Cao Hách Yểm thả thần thức thăm dò vào trong túi. Một lát sau, nơi tay y
chợt loé lên một quầng sáng mờ rồi xuất hiện một phiến đá tam giác màu
xám lớn cỡ bàn tay.
"Yểm tôn, đây là. . ." Lão giả áo đen đứng một bên nhìn thấy phiến đá thì trong mắt chợt hiện nét nghi hoặc, mở miệng hỏi.
"Đây là một miếng ngọc giản cực kỳ trân quý, là vật mà các tu sĩ cổ dùng để bảo tồn, thời gian có dài tới đâu chúng cũng sẽ vĩnh viễn không bị
tổn hại, chỉ có thể mở ra bằng thủ đoạn đặc thù mà thôi." Trong mắt Cao
Hách Yểm hiệm ra nét vui mừng, thuận miệng nói với lão giả áo đen.
Tiếp đó y nói lẩm bẩm mấy tiếng, tay bắn ra mấy đạo pháp quyết, mấy tia
sáng đen loé ra rồi chui vào trong phiến đá xám. Phiến đá liền tản mát
ra hào quang màu trắng sữa chói mắt, mặt ngoài ẩn hiện vô số phù văn màu xám. Nhưng những phù văn này chỉ loé lên một cái rồi lại biến mất, đồng thời phiến đá màu xám cũng vang lên những tiếng "Rặc rặc" đã biến thành bột phấn, lộ ra một khối ngọc giản màu trắng bên trong.
Mấy người trong gia tộc Cao Hách thấy vậy thì kêu lên mấy tiếng thán
phục. Dưới sơn cốc, trong mắt Liễu Minh cũng hiện ra nét tán thưởng.
Tiếp đó, Cao Hách Yểm nắm chặt ngọc giản trong tay, thả thần thức vào
bên trong. Một lát sau, y nhẹ gật đầu nói: "Không sai, bên trong ngọc
giản chính là vị trí mộ của Thiên Khốc Ma Quân năm xưa."
Y vừa nói xong, đám người lão giả áo đen liền lộ ra nét kích động, chỉ
có thần sắc Cao Hách Yểm là bình tĩnh, gương mặt còn hiện vẻ trầm tư.
"Yểm tôn, nếu đã có bản đồ, vậy chúng ta hãy vào xem một chút đi." Lão
giả áo đen có chút kích động nói, những người khác cũng nhao nhao lên
tiếng phụ họa.
"Chuyện cũng không đơn giản như thế. Trước kia uy danh của Thiên Khốc Ma Quân vô cùng hiển hách, vậy nên mộ của y chắc chắn không thể không có
bẫy rập. Xem trên ngọc giản này thì ngôi mộ này chứa đầy cơ quan trùng
điệp. Nếu chỉ có năm người chúng ta thì quá nguy hiểm." Cao Hách Yểm lắc đầu nói.
"Vậy ý của Yểm tôn đại nhân là tìm người đi cùng?" Đôi mắt lão giả áo đen chợt loé sáng, mở miệng hỏi.
"Không sai." Cao Hách Yểm nhẹ gật đầu.
"Nhưng nếu như vậy không lẽ chúng ta phải chia số tài vật kiếm được
trong đó cho người khác nữa ư? Hay ý của Yểm tôn là sau đó. . ." Chân
mày lão giả áo đen cau lại, thế nhưng một lát sau lại thấp giọng nói.
"Ta không định làm vậy. Đây là mộ của Thiên Khốc Ma Quân, chỉ cần chia
ra một ít là được. Hơn nữa mật thám của chúng ta an bài tại Trung ương
Hoàng triều và Liễu gia vừa truyền tới một tin tức vô cùng quan trọng,
nói bọn họ đang đi về hướng Nội uyên. . ." Cao Hách Yểm nói đến đây, bờ
môi khẽ nhúc nhích, sử dụng bí thuật truyền âm.
Một lát sau, sắc mặt đám người lão giả áo đen đều biến đổi.
"Không nghĩ lại có việc như vậy. Yểm tôn đại nhân phải chăng là định. . ." Lão giả áo đen nói.
"Đúng vậy, lần này gia tộc Cao Hách chúng ta chỉ có năm người đi vào bí
cảnh Ma Uyên, nếu so với thế lực của Trung ương Hoàng triều và Liễu gia
thì có phần đơn mỏng. Thế nhưng cơ hội như vậy, gia tộc Cao Hách chúng
ta không thể bỏ qua, thế nên ta cần liên hệ với các thế lực khác, để
cùng đi vào Nội uyên." Cao Hách Yểm kiên định nói.
Những người khác nghe vậy thì chỉ đưa mắt nhìn nhau, không phản đối gì.
"Vậy Yểm tôn đại nhân muốn tìm thế gia nào hỗ trợ?" Lão giả áo đen hỏi.
"Nếu muốn đối nghịch với đám người Trung ương Hoàng triều và Liễu gia
thì phải tìm một gia tộc cũng có thực lực cường hãn một chút." Cao Hách
Yểm mỉm cười, đảo tay lấy ra một khối trận bàn sáu cạnh.
Theo từng trận chú ngữ vang lên, một pháp trận từ từ hiện ra từ trong
trận bàn bay ra, dường như là một trận pháp đưa tin. Cao Hách Yểm phất
tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, biến thành mấy đạo phù văn, sát nhập vào trong trận. Chỉ thấy hào quang sáng lên, mấy phù văn này liền biến mất.
Thời gian tiếp theo, đám người gia tộc Cao Hách liền bay xuống một ngọn núi gần đó, cách hai người Liễu Minh càng lúc càng gần.
Thấy vậy, trong lòng Liễu Minh chợt rùng mình, vội vã lẩm bẩm mấy tiếng, thi triển đồ đằng xa hoạn tới mức cực hạn.
Hắn liếc mắt nhìn Triệu Thiên Dĩnh, đều thấy trong mắt đối phương có nét lo lắng.
Không ngờ chuyện tháp Ma Uyên và Nội uyên lại lưu truyền ra mau như vậy. Hiện giờ tất cả các thế gia đã bắt đầu đi về hướng Nội uyên. Vậy xem
ra, hành trình vào Nội uyên của họ dường như còn khó khăn hơn dự liệu
nhiều.
Thời gian trôi qua từng chút một, mấy người gia tộc Cao Hách vẫn chờ
đợi. Hai người Liễu Minh cũng không dám động đậy chút nào, cũng may mà
hiện giờ pháp lực của Liễu Minh đã khá thâm hậu, vậy nên việc thi triển
Xa hoạn lâu một chút cũng không sao cả.
Mãi tới quá nửa ngày sau, một đám mây xanh chợt xuất hiện nơi chân trời, bay cực nhanh về hướng sơn cốc này.
Thấy vậy, Cao Hách Yểm liền vô cùng vui vẻ, đưa bốn người khác tới đón.
Đám mây tản đi, lộ ra một nhóm năm người khác.
Ánh mắt Liễu Minh loé lên, hắn có chút ấn tượng với mấy người này. Khi
vào bí cảnh, hắn đã từng nghe nói tới đoàn người do Hàn Nha lão giả, một Ma Nhân cấp Thông Huyền lĩnh đội này.
"Cao Hách đạo hữu, nhìn ngươi giờ phút này mặt mày hồng hào chắc là thu
hoạch không nhỏ đâu. Không biết ngươi mời lão phu tới đây là có chuyện
gì?" Đôi mắt Hàn Nha lão giả ẩn hiện vài tia sáng xanh, nhìn về phía Cao Hách Yểm, khẽ cười một tiếng nói.
Nhìn vậy, xem gia hai người cũng có quen biết từ trước.
"Thu hoạch thì không có bao nhiêu. Nhưng trước mắt có một cơ hội lớn. Ta mới lấy được một tấm bản đồ bảo tàng, không biết Hàn Nha đạo hữu có
hứng thú cùng đi vào không?" Cao Hách Yểm cười nói.
"Bảo tàng? Lời của Cao Hách đạo hữu là thật ư?" Hàn Nha lão giả nghe vậy thì trong mắt liền hiện ra nét tham lam.
Trong bí cảnh Ma Uyên này tuy rằng có nhiều bảo vật, thế nhưng bảo tàng
cũng khá ít. Mà mỗi bảo tàng lại chứa cơ duyên vô cùng lớn.
"Đây là đương nhiên, ta sao có thể lừa Hàn Nha đạo hữu được. Bản đồ ở
đây, ta cũng mới lấy được thôi, vẫn còn nóng đấy." Cao Hách Yểm cười một tiếng, tiện tay lấy khối ngọc giản màu xám đưa cho Hàn Nha lão giả.
Hàn Nha lão giả khẽ giật mình, có chút kinh ngạc liếc Cao Hách Yểm, đồng thời đưa thần thức vào trong thăm dò.
"Thiên Khốc Ma Quân! Người này ta đã nghe
nói qua. Y là một đại năng
Thông Huyền từ thời Vương triều Sóc Phong. Không ngờ y lại chết ở trong
bí cảnh Ma Uyên này, còn có mộ nữa, đây chính là bảo tàng thực sự." Hàn
Nha lão giả vô cùng vui mừng nói.
"Ha ha, vậy không biết Hàn Nha đạo hữu có hứng thú cùng đi với ta chăng?" Cao Hách Yểm cười nhạt một tiếng nói.
"Nếu như thật sự có bảo tàng, lão phu đương nhiên đồng ý đi. Thế nhưng
sao hôm nay Cao Hách đạo hữu lại hào phóng tới mức đồng ý chia một chén
canh cho lão phu vậy. Tuy rằng trước nay ta và ngươi cũng có chút giao
tình, nhưng lần này chắc đạo hữu phải có ý gì chứ? Người sáng mắt trước
mặt không nói tiếng lóng, kính xin đạo hữu nói thẳng." Hàn Nha lão giả
trả ngọc giản lại cho Cao Hách Yểm, trả lời.
"Hàn Nha đạo hữu sảng khoái như vậy thì ta cũng không giấu làm gì nữa.
Ta quả thật có việc nhờ ngươi, nhưng chuyện này với ngươi cũng là một cơ duyên cực lớn. . ." Cao Hách Yểm nói đến đây, thanh âm trầm xuống, bắt
đầu truyền âm.
"Trong Nội uyên lại có. . . Tốt, thật sự là không tưởng nổi!" Bích quang trong mắt Hàn Nha lão giả sáng lên, miệng thì thào tự nói.
"Việc này nếu không phải ta nhận được tin tức thì cũng không cách nào
tin nổi. Xem ra bí cảnh Ma Uyên này còn thâm ảo hơn chúng ta tưởng rất
nhiều." Cao Hách Yểm ý vị thâm trường nói.
"Trong Nội uyên tuy rằng có cơ duyên cực lớn, nhưng nguy hiểm cũng không ít. . ." Hàn Nha lão giả có chút do dự.
"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chúng ta tiến về bí cảnh
Ma Uyên này đã là chuyện phú quý hiểm trung cầu rồi. Hơn nữa, cơ duyên
lớn tới vậy thì sao có thể bỏ qua. Tu vi tới cảnh giới như ta và ngươi
nếu muốn đi thêm một bước thì khổ tu không có tác dụng, chỉ dựa vào cơ
duyên mà thôi. Hơn nữa nếu dựa vào năng lực tự vệ thì Hàn Nha đạo hữu
còn ở trên ta mới phải." Cao Hách Yểm từ từ nói.
Hàn Nha lão giả trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nói: "Được rồi, Cao Hách đạo hữu nói cũng đúng, phú quý hiểm trung cầu."
"Vậy thì tốt quá! Hai tộc chúng ta hợp tác thì cơ hội sẽ lớn hơn nhiều.
Thế nhưng trước hết chúng ta hãy đi lấy bảo vật trong mộ Thiên Khốc Ma
Quân đã. Dựa vào tin tức của thám tử thì chuyện trong Nội uyên còn mấy
tháng nữa mới mở." Cao Hách Yểm vui vẻ nói.
Hàn Nha lão giả đương nhiên không phản đối. Hai người trao đổi thêm một
lát, tới khi thương lượng xong thì không ở lại nữa. Dưới sự hướng dẫn
của Cao Hách Yểm, hai đội ngũ liền hóa thành mười đạo độn quang, theo
một tiếng xé gió liền phi độn ra xa.
Mãi tới khi bóng đám người này khuất nơi chân trời, trong sơn cốc chợt
hiện ra một luồng sáng xanh, hiện ra thân ảnh Liễu Minh và Triệu Thiên
Dĩnh.
"Thiên Khốc Ma Quân? Cô đã từng nghe nói về người này chưa?" Liễu Minh
nhìn theo hướng đám người Cao Hách Yểm, hỏi Triệu Thiên Dĩnh.
"Ta cũng không nghe nói qua. Nhưng theo lời bọn họ thì chắc là một Ma Nhân cấp Thông Huyền nổi tiếng." Triệu Thiên Dĩnh lắc đầu.
"Không sai, Thiên Khốc Ma Quân là một đại năng Thông Huyền của vương
triều Sóc Phong, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, cũng được coi là cường giả số
một số hai tại đại lục Vạn Ma. Thế nhưng sau đó người này bỗng nhiên mất tích, hóa ra là chết ở trong bí cảnh Ma Uyên này." Giọng nói của Ma
Thiên vang lên trong lòng Liễu Minh.
Nghe vậy, lông mày Liễu Minh nhíu lại nhưng cũng không nói tiếp.
"Nếu đã có bảo tàng, vậy hay là chúng ta hãy đi theo sau xem một chút
đi. Dù sao thì hiện giờ thời gian còn nhiều." Không chờ Liễu Minh mở
miệng, Triệu Thiên Dĩnh đã hào hứng nói.
"Việc này có chút không ổn, đối phương có hai đại năng Thông Huyền, tám
người còn lại đều là cường giả Thiên Tượng, chúng ta chỉ có hai người,
thực lực kém quá xa. Hơn nữa đối phương lại là gia tộc Cao Hách thiên về truy tung. Lần trước bọn họ không phát hiện chúng ta là do may mắn mà
thôi, bây giờ lại đi theo dõi thì quả là nguy hiểm." Liễu Minh nghe vậy
nhướng mày, từ tốn nói.
"Sao thực lực của ngươi cao cường mà lá gan lại nhỏ như vậy, thật là
không thú vị." Triệu Thiên Dĩnh trợn mắt nhìn Liễu Minh, có chút hờn dỗi nói.
Nghe vậy, trong lòng Liễu Minh chỉ cười khổ một tiếng. Tên bạn đồng hành tạm thời này tuy rằng chỉ có tu vi Thiên Tượng sơ kỳ nhưng lại tinh
thông các loại bí thuật, đặc biệt là thần thông Đế Thính cực kỳ huyền
diệu, đã giúp hắn không ít trên đường đi. Có điều cô gái này lại có phần lỗ mãng, lại ít khi nghe lời khuyên của người khác.
"Hiếm lắm mới thấy bảo tàng, không tới xem thì phí quá. Yên tâm, việc
theo dõi hãy để ta, cam đoan sẽ không bị Cao Hách gia phát hiện." Triệu
Thiên Dĩnh nhếch miệng, rung đùi đắc ý nói.
Vừa mới nói xong, nàng cũng không chờ Liễu Minh đồng ý mà đảo tay lấy ra một viên châu sáng lóng lánh, mặt ngoài khắc mấy vòng phù văn rõ rệt.