Ánh mắt Liễu Minh khẽ quét qua khối cốt bàn lớn chừng hai ba mươi trượng
phía trước, hắc khí quanh thân cuộn lên, đồng thời trong cơ thể vang ra
những tiếng răng rắc, cơ bắp tứ chi liền lớn hơn một vòng. Tiếp đó, hắn
quát khẽ một tiếng, tung ra một nắm đấm, trên không liền hóa thành vô số quyền ảnh như phô thiên cái địa đổ ập xuống cốt bàn.
Chỉ nghe không trung truyền ra một tiếng oanh minh cực lớn, làm cả đại điện đều rung chuyển, âm thanh vang vọng mãi một lúc lâu!
Quyền ảnh đập vào mặt ngoài cốt bàn, tạo thành một vầng sáng trắng, cả tòa cốt lao khổng lồ cũng rung lên dữ rội.
Trong lúc nhất thời, các tia sáng đen trắng xen vào nhau bắn ra bốn phía!
Mãi tới chừng gần một nén nhang sau, sau một tiếng đổ vỡ như băng thiên
liệt địa, chiếc cốt bàn nơi đỉnh đại điện rốt cuộc cũng vỡ, mảnh vụn bắn ra khắp nơi.
Ngay sau đó, lấy cốt bàn làm trung tâm, các bức tường xương xung quanh
cũng liên tiếp vang lên những tiếng rạn nứt, rồi ầm ầm vỡ tung ra, hóa
thành vô số mảnh vỡ màu trắng rơi xuống.
Thiếu nữ áo đen đứng bên dưới, mắt không chớp nhìn Liễu Minh tay không
tấc sắt, chỉ dựa vào sức lực bản thân đã có thể đánh tan một kiện Động
Thiên Pháp Bảo cực kỳ chắc chắn, trong mắt hiện vài tia hoảng sợ, rồi
ngay lập tức bị một tia dị sắc thay thế. Bởi nàng đã đích thân thử qua,
nên cũng biết lực phòng ngự của mấy bức tường xương này mạnh tới cỡ nào.
Nhưng đúng lúc này, thân hình Liễu Minh bỗng nhoáng lên rồi hóa thành
bốn đạo hư ảnh vô cùng sống động bay về bốn phía, dùng xu thế gió thổi
mây tan thu lại toàn bộ đám vụn xương vào.
Ngay sau đó, bốn ảo ảnh lại hợp làm một hiện ra thân ảnh Liễu Minh đứng
bên cạnh thiếu nữ áo đen, đồng thời ngay khi hắn vừa tiếp đất thì một
đạo ngân quang liền bay vào từ cửa đại điện. Ngân quang thu lại, lộ ra
thân ảnh một đầu cốt hạt lớn cỡ bàn tay, chỉ chớp mắt một cái đã xuất
hiện nơi đầu vai hắn.
"Ma sủng cấp Thiên Tượng?" Thiếu nữ áo đen thấy thế thì biến sắc.
Liễu Minh gật nhẹ đầu, không nói gì thêm mà thu Hạt nhi vào hồ lô rồi mới quay sang nói:
"Tốt rồi, việc hôm nay đã xong, ta và cô cáo biệt tại đây."
"Sao? Liễu đạo hữu đồng ý thả bổn cung đi ư?" Trong mắt thiếu nữ áo đen hiện ra một tia giảo hoạt, miệng cười khẽ nói.
"Không thả cho cô đi, không lẽ còn dẫn cô đi vào Nội uyên ư?" Liễu Minh nao nao nói.
"Đúng vậy, bổn cung quả thực có ý đó." Thiếu nữ áo đen cười dịu dàng nói một câu làm cho Liễu Minh lập tức im bặt.
"Tiên tử đã biết Nội uyên vô cùng nguy hiểm, cần gì phải lao vào chứ? Dù sao thì lấy thân phận của cô, ta nghĩ nếu chỉ vì một ít tài nguyên hay
bảo vật thì cũng đâu cần vào tận đây?" Lông mi Liễu Minh nhảy lên, miệng vẫn khuyên nhủ.
"Bổn cung có lý do nhất định phải đi, nhưng đó là gì thì không thể nói
cho ngươi được. Sở dĩ ta muốn đi cùng ngươi là vì trong tháp Ma Uyên có
một cấm chế mà cần chìa khóa Ma Uyên mới có thể mở được." Thiếu nữ áo
đen nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Liễu Minh nhíu chặt mày lại, sắc mặt trầm xuống.
Vốn dĩ hắn không định đáp ứng, dù sao thì đi cùng người khác cũng vô
cùng bất tiện, trong khi Nội uyên được gọi là đầm rồng hang hổ cũng
không quá mà đối phương chỉ là một Ma Nhân Thiên Tượng sơ kỳ mà thôi. Có điều khi nghe xong nửa câu sau của nàng thì hắn lại có chút do dự. Cô
gái này xem ra hiểu khá rõ về Nội uyên và tháp Ma Uyên. Hơn nữa nàng và
Ma Thiên còn có phần quen biết nhau, vậy nên nếu đi cùng cũng có thể làm cho Ma Thiên có phần cố kỵ, không dám dùng quỷ kế gì cả. Dù sao thì
hiện giờ hắn cũng không biết gì về Nội Uyên và tháp Ma Uyên cả.
Nghĩ tới đây, rốt cuộc Liễu Minh cũng khẽ gật đầu:
"Được rồi! Thế nhưng phải nói trước là tại hạ sẽ không có trách nhiệm
phải bảo vệ tiên tử, đương nhiên khi gặp một số chuyện nhỏ ta sẽ xử lý,
nhưng nếu gặp nguy hiểm thì đành phải dựa vào bản lĩnh riêng mình vậy."
"Đương nhiên là vậy. Đúng rồi, bổn cung tên là Triệu Thiên Dĩnh, nhưng
ta cũng chỉ biết ngươi họ Liễu mà thôi, vậy nên vẫn cần thỉnh giáo đại
danh các hạ." Thiếu nữ áo đen không chút phật lòng, chuyển hướng nói.
"Liễu Minh." Liễu Minh không cần nghĩ ngợi trả lời, có điều trong lòng
vẫn cảm thấy có chút kỳ quặc. Cô gái này là công chúa của Trung ương
Hoàng Triều, đương nhiên là đệ tử dòng chính của Hoàng Phủ thế gia, vậy
sao lại không phải họ Hoàng Phủ mà là họ Triệu? Nhưng việc này vốn chẳng có quan hệ gì với hắn thế nên hắn cũng chẳng hỏi nhiều làm gì.
"Liễu huynh, theo ta được biết, từ giờ tới lúc tháp Ma Uyên mở ra còn
khoảng nửa năm nữa. Vậy nên huynh có tính toán gì không?" Triệu Thiên
Dĩnh liếc Liễu Minh, đôi mắt đẹp chớp mấy cái rồi hỏi.
"Vậy thì vừa đi về hướng Trung ương Hoàng Triều vừa thăm dò các di tích bảo tàng đi." Liễu Minh trầm ngâm một lát mới nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy cũng không phản đối gì.
Thời gian tiếp theo, do Triệu Thiên Dĩnh bị thương nên hai người liền ở
lại đại điện trong tế đàn tĩnh dưỡng mấy ngày, chờ khi Triệu Thiên Dĩnh
hồi phục mới rời đi.
Liễu Minh cũng tranh thủ thời gian này lấy một số linh tài ra bồi dưỡng cho Hư Không Kiếm Hoàn bị hao tổn khi trước.
. . .
Nửa tháng sau.
Tại một dãy núi đen hoang vu trùng trùng điệp điệp trong bí cảnh Ma Uyên.
Ma khí nơi dãy núi này vô cùng nồng đậm, lại thỉnh thoảng có những sợi
Chân Ma Chi Khí chậm rãi bay lên, ở giữa không trung ngưng tụ thành vô
số đám mây đen. Nhìn từ đằng xa, chỉ thấy phía trên dãy núi mây đen bao
phủ, giống như một vùng đất quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Đột nhiên, một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên!
Tại một khe núi sâu trong dãy núi, mặt đất chợt nổ tung, sau khi cát bụi tản đi thì thấy nơi đó đã xuất hiện một cái động lớn.
Một lát sau, ba đạo độn quang đồng thời từ đó bay ra, rơi xuống trong
một sơn cốc gần đó. Hào quang thu lại, lộ ra thân ảnh ba người, chính là Liễu Minh, Triệu Thiên Dĩnh và Hạt nhi. Từ đầu tới chân bọn họ đều dính không ít tro bụi, nhưng trên mặt thì
lại không giấu nổi nét mừng rỡ.
Lúc này, Liễu Minh chợt lật tay, lấy ra một khối tinh thạch màu đen lớn
cỡ nắm tay. Khối tinh thạch này sáng long lanh, nhưng lại không phát ra
tia hào quang nào. Thế nhưng khi nhìn kỹ một lúc, nó lại cho người ta
cảm giác muốn hút lấy hồn phách của họ.
"Thật không ngờ trong bí cảnh này lại có một mạch khoáng đá Ma Tủy, còn
tìm được không ít Ma Tủy Toản cực phẩm, thật sự là thu hoạch không nhỏ
đâu." Liễu Minh mừng rỡ nói.
Ma Tủy Toản là một loại khoáng thạch tuyệt tích đã lâu tại đại lục Vạn
Ma, chính là tài liệu luyện khí mà Ma Nhân tha thiết mơ ước, trong đó ẩn chứa ma khí cực kỳ tinh thuần, có thể luyện chế ra ma bảo cực phẩm đánh đâu thắng đó.
"Điều này đều dựa vào đầu ma sủng này của đạo hữu, nếu nàng không cảm
giác được mạch khoáng Ma Tủy dưới lòng đất thi chúng ta đã bỏ lỡ rồi."
Trên mặt Triệu Thiên Dĩnh cũng hiện lên một nét hưng phấn đỏ ửng, tay
vuốt ve mái tóc tím, miệng nói.
Hạt nhi nghe vậy, liếc Triệu Thiên Dĩnh một cái, miệng khẽ hừ một tiếng.
"Đúng vậy, lần này may mắn mà có Hạt nhi. Vật này có lẽ cũng có tác dụng lớn với việc tu luyện của ngươi, ngươi hãy cầm lấy đi." Liễu Minh nói
rồi đưa khỏa Ma Tủy Toản trong tay cho Hạt nhi.
"Đa tạ chủ nhân." Hạt nhi nhận lấy, khuôn mặt vui vẻ.
Sau đó, thân hình nàng liền khẽ động rồi hóa thành một đạo hắc quang,
bay vào hồ lô Hóa Âm bên hông Liễu Minh, chuẩn bị tu luyện.
"Đầu ma sủng này của Liễu đạo hữu có vẻ không thích ta lắm." Đôi mắt dễ thương của Triệu Thiên Dĩnh loé lên nói.
"Gần đây Hạt nhi có phần cảnh giác với người ngoài, Triệu tiên tử chớ trách." Liễu Minh nở nụ cười nói.
Quang mang trong mắt Triệu Thiên Dĩnh lưu chuyển một lát rồi nở một nụ cười tự nhiên, dường như không thèm để ý.
"Chúng ta tiếp tục đi thôi." Liễu Minh liếc nhìn nàng, đề nghị.
Qua quãng thời gian ở chung này, hắn cũng phát hiện vị công chúa Triệu
Thiên Dĩnh này tuy rằng được sinh ra tại Hoàng Phủ thế gia có địa vị cao nhất đại lục Vạn Ma nhưng lại không có tính bạo ngược kiêu căng của một số đệ tử thế gia mà bản tính lại khá thuần lương. Tính cách này lại đai lục Vạn Ma cũng có thể nói là khó có được. Mà ngoài việc không thích đề cập tới chuyện của gia tộc thì nàng này cũng có phần hay nói, có thể do sống trong Hoàng thành nhiều năm, nên khá hiếu kỳ với thế giới bên
ngoài.
Hai người đi cùng một thời gian, quan hệ cũng hòa hợp hơn mấy phần.
Triệu Thiên Dĩnh nghe đề nghị của Liễu Minh xong thì gật nhẹ đầu, há
miệng đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này, chợt hai người đều biến
sắc, cùng quay đầu nhìn về một hướng.
"Có người tới! Hình như là đuổi giết!" Liễu Minh có chút kinh ngạc nhìn
Triệu Thiên Dĩnh, một tay vung lên, trên người chợt hiện ra một luồng
sáng xanh, mau chóng ngưng tụ thành một ảo ảnh Thanh Ngưu cực lớn, bao
phủ toàn thân hắn và Triệu Thiên Dĩnh.
Ánh mắt Triệu Thiên Dĩnh loé lên, im lặng trong hào quang của ảo ảnh Thanh Ngưu, không có động tác gì.
Một khắc sau, thanh quang chỉ nhoáng lên một cái đã biến mất trong hư
không, thân ảnh của Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh cũng biến mất theo.
Hai người vừa ẩn nấp xong thì nơi chân trời chợt hiện ra hai điểm độn
quang, một đỏ một đen, một trước một sau phi độn tới. Tốc độ độn quang
của hai đạo độn quang đều cực nhanh, chỉ mấy hơi thở sau đã bay tới gần
hai người Liễu Minh, hai người họ liền cảm thấy hai cỗ linh áp cường đại tỏa ra. Một số ma vật cấp thấp trong sơn cốc dường như đã sớm cảm giác
được nguy hiểm, mau chóng rút về sào huyệt bản thân, co người run lẩy
bẩy.
Trong sơn cốc, ánh mắt Liễu Minh loé lên, hai cỗ linh áp này cực kỳ
cường đại, tuy rằng hắn đã thu liễm thần thức nhưng cũng có thể cảm giác được hai người là tồn tại cấp Thông Huyền.
Đúng lúc này, sau một tiếng xé gió, đạo độn quang đen bay đằng sau liền
mau chóng đuổi theo đạo độn quang màu đỏ đằng trước. Chỉ thấy hắc quang
lóe lên, một chiếc xiên đen bay ra, hóa thành vô số xiên ảnh, mang theo
tiếng xé gió chói tai, như phô thiên cái địa ập xuống đạo độn quang màu
đỏ.
Thấy vậy, bóng người màu đỏ không thể không ngừng lại, vô số vòng hào
quang màu đỏ liền khuếch tán ra, trong đó còn có thể thấy một cây cờ màu đỏ cực lớn.
Hàng loạt xiên ảnh va phải cây cờ, phát ra vô số tiếng nổ mạnh, đồng
thời từng tia sáng hai màu đen đỏ bẳn ra! Đầy trời xiên ảnh mau chóng bị cây cờ đánh tan quá nửa, nhưng thừa lúc đạo độn quang màu đỏ này trì
hoãn một lát, bóng người đen phía xa liền tăng tốc, mau chóng vượt qua
bóng đỏ, chặn lại phía trước.
Chỉ thấy độn quang tản đi, lộ ra một nam tử phong nhã mặc trường bào đen, dung mạo có phần anh tuấn.