Ma Thiên Ký

Theo Đuôi


trước sau

Liễu Minh nghe nói nói như vậy, sắc mặt hơi đổi, hai mắt ánh sáng tím phát ra càng chói mắt, nhìn theo hướng mắt Triệu Thiên Dĩnh.

Theo từng đợt pháp lực cuồn cuộn rót vào, Tử Văn Ma Đồng trong lúc nhất thời đã được hắn thi triển đến cực hạn.

Chỉ thấy trong sương mù phía trước, mơ hồ hiện ra mấy đạo độn quang màu tím, cũng đang chập rãi bay về phía Tháp.

"Đúng vậy, qua cách ăn mặc mà đoán họ đích thực là người của Hoàng Phủ thế gia, ngoài bọn họ còn có một số tộc nhân khác nữa." Liễu Minh khẽ gật đầu, có chút kỳ quái nhìn Triệu Thiên Dĩnh nói.

Cô gái này cử chỉ có chút kỳ quái, có vẻ không muốn cùng người của Hoàng Phủ thế gia gặp nhau.

"Liễu huynh, tiểu mụi quả thật có nỗi khổ tâm, không muốn cùng Hoàng Phủ thế gia gặp mặt. Nhưng công pháp ta tu luyện có chút đặc thù, khoảng cách quá gần chỉ sợ sẽ bị bọn họ cảm nhận được, không biết có thể cho ta tạm thời trốn trong Động Thiên pháp bảo của huynh không?" Triệu Thiên Dĩnh sắc mặt có chút lo lắng nhìn Liễu Minh e ngại nói. ( Ái chà, quản gia tới bắt về còn trốn, thật là muốn bỏ nhà theo trai sao – Ta Chém )

Liễu Minh khẽ gật đầu, một tay giơ lên, một viên Động Thiên Sơn Hà Châu lóe lên, ngay sau đó một mảng lớn hoàng quang tuôn ra, quấn lấy thân thể Triệu Thiên Dĩnh, bay mang về trong Sơn Hà Châu, không còn thấy bóng dáng.

Âu Dương Minh ở bên cạnh nhìn thấy Liễu Minh đem Triệu Thiên Dĩnh thu vào Động Thiên pháp bảo, trên mặt tỉnh bơ, nhưng trong lòng đối với thân phận của Liễu Minh lại nổi lên vài phần hiếu kỳ, đợi Liễu Minh thu hồi Sơn Hà Châu xong, mở miệng hỏi:

"Liễu đạo hữu, bây giờ chúng ta nên làm sao?"

"Khó mà có được cơ hội có người đi trước mở đường, đi, chúng ta lặng lẽ đi theo sau xem tình hình ra sao rồi tính." Liễu Minh thấp giọng nói một câu, đồng thời một tay vỗ lên bả vai một cái, một đoàn ánh sáng xanh dương lóe lên, che kín hai người vào trong đó.

Âu Dương Minh bị ánh sáng xanh dương bao phủ, sắc mặt lập tức cả kinh, nhưng khi kiểm tra biết được tác dụng của vầng sáng thì thần sắc mới hòa hoãn lại.

Theo tiếng chú ngữ trong miệng Liễu Minh, thân hình hai người lập tức trở nên như ẩn như hiện, khí tức cũng bị hoàn toàn bị che đi, một chút cũng không có tràn ra.

Trong mắt Âu Dương Minh lóe lên tia kinh ngạc, nhưng trong nội tâm lại bình tĩnh hơn, đã có bí thuật ẩn nấp hành tung bực này, thì ở trong màng sương đỏ này, chỉ cần cẩn thận thêm một chút thì cho dù là Thông Huyền đại năng cũng chưa chắc có thể phát hiện hành tung của hai người.

"Đi thôi!"

Liễu Minh thấp giọng nói một câu, hai người liền hóa thành một đạo thanh ảnh nhàn nhạt, chầm chậm bay về phía trước.

Phía trước đoàn người Hoàng Phủ thế gia phi hành cũng không nhanh, hai người Liễu Minh rất nhanh đã đuổi kịp, nhưng vì phòng ngừa bị phát hiện, hai người tận lực bảo trì một khoảng cách nhất định, xa xa chậm rãi đi theo.

Khuôn mặt của Liễu Minh lộ ra thần sắc kinh ngạc, Hoàng Phủ thế gia lúc khởi hành có mười người bây giờ không ngờ chỉ còn có sáu người, và đi theo bọn họ có năm tên Ma Nhân mặc quần áo màu vàng kim.

Đối với những người này, hắn ở lối vào Ma Uyên bí cảnh đã từng thấy qua, họ chính là một trong tứ đại gia tộc quyền thế của dại lục, Long thị gia tộc.

"Liễu đạo hữu, mấy người mặc áo bào màu vàng có vẻ không phải là người của Hoàng Phủ thế gia?" Cũng chính vào lúc này, bên tai Liễu Minh lại vang lên tiếng truyền âm của Âu Dương Minh.

"Ừ, những người kia là Long thị gia tộc một trong tứ đại thế gia của đại lục, xem ra bọn họ đã kết minh đồng hành với nhau." Liễu Minh truyền âm hồi đáp.

Âu Dương Minh sắc mặt trầm xuống, vẻn vẹn Hoàng Phủ gia tộc sáu người, thực lực liền đã hơn xa ba người họ, bây giờ lại có thêm năm người của Long thị gia tộc, nếu lúc tranh giành bảo vật phải chính diện giao phong bọn hắn thật không có bao nhiêu phần thắng.

Dù sao bên đối phương vẫn có ba gã Thông Huyền đại năng hàng thật giá thật.

. . .

Đoàn người Hoàng Phủ thế gia cũng không hề phát hiện sau lưng bất tri bất giác có hai cái đuôi theo sau, giờ phút này đôi mi thanh tú của Hoàng Phủ Ngọc Phách có chút nhíu lại, có vẻ như đang cảm ứng điều gì đó.

Sau một lát, nàng mở mắt.

"Như thế nào đây?" Hoàng Phủ Khôi Triệu liền bay đến cạnh Hoàng Phủ Ngọc Phách truyền âm hỏi một câu.

"Không được, cảm giác không được khí tức của công chúa." Hoàng Phủ Ngọc Phách thở dài, đồng dạng truyền âm trả lời.

"Vừa mới có phải là ngươi cảm ứng sai lầm?" hai hàng chân mày rậm rạp của Hoàng Phủ Khôi Triệu nhíu lại nghi hoặc nói.

"Chắc có lẽ không, vừa rồi ta thực sự cảm ứng được khí tức Ngũ Cực Huyễn Ma Công của công chúa, nhưng mà chỉ trong chớp mắt lại biến mất vô tung, hẳn là bị người thi triển bí pháp che đậy." Hoàng Phủ Ngọc Phách giọng nói chắc chắn đáp lời.

"Nếu là như thế, người của Liễu gia có lẽ cũng đã tới khu vực phụ cận rồi, công chúa thật sự có khả năng đang ở trong tay bọn họ, cho nên vừa rồi bọn chúng để cho ngươi cảm nhận được khí tức của công chúa, chính là muốn uy hiếp chúng ta.” Hoàng Phủ Khôi Triệu sắc mặt nghiêm trọng suy đoán nói.

"Rất có thể là như thế." Hoàng Phủ Ngọc Phách khẽ gật đầu, sắc mặt có chút khó coi nói.

"Đã như vầy, chúng ta cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Ma Hoàng đại nhân trước khi chuẩn bị đi cũng đã nói, tiến vào Ma Uyên về sau, mọi thứ phải lấy đại cục làm trọng, nếu là Liễu gia thật sự lấy Dĩnh Công Chúa uy hiếp chúng ta, Ngọc Phách trưởng lão, xin thứ cho ta phải vì lợi ích của bản tộc mà đại nghĩa diệt thân." Hoàng Phủ Khôi Triệu sắc mặt lãnh khốc nói.

"Haìz. . . Được rồi." Hoàng Phủ Ngọc Phách trong mắt toát ra thần sắc phức tạp, hơi thở dài gật đầu nói.

Hai vị Hoàng Phủ thế gia Thông Huyền rốt cục đã thương lượng xong, chỉ là bọn họ không hề biết, giờ phút này Triệu Thiên Dĩnh tuy nhiên đúng là ở gần bên cạnh, nhưng tình cảnh lại cùng bọn họ phỏng đoán hoàn toàn không giống nhau.

Mà ở sau lưng hai người, lấy thiếu phụ áo vàng làm chủ những người của Long gia, lại không xa không gần đi sau Hoàng Phủ thế gia, đồng đều một bộ không kiêu không nóng đi theo.

. . .

Theo đuôi phía sau, Liễu Minh cùng Âu Dương Minh tự nhiên cũng không biết, phía trước hai gã Thông Huyền đại năng của Hoàng Phủ thế gia giờ phút này đang không ngừng suy nghĩ, hai người vẫn như trước cẩn thận từng li từng tí khống chế độn quang, im hơi lặng tiếng là là phi hành trên mặt đất.

Tựa hồ phát hiện nơi này không có gì nguy hiểm, Hoàng Phủ thế gia dần dần tăng nhanh độn tốc.

Gần nửa canh giờ sau, Hoàng Phủ thế gia, rốt cục đi tới trước Tháp Ma Uyên, chính là gốc cây Mặc Hãn to lớn kia.

Mấy người độn quang thu vào dồn dập hạ xuống, Long gia vẫn như trước giữ một khoảng cách nhất định khi đã hạ xuống đất.

Lúc này mười một người cũng không có sốt ruột tiến vào Tháp Ma Uyên,
mà là đứng tại chỗ đánh giá chung quanh một lượt.

Hai người Liễu Minh lặng yên không một tiếng động theo phía sau, tiềm phục trong một bụi hoa cách đó hơn mấy trăm trượng, ngẩng đầu nhìn về phía cây đại thụ, khuôn mặt ra thần sắc kinh hãi.

Cây Mặc Hãn đại thụ phảng phất như một tòa núi cực lớn che kín cả trời, thân cây khí thế bàng bạc chọc thẳng lên trời cao, biến mất trong sương mù màu đỏ.

Mắt thường có thể thấy được các bộ phận trên cây, đã trải qua thời gian khổng lồ nên toàn thân được một lớp vỏ màu xám bao bọc lại.

Trong nội tâm Liễu Minh âm thầm tính toán, cái đường kính của cây Mặc Hãn này có lẽ phải đến mấy dặm, có thể xem nó là loài thực vật khổng lồ nhất từ trước đến nay hắn đã thấy qua.

Liễu Minh hồi tưởng lại lời của Ma Thiên, âm thầm suy đoán cái cây này có thật sự kéo dài tới chân trời, liên thông đến Cổ Ma Giới.

Trong lòng của hắn nghĩ như vậy lấy, nhưng ánh mắt dần dần hạ xuống.

Đối với Cổ Ma Giới, trong lòng của hắn mặc dù có vài phần hiếu kỳ, nhưng cũng không có hứng thú đến đó tham quan một chuyến.

Rể cây Mặc Hãn trên mặt đất cũng cực kỳ cường tráng, hơn nữa rắc rối khó gỡ vô vàng, lõa lồ trên mặt đất đám rể cây phảng phất giống như một dãy đồi núi chập chùng liên miên vậy.

"Ồ."

Ánh mắt hắn lóe lên, phát hiện thấy bên trong đám rể cây, bất ngờ có hai ngôi mộ nhô lên, bên cạnh còn có mộ bia, nhưng xem ra đã bị tàn phá đến thảm hại rồi, chữ viết trên đó cũng bị năm tháng bào mòn mà biến dạng không rõ.

Âu Dương Minh cũng chú ý tới mộ bia kia, nhưng mà hắn đối với Vạn Ma Đại Lục hiểu biết còn kém hơn Liễu Minh, tự nhiên cũng không biết nguồn gốc của mộ bia kia.

"Mấy cái mộ kia là các chiến tướng ngày đó của Cổ Ma nhất tộc, khi xâm lấn thất bại các đại lục khác chạy về đây chết rồi được chôn ở đó." Giọng nói Ma Thiên bất ngờ vang lên bên tai Liễu Minh.

"Như vậy chẳng phải trong mỗi ngôi mộ ở đây đều chôn một cỗ Cổ Ma Thi sao?” Liễu Minh nghe Ma Thiên nói như vậy, thì chấn động hỏi lại.

Mặc dù chỉ xem xét sơ sơ, nhưng mà xung quanh hắn cũng có tối thiểu mười cái mộ bia, nếu cứ vậy thì có đến mười Cỗ Cổ Ma Thi rồi. Tưởng tượng nếu mười đầu Cổ Ma Thi này từ dưới đất chui lên đồng thời công kích thì hắn đã vã cả mồ hôi trán, trong lòng run rẫy không thôi.

"Ngươi không cần lo lắng, những cái này ngôi mộ ở bên trong có thể có Cổ Ma Thi nhưng tựa hồ bị Mặc Hãn đại thụ khốn dưới mặt đất, sẽ không chui ra được đâu. Nghiêm khắc mà nói, ở dưới tán cây Mặc Hãn này có thể tính là một chỗ an toàn.” Ma Thiên thản nhiên nói.

Liễu Minh nghe nói như vậy, sắc mặt lập tức buông lỏng.

Đám người Hoàng Phủ thế gia hiển nhiên cũng bị vẻ oai hung của cây Mặc Hãn làm cho rung động không thôi, bất quá bọn hắn đánh giá một vòng về sau, rất nhanh liền hồi phục lại, mấy người nhẹ giọng thảo luận một phen, bắt đầu phi hành dọc theo gốc cây Mặc Hãn.

Liễu Minh cùng Âu Dương Minh thì yên lặng đi theo đằng sau.

Vòng quanh gốc Mặc Hãn nửa vòng, đám người Hoàng Phủ thế gia bất ngờ cất tiếng hoan hô, chỉ thấy phía trước bọn hắn, tại một chỗ bằng phẳng trên một cành cây, thình lình hiện ra một cái lỗ hình vuông, bên trong tối om, nhìn có vẻ giống như cửa vào.

Ở phía trên cái ô vuông, có viết ba cái chữ cổ xưa, với kiến thức của Liễu Minh cũng không nhận ra được ba chữ kia có nghĩa gì, nhưng nhìn theo nét bút thì có thể đoán nó là chữ viết của Ma Tộc cổ xưa.

"Ma Thiên tiền bối, chẳng lẽ nơi này chính là. . ."Liễu Minh trong nội tâm kích động không thôi, tâm niệm truyền âm mà hỏi.

"Đúng vậy, đây chính là Mặc Hãn đại thụ, đó chính là lối vào Tháp Ma Uyên. Nhưng mà, cái cửa này còn có một tầng cấm chế, phải có chìa khóa Ma Uyên mới tiến vào đó được.” Ngữ khí Ma Thiên cũng có chút kích động, trả lời.

Liễu Minh nghe vậy chân mày nhảy lên, vội vàng tập ánh mắt nhìn kỹ lại.

Quả nhiên, bên ngoài cái ô cửa tối om kia, hiện ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu đen, cùng lối vào Ma Uyên Bí Cảnh có chút tương tự, chỉ làmàu sắc không giống mà thôi.

Âu Dương Minh nhìn cửa vào màu đen, khuôn mặt cũng lộ ra vài phần kích động.

"Âu Dương đạo hữu, an tâm chờ một chút nữa đi." Liễu Minh nhìn Âu Dương Minh một cái, vội vàng truyền âm nhắc nhở.

"Liễu đạo hữu yên tâm, tại hạ tuy nhiên muốn có Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, nhưng mà cũng biết là phải có mạng mới sử dụng được nó mà." Âu Dương Minh hít sâu một hơi, nhìn Liễu Minh cười nhẹ một tiếng, rồi nói.

Liễu Minh khẽ gật đầu, đang muốn nói tiếp gì đó, bất chợt thần sắc biến đổi, ánh mắt nhìn về một hướng khác.

"Cẩn thận, lại có người đến!" Hắn kéo Âu Dương Minh xuống, hai người lách mình dấu vào sau một cái rể cây.

Hai người khó khăn ẩn nấp thân hình xong, thì từng trận tiếng xé gió từ phía chân trời truyền đến!

Từng đạo độn quang lóe lên liên hồi, sau mấy cái chớp động đã hạ xuống chỗ lối vào tháp.

Độn quang thu vào, hiện ra bảy tám người, thình lình đúng là đám người Liễu gia cùng Khổng Tường gia tộc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện