên trong vang lên những tiếng kêu kì quái, cung
cung vòng xoáy đó từng mảnh sương mù màu xám tràn ra gia cố them cho màn sương xám đang vây lấy thung lũng.
Biến cố này xảy ra thực sự quá bất ngờ nên ngay cả cấp Thông Huyền như
Hòng Phủ Lưu Thủy cũng không kịp trở tay, liền bị vây vào trong đó.
Liễu Minh sắc mặt đại biến ánh mắt vội vàng đảo nhìn bốn phía.
Lúc này hắn mới thấy, không chỉ có đám Ma Nhân của U Nhung thành hoảng
loạn, mà cả đám Ma nhân của Đại Sóc cũng không nén được nỗi sợ hãi, vẻ
mặt ngây ngốc vì không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đám Ma Nhân cấp thấp hai phe vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nên tất cả
đồng loạt đình chỉ công kích, hai mắt nhìn nhau rồi lại ngơ ngác nhìn
chung quanh.
Giữa không trung, Hoàng Phủ Lưu Thủy sắc mặt khẽ động, một tay phất lên
một đạo đao mang màu tím bay lên, hóa thành một thanh phi đao màu tím
lớn hơn mười trượng, trùng trùng điệp điệp chém lên màng sương màu xám
trên đầu.
"Bành"!
Một tiếng trầm đục vang lên, tấm lụa màu tím chém lên màng sương một
cái, màng sương không chút nào hao tổn chỉ khẽ run nhẹ một cái rồi thôi.
Cùng lúc đó, những thanh phi đao của hắn lúc này lại bị một tầng hôi
quang bao trùm,tử mang mờ nhạt, gần như hiện nguyên hình là một thanh
phi đao cổ quái.
Thanh đao phát ra những tiếng gào rít nho nhỏ bộ dạng bị tổn hại không nhỏ.
Hoàng Phủ Lưu Thủy thấy vậy nội tâm cảm thấy luyến tiếc, vội vàng điểm
tay một cái thu hồi phi đao lại. sau đó há miệng phun ra một ngọn lửa
màu tím bao bọn phi đao vào trong đó.
Hôi quang bao bọc trên phi đao, sau khi bị ngọn lửa tím thiêu đốt lập
tức tản ra, sau đó mơ hồ biến mất. Hoàng Phủ Lưu Thủy cũng không mang
phi đao ra sử dụng nữa mà cất vào trong tay áo.
"Đại Hỗn Độn Ma La Trận! chuyện này sao có thể?" Dùng lịch duyệt của
Hoàng Phủ Lưu Thủy sau một khắc xem xét tức thì gọi ra tên của trận pháp trước mặt, trên mặt hắn tỏ ra sợ hãi khi nói ra tên của trận pháp này.
Hai tay hắn bắt quyết muốn triệu hồi Pháp Tướng Hư Ảnh thử công phá trận.
Nhưng mà vào lúc này, nam tử áo xám đang bị nhốt ở giữa ma diễm, bất ngờ ngữa mặt lên trời cười ha hả, sau đó sắc mặt nghiêm túc lại trong miệng lẩm bậm niệm quyết.
Sau một khắc,Pháp tướng sau lưng hắn không quản đan bị ma diễm vây riết
một tay đánh lên, đem cái chén trong tay ném ra một tiếng gào rít phát
ra.
Tiếp theo từ trong đó bay ra một đoàn hôi quang, nam tử lại điểm một cái vào đó, hôi quang đón gió cuồng trướng, trong nháy mắt đã hóa thành một Ma Giao khổng lồ dài hơn trăm trượng.
Ma Giao tựa hồ không sợ hắc sắc ma diễm ở chung quanh, trực tiếp hóa
thành một đạo cầu vồng màu xám xuyên thủng ma diễm, trong miệng đồng
thời phun ra một cột sáng hùng hổ đánh về phía Hoàng Phủ Lưu Thủy.
Hoàng Phủ Lưu Thủy thấy vậy cả kinh.
Trong tay nam tử áo xám là một cái chén nhỏ, nghĩ rằng nó là một pháp
bảo bình thường nhưng thật không ngờ oai lực nó lại lớn nhu vậy, hắn chỉ có thể toàn tực thúc giục Pháp Tướng ở sau lưng chống đỡ ma Giao mà
thôi..
Ở bên kia Hoàng Phủ Kỳ nghe Hoàng Phủ Lưu Thủy gọi ra tên của trận pháp trước mặt thì sắc mặt hắn không khỏi đại biến.
Biết là nguy hiễm nhưng hắn và nữ tử áo xám thực lực gần như ngang nhau, nên muốn dứt bỏ đối phương để ngăn cản pháp trận thì chỉ là chuyện nằm
trong suy nghĩ thôi.
"Đại Hỗn Độn Ma La Trận! Liễu tiểu tử, bây giờ có chút phiền phức rồi.
Trận pháp này là cấm chế đại trận nổi danh của Vạn Ma Đại Luc truyền từ
thời Thượng Cổ tới nay, cho dù cấp Thông Huyền cũng không thể trong một
khắc mà phá được." Trong tai Liễu Minh vang lên thanh âm có chút ngưng
trọng của Ma Thiên.
Liễu Minh nghe vậy thì rung mình một cái, ý niệm trong đầu nhanh nhanh
chóng xoay chuyển, rồi quay đầu đưa mắt nhìn Thanh Phương một cái.
Thanh Phương hiểu ý, vội vàng triệu tập tôc nhận nhanh chóng chạy tới bên cạnh hắn.
Đại chiến vừa rồi bởi vì hắn một mực che chở cho nên tổn thất trong tộc cực kỳ thấp.
"Liễu đạo hữu, ngươi. . ." Họ Cát lão giả tựa hồ còn chưa rõ tình
huống hiện tại, nhìn thấy Liễu Minh hành động như vậy thì thốt một câu
đầy thắc mắc hỏi.
"Cát đạo hữu vẫn chưa rõ sao? Cái này chính là âm mưu của Đại Sóc chúng ta đã bị trúng kế!"
Lúc này, Lôi Thương cũng như Liễu Minh hạ lệnh tụ tập đệ tử Lôi gia, bất quá tiếp theo phải hành động như thế nào thì hắn vẫn còn đang suy nghĩ.
"Nhưng mà đám tôm tép của Đại Sóc không phải cũng. . ." Họ Cát lão giả nhịn không được nói tiếp.
"Nếu như ta là cao tầng của Đại Sóc, thì kế sách quan trọng như vậy nhất định cũng không cho bọ chúng biết." Thiếu phụ tóc xanh họ Ngao sắc mặt
âm trầm lạnh lùng nói
một câu.
lão giả họ Cát nghe vậy mới triệt để tỉnh ngộ sắc mặt bỗng nhiên cực kỳ khó coi.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Ngũ đại gia chủ sau khi tụ tập tộc nhân lại thì nữ đồng họ Lam mở miệng hỏi.
Những người khác nhịn không được đều nhìn về phía Liễu Minh cùng Lôi
Qua, trong năm người Liễu Minh cùng Lôi Qua thực lực mạnh nhất, những
người khác không cần suy nghĩ lập tức lấy hai người họ làm chủ.
"Tại hạ cũng không có biện pháp gì, cứ nhìn công kích vừa rồi của Hoàng
Phủ Lưu Thủy tiền bối, thì cái đại trận này tuyệt đối không phải chúng
ta có thể phá giải." Lôi Thương cười khổ một tiếng rồi lắc đầu nói.
Những người khác nghe vậy sắc mặt bỗng trầm xuống, thiếu phụ tóc xanh
đột nhiên quay đầu nhìn về phía Liễu Minh, mở miệng hỏi: "Không biết
Liễu đạo hữu có biện pháp nào không?"
Liễu Minh lắc đầu đang nói gì đó, đột nhiên biến sắc quay đầu nhìn ra ngoài đại trận.
Màng sáng sương mù màu xám tuy rằng nồng đậm, tràn ngập khắp nới, nhưng cảnh vật bên ngoài vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy.
Chỉ thấy bên ngoài đại trận, bất ngờ hiện ra hơn ba mươi tên Ma Nhân vận áo xáo của Đại Sóc quân đoàn.
Tuy rằng bị màn sáng màu xám ngăn cách không cách nào cảm ứng được tu vi của đám Ma Nhân Đại Sóc đó, nhưng nhìn qua phong thái khí độ của bọn họ nhất định cũng là Thiên Tượng Cảnh.
Bốn người khác nhìn theo ánh mắt Liễu Minh, sau khi thấy cảnh đó sắc mặt họ càng trở nên khó coi. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao trong trường chiến
vừa rồi Thiên Tượng cấp của Đại Sóc quân đoàn vì sao lại ít như vậy.
Những người bên ngoài trong tay vung vẫy một cây đại kỳ màu xám, bên
trên đầy những phù văn thần bí, trong miệng bọn họ lẩm bẩm không ngừng.
Từ trên đại kỳ bắn ra một tia hôi quang gia nhập vào màng sáng màu xám,
lúc này màng sáng màu xám phát ra ánh sáng càng chói mắt bộ dáng vững
chắc hơn không ít.
Mắt thấy cảnh này đại quân U Nhung Thành trỗi lên một hồi bạo động.
"Không tốt, chúng ta bị trúng mai phục rồi!"
"Là người của Đại Sóc!"
Mười mấy vạn Ma Nhân của U Nhung thành cùng các đại thế gia lúc này đã ngừng công kích lui lại phía sau.
Về phần Dại Sóc quân đoàn sau khi được các tên lãnh đội Thiên Tượng cấp
nói mấy lời trấn an, tức thì cũng không dây dưa với người của U Nhung
thành đồng dạng lui ra phía sau.
Sau một khắc một hồi tiếng nổ vang lên liên tiếp!
Chính là Liễu gia cùng một số thế gia khác nóng vội mà tiếng hành công kích lên màng sáng màu xám.
Bên này Liễu Minh cùng bốn gia tộc kia đồng dạng cũng bắt đầu công kích lên đại trận.
Ánh mắt Liễu Minh chớp động chợt nhớ tới vừa rồi Hoàng Phủ Lưu Thủy phi
đao tím đánh lên đại trận đã bị phản phệ, cảm thấy trong đó có chút bí
ẩn.
Hắn nhướng mày bảo Thanh Phương mang theo mọi người trongThanh gia tránh xa màng sáng hơn một chút.
Đám người Lôi Thương nhìn thấy động tác của Liễu Minh sau một hơi trầm
ngâm, cũng lập tức hiểu rõ nhanh chóng bảo tộc nhân mình lùi ra xa.
Oanh long long!
Nào là cột sáng, ma diễm, linh quang Ma Bảo không ngừng hung hăng công kích lên màng sáng.
Trong nhất thời bị nhiều công kích như vậy màng sáng nhìn như vững chãi bất ngờ có chút run rẩy.
Mấy tên Thương Tượng bên ngoài đại trận nhìn thấy đại trận bị đợt công
kích vừa rồi mà bị rung động, lập tức dịa kỳ trong tay lại cuồn vũ làm
cho hôi quang trong đó bay ra không ngừng, tất cả đều dung nhập vào đại
trận, lúc này màng sáng mới trở lại bình thường
Một khắc sau đó bị biến nổi lên làm cho mọi người càng kinh ngạc.
Ngay chổ vừa bị công kích màng sáng sau khi run lên từ trong đó tản ra
đại lượng màng sương màu xám, bất luận Ma khí Ma Bảo sau khi bị màng
sương này cuốn qua tức thì linh tính đại giảm, hào quang bên ngoài mờ
nhạt đến thảm hại. Sau một khắc linh tính biết mất chỉ còn lại một khối
đồng sắt gỉ sét.
Những người khác thấy vậy lập tức thu hồi Ma Bảo Ma khí lui lại phía sau.
Một số Ma Nhân vì đứng gần màng sáng quá nên sau khi màng sương đi qua, trong miệng phát ra một tiếng thê lương rồi ngã quỵ..
Những người chạy thoát tuy không biết xảy ra chuyện gì bên trong nhưng sắc mặt cũng hoảng sợ không thôi.
Sương mù sau khi lướt qua một lượt, không ngờ lại quay về du nhập vào
trong màng sáng giống như không có chuyện gì xảy ra, những người bên
trong màng sương lúc này mới hiện ra, bất ngờ tất cả đều hóa thành đá kẻ nằm người ngồi trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ thống khổ.
Bên người lúc này không còn lại một hơi thở nào.