Ma Thiên Ký

Trung Ương Hoàng Thành


trước sau

Sau khi nghe xong, mặc dù lời nói của Ma Thiên có chút khoa trương thế nhưng Liễu Minh vẫn không khỏi cảm thấy động tâm. Bất kể là Ma Nguyên Xá Lợi hay tàn phiến của Động Thiên pháp bảo đều đáng giá để hắn đánh cược một lần.

“Ma Thiên tiền bối tựa hồ hiểu rất rõ về Ma Uyên, chẳng lẽ trước kia đã từng tới qua?” Liễu Minh nghĩ tới gì đó bèn hỏi.

“Lần gần nhất bí cảnh Ma Uyên mở ra, lão phu quả thật đã từng tiến vào nơi đó vì vậy có biết một ít tình huống bên trong.” Ma Thiên hơi trầm ngâm, gật đầu trả lời.

“Nói như vậy, quan hệ giữa tiền bối và trung ương Hoàng tộc và tứ đại gia tộc quyền thế kia cũng không hề nông cạn.” Liễu Minh cười nhạt một tiếng rồi thâm ý nói ra.

“Chuyện này không quan trọng. Ta còn một ít chuyện có liên quan đến bí cảnh Ma Uyên muốn nói cho ngươi. Mỗi lần vùng đất này xuất hiện ở đại lục Vạn Ma, vị trí của nó đều rất khó xác định. Chỉ có người nắm giữ chìa khóa trong tay mới có thể cảm nhận vị trí cụ thể cùng thời gian mà nó mở ra.” Ma Thiên nghe vậy liền trầm mặt rồi tiếp tục trả lời.

“Thì ra là như vậy.” Liễu Minh gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Từ những sự việc xảy ra gần đây, hắn đã có suy đoán mơ hồ về thân phận của Ma Thiên. Nếu như đối phương đã không muốn nói thêm, hắn cũng thức thời không cần hỏi nhiều thêm nữa.

“Tốt rồi, những gì có liên quan đến sự tình Ma Uyên ta đã nói cả rồi. Kế tiếp, ngươi phải nhớ kỹ phương pháp tế luyện chìa khóa kia, như thế mới có thể thu hoạch thêm tin tức có quan hệ đến Ma Uyên lần này.” Nói Xong, Ma Thiên khẽ nhúc nhích bờ môi bắt đầu truyền âm.

Liễu Minh nghe vậy nào dám lãnh đạm, bắt đầu ghi nhớ thuật pháp mà Ma Thiên truyền âm. Sau một lúc lâu, hắn mới khoanh chân ngồi xuống, hai tay giao nhau, giữ chặt chìa khóa trong tay đồng thời bắt đầu lẩm bẩm một ít chú ngữ kỳ lạ. Theo âm thanh chú ngữ vang lên, lòng bàn tay họ Liễu bắt đầu nổi lên đạo đạo hắc khí nhàn nhạt, bao bọc chìa khóa Ma Uyên vào trong khiến mặt ngoài của nó cũng theo đó hiển hiện vô số phù văn li ti, tản ra ánh sáng đen bóng.

Thời gian trôi qua một cách chậm rãi. Sau đúng một canh giờ, chìa khóa trong tay Liễu Minh thình lình run lên khe khẽ. Tất cả hắc khí chung quanh theo đó giống như trường kình hấp thủy lần lượt chui vào bên trong đồ vật này. Tiếp theo, chìa khóa Ma Uyên lại bắn ra một đạo tinh quang, chui vào thân thể của hắn. Sau một hồi chấn động, Liễu Minh bỗng nhiên mở mắt.

“Xem ra ngươi đã cảm ứng được.” Ma Thiên thấy thế, nhàn nhạt nói ra.

“Đúng vậy, Ma Uyên tiếp theo sẽ mở ra vào ba năm sau tại một địa phương phía Bắc đại lục Vạn Ma, cách nơi này không xa lắm. Chúng ta tuyệt đối có thể đến kịp.” Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh liền trả lời.

“So với thời gian mà ta dự đoán cũng không chênh lệch nhiều lắm. Đúng rồi, còn có một chuyện ta quên nói với ngươi. Sau khi bí cảnh Ma Uyên mở ra, bên ngoài sẽ có một vòng bảo hộ được duy trì từ thời Thượng Cổ, lực lượng của đại năng Thông Huyền cũng không phá hư được. Chỉ có chìa khóa Ma Uyên trong tay ngươi mới có thể khai mở cánh cửa này ra. Hơn nữa mỗi chiếc chìa khóa như vậy có thể mang theo năm người tiến vào bên trong. Nếu ngươi muốn mang những kẻ này đi theo bên mình thì cũng không phải là không thể.” Ma Thiên nói thêm.

Liễu Minh nghe vậy không khỏi lắp bắp kinh hãi:

“Còn có chuyện này sao chứ?”

“Ta nghĩ trước khi tiến vào Ma Uyên ngươi nên tìm thêm một hai trợ thủ giúp đỡ. Đến lúc đó, tất cả các đại thế gia đều có ít nhất năm người tiến vào bí cảnh. Trong đó sẽ không thiếu cường giả Thiên Tượng đỉnh phong. Ngươi thân cô thế cô, nếu gặp phải bọn chúng chỉ sợ sẽ phải chịu nhiều thua thiệt. Còn nữa, tuy rằng bí cảnh không hề hạn chế tu vi của người tiến vào bất quá đại năng Thông Huyền sẽ chịu áp chế vô cùng nghiêm trọng, tối đa chỉ có thể phát huy thực lực như lúc Thiên Tượng đỉnh phong. Về phần Thiên Tượng cảnh sẽ không bị hạn chế này ảnh hưởng, cái này ngươi có thể yên tâm.” Ma Thiên bổ sung thêm một câu.

Thần sắc Liễu Minh lộ ra vẻ do dự.

“Giúp đỡ thì không cần. Tuy rằng Thanh gia cũng có vài vị tu sĩ Thiên Tượng thế nhưng thực lực của họ đều không mạnh lắm, e rằng không thể giúp ích được nhiều. Những kẻ khác thì ta lại không thể tin tưởng.” Sau một lát, hắn mới lắc đầu rồi lên tiếng trả lời.

“Cái này tùy ngươi quyết định, tóm lại phải tự giải quyết cho tốt. Lần này để ngươi ra tay, ta cũng hao phí không ít Nguyên khí trong người, cần phải nghỉ ngơi một chút để khôi phục cho tốt.” Ma Thiên tỏ vẻ không thèm để ý.

Vừa dứt lời, y liền khẽ nhoáng thân hình chui vào bàn tay Hắc Lân rồi hóa thành một đám hắc khí chui vào bên trong cơ thể Liễu Minh, không thấy bóng dáng. Sau khi trầm ngâm tại chỗ một lát, họ Liễu khẽ nhấc một tay, phóng ra một đạo hoàng quang, hóa thành một viên châu màu vàng đất lơ lửng ở độ cao vài trượng trước người. Theo từng hồi pháp quyết do hắn thi triển, viên châu bắt đầu xoay tròn một cách chậm rãi.

“Ra!”

Theo một tiếng quát khẽ của Liễu Minh, một mảnh hoàng quang liền phóng ra từ trong viên châu, nhằm thẳng về phía một mảnh đất trống gần đó. Ánh sáng màu vàng chớp động một lúc, hơn trăm bóng người áo xanh liền theo đó hiện ra. Đợi khi hào quang hoàn toàn thu lại, hình dạng của nhóm người này đã trở nên rõ ràng, chính là nhân thủ Thanh gia được thu vào Động Thiên pháp bảo Sơn Hà Châu.

“Gia chủ!” Thanh Phương đứng ở trước nhất, nhìn thấy Liễu Minh liền gọi lớn một tiếng vô cùng vui vẻ.

Sau lưng hắn, trăm tên tộc nhân lập tức cung kính thi lễ với Liễu Minh, ánh mắt đều không giấu được vẻ cảm kích. Trải qua trận chiến tại thung lũng Hắc Phong, sau khi tận mắt nhìn thấy sự khủng bố của Hỗn Độn Ma La trận, bọn họ đều rõ ràng nếu không phải Liễu Minh cẩn thận đề phòng, không để mọi người thâm nhập quá sâu hơn nữa ngay lúc nguy cấp còn kịp thu thập toàn bộ tộc nhân vào bên trong một kiện Động Thiên pháp bảo, tất cả bọn họ vào lúc này đều trúng phải độc thủ của Liễu gia và phản quân Đại Sóc rồi.

Hơn nữa, giò phút này, nơi bọn họ đang đứng là một dãy núi vắng lặng, hoang vu, không hề có chút dấu hiệu tranh đấu, rõ ràng không phải thung lũng Hắc Phong đáng sợ đó nữa. Vì vậy bọn họ tự nhiên hiểu rõ, Liễu Minh đã dẫn mọi người rời khỏi nguy hiểm. Nghĩ đến đây, sự sùng kính mà những tộc nhân này dành cho vị gia chủ trẻ tuổi càng tăng lên bội phần.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Liễu Minh thấy vậy khẽ gật đầu đồng thời khoát tay ra hiệu cho bọn họ không cần đa lễ.

“Lần này nếu không có gia chủ, chúng ta chỉ sợ đều phải táng thân ở thung lũng Hắc Phong rồi.” Nhớ lại tình
hình lúc trước, Thanh Phương không khỏi cảm thấy sợ hãi.

“Lúc trước, yêu cầu tất cả gia chủ các nhà đều phải có mặt đã khiến ta cảm thấy kỳ quái chỉ là thật sự không ngờ Liễu gia với tư cách một trong bốn gia tộc hùng mạnh nhất lại là thành phần phản loạn Đại Sóc.” Liễu Minh thở dài rồi nói.

“Gia chủ, kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?” Thanh Phương suy nghĩ một chút rồi cau mày nói ra.

“Thanh Phương trưởng lão, ngươi hãy dẫn mọi người tìm mọi cách trở về sơn mạch Đà Tàng, báo với Thanh Cổ trưởng lão lập tức di tản toàn bộ gia tộc đến trung bộ đại lục.” Sau một hồi cân nhắc, Liễu Minh liền đưa ra câu trả lời.

Sau trận chiến này, Tàng Châu chỉ sợ sẽ rất nhanh rơi vào bàn tay của quân Đại Sóc. Dựa vào thế lực to lớn của Liễu gia, tất nhiên sẽ tra ra thân phận của hắn. Vì bức bách hắn giao ra chìa khóa Ma Uyên, bọn chúng nhất định sẽ ra tay đối phó với Thanh gia. Gia tộc này là tâm sức nhiều năm để tạo căn cơ của hắn tại đại lục Vạn Ma, không thể để mất đi một cách dễ dàng như vậy. Lần này, hành động mưu nghịch của Liễu gia đã tạo thành động tĩnh khá lớn, tin tưởng rất nhanh sẽ bị truyền bá ra ngoài. Thanh Cổ là nhân vật ngoài thô trong tường, sau khi suy nghĩ tiền căn hậu quả nhất định sẽ có hành động ứng phó kịp thời. Có khi lúc này y sớm đã dẫn theo tộc nhân Thanh gia lên đường tị nạn rồi.

“Vâng! Gia chủ, người không trở về cùng chúng ta sao chứ?” Thanh Phương thoạt tiên khẽ giật mình sau đó lập tức đáp lời.

“Ta còn có chút sự tình cần đi xử lý. Ngươi hãy giữ lấy đạo phù lục này, đến lúc đó ta sẽ liên hệ với mọi người.” Liễu Minh vừa nói vừa lật tay lấy ra một đạo phù lục lấp lánh ánh bạc, đặt vào trong tay Thanh Phương.

Họ Thanh nghe vậy bèn cung kính thi lễ một cái sau đó thu hồi phù lục cẩn thận bên người rồi quay người mang theo trăm tên tộc nhân hóa thành trăm đạo độn quang bay nhanh về phía xa xa.

“Hy vọng còn kịp!”

Sau khi nhìn theo thân ảnh của đám người Thanh gia biến mất ở phía chân trời, Liễu Minh mới sờ sờ phần cằm rồi âm thầm suy nghĩ một câu. Tiếp đó, hắn liền tung người bay về phía ngược lại. Không bao lâu sau, họ Liễu đã tới được một ngọn núi tương đối vắng vẻ. Sớm đã quen với việc thiết lập động phủ tạm thời, hắn chỉ cần thúc giục kiếm chỉ một lúc đã có thể tạo nên một tòa động phủ tương đối đơn giản. Sau khi bố trí chung quanh một ít cấm chế, hắn liền tiến vào bên trong, bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa.

Trải qua một ngày một đêm, đợi khi khôi phục toàn bộ pháp lực cùng tinh thần, hắn mới rời khỏi động phủ rồi hóa thành một đạo độn quang bay nhanh về phía Bắc của đại lục theo chỉ dẫn của chìa khóa Ma Uyên.



Tại vùng đất Vũ Châu nằm ở phía Đông của đại lục Vạn Ma, diện tích nơi này tuy rằng không bằng mấy châu quận ở nơi biên thùy thế nhưng cũng là một trong ba mươi ba châu quận trù phú nhất đại lục hơn nữa còn là địa phương sở hữu lượng ma nguyên phân bố dày đặc bậc nhất. Nơi đây cũng chính là đại bản doanh của gia tộc Hoàng Phủ, thế lực đứng đầu trung ương Hoàng Triều thống nhất toàn bộ đại lục Vạn Ma.

Ở Vũ Châu, số lượng thành trì lớn nhỏ có thể nói là nhiều không đếm xuể. Trong đó to lớn, đồ sộ nhất tự nhiên chính là trung ương Hoàng Thành nằm ở khu vực Tây Bắc. Cả tòa thành này chiếm diện tích chừng mấy vạn dặm, dựa vào vách núi. Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy được một hình lục giác khổng lồ. Từ ngoài vào trong tổng cộng chia làm ba tầng. Tầng ngoài cùng được mở cho tất cả Ma Nhân bình thường, so ra không có gì khác biệt với những thành trì khác trên toàn đại lục. Tầng thứ hai thì chỉ có một vài tộc nhân Hoàng thất mới có thể tiến vào. Về phần khu vực hạch tâm, chính là cung điện dành cho Ma Hoàng, Hoàng Phủ Ung.

Giờ phút này, bên trong đại điện hoàng cung, một thanh âm nam tử phẫn nộ lại bất ngờ truyền ra. Diện tích đại điện tương đối rộng lớn, chừng mấy trăm trượng. Chung quanh dựng đầy những cột trụ chi chít Tử Văn. Tiến vào bên trong, có thể thấy được một chiếc ghế lớn được khắc bằng ngọc thạch tím biếc, đặt ở vị trí trung tâm.

Lúc này, ngồi trên mặt ghế là một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào Tử Văn. Nam tử này thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, tóc đen áo choàng, xương gò má cao ngất. Nơi mi tâm hiện lên một đạo phù văn màu đen. Nếu Liễu Minh có mặt ở đây lúc này chỉ sợ sẽ phải giật mình nhận ra, ấn ký của người đàn ông kia rất giống Chân Ma ấn ký mà Ma Thiên giao cho hắn. Người này sở hữu đôi mắt lưu chuyển ánh sáng tím biếc. Tận sâu bên trong ánh nhìn ấy ẩn chứa một cỗ uy nghiêm không cách nào nói rõ, hiển nhiên chỉ có thể đến từ một người nắm quyền trong tay.

Đứng cạnh y lúc này là bốn vị Ma Nhân. Bên trái là một lão già áo bào tím với khuôn mặt nho nhã cùng một gái che mặt sở hữu thân hình thon thả. Phía còn lại là một đại hán khôi ngô, tóc tai rối bời cùng một người đàn ông tóc bạc thoạt nhìn có chút dữ tợn. Bốn người này tuy rằng ngồi yên như thường nhưng trên thân đều tản ra một cỗ Chân Ma chi khí khiến cho kẻ khác cảm thấy sợ hãi, hiển nhiên tu vi của họ đều đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện