Tại một đỉnh núi nằm trên dải sơn mạch hình vòng cung bên ngoài Nội
uyên, Liễu Tung Dương và lão giả không lông mày Khổng Tường Tư của gia
tộc Khổng Tường đang đứng sóng vai, ánh mắt nhìn về một nơi đang bốc lên mảng sương mù màu đen nồng đậm. Sau lưng hai người còn có bảy Ma Nhân
cấp Thiên Tượng đang đứng, nhìn trang phục thì thấy có bốn người thuộc
Liễu gia, ba người còn lại là người gia tộc Khổng Tường. Mà sau lưng họ
lại có bốn thân ảnh áo bào xám toàn thân bao phủ bởi hào quang xám, nhìn không rõ mặt. Bốn người này đứng im không nhúc nhích, giống như bốn cỗ
khôi lỗi, toàn thân tản ra Thi khí nhàn nhạt.
Một lúc lâu sau,
Khổng Tường Tư đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn bốn người kia một cái.
Từ sau khi Liễu Tung Dương đề nghị hợp tác thì người của gia tộc Khổng
Tường và Liễu gia vẫn đi chung với nhau. Nhưng mấy ngày trước, đột nhiên phía Liễu gia xuất hiện thêm bốn người áo bào xám này nữa. Mặc dù Liễu
Tung Dương đã giải thích họ là người mà Liễu gia sắp đặt vào trong các
gia tộc khác để đi vào Ma Uyên, nhưng Khổng Tường Tư lại có cảm giác bốn người này cũng không phải là những Ma Nhân bình thường.
"Sao vậy? Tư trưởng lão thấy hứng thú với bốn vị đạo hữu kia ư?" Đôi mắt Liễu Tung Dương loé lên, lạnh nhạt hỏi.
"Ha ha, lão phu chỉ thấy bốn vị đạo hữu này cả ngày chẳng nói lời nào nên
có chút tò mò thôi." Khổng Tường Tư mặt không đổi sắc, cười khẽ vài
tiếng nói.
"Tư trưởng lão đang suy nghĩ gì Liễu mỗ cũng hiểu. Có
điều xin Tư trưởng lão cứ yên tâm, mấy vị đạo hữu này là người Liễu mỗ
mời tới để đối phó với Trung ương Hoàng Triều. Hai tộc chúng ta đã liên
thủ thì tại hạ chắc chắn sẽ không tự phá hủy hiệp ước này, nên Tư Trưởng lão cũng không cần phải đề phòng như vậy." Liễu Tung Dương khẽ thở dài
nói.
Khổng Tường Tư nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, không nói gì nữa.
"Thời gian tháp Ma Uyên mở chắc chỉ còn chưa tới một tháng, chúng ta đừng đợi ở đây nữa, hãy tìm một nơi an toàn, chuẩn bị kỹ lưỡng đã." Thấy thái độ Khổng Tường Tư như vậy, Liễu Tung Dương đành phải chuyển chủ đề.
Khổng Tường Tư nhẹ gật đầu. Một lát sau, một nhóm chừng hơn mười người liền bay về một hướng ngược lại với Nội uyên.
Sau khi bọn họ đi một lúc lâu, tại một khu rừng rậm cách đó vài dặm, hư
không chợt chấn động rồi chậm rãi tách ra, lộ ra một bóng người màu
vàng, chính là thân ảnh Âu Dương Minh.
"Hô, không nghĩ tới lại
gặp phải đám người gia tộc Khổng Tường ở đây, cũng may mà có Ngũ Yên
Chướng của Thanh Linh tiền bối ban cho để ẩn nấp. . ." Âu Dương Minh thì thào nói.
Lúc này, nhìn quần áo y có phần lộn xộn, đôi chỗ còn
vương vết máu, xem ra một đường đi tới Nội uyên này đã gặp không ít nguy hiểm. Thế nhưng ánh mắt y vẫn không có chút sợ hãi nào cả. Y nhìn về
hướng Nội uyên, trong mắt hiện lên nét kích động.
Chỉ cần có thể lấy được Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, y liền có thể khu trừ Ma Niệm trong cơ thể!
Không bị Ma Niệm chi phối, y sẽ trở về đại lục Trung Thiên, tìm Sa Sở Nhi!
Âu Dương Minh vừa nghĩ tới đây, tay đã đưa vào trong ngực, lấy ra một khối thủy tinh màu trắng, bên trong là hình ảnh một thiếu nữ, chính là Sa Sở Nhi. Đây là mảnh thủy tinh mà Liễu Minh dùng thuật Thủy Kính phong ấn
hình ảnh Sa Sở Nhi vào trong. Âu Dương Minh nhìn gương mặt gần như giống hệt với người vợ quá cố, trong mắt hiện ra một tia yêu thương, thế
nhưng y mau chóng lắc đầu, khôi phục tỉnh táo, cẩn thận cất khối thủy
tinh đi. Tiếp đó, y quan sát xung quanh một lát, miệng nói lẩm bẩm, trên người liền hiện ra một màn sương mù mỏng manh, cuốn lấy toàn thân y,
bay nhanh về một hướng khác. Màn sương ngũ sắc này không biết là do bảo
vật nào biến thành, khi phi hành cũng không tản ra chút khí tức nào cả.
