Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh chỉ dừng lại ở nghĩa trang trong chốc
lát, lựa chọn một nơi dường như không có Ma Thi, thân hình chớp động vài lần đã lọt qua khe hở hàng rào cực lớn, tiến vào bên trong nghĩa trang.
Nhưng ngay khi bước vào nghĩa trang, sương mù màu đỏ ở xung quanh nổi
lên cuồn cuộn giống như có sinh mệnh, đánh về phía hai người Liễu Minh.
Màn sáng màu đen bao quanh hai người vừa tiếp xúc với sương mù màu đỏ,
liền phát ra âm thanh “Xùy xùy”, dường như đã bị ăn mòn, hào quang đại
giảm.
Ánh mắt Liễu Minh hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức hừ lạnh một tiếng, tay thay đổi pháp quyết, đang muốn có hành động.
Ngay lúc này, một tấm bia màu đen trắng xuất hiện, tỏa ra hào quang bao
phủ hai người Liễu Minh, bài xích sương mù màu đỏ xung quanh một cách
đơn giản.
“Từ giờ trở đi, ta sẽ không dễ gì để hiện thân. Nhưng đã có Hồn Thiên
Bia che dấu khí tức của các ngươi, ngoài cổ Ma Thi ra thì những Ma Thi
khác sẽ không thể pháp hiện ra sự tồn tại của các ngươi, phải nhớ rằng
không nên dừng lại nơi này quá lâu.” Thanh âm của Ma Thiên vang lên bên
tai của hai người.
Liễu Minh nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, thoáng trao đổi ánh mắt với Triệu Thiên Dĩnh, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Phương pháp vượt qua nghĩa trang Cổ Ma, Liễu Minh đã bàn bạc rất lâu với Ma Thiên, hắn định bay qua nhưng bị Ma Thiên phản bác ngay, do có Thi
Ma khí độc nên nơi này không thể bay cao, vì thế chắc chắn sẽ bị lộ hành tung, rất dễ bị vây công, vì thế đi bộ sẽ tốt hơn.
Bên trong nghĩa trang mịt mờ sương mù màu đỏ, chỉ có thể nhìn xa không quá trăm trượng, hai người bước đi cẩn thận vô cùng.
Chỉ sau một lát, sương mù màu đỏ ở phía trước bên trái nổi lên cuồn
cuộn, truyền đến những bước chân nặng nề, dường như đang từ từ bước đến.
Sắc mặt Liễu Minh biến đổi, đưa tay ra kéo vội Triệu Thiên Dĩnh lại, lách mình rồi núp sau một kiến trúc đổ nát.
Theo những tiếng bước chân nặng nề, một hình bóng cao tầm vài trượng đi ra từ trong sương mù, rõ ràng là một Ma Thi.
Da thịt toàn thân Ma Thi này là một màu đỏ sậm, nhìn vô cùng rách nát,
nhiều chỗ đã bị xuyên thủng những lỗ to, từ đó chảy ra những chất màu
vàng rất ghê tởm.
Nhưng hai mắt của Ma Thi lại hiện ra ánh sáng trắng, giống như một chiếc lồng đèn lớn trong sương đỏ dày đặc, trông rất bắt mắt.
Ma Thi hoạt động có phần chậm chạp, vừa đi vừa ngoảnh đẩu sang hai bên để quan sát.
Hai người Liễu Minh thấy vậy, lập tức ngưng thở, khi nhìn lên quang quyển do Hồn Thiên Bia ngưng tụ thành, cảm thấy rùng mình.
Hào quang màu xám ở giữa sương mù màu đỏ rất dễ gây chú ý.
"Không cần lo lắng, đây chỉ là Ma Thi bình thường do một kể tiến vào
biến thành, sẽ không thể bằng vào khí tức mà phân biệt đích ta đâu,
không có gì đáng ngại. Bên trong nghĩa trang này, hầu hết đều là loại Ma Thi này.” Thanh âm của Ma Thiên vang lên trong đầu Liễu Minh, khiến hắn thở nhẹ một hơi.
Quả nhiên Ma Thiên đã nói đúng, tên Ma Thi này không phát hiện được hai
người Liễu Minh, đi qua mặt hai người, rồi rất nhanh tiếng bước chân đã ở phía xa trong màn sương mù màu đỏ.
Triệu Thiên Dĩnh thấy vậy, mới thở nhẹ một hơi, khuôn mặt vốn căng thẵng cũng đã buông lỏng
“Xem ra những Ma Thi bình thường không thể phát hiện được khí tức của
chúng ta.” Liễu Minh nhìn Triệu Thiên Dĩnh. Cười nhẹ rồi nói.
Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh hơi đỏ, không có trả lời.
Đã có một lần kinh nghiệm, hai ngươi hơi cảm thấy an tâm, liền đi ngay về phía trước.
Nhưng đi vào càng sâu, những Ma Thi đang du đãng ở xung quanh hiện ra
càng nhiều, do có Hồn Thiên Bia hộ thân, hai người không hề bị một Ma
Thi nào phát hiện.
Cứ như vậy sau một hồi lâu, hai người đã tới một khu đổ nát rộng lớn ở sâu bên trong.
Sương mù màu đỏ ở nơi này hơi loãng so với phía ngoài, thị lực của Liễu Minh có thể nhìn xa hơn trăm trượng.
Hai người sát vai nhau mà đi tới một kiến trúc giống như tường thành ở
phía trước, sau một hồi lâu thì đi tới một quảng trường bằng phẳng.
Phụ cận quảng trường được dựng khá nhiều cột đá, tuy nhiên đã hư hại gần nửa, trên cột đá có Ma Văn, dường như là thượng cổ văn tự.
Ma Thi dường như không tới gần khu vực này, không hề nghe được những tiếng bước chân.
Nhưng không rõ vì sao, nội tâm Liễu Minh lại cảm thấy bất an.
“Nơi đây nhìn giống như một tế đàn…” Triệu Thiên Dĩnh đánh giá hoàn cảnh xung quanh vài lượt, nhìn cẩn thận những Ma Văn trên cột đá, mở miệng
nói ra.
“Chúng ta nhanh rời khỏi chỗ này, ta cảm thấy có nguy hiểm.” Liễu Minh nhìn chăm chú mọi nơi, rồi nói ra.
Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh hơi đổi, nhưng vội gật đầu đồng ý ngay.
Liễu Minh có cảm nhận cực kỳ nhạy bén với nguy hiểm, suốt dọc đường đi
nàng đã nhiều lần được chứng kiến rồi, không thể không tin được.
Nhưng đúng vào lúc hai người sắp ra khỏi quảng trường thì dị biến xuất hiện
Mặt đất dưới chân hai người bỗng rung lắc kịch liệt.
Ùng ùng!
Mặt đất trước mặt hai người bỗng nhiên nứt ra, để lộ một khe nứt dài hơn mười trượng, có vô số khí đen bay ra từ trong khe nứt rồi ngưng tụ
thành từng cái xúc tu vô cùng to lớn, những xúc tu này quét về phía hai
người với một tốc độ hết sức kinh người.
Hai người Liễu Minh biến sắc mặt, nhưng đồng thời cả hai cũng phản ứng
rất nhanh, khi mặt đất vừa hé ra một cái đã ngay lập tức bay sang một
bên, tránh khỏi màn tập kích của đám xúc tu màu đen trong gang tấc.
"Hống!"
Một tiếng gầm giận dữ truyền lên từ trong khe nứt, một khắc sau đó, một
bàn tay khổng lồ đen nhánh vươn ra từ trong khe nứt đánh về phía hai
người.
Trên bàn tay khổng lồ màu đen trải đầy những tấm vảy màu đen, móng tay
dài và sắc bén, chỉ trong chớp mắt nó đã đuổi kịp hai người, thình lình
chộp xuống.
Hai mắt Liễu Minh nheo lại, hắn chợt dừng lại, khắp người bùng lên ánh sáng màu đen đồng thời hai tay nắm chặt thành quyền.
Một tràng tiếng xương cốt nổ "lốp rốp" vang lên từ cơ thể hắn, thân hình hắn bỗng lớn phổng lên gần gấp rưỡi, trên cánh tay xuất hiện tầng tầng
ma văn đen nhánh, ấn ký màu đen trên trán tỏa sáng rực rỡ.
"A!"
Hắn quát khẽ một tiếng đồng thời mạnh mẽ đánh ra một quyền.
Một hình ảnh nắm đấm đen nhánh to cỡ căn phòng nhanh chóng ngưng tụ trước người Liễu Minh, đập vào bàn tay khổng lồ màu đen.
Ầm!
Nắm đấm màu đen bỗng nổ tung ra, hư không trở nên hỗn loạn kinh khủng,
một luồng sức mạnh khổng lồ đánh lên bàn tay màu đen khiến nó bắn ra.
Thân hình Liễu Minh cũng bị phản lực đẩy lùi lại tới hơn mười bước mới miễn cưỡng dừng lại được.
Khe nứt trên mặt đất lúc này vẫn tiếp tục mở rộng, ngay sau đó, một bóng người vô cùng khổng lồ chậm rãi đứng dậy khỏi khe nứt, có
thể thấy rõ
ràng đây là một con ma thi khổng lồ cả người đen nhánh.
Sắc mặt Liễu Minh hơi đổi.
Trên người ma thi này cũng được bao bọng một lớp vảy màu đen, ngoại trừ
hai con mắt có màu đỏ như máu ra thì ở giữa trán còn có một con mắt dọc
màu xanh biếc tản ra ánh sáng màu xanh lục quỷ dị.
Hình thể của nó không ngờ đạt đến cả trăm trượng, lớn hơn gấp vài lần
những con ma thi bình thường vừa rồi Liễu Minh gặp, mà khí tức nó phát
ra hơn xa những con ma thi đó.
"Cẩn thận, đây là một con ma thi thời thượng cổ, con mắt thứ ba ở giữa
trán của nó có thể nhìn ra được sự tồn tại của ngươi, mặc dù Hồn Thiên
Bia có thể che dấu khí tức của các ngươi nhưng lại không có bất kỳ tác
dụng nào với nó." Tiếng của Ma Thiên vang lên trong lòng Liễu Minh.
Từ miệng ma thi màu đen phát ra những tiếng gào trầm thấp, nó quay đầu
lại nhìn về phía Liễu Minh, con mắt dọc khổng lồ bỗng tỏa ra ánh sáng
màu lục chói mắt, đồng thời có vô số luồng tơ màu lục bắn xuống phía
dưới.
Thân hình Liễu Minh khẽ động, hắn đang định ra tay thì một luồng sáng
tím bay từ đằng sau ra trước mặt hắn, loáng cái đã biến thành một tấm
bảo kính màu tím hình bầu dục, đúng là Triệu Thiên Dĩnh ở cạnh đã ra
tay.
Triệu Thiên Dĩnh lẩm bẩm trong miệng rồi phất tay đánh ra vài đạo pháp
quyết, tấm gương màu tím nhanh chóng to ra, chỉ trong nháy mắt đã bằng
một ngọn núi chắn trước hai người.
Đám tơ màu lục vừa chạm đến tấm gương màu tím là lập tức ánh sáng tím trên mặt kính bừng lên khiến chúng bị bắn ngược trở lại.
Liễu Minh thấy vậy liền nheo mắt lại, trong chớp mắt trong lòng hắn đã
nghĩ tới rất nhiều điều, thực lực con ma thi này cực kỳ mạnh, hơn nữa
thoạt nhìn có thể thấy thân thể nó cũng vô cùng cứng rắn, tuyệt đối
không phải loại có thể dễ dàng chém giết được, thay vì chiến đấu với nó
thì chi bằng chạy đi luôn là hơn.
Nếu con ma thi thời thượng cổ này cũng chậm chạp như những con ma thi khác thì khả năng chạy thoát sẽ là rất lớn.
"Đừng mơ chạy được, ma thi thượng cổ khác hoàn toàn so với những con ma
thi tầm thường đang lượn lờ xung quanh kia, nó đã ở nơi này không biết
bao nhiêu vạn năm, linh trí cũng sắp thành thục đến nơi rồi, hơn nữa một khi nó đã chọn cái gì làm mục tiêu thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Thay vì bị nó đuổi khắp nơi trong nghĩa trang đưa tới càng nhiều nguy hiểm thì chi bằng chém giết nó ngay ở đây. Nếu hai người các ngươi hợp lực chắc là vẫn có thể làm được." Tiếng của Ma Thiên đồng
thời vang lên trong tai hai người.
Liễu Minh nghe Ma Thiên nói vậy liền cau mày.
Đúng vào lúc này, khi ma thi màu đen thấy công kích của đám tơ màu lục
không có hiệu quả thì gầm khẽ một tiếng, ánh sáng màu lục trong con mắt
dọc lập tức tắt dần rồi ngừng phun ra tiếp.
Một bàn tay khổng lồ khẽ nhấc lên, năm ngón tay xòe ra, ánh sáng đen
bừng lên trên bàn tay, bàn tay chộp thẳng về phía hai người Liễu Minh.
Bàn tay còn chưa tới, một luồng áp lực khổng lồ đã theo gió ập vào mặt.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, hai tay vung lên, ánh sáng màu vàng lập lòe, xung quanh hắn hiện ra cả mười hai viên Sơn Hà châu.
Hắn bấm tay rồi vung lên, tất cả Sơn Hà châu xoay tít một vòng rồi lũ
lượt hòa tan với nhau thành một thể, và biến thành một viên ngọc khổng
lồ màu vàng lớn hơn trăm trượng, viên ngọc tỏa ánh sáng vàng rực rỡ lao
như một ngôi sao băng vào bàn tay khổng lồ nọ.
Răng rắc!
Cánh tay của ma thi màu đen vang lên một tiếng gãy xương giòn tan, gập
theo một góc độ vô cùng bất thường, có thể thấy là đã bị sức mạnh của
Sơn Hà châu đập gãy ngay lập tức.
Dù cho ma thi này có sức phòng ngự vô cùng lớn đi nữa, nhưng dưới đòn
của Liễu Minh sau ma hóa thúc dục mười hai viên Sơn Hà châu hợp lực vẫn
bị đánh bị thương ngay lập tức.
Ma thi gào lên một tiếng đau đớn, vẻ sợ hãi lóe lên trong mắt nó, thân
hình khổng lồ ngay lập tức lùi về phía sau, đồng thời ánh sáng màu lục
từ con mắt dọc trên trán nó lại sáng lên, một cột sáng màu lục to lớn
bắn xuống chỗ Triệu Thiên Dĩnh ở bên cạnh.
Triệu Thiên Dĩnh giật mình, ngón tay ngọc nhấc lên, đang định điều khiển bảo kính màu tím của mình ngăn cản cột sáng màu lục thì đúng lúc này có tiếng Liễu Minh.
"Đợi đã, cột sáng màu lục này có vấn đề, cái gương của ngươi không cản
được đâu." Ánh sáng tím lóe lên trong mắt Liễu Minh, thân hình hắn
thoáng một cái đã chắn trước mặt Triệu Thiên Dĩnh, đồng thời một tay hắn vung lên, viên ngọc khổng lồ màu vàng loáng cái đã quay về chắn trước
người hắn.
Ánh sáng vàng bừng lên, viên ngọc màu vàng khổng lồ bỗng biến thành một ngọn núi màu vàng đất cao chừng hai trăm trượng.
Cột sáng màu lục đánh thẳng lên ngọn núi tạo thành những tiếng nổ ùng ùng, ngọn núi màu vàng bắt đầu rung lắc kịch liệt.