“Nếu
như Liễu huynh đã biết rõ căn nguyên loại độc này hẳn là trong lòng đã
có cách giải cứu chứ! Nếu Liễu huynh có thể thi pháp viện thủ cứu chữa
cho sư tôn, sau này ta sẽ bẩm báo chi tiết cho phụ hoàng, Hoàng Phủ thế
gia chúng ta tuyệt sẽ không bạc đãi Liễu huynh.” Triệu Thiên Dĩnh nghe
lời đáp của Liễu Minh thì cặp mắt sáng ngời, vội vàng chắp tay khẩn
khoản.
Liễu Minh chần chừ một lát rồi đáp:
“Nếu Triệu cô nương đã nói đến nước này, tất nhiên tại hạ sẽ hết sức một lần. Nhưng loại khổ độc này vô cùng quỷ dị, tại hạ không chắc chắn lắm
đâu. Ngoài ra, khi tại hạ thi pháp trừ độc cần tuyệt đối yên tĩnh, thỉnh nhị vị đứng sang một bên chờ cho.”
Triệu Thiên Dĩnh nghe thế thì vội vàng gật đầu, bèn cùng với Âu Dương Minh lui ra xa xa.
Liễu Minh nhíu mắt nhìn Hoàng Phủ Ngọc Phách nằm im trên mặt đất, bàn
tay khẽ chuyển, rồi mười ngón tay bắt đầu kháp động pháp quyết huyền
diệu nào đó, miệng lẩm bẩm một loại chú ngữ tối nghĩa.
Một khắc sau, theo hắc quang lóe lên, một màn sương mù màu xám trắng bốc lên bọc lấy hắn và Hoàng Phủ Ngọc Phách, tạo thành một không gian kín
bưng.
Trong không gian mờ mịt, thân ảnh Ma Thiên hiện ra.
“Tiền bối, khổ độc này người thực chắc chắn khu trừ được?” Liễu Minh liếc Ma Thiên, dò hỏi.
Kỳ thực Liễu Minh không hiểu nhiều lắm về khổ độc, vụ chẩn đoán bệnh vừa rồi thực lạ lùng, kỳ thực đại bộ phận đều là Ma Thiên âm thầm nói cho
biết.
“Hắc hắc, ta lừa ngươi làm gì! Hấp Hồn Cổ của ngươi là một đại kỳ cổ
đương thời. Có nó tương trợ thì việc khắc chế khổ độc hẳn không phải là
vấn đề gì lớn lắm đâu! Ngươi cần hiểu, nếu có thể chữa trị cho Hoàng Phủ Ngọc Phách, ngươi có thể đứng chung môt tuyến với phía Hoàng tộc trung
ương, việc này cực kỳ có lợi khi ngươi phát triển tại Vạn Ma đại lục.”
Ma Thiên nhạt giọng giải thích.
Liễu Minh nghe thế thì khuôn mặt hiện lên một tia dị sắc, nhưng không nói thêm câu nào.
Ma Thiên mặc kệ hắn, mười ngón tay liên đạn một hồi, từng miếng phù văn
màu xám trắng liên tiếp kích bắn ra, chúng lơ lửng khắp xung quanh Hoàng Phủ Ngọc Phách, dường như xếp thành một trận pháp nào đó.
Một lát sau, xung quanh Hoàng Phủ Ngọc Phách là hơn trăm miếng phù văn màu xám trắng.
Đúng lúc này, pháp quyết trên bàn tay Ma Thiên ngừng lại, miệng thả ra một tiếng “Ngưng” nhẹ nhàng.
Những tiếng “Xuy xuy” vang lên!
Phù văn màu xám trắng đồng loạt nổ tung, chúng hóa thành từng đạo tơ
mỏng màu xám trắng. Trong phút chốc, chúng đan loạn vào nhau chóng cả
mặt, quấn quanh người Hoàng Phủ Ngọc Phách.[Mời đạo hữu tham gia dịch
với diễn đàn Bạch Ngọc sách]
Nhìn từ xa, trông bà ta như một kén tằm cổ quái lẫn lộn hai màu xám trắng.
“Thả Hấp Hồn Cổ của ngươi ra đi, hãy lợi dụng đặc tính của nó từ từ dẫn
xuất khổ độc trên người ra.” Ma Thiên chuẩn bị xong xuôi, vội vã nói với Liễu Minh.
Liễu Minh gật nhẹ, tay áo rung lên, một hắc ảnh bay ra đứng trên vai hắn.
Đúng là con Hấp Hồn Cổ trùng.
Hắn theo lời chỉ điểm của Ma Thiên, vạch một đường trên cánh tay Hoàng Phủ Ngọc Phách, từ chỗ vết thương chảy ra dòng máu đen.
Từ miệng vết thương nhanh chóng bốc lên từng sợi khí màu đen kịt, chúng tán phát trận trận tia sáng yêu dị.
Đúng lúc này, từ chỗ Ma Thiên lại vang lên tiếng chú ngữ, những sợi tơ
mỏng quấn quanh người Hoàng Phủ Ngọc Phách lại bốc lên hắc khí. Chúng từ từ xâm nhập vào trong sợi tơ.
…
Thời gian từng chút trôi đi. Nửa canh giờ sau, dưới sự liên thủ của hai
người, khổ độc bên trong người Hoàng Phủ Ngọc Phách đã bị hút ra sạch
sẽ.
Lúc này màu da của bà ta đã trở lại bình thường, duy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên nguyên khí đại thương.
Nhưng nếu khổ độc đã được khu trừ hết thì thương thế còn lại đã không
còn là vấn đề lớn, chỉ cần có đủ thời gian điều trị là được.
Liễu Minh thở phào một hơi, bàn tay phất một cái, Hấp Hồn Cổ bay vào
trong tay áo. Liên tục tiêu độc hơn nửa canh giờ, Hấp Hồn Cổ cũng tổn
hao không ít nguyên khí, thoạt nhìn có vẻ uể oải.
Lúc này, trong lòng bàn tay Ma Thiên có một viên cầu màu đen to bằng quả trứng gà đang bay lơ lửng, bên ngoài là một tầng óng ánh trong suốt,
hiển nhiên do hắn thi pháp ngưng tụ mà thành, bên trong cuồn cuộn hắc
vụ, lóe lên tia sáng yêu dị, tỏ ra cực kỳ độc.
“Đây là khổ độc được cô đọng lại, hơn nữa ta còn gia trì thêm ít Huyễn
Ma chi khí, nó khó chơi hơn cả khổ độc nguyên bản. Sau này ngươi đối
dịch có lẽ cần dùng. Cho ngươi này.” Ma Thiên vung tay lên, ném viên cầu màu đen cho Liễu Minh.
Đuôi lông mày Liễu Minh nhảy lