Ba người Liễu Hồi Phong hiện ra giữa không trung xếp thành hình quạt,
đứng chặn đường hai người Hoàng Phủ Lưu Thủy và Hoàng Phủ Kỳ.
Xa xa, nam tử áo xám đã thoát khỏi cái lồng màu đen do phù văn tạo thành cùng với nữ tử áo xám đang bay tới.
Năm người vừa hợp đã vây kín hai người Hoàng Phủ Lưu Thủy vào giữa.
"Liễu gia chủ, ngươi làm vậy là ý gì? Chẳng lẽ Liễu gia các ngươi đã
công khai hàng phục bọn phản nghịch Đại Sóc này sao?" Hoàng Phủ Lưu Thủy tuy lâm vào hiểm cảnh nhưng trên mặt vẫn không có chút lo sợ, ánh mắt
lạnh lùng nhìn Liễu Hồi Phong trong miệng nhàn nhạt hỏi một câu.
"Ha ha chuyện tới nước này ngươi còn chưa hiểu ra sao, xem ra ngươi còn
ngu ngốc hơn cả Hoàng Phủ Ung." Liễu Hồi Phong nhìn Hoàng Phủ Lưu Thủy
với ánh mắt thương hại, khẽ lắc đầu rồi một tay giơ lên trong tay hiện
ra một trường thương đen nhánh.
Hoàng Phủ Lưu Thủy nghe hắn nói vậy sắc mặt y trầm xuống, Hoàng Phủ Ung là ai chứ! Chính là đương kim Ma Hoàng của Hoàng Triều.
"Được rồi, nói gì thì hôm nay ngươi cũng phải nằm lại chỗ này, nên ta sẽ nói cho ngươi biết. Không phải ta đầu nhập vào Vương Triều Đại Sóc mà
ngượclại Vương Triều Đại Sóc là một tay Liễu gia ta gây dựng nên." Liễu
Hồi Phong cười ha ha tâm tình rất vui vẻ nói.
Hoàng Phủ Lưu Thủy cùng Hoàng Phủ Kỳ nghe vậy thần sắc không khỏi kinh ngạc.
" Hoàng Triều tự xưng là thế lực thống trị Vạn Ma Đại Lục, có thể biết
được nhất cử nhất động của Vạn Ma Đại Lục. Nhưng các ngươi có lẽ không
thể ngờ, Liễu gia ta chính là hậu duệ của Vương Triều Sóc Phong năm xưa, là cái gai trong mắt các ngươi. Chúng ta nhẫn nhịn từng ngày, nung nấu ý chí bồi dưỡng lực lượng, bao nhiêu năm qua ngậm đắng nuốt cay chính vì
ngày hôm nay, ngày lật đổ Hoàng Triều các ngươi, một lần nữa khôi phục
Vương Triều Sóc Phong!" Liễu Hồi Phong mặt đỏ tai tía ánh mắt long lên
giọng nói đanh lại nói ra từng câu.
Hắn cũng không nói nhỏ cho nên mọi người đều mắt thấy tai nghe rất rõ ràng từng câu từng chữ vừa rồi.
Bọn binh lính Đại Sóc hay quân đội U Nhung Thành kể cả tộc nhân của Liễu gia bên dưới tất cả đều nghe rõ một hai. Mọi người đều trợn mắt há mồm.
Đặc biệt là đám đệ tử Liễu gia, vừa rồi còn đánh nhau sinh tử với đám
lính của Đại Sóc, bây giờ đùng một cái trở thành người nhà với nhau,
thật khiến bọn họ khó lòng tiếp nhận.
"Đệ tử Liễu gia nghe đây, ta biết tin tức này khiến các ngươi khó tiếp
nhận trong một sớm một chiều, nhưng ta cam đoan chuyện này là thật, vì
bao năm qua chỉ có cao tầng trong tộc mới được biết chuyện này. Bây giờ
các người sẽ được an toàn tuyệt đối và cũng không bắt các ngươi làm gì
lúc này cả, chỉ cần lui lại phía sau, mọi chuyện ta sẽ giải quyết." Liễu Hồi Phong quay đầu nhìn xuống chỗ đệ tử Liễu gia đang tụ tập nói.
Ngay sau đó đám Thiên Tượng cảnh trong Liễu gia cũng quay đầu truyền âm
nói gì đó với những người trong tộc, sau đó tất cả kéo nhau tránh sang
một góc.
Binh lính Đại Sóc đứng ở phía xa bây giờ chia ra từng toán tiến đến vị trí của các gia tộc chờ đợi.
"Còn đám gia tộc các ngươi chỉ là một lũ tay sai Hoàng Triều, vốn dĩ các ngươi phải chết nhưng hôm nay ta đang vui nên sẽ tha mạng cho các
ngươi, nhưng các ngươi phải quy thuận Vương Triều Đại Sóc của ta, đồng
thời để lại một tia bổn mạng ấn ký trên cấm thần chuông này.” Liễu Hồi
Phong lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời bàn tay hắn vẫy một cái liền hiện ra một cái chuông đen kịt, sau mấy vòng xoay nó đã trở thành cái chuông khổng lồ ước chừng trăm
trượng. Mặt ngoài chằng chịt phù văn màu đen di chuyển không ngừng, bên
trong thì tản ra từng trận sát khí nồng đậm.
Lôi Thương cùng mấy chục gia chủ của các gia tộc quay mặt nhìn nhau,
nhất thời không ái có ý kiến gì. Sau lưng bọn họ là hai ba vạn tộc nhân
cũng đồng dạng câm nín cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đem bổn mạng ấn ký giao ra, chẳng khác nào đem tánh mạng mình cho người
khác cầm, như vậy thì nữa điểm tự do cũng không có, điều này làm sao
không khiến bọn họ suy nghĩ đắn đo lợi hại kia chứ.
“Được ! xem ra là các ngươi lựa chọn thần hình câu diệt rồi, vậy để ta
cho các ngươi…..” sắc mặt Liễu Hồi Phong đanh lại, ngữ khí âm trầm nói.
"Khinh người quá đáng!"
Liễu Hồi Phong còn chưa nói hết Hoàng Phủ Lưu Thủy đột nhiên hét lớn một tiếng, hào quang màu tím trên người đại phóng, đoản xích màu đen trong
tay bắn ra từng đạo hào quang đen nhánh.
Chỉ thấy cổ tay lão run lên, trước mặt ba người Liễu Hồi Phong đều hiện ra một đạo xích ảnh màu đen.
Những nơi xích ảnh đi qua, hư không đều nổi lên những khe hở sâu thẳm.
Hoàng Phủ Kỳ ở bên cạnh cũng gầm lên một tiếng, trong cơ thể phát ra
những tiếng nổ lốp bốp, cơ bắp toàn thân căn phồng lên, trường côn màu
đen trong tay huyễn hóa ra trùng trùng điệp điệp ảnh côn, đánh vào sau
lưng hai thanh niên nam nữ áo xám.
"Chư vị gia chủ nếu các vị đầu hàng Đại sóc, tất cả các vị sẽ lâm vào
tình cảnh vạn kiếp bất phục, hôm nay các vị muốn sống chỉ có thể đoàn
kết một lòng phá vỡ trận pháp mà thôi!" Hoàng Phủ Lưu Thủy vừa huy động
cự xích vừa nhìn xuống chỗ mười mấy người gia chủ các gia tộc nói.
Tình cảnh trước mắt đã như vậy lại nghe lời nói của Hoàng Phủ Lưu Thủy,
trong các gia tộc không ít người mắt lóe hào quang Ma khí cuồn cuộn,
muốn tiếp tục công kích màng sáng màu xám.
"Muốn chết!"
Liễu Hồi Phong nhìn thấy tình hình như vậy, trong mắt ánh lên giận dữ
thét một câu. Định giết một người để răn trăm người, vì dù sao dưới đây
cũng là mấy chục tên Thiên Tượng Cảnh sẽ là một chiến lực hùng hậu cho
đại kế phục hưng của hắn.
Cánh tay Liễu Hồi Phong lóe lên ánh sáng màu xanh, một đạo ánh sáng dài
hơn tấc bắn ra, mấp cái chớp động giống như thuấn di đã hình thành ra ba đạo lưu quang màu xanh phân biệt đánh lên ba đạo xích ảnh đang tới.
Hai đạo hư ảnh vừa chạm nhau, tức thì truyền ra một tràng những thanh âm hủy thiên diệt địa, sau đó cùng nhau tiêu tán.
"Huyền Linh chi bảo ma tiêu đều phải khiếp thối lui!" Hoàng Phủ Lưu Thủy nói ra một câu, đồng thời sắc mặt đại biến trong mắt hiện ra một tia
tuyệt vọng.
"Coi như ngươi cũng có chút kiến thức, yên tâm ta chưa giết ngươi đâu dù sao thì chìa khóa Ma Uyên vẫn còn trong tay ngươi, mà nó phải do ngươi
cam tâm giao ra thì mới được cho nên tạm thời ngươi vẫn còn chút giá
trị. Bây giờ nếu ngươi ngoan ngoãn giao nó ra, ta đảm bảo ngươi sẽ được
an toàn tuyệt đối." Trên mặt Liễu Hồi Phong hiện ra một tia tiếu ý nói.
"Làm sao ngươi biết ta có chìa khóa mở cửa Ma Uyên!" Hoàng Phủ Lưu Thủy nghe vậy biến sắc hỏi.
Liễu Hồi Phong tựa hồ không muốn trả lời, Trường tiên trong tay run lên
huyễn hóa ra hơn một trăm hư ảnh bóng roi đánh về phía hai người Hoàng
Phủ Lưu Thủy.
Lão giả áo gai cùng lão già áo xám cũng
bắt đầu bấm niệm pháp quyết, hào quang trên người đại phóng sau lưng cả hai đều hiện ra hư ảnh Pháp
Tướng, nhắm về phía hai người Hoàng Phủ Lưu Thủy bắt đầu công kích.
Trong lúc nhất thời, trên không trung đủ các loại màu sắc cùng nhau chói sáng, đồng thời từ trong đó truyền ra những tiếng nổ, tiếng sấm sét đì
đùng không ngớt.
Bên dưới mấy vạn người của mấy chục thế gia, thình lình vang lên một
tiếng hét xung phong, không biết là của ai, mọi người đã nhao nhao tiến
lên bắt đầu công kích binh lính Đại Sóc.
Quân đội của Đại Sóc không đứng yên, cũng lao lên nghênh đón công kích của bọn họ, trong tích tắc đại chiến lại bắt đầu.
Trong lúc này, ở một góc khuất của màn sáng màu xám bất ngờ có một cái
bóng màu xanh lóe lên, trong mắt phát ra một tia sáng màu tím, người này không ai lạ chính là Liễu Minh,
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào màng sáng hình như đang đợi điều gì đó.
Bên ngoài màng sáng, cách đó không xa, một tên Ma Nhân đang đứng đó, sau lưng hắn có một đôi cánh, trong tay đang cầm một cây cờ, linh áp tản ra chỉ là một tên Thiên Tượng Sơ Kỳ, tay hắn không ngừng vung vẩy trong
miệng lẩm bẩm, trong cây cờ liên tục bay ra những làn khói trắng mờ trực tiếp nhập vào trong màng sáng màu xám.
Nhưng lúc này mặt đất sau lưng hắn bất ngờ nứt ra một vết nhỏ, một làn
sương màu bạc từ đó chui lên vô thanh vô tức. Quang ngân lưu chuyển một
hồi hiện ra thân ảnh của một cô gái, chính là Hạt Nhi!.
Một khắc sau, mặt đất chung quanh Ma Nhân nổi lên một tràng tiếng nổ, đất đá bay tứ tung đánh lên người Ma Nhân,
Bất ngờ bị đánh lén, Ma Nhân vô cùng kinh hoảng. Bất chấp việc đang thi
pháp, cánh tay duỗi ra trong miệng pháp quyết biến đổi, sau lưng hắn
liền hiện ra một hư ảnh màu xám, hư ảnh này có chút mờ nhạt cao chỉ vài
chục trượng.
Hư ảnh hai tay mở ra, từng gợn sóng màu xám theo đó tản ra bốn phía, đất đá đang đánh tới chạm vào gợn sóng này tức thì hóa thành bột phấn.
Nhưng lúc này một đôi cự ngao màu bạc khổng lồ xé gió lao tới, lấy hư
ảnh làm trung tâm cự ngao hai bên hung hăng vỗ vào nhau, muốn đem hư ảnh đánh thành mây khói.
Hư ảnh màu xám vốn đã mờ nhạt yếu nhược, bây giờ bị một cỗ man lực như
núi lớn đè lên chỉ có thể rên lên một tiếng đau đớn rồi tán loạn.
Tiếp theo móc câu màu bạc khổng lồ hiện ra, phóng ra một đạo kim tuyến nhắm vào đôi cánh sau lưng của gã Ma Nhân đâm tới.
Núi đá chung quanh vì không còn bị ngăn cản nên ầm ầm rơi xuống che lấp
Hạt Nhi cùng gã Ma Nhân vào trong, tạo thành một quả cầu bằng đá khổng
lồ, bên trong quả cầu mơ hồ truyền ra từng hồi chấn động Pháp Lực.
Màn sáng màu xám vì thiếu đi một người duy trì nên quang mang tỏa ra có
chút mờ đi, hai tên Ma Nhân cấp Thiên Tượng ở gần đó lập tức chạy tới
trợ chiến.
Chính vào lúc này, ở trong màng sáng một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên,
cánh tay Liễu Minh khẽ động một loạt ánh sáng vàng từ trong tay áo bắn
ra, độn quang ngưng lại hiện ra hình thể của chín khối Sơn Hà Châu.
Hoàng mang chớp động liên hồi hiện ra chín ngọn núi cao chừng trăm
trượng, từ đó tản ra khí thế kinh tâm động phách. Hoàng quang đại
phóngchín ngọn núi đồng thời lóe lên đánh vào màng sáng màu xám, màn
sáng lập tức nổi lên một trận rung động kịch liệt, hào quang bên ngoài
thoáng ảm đạm đi vài phần.
Ngay sau đó, một khối đá hai màu trắng đen lóe lên, mặt ngoài khối đá
hào quang lưu chuyển tản ra một mảnh lớn Hắc Sắc Ma Diễm, cuộn trào tràn lên bên trên màng sáng màu xám.
“Đoàng …. Đoàng” một tiếng nổ lớn!
Màn sáng màu xám sau khi ma diễm chảy qua thì giống như băng tuyết gặp
nắng xuân, thình lình lộ ra một cái lỗ hổng cao hơn đầu người một chút.
Động tĩnh xảy ra trên màn sáng không phải nhỏ, tự nhiên không thể tránh
được ánh mắt của mấy lão quái cấp Thông Huyền. Thần sắc đám người Liễu
Hồi Phong kinh hãi, thần thức quét qua Liễu Minh, trong lòng bọn hắn
không khỏi kinh ngạc, vì kẻ này bất quá chỉ là Thiên Tượng Trung Kỳ tu
vi vậy mà có thể tránh được giám sát của bọn hắn mà gây ra kinh biến như vậy.
Mà hào quang tỏa ra trên Hồn Thiên Bia càng khiến bọn họ sợ hãi nhiều
hơn, tất nhiên bọn họ nhìn ra Hồn Thiên Bia là bảo vật bậc nào.
"Động Thiên Pháp bảo!" Liễu Hồi Phong ánh mắt chớp động thất thanh kêu lên.
Vẻ mặt kinh ngạc tay chân cũng thoáng chậm lại.
Hoàng Phủ Lưu Thủy bị ba người Liễu Hồi Phong, lão giả áo gai, cùng lão
già áo xám vây công, cho nên lúc này đã bị trọng thương, trên vai hiện
ra nhiều vết thương do ma tiên gây ra, y phục toàn thân dính đầy máu.
Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, Pháp Tướng sau lưng thì tổn hại thảm
thương không chỉ kích thước nhỏ đi non nửa mà một cánh tay cũng đã biến
mất.
"Cái này là. . . Hồn Thiên Bia. . ." Hoàng Phủ Lưu Thủy cũng nhìn qua
chỗ Liễu Minh, thần sắc cả kinh trong nội tâm lập tức chuyển, vô số ý
niệm lướt qua trong đầu.
Sau đó ánh mắt hắn đảo qua màng sáng màu xám rồi đưa mắt nhìn ba người Liễu Hồi Phong mà cất tiếng cười hung tợn.