"Đúng rồi, tên Ma Nhân đứng cùng với đám người gia tộc Khổng Tường hình như
họ Liễu, chẳng lẽ lại có quan hệ với Liễu đạo hữu. . ." Trong màn sương
năm màu truyền ra mấy câu nói, nhưng một khắc sau đã biến mất cùng với
đám mây vào trong hư không, không để lại chút dấu vết nào cả.
. . .
Mấy ngày sau, cuối cùng gia tộc Cao Hách và Hàn Nha lão giả cũng đi tới rìa ngoài Nội uyên. Giờ phút này, nhìn bọn họ có chút uể oải, dường như vừa trải qua một cuộc đại chiến, còn chưa hồi phục kịp vậy.
"Càng
tới gần Nội uyên thì Ma vật quả nhiên càng lợi hại, không nghĩ tới chúng ta lại gặp phải một đám Triết Độc Hạt trong thuyền thuyết." Sắc mặt Hàn Nha lão giả có phần tái nhợt, sợ hãi quay đầu nhìn về phía sau, thì
thào nói.
Số tộc nhân theo lão đi vào Ma Uyên tới giờ chỉ còn một người, một người khác đã vẫn lạc trên đường lúc trước. Còn gia tộc Cao
Hách thì ngoài một người chết trong động quật chứa thi thể Thiên Khốc Ma Quân, thì bây giờ chỉ còn ba người đi sau lưng Cao Hách Yểm mà thôi,
hơn nữa một người trong đó khí tức lại khá bất ổn, dường như đã bị
thương.
Vật tên là Triết Độc Hạt là một trong số các loại Ma
Trùng độc nhất thời Thượng cổ, đã tuyệt tích từ lâu ở đại lục Vạn Ma,
hình thể tuy không lớn nhưng tính cách lại cực kỳ hung hãn khát máu,
thân mang kịch độc, di chuyển cực nhanh, đặc biệt trong vùng sa mạc.
Loại bò cạp này lại am hiểu thuật che giấu khí tức, dù là đại năng Thông Huyền mà không để ý thì cũng có khả năng bị thương. Bọn chúng đã từng
gây hại nặng nề ở đại lục Vạn Ma, làm cho người nghe thấy tên phải biến
sắc. Thế nhưng sau đó, chúng bị các đại năng Ma tộc thời Thượng cổ liên
hợp đuổi giết tới mức gần như đã tuyệt tích, không nghĩ tới lại xuất
hiện lần nữa ở Ma Uyên này.
"Loại bò cạp này đã sớm tuyệt tích, không ngờ chúng ta lại đụng phải." Sắc mặt Cao Hách Yểm cũng không dễ coi.
Đội ngũ mười người của bọn họ tới giờ chỉ còn sáu, một người lại bị thương, làm thực lực giảm đi nhiều.
"Cao Hách đạo hữu, chúng ta nên làm gì nữa bây giờ." Hàn Nha lão giả hỏi, trong giọng nói hình như có ý rút lui.
"Bây giờ tên đã lên dây, sao có thể nói dừng lại là dừng lại được, bây giờ
dù có thế nào cũng phải vào Nội uyên mới được. Dựa vào tin tức mà ta
nhận được thì cách lúc tháp Ma Uyên mở còn một khoảng thời gian
nữa,
chúng ta hãy tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục nguyên khí đã." Trong mắt Cao
Hách Yểm loé lên nét tàn khốc, quả quyết nói.
Hành trình đi Ma
Uyên lần này không những không lấy được trọng bảo như ý nguyện, lại còn
tổn thất một tộc nhân cấp Thiên Tượng. Nếu cứ vậy mà về, kiểu gì lão
cũng bị các Trưởng lão Thông Huyền khác trách cứ, địa vị trong tộc sẽ
giảm sút nhiều. Do đó lão phải bất chấp tất cả để vào Nội uyên tìm kiếm
cơ duyên.
Hàn Nha lão giả nghe vậy thì khẽ giật mình, sắc mặt trầm xuống.
"Hàn Nha đạo hữu chẳng lẽ định lùi bước? Ngươi cam tâm sao?" Cao Hách Yểm thản nhiên nói.
Hàn Nha lão giả nghe vậy nhướng mày, trong mắt loé lên nét tàn khốc, lão híp mắt lại, bắt đầu suy tính.
. . .
Tại một vách núi bên ngoài Nội uyên, có ba bóng người đang đứng, cầm đầu là một nữ nử trung niên sắc mặt lạnh như băng, mắt nhìn về hướng Nội uyên, không biết đang nghĩ tới điều gì. Nếu như Liễu Minh ở đây, hẳn là nhớ
ra đã gặp nàng trước khi vào Ma Uyên. Thế nhưng hai người bên cạnh nàng
lại không phải là một nam một nữ như trước mà lại là hai khôi lỗi hình
người, một kẻ toàn thân màu vàng, kẻ còn lại màu xanh sẫm. Hai khôi lỗi
này tuy rằng đứng yên ở một bên, nhưng thần sắc lại giống hệt với người
thường, đôi mắt thỉnh thoảng lại chuyển động, quan sát xung quanh, nhìn
hệt như những người đang sống.
Chung quanh là mấy chục đầu Ma vật cao lớn, nhưng giờ phút này đều đã rách ngực vỡ bụng, có thi thể còn bị xé ra làm đôi, trông cực kỳ thê thảm. Trong số đó còn có hơn mười đầu
Thi Biển Điểu, nhìn còn lớn hơn mấy con mà Liễu Minh đánh chết, nhưng
lúc này đều đã biến thành những thi thể lạnh lẽo.
Nữ tử trung
niên này toàn thân cực kỳ sạch sẽ, không vương chút máu nào. Còn hai đầu khôi lỗi cạnh nàng thì dính bê bết vết máu, hiển nhiên những đầu Ma vật này đều do chúng đánh chết.
"Tới giờ đã có bao nhiêu người tới gần Nội uyên rồi?" Chợt nữ tử trung niên hơi nghiêng đầu, mở miệng hỏi.
"Khởi bẩm chủ nhân, dựa vào cảm ứng từ Mặc Tinh Bàn thì đã có bốn năm nhóm
người đi tới gần Nội uyên. Trong đó người của Trung ương Hoàng Triều và
Tứ đại gia tộc đều đã tới. Hơn nữa, y cũng đến rồi." Khôi lỗi mặt đen ôm quyền, ồm ồm nói.
"Vậy là tốt rồi!" Nữ tử trung niên nghe vậy, ánh mắt loé lên, khẽ gật đầu, tiếp tục nhìn về hướng sương mù phía trước.
"Chủ nhân, người kia rất quan trọng trong kế hoạch của ngài, vậy có cần
thuộc hạ tới âm thầm bảo vệ y không? Không may y xảy ra chuyện ngoài ý
muốn, sẽ ảnh hưởng đến chuyện của chủ nhân." Khôi lỗi màu vàng bên cạnh
chợt nói.
Nữ tử trung niên nghe vậy thì nhíu mày, im lặng không nói gì cả.
Bên kia, hai khôi lỗi thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói thêm.
Đúng rồi, chủ nhân, thuộc hạ còn có một chuyện định bẩm báo với ngài. Tên
Liễu Minh kia cũng đang ở trong Ma Uyên, hơn nữa cũng đã tới gần Nội
uyên rồi." Tên khôi lỗi mặt đen nói.
Nữ tử trung niên nghe vậy thì rốt cuộc cũng khẽ giật mình, cau mày hỏi: "Thật sao?"
"Đúng vậy, tên Liễu Minh đó hình như đã thi triển bí thuật thay đổi dung mạo
nào đó, hơn nữa thể chất cũng khác trước nhiều, vậy nên lúc trước thuộc
hạ mới không phát hiện ra thân phận thật của hắn. Mãi tới khi thúc giục
Mặc Tinh Bàn, thuộc hạ mới cảm nhận được một chút khí tức của hắn, nên
mới biết hắn đang ở đây." Khôi lỗi mặt đen chậm rãi nói.
Bên kia, tên khôi lỗi màu vàng nghe tới hai chữ 'Liễu Minh', ánh mắt cũng loé lên.
"Sao hắn cũng tới Ma Uyên nhỉ?" Nữ tử trung niên nhíu mày lẩm bẩm.
"Chủ nhân có cho rằng tồn tại của tên Liễu Minh này sẽ ảnh hưởng tới đại sự
không? Nếu như vậy, hãy để thuộc hạ đi giải quyết hắn." Khôi lỗi mặt đen lạnh lùng nói.
"Không cần, hiện giờ tháp Ma Uyên đã sắp mở ra,
tạm thời đừng chú ý những chuyện râu ria đó, sau này chỉ cần để ý hành
động của hắn là được." Nữ tử trung niên ngẫm nghĩ một hồi mới nói.
Khôi lỗi mặt đen đáp ứng, không nói gì nữa.
Ánh mắt nữ tử trung niên hiện lên vài tia sáng, dường như đang suy nghĩ điều gì.
. . .
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Hơn nửa tháng sau, các đội ngũ đều đã tới
gần Nội uyên, im lặng tích súc lực lượng, không có bất cứ động tác nào
cả.
Một ngày này, màn sương màu đen bên trên Nội uyên chợt cuộn trào, phát ra những âm thanh như tiếng nổ lớn.
Oanh long long!
Một cột sáng cực lớn đâm thủng màn sương mù, bay thẳng về phía chân trời.
Cột sáng phát ra những âm thanh gầm rú mạnh mẽ, vang vọng khắp nơi,
không gian xung quanh cũng chấn động kịch liệt!
Theo cột sáng bay lên, màn sương màu đen càng sôi trào lên, rồi mau chóng tản đi, mỏng hơn khá nhiều.