Hàn
châu nằm cạnh Tàng châu, có thể nói là một trong những châu quận lớn
nhất đại lục Vạn Ma. Diện tích của nó lớn hơn vùng đất lân cận ít nhất
ba lần. Chỉ là nơi đây quanh năm giá lạnh, mười ngày thì hết tám ngày
tuyết rơi trắng xóa cho nên số lượng Ma Nhân cư trú ở đây cũng là ít ỏi
nhất, còn không đến một nửa nhân khẩu của Tàng châu.
Phần lớn Ma Nhân đều tụ tập bên trong các thành trì lớn tại Hàn châu vì
vậy hiếm khi mới có thể nhìn thấy bóng người qua lại tại băng nguyên
rộng lớn trước mắt. Bất quá khu vực phủ đầy tuyết trắng này cũng không
phải hoàn toàn tiêu điều. Đây là nơi sinh sống của của vô số Ma thú
thuộc tính hàn. Hơn nữa sâu trong băng nguyên rộng lớn ít người lui tới
cùng một vài đỉnh núi cao quanh năm phủ tuyết, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện
một ít thiên tài địa bảo sớm đã tuyệt tích. Điều này đủ để hấp dẫn không ít Ma Nhân sở hữu thực lực mạnh mẽ kết bạn tới đây tầm bảo.
Đúng vào lúc này, một đạo độn quang màu đen từ đằng xa vô thanh vô thức
bay nhanh tới rồi ngừng lại bên trên một đỉnh núi tuyết có chút vắng vẻ. Hắc quang tản đi, lộ ra một nam tử áo bào xanh, chính là Liễu Minh. Chỉ là khuôn mặt hắn vào lúc này đang bị bịt kín bởi một tằng hắc khí nhàn
nhạt. Màn khí đen này còn giúp khí tức của hắn thu liễm đi nhiều. Trên
bờ vai họ Liễu Mai là một con bò cạp màu bạc lớn cỡ bàn tay, chính là
Hạt Nhi. Chỉ là thân thể của nó giờ phút này có chút thay đổi so với
trước. Bề mặt lớp giáp xác màu bạc đã xuất hiện thật nhiều đạo Linh văn
màu đen. Hơn nữa, khí tức mà đầu linh sủng này tản mát đã bất ngờ đạt
đến cảnh giới Thiên Tượng trung kỳ.
Hiện tại đã qua nhiều năm kể từ lúc đại chiến thành U Nhung nổ ra. Dựa
vào độn tốc của Liễu Minh, nhiều lắm chỉ cần một tháng đã có thể đến
được Hàn châu. Chẳng qua trên đường phi hành, Hạt Nhi lại tình cờ phát
hiện một khu khoáng mạch Ma Tủy. Loại đá này có tác dụng rất tốt với
việc tinh tiến tu vi của nàng. Xét thấy thời gian coi như đầy đủ, Liễu
Minh liền dừng chân tại phụ cận khoáng mạch một thời gian đồng thời mở
ra một động phủ tạm thời.
Dựa vào lực lượng Ma Tủy, Hạt Nhi rốt cuộc thành công đột phá cảnh giới
Thiên Tượng trung kỳ vào một tháng trước giúp cho thực lực bản thân tăng lên rất nhiều. Điều này khiến cho Liễu Minh không khỏi có chút mừng rỡ. Hắn lần này sắp tiến vào bí cảnh Ma Uyên, quả thật không có ai giúp đỡ. Thế nhưng một người dù sao cũng là thế đơn lực bạc. Thực lực của Hạt
Nhi vốn đã rất mạnh, hiện tại sau khi tiến giai Thiên Tượng trung kỳ có
thể nói không hề thua kém tu sĩ Thiên Tượng hậu kỳ bình thường, đủ để
trở thành một đại trợ lực cho hắn.
Liễu Minh đứng lặng trên đỉnh núi hồi lâu, ánh mắt thăm dò các nơi vài
lần rồi tập trung quan sát tại một ví trí. Lúc này, bên người của hắn
thình lình lóe hiện hắc khí, thân ảnh của Ma Thiên cũng liền theo đó
hiện ra. Ánh mắt đồng dạng nhìn đến vị trí mà họ Liễu đang quan sát một
cách chăm chú. Nơi hai người bọn họ đang đứng là một ngọn núi tuyết liên miên bất tận. Còn địa phương kia rõ ràng là một sơn mạch nằm sâu trong
hạp cốc bên cạnh sơn băng. Nơi đó chẳng biết tại sao lại tràn ngập mảng
lớn sương mù tối tăm mờ mịt, đặt tại thế giới phủ đầy tuyết trắng này
thoạt nhìn có chút chướng mắt.
“Đúng vậy, hẳn là chỗ này. Bây giờ cách thời điểm Ma Uyên mở ra chỉ hơn
một năm, khí tức đặc thù của nó đã bắt đầu khuếch tán ra ngoài.” Ma
Thiên lên tiếng.
Liễu Minh quan sát tro khí bao phủ hạp cốc ở phía xa xa, thần sắc hiện
lên một tia kinh ngạc. Tuy rằng nơi hắn đang đứng còn cách rất xa nhưng
vẫn có thể cảm ứng rõ ràng Ma khí dày đặc tản mát từ đám tro khí kia
cùng vài loại khí tức hỗn tạp khác.
“Chủ nhân…” Hạt Nhi đang nằm trên đầu vai Liễu Minh bỗng nhiên cạ cạ hai chiếc càng một phát, trong miệng phát ra âm thanh tỏ vẻ thích thú với
đám tro khí đằng xa.
Họ Liễu thấy vậy không khỏi nhướng mày. Tro khí xung quanh hạp cốc mơ hồ lộ ra một tia Chân Ma chi khí, khó trách có thể hấp dẫn sự chú ý của
Hạt Nhi.
“An tâm chờ một chút, chớ vội.” Liễu Minh vỗ nhẹ lên người Cốt Hạt trên vai hai cái, trong mắt lập lòe tử quang.
Phụ cận sơn cốc thoạt nhìn vô cùng tĩnh lặng thế nhưng cũng không phải
không có người ở. Trong phạm vi thần thức của hắn bao phủ, có thể cảm
ứng được vài luồng khí tức tiềm phục bên trong sơn phong, có điều những
kẻ này chỉ là vài gã Ma Nhân Chân Đan cảnh mà thôi.
“Nếu đã xác định được ví trí, tốt nhất chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này đi thôi. Nếu như bị kẻ khác theo dõi có thể sẽ không có lợi cho hành
động sắp tới.” Ma Thiên đưa mắt quan sát mọi nơi chung quanh rồi lên
tiếng đề nghị.
Liễu Minh nhẹ gật đầu sau đó khẽ phất một tay khiến cho thanh quang trên người lóe lên mang theo hắc khí nồng đậm, bao phủ cả người hắn rồi biến thành độn quang lao nhanh về phía xa xa.
Gần nửa ngày say, một tòa thành trì cực lớn đã xuất hiện trước mắt Liễu
Minh. Từ xa nhìn lại, tòa thành này chiếm diện tích chừng mấy ngàn dặm.
Tường thành bốn phía cao ngấy, kiến trúc trong thành được hợp bởi vô số
tòa nhà cao ngất nối tiếp nhau, thoạt nhìn phồn hoa dị thường. Chính
giữa thành trì còn có một tòa cự tháp cao tới ngàn trượng, được tạo nên
từ một loại băng tinh màu trắng. Có thể nhìn thấy một đạo bạch quang hơi mờ lan ra từ đỉnh tháp, giống như cái bát úp ngược bao phủ toàn bộ
thành trì vào trong. Giữa trời tuyết mênh mông cùng kình phong gào thét, tòa thành trước mắt giống như một con cự thú đang nằm an tĩnh trên mặt
đất, mặc cho gió rét như đao, lù lù bất động. Lúc này, Liễu Minh lấy ra
một khối ngọc giản sau đó sử dụng thần thức xem xét nội dung bên trong.
“Thành Quảng Hàn, không hổ là đại thành số một số hai Hàn châu, quả
nhiên vô cùng khí phái.” Vừa nhìn thành trì phía dưới, hắn vừa trầm trồ
nhận xét.
“Còn hơn một năm tới khi Ma Uyên mở ra, chúng ta tạm thời lưu lại nơi
này. Thứ nhất là thuận tiện, thứ hai chỗ này cũng không bị người khác
chú ý.” Giọng nói của Ma Thiên vang lên bên tai Liễu Minh.
Họ Liễu nhẹ gật đầu, trong miệng lẩm bẩm một hồi. Xương cốt trên người
lập tức phát ra từng tiếng lạch cạch. Thân thể cùng dung mạo của hắn
cũng theo đó chậm rãi phát sinh biến hóa. Trong nháy mắt, Liễu Minh đã
biến thành một người đàn ông trung niên với làn da ngăm đen. Đây là
thuật Di Cốt Hóa Hình mà hắn học được từ Minh Cốt Quyết. Cũng không phải là dùng lực biến ảo như bình thường mà là cải biết cốt cách thân thể từ đó thay đổi dung mạo bản thân. Với phương pháp này, dù là đại năng
Thông Huyền tối đa cũng chỉ có thể phát giác được họ Liễu đã biến ảo
dung mạo chứ không cách nào nhìn thấy tướng mạo sẵn có của hắn. Chưa
hết, Liễu Minh còn sử dụng đồ đằng Xa Hoạn để thu liễm phân nửa linh áp
của mình để giả làm một gã Ma Nhân Chân Đan hậu kỳ bình thường.
Sau khi làm xong mọi việc, họ Liễu liền khẽ động thân hình, tiến đến lối vào của thành trì. Nơi cửa thành thỉnh thoảng lại có Ma Nhân ra ra vào
vào, hai bên đại
môn là hai hàng binh sĩ Ma Nhân mặc áo giáp màu đen
tím. Liễu Minh thấy vậy không khỏi có chút kinh ngạc. Huy văn trên áo
giáp của đám binh sĩ này không ngờ giống y như đúc ký hiệu trên áo bào
của Hoàng Phủ Lưu Thủy, rõ ràng là kiểu dáng của trung ương Hoàng Triều.
“Điều này cũng không có gì kỳ quái. Châu quận thưa thớt người ở như Hàn
châu tự nhiên không gây được hứng thú cho tứ đại gia tộc quyền thế. Cho
nên thành trì ở đây đều do người của trung ương Hoàng Triều quản lý.” Ma Thiên giống như nhận ra sự kinh ngạc của Liễu Minh bèn trả lời một cách thản nhiên.
Liễu Minh tựa như hiểu ra, không nói gì thêm. Sau khi giao nộp một chút
thành phí, hắn liền tiến vào thành Quảng Hàn. Ngoài thành gió lạnh gào
thét, bông tuyết nhảy múa. Vừa tiến vào trong thành, gió tuyết bên ngoài trong chốc lát đã biến mất không chút tăm tích. Nhiệt độ cũng trở nên
vô cùng ôn hòa, cảnh quang sáng ngời giống như tiến vào một thế giới
khác. Sau một thoáng kinh ngạc, hắn lập tức khôi phục vẻ điềm nhiên như
không có việc gì, tiêu sái bước đi trên một con đường nào đó trong
thành.
Thành Quảng Hàn cơ bản giống với thành trì ở các nơi khác. Ha bên đường
phố là một ít cửa hàng buôn bán các loại tài liệu, đan dược cùng Ma khí. Liễu Minh thấy vậy liền ghé mắt nhìn qua. Bởi vì nguyên nhân địa lý,
tài liệu bày bán ở đây đều mang thuộc tính băng hàn. Có điều những thứ
tầm thường như vậy tự nhiên không thể lọt vào mắt xanh của hắn. Sau khi
dạo chơi một vòng, Liễu Minh mới chán nản tiến đến khu vực trung tâm của thành trí để tìm kiếm một chỗ đặt chân tạm thời.
“Vị tiền bối này, xin chờ một chút.”
Đúng vào lúc này, một nam tử thanh niên mặc áo bào ngắn màu nâu đi ra từ cửa tiệm gần đó, lên tiếng gọi theo Liễu Minh. Hắn quay đầu nhìn lại
thì thấy đối phương chỉ có tu vi Linh Đồ kỳ, có thể xem như là tầng lớp
thực lực kém nhất trên đại lục Vạn Ma. Bất quá ánh mắt của gã trai trẻ
này vô cùng linh động, thoạt nhìn có chút lanh lợi.
“Có chuyện gì?” Hắn nhướng mày hỏi.
“Tiền bối chớ trách. Thấy người vừa tiến vào thành, có phải là đang tìm
kiếm địa phương nào đó hoặc cần thực hiện việc gì? Tiểu nhân họ Lô, vô
cùng quen thuộc đối với thành Quảng Hàn, có thể dẫn đường cho người
trong thời gian này, chỉ cần khi mọi việc xong xuôi có thể nhận lấy một
chút là được.” Thanh niên áo nâu cười tươi trả lời.
“Thì ra là một gã phong tín tử. Vừa hay ta đang tìm kiếm một chỗ yên
tĩnh để ở, ngươi có biết nơi nào thích hợp không? Nếu có thể khiến ta
hài lòng, vật này chính là của ngươi.” Liễu Minh mỉm cười lật tay láy ra một thanh trường đao màu đen.
Đây là một thanh Ma khí cao giao, mức độ trân quý đối với một gã Ma Nhân Linh Đồ như thanh niên áo nâu không cần nói cũng có thể tưởng tượng.
Quả nhiên, họ Lô vừa nhìn thấy thanh đao trong tay Liễu Minh, thần sắc
lập tức lộ vẻ kích động. Gã hít sâu một hơi như để kiềm chế sự hưng phấn trong lòng rồi mới gật đầu liên tục:
“Tiền bối yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ khiến tiền bối thỏa mãn.”
Liễu Minh mỉm cười, vung tay ném trường đao trên tay cho thanh niên đối
diện. Thanh niên áo nâu đỡ lấy trường đao một cách luống cuống. Ánh mắt
của gã lộ ra một chút nghi hoặc nhưng rất nhanh liền khôi phục như
thường. Đối phương sở hữu tu vi mạnh mẽ hơn gã không biết bao nhiêu lần, tự nhiên không sợ sự tình lấy tiền nhưng không chịu làm việc. Sau khi
cất kỹ trường đao màu đen, thanh niên liền thi lễ thật sâu đối với Liễu
Minh.
“Tiền bối, xin mời đi theo ta. Nơi ở tốt của thành Quảng Hàn đều trung ở khu vực phía Đông. Chỉ là gần đây tu sĩ vãng lai bỗng dưng tìm đến
nhiều hơn, hơn nữa bọn họ đều lưu lại thời gian dài vì vậy nơi ở thanh
tĩnh hiện tại đã không còn nhiều lắm.” Thanh niên áo nâu vừa nói vừa cất bước đi về phía Đông.
Liễu Minh khẽ động thần sắc, phất tay đánh ra một đạo hắc khí quấn lấy
đối phương rồi bay thẳng đến thành Đông. Thanh niên áo nâu lập tức cả
kinh sau đó thở dài một hơi như đã hiểu ra tình huống. Phong cảnh chung
quanh nhanh chóng thay đổi. Sau vài nhịp thở, cả hai đã đến khu vực phía Đông của thành Quảng Hàn. Đường phố tuy rằng không đến mức huyên náo
nhưng số người đã nhiều hơn không ít so với lối vào ban nãy.
“Như thế nào? Ngươi vừa nói hiện tại trong thành đã xuất hiện không ít
ngoại nhân?” Liễu Minh nhìn quanh một vòng sau đó tùy ý hỏi một câu.
“Đúng vậy, bắt đầu từ hơn một năm trước, trong thành bỗng nhiên xuất
hiện không ít khuôn mặt xa lạ. Hơn nữa bọn họ còn sở hữu tu vi không
thấp. Không ít khách sạn cùng động phủ tạm thời trong thành đều được bọn họ bao trọn giống như chuẩn bị lưu lại nơi này trong thời gian dài.
Hiện tại, những khách điếm tốt nhất trong thành cũng đã đầy khách. Có
điều tiền bối cứ việc yên tâm, tiểu nhân biết một nơi còn có một ít chỗ ở trống, mà lại vô cùng yên tĩnh, hẳn sẽ phù hợp với yêu cầu của tiền
bối.” Thanh niên áo nâu nói qua rồi dẫn Liễu Minh đi theo một hướng.
Liễu Minh nghe vậy nhưng vẫn không tỏ ra biểu hiện gì khác thường, đi
theo sau lưng thanh niên áo bào nâu. Sau khi băng qua bảy tám chỗ rẽ
ngoặt quanh co, cả hai đã đến được một khu vực tương đối u tĩnh. Nơi này sở hữu rừng trúc xanh rì, bên trong còn có dòng suối thanh tịnh uốn
lượn. Tiếng động ồn ào của đường phố ở phía xa xa hầu như đã không còn
nghe thấy. Xuyên qua rừng trúc, một tòa đình viện đã xuất hiện trước mắt bọn họ. Phía trên có treo một tấm biển, đề ba chữ ‘Thủy Trúc cư' thật
lớn.