Ma Thiên Ký

Di Tích


trước sau

Nửa canh giờ sau.

Không trung trên đầm lầy chợt truyền tới một hồi âm thanh ầm ĩ hiiihi...i-it... Mấy trăm đầu chuồn chuồn dài hơn một xích, toàn thân ánh lên màu đỏ tím quái dị đang điên cuồng vây công một nam tử áo xanh.

Nam tử này chính là Liễu Minh.

Đây đã là đám độc trùng thứ ba công kích hắn kể từ khi bước vào đầm lầy này. Giờ phút này, toàn thân Liễu Minh đã bao phủ bởi hắc khí, nơi ngực hiện ra một đạo lôi ấn ngũ sắc lập lòe. Mỗi khi giơ tay nhấc chân, vô số khỏa lôi cầu lớn cỡ đầu người lại bắn ra bốn phía.

Những tiếng nổ liên tiếp vang lên!

Đám lôi cầu vàng này va phải bầy chuồn chuồn liền vỡ tung ra, hóa thành vô số kim xà cực nhỏ, nhấp nháy chuyển động liên tục. Những con chuồn chuồn này vừa va phải những tia điện màu bạc thì lập tức vang lên một tiếng đùng rồi hóa thành một đám huyết khí, biến thành hư ảo giữa không trung.

Thiên Lôi thuật có thể khắc chế hầu hết khí Âm Ma, khi đối phó với đám ma trùng cấp thấp càng tỏ ra hiệu quả, điều này làm cho Liễu Minh vô cùng mừng rỡ. Vậy nên chỉ chưa đầy một khắc sau, số lượng chuồn chuồn quanh đó đã mau chóng giảm xuống, trong nháy mắt đã không còn lại mấy con.

. . .

Gần nửa ngày sau.

Phía trước Liễu Minh không xa, một đầu thiềm thừ đỏ rực lớn như ngọn núi đột nhiên bay lên.

Ngay sau đó, từng trận thanh âm 'Phốc Phốc' vang lên, một đám khói độc tràn ra, quét về hướng Liễu Minh. Đồng thời cái miệng lớn của nó há to, một cái lưỡi đỏ tươi đầy gân xanh phun ra, tấn công Liễu Minh.

Lúc này, Liễu Minh vẫn bình tĩnh đứng đó, hai tay rủ xuống, giống như hoàn toàn không nhìn thấy công kích này vậy.

Thế nhưng, ngay khi chiếc lưỡi kia cách hắn chừng bảy tám trượng thì đột nhiên, trước mặt đầu thiềm thừ xuất hiện một viên châu ánh kim quang. Viên châu mau chóng biến thành một đạo kiếm quang dài vài thước, nhanh như thiểm điện xuyên qua mi tâm thiềm thừ, bắn ra khỏi đầu nó rồi lại biến mất.

Cái lưỡi dài do thiềm thừ phun ra chợt dừng lại khi cách Liễu Minh còn chưa đủ một trượng, mà đám khói độc gần lan tới cũng tiêu tán đi.

Ngay sau đó, đầu thiềm thừ liền ầm ầm ngã xuống, làm cho đám sương tím xung quanh cũng cuộn lên.

Nhưng đúng lúc này, theo một tiếng xé gió truyền tới, một đám phong nhận màu đen bay ra, nhằm hướng lưng Liễu Minh tập kích.

Liễu Minh cũng không thèm quay đầu lại, thân hình chỉ nhoáng một cái đã biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, một thanh âm ầm ầm vang lên!

Đám Phong Nhận màu đen liền rơi xuống bụi cỏ ngay chỗ Liễu Minh vừa đứng, làm cho bãi cỏ rộng chừng mười trượng trong phút chốc đã hóa thành vô số mảnh vụn. Giữa không trung, một đầu bọ ngựa lớn như tòa lầu, toàn thân phủ đầy ma văn màu đen thấy vậy, có chút mờ mịt nhìn về phía bốn phía.

Đột nhiên, nơi đỉnh đầu nó loé lên một tia sáng xanh, đồng thời thân hình Liễu Minh hiện ra. Chỉ thấy một tay hắn vỗ xuống, một ngọn núi màu vàng đất mang theo vô số hào quang màu vàng hiện ra, mang theo khí thế Thái Sơn áp đỉnh, đè xuống.

Dưới màn hào quang màu vàng, động tác của bọ ngựa khổng lồ liền chậm lại, nhưng nó vẫn cố gắng giơ một đôi chân trước lên bảo vệ đỉnh đầu.

Một tiếng 'Oanh' cực lớn vang lên!

Đôi chân trước của bọ ngựa căn bản không thể ngăn nổi thế công của ngọn núi khổng lồ, lập tức bị ép lún xuống đất. Sau một tiếng 'Răng rắc', nó đã thịt nát xương tan!

Thấy vậy, Liễu Minh khẽ vẫy tay, một đạo kim quang và một viên châu màu vàng đất liền bay về. Hắn thở ra một hơi, lồng ngực có chút phập phồng. Tuy rằng việc giải quyết hai đầu ma trùng cấp Chân Đan cũng không khó khăn gì, thế nhưng đám ma vật trong đầm lầy này dường như giết mãi không hết, hơn nữa lại hung hãn không sợ chết chút nào, hết con nọ tới con kia lao tới, làm cho hắn có chút bực mình.

Mới bước vào chưa được nửa ngày, hắn đã tàn sát ít nhất hai ba ngàn đầu ma vật rồi, tuy rằng tu vi của chúng mới ở cấp Chân Đan, thế nhưng cũng tiêu hao khá nhiều pháp lực của hắn.

Ngay khi hắn vừa lật tay lấy một viên đan dược khôi phục ăn vào, định bước về phía trước thì đột nhiên, dị biến phát sinh!

Đám sương mù màu tím xung quanh chợt cuộn lên, một mùi hương quỷ dị tràn ra.

Liễu Minh vừa ngửi thấy, lập tức tung hắc khí ra, bảo vệ toàn thân, ngăn cách khỏi cỗ mùi hương này. Hắn vừa làm xong thì màn sương tím chợt bốc lên cuồn cuộn, tiếp đó từ phía trước chợt hiện ra từng tia màu xám bay tới. Chỗ sương xám này mau chóng tràn ra, quấn lấy đám sương tím, trong nháy mắt đã vây chặt lại Liễu Minh.

Liễu Minh thấy vậy thì trong lòng rùng mình, hắn có thể cảm thấy ma khí trong không khí đã nồng đậm hơn không ít, hơn nữa trong đó không chỉ là ma khí mà dường như còn có một ít khí tức của hắn nữa. Hơn nữa đám sương xám này không chỉ ngăn cản tầm mắt hắn mà còn ảnh hưởng tới thần thức, làm cho hắn chỉ có thể cảm nhận được khoảng cách chưa tới trăm trượng.

Trong mắt Liễu Minh chợt hiện lên một tia kinh hãi, đồng thời tâm niệm vừa động, một màn hào quang màu bạc loé lên, một kiện giáp thịt màu bạc hiện ra, che phủ toàn thân hắn. Làm xong mọi chuyện, Liễu Minh mới truyền âm nói:

"Ma Thiên tiền bối, ngươi có biết đám sương mù màu xám này là gì không?"

Thế nhưng có thể do Ma Thiên vừa thi triển thuật bói toán nên không những không hiện hình mà còn không đáp lại chút nào. Kêu thêm mấy tiếng, đều không nhận được hồi âm, Liễu Minh đành bất đắc dĩ lắc đầu. Tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắn vẫn định đi tiếp vào màn sương xám tới cuối cùng. Dù sao thì bây giờ cũng không có đầu mối gì, thế nên hắn đành quyết định tạm thời tin tưởng vào kết quả xem bói của Ma Thiên. Hơn nữa, nghĩ lại thì dùng thực lực bây giờ của hắn, dù có gặp phải nguy hiểm gì thì việc tự bảo vệ mình cũng không phải là khó.

Nghĩ vậy, hắn liền vỗ vào hồ lô bên hông, hắc khí cuộn ra, hóa thành một cốt hạt màu bạc. Cốt hạt lập tức chui xuống đất, trong phút chốc đã không thấy bóng dáng.

Tiếp đó, hắn lại thúc giục độn quang, chậm rãi bay vào nơi sâu trong đám sương mù xám. Thế nhưng bay được một quãng thì hắn chợt phát hiện ra một điều. Đó là trong lộ trình, hắn không gặp bất kỳ công kích nào cả, hơn nữa thần thức cũng không cảm nhận được sự tồn tại của bất kỳ sinh vật nào hết. Dường như trong lúc nhất thời, các loại độc trùng ma vật đều biến mất vậy. Nghĩ tới đây, Liễu Minh vừa chậm rãi phi hành, trong mắt vừa hiện lên mấy tia sáng tím. Theo hắn, tình huống bây giờ cực kỳ bất thường, bởi đám ma
thú trong đầm lầy không thể vô duyên vô cớ biến mất được, mà chuyện này chắc chắn tám phần là có liên quan tới đám sương mù xám này.

Bay thêm một đoạn nữa thì chướng khí trong đầm lầy dần dần được thay thế bởi màn sương xám, làm cho không gian phía trước chỉ toàn một màu xám ảm đạm. Thế nên, Liễu Minh liền kích phát đồ đằng. Chỉ thấy nơi đầu vai hắn loé lên mấy tia sáng xanh rồi cả người hóa thành một đoàn ánh sáng, vô thanh vô tức phi độn về phía trước. Càng bay xa, màn sương xám càng đậm hơn.

Bây giờ trong thần thức hải của Liễu Minh đã ngưng tụ thành một hình thức ban đầu của Nguyên Thần, vậy nên thần thức đã cực kỳ linh mẫn, thế nên cho dù bị đám sương xám cản trở thì hắn vẫn cảm giác được trong màn sương hình như đang hiện ra một năng lượng quỷ dị, cố gắng thấm vào thân thể hắn. Cỗ năng lực này khá giống với huyễn lực của Hồn Thiên Bia, có thể làm cho con người ta mê muội. Thế nên Liễu Minh đương nhiên không để yên, tâm niệm vừa động, bên ngoài cơ thể hắn chợt hiện ra một màn hào quang màu xám trắng, lập tức ngăn cách cỗ năng lượng quỷ dị này ra ngoài cơ thể. Xong xuôi, hắn mới buông lỏng tâm thần, âm thầm tăng tốc, trong nháy mắt lại bay thêm mấy trăm trượng.

"Ồ!" Trong lúc phi độn, chợt sắc mặt hắn khẽ động, thân hình mau chóng dừng lại.

Chỉ thấy cách đó không xa, mặt đất đã không phải đầm lầy nữa mà là một nền đất màu đen khô ráo, giống như một hòn đảo xuất hiện giữa đại dương vậy. Thấy vậy, tử mang trong mắt Liễu Minh loé lên, trên mặt lộ ra nét ngưng trọng. Hắn dừng lại một lát trên không trung rồi lại bay tiếp với tốc độ chậm hơn lúc nãy rất nhiều.

Mặt đất màu đen này nhìn qua khá giống một bình nguyên, nền đất cũng bằng phẳng, bên trên không có bất kỳ sinh vật nào sinh trưởng, chỉ toàn là đất đen và một ít đá vụn mà thôi.

Hắn bay thêm chừng mười dặm về phía trước nữa thì chợt thân hình khựng lại. Chỉ thấy trên nền đất có một bãi đổ nát, dường như là di tích còn sót lại khi một cung điện đổ xuống. Đám đổ nát cũng ngập một màu xám đen, bên trên còn đầy dấu vết phong hóa, không biết đã ở đây bao nhiêu năm rồi. Ngoài ra, bên ngoài mấy đoạn tường nát còn có một ít vật khắc văn tự cổ xưa. Thấy vậy, hắn liền chậm rãi bay xuống, ánh mắt nhìn kỹ vào những văn tự cổ đại kia. Bây giờ hắn đã không còn là một tiểu tử ngu ngốc vừa tới đại lục Vạn Ma này nữa, mà đã hiểu rõ ít nhiều về nơi đây, thế nên vừa nhìn vào những văn tự này hắn đã cảm giác rằng đó chính là một loại ma văn cổ xưa nào đó. Đối với loại văn tự này, hắn cũng chẳng biết nhiều lắm, chỉ miễn cưỡng có thể đoán rằng chúng nói về mấy lời tế tự chúc phúc mà thôi, dường như trước khi nơi này sụp xuống thì đây là một tòa kiến trúc giống với Thần Điện.

Liễu Minh nhìn một hồi cũng không tìm thấy tin tức gì hữu dụng, thân hình lại khẽ động, bay lên không trung, tiếp tục bay về phía trước. Nhưng để cho hắn kinh ngạc chính là đi thêm một đoạn nữa, lại thấy một nơi có phế tích như vậy, gần như giống hệt với phế tích vừa rồi. Lúc này, Liễu Minh đang đứng trên một phế tích, ánh mắt dần sáng lên.

Trước khi tiến vào Ma Uyên, Ma Thiên đã từng nói với hắn, trong bí cảnh Ma Uyên có rất nhiều di tích thời Thượng Cổ, xem ra trước mắt hắn chính là một chỗ trong đó rồi.

Tiếc rằng lúc này Ma Thiên đang ngủ say, nếu không bằng kiến thức và lịch duyệt của y, nhất định có thể giải mã những văn tự này. Nghĩ tới đây, trong mắt hắn liền hiện ra nét vui mừng, kết quả bói toán của Ma Thiên là chỉ về đây, xem ra là nói về di tích thời Thượng Cổ này.

Đúng lúc này, trong màn sương xám chợt truyền tới một tiếng thét cực lớn như sơn hô hải khiếu, đồng thời mặt đất chợt chuyển động dữ dội, mặt ngoài phế tích mau chóng hiện ra vô số vết nứt.

Liễu Minh biến sắc, thân hình khẽ động bay lên giữa không trung, vừa đưa mắt nhìn xuống dưới, sắc mặt đã biến đổi. Chỉ thấy màn sương xám kia chợt cuộn trào lên, dường như bên trong đã xảy ra biến cố cực lớn.

Bên trong màn sương xám chợt hiện ra vô số gợn sóng, khuếch tán ra xung quanh, mang theo cỗ năng lượng quỷ dị mà khi nãy hắn vừa cảm thấy.

Thấy vậy, tử mang trong mắt Liễu Minh lại sáng lên. Bây giờ, thần chí của hắn đã bị hạn chế tới mức chỉ nhìn thấy chừng mười trượng mà thôi, còn chưa xa bằng Tử Văn Ma Đồng nữa. Xuyên qua đám sương mù này, hắn có thể thấy vô số điểm sáng màu lam, dường như nguồn gốc là tại cách đó không xa. Trầm ngâm một lát, hắn liền khẽ động, tiếp tục phi độn về nơi vừa tỏa ra tia sáng lam.

Lần này, hắn vận chuyền đồ đằng Xa Hoạn tới cực hạn, toàn thân không còn chút khí tức nào cả.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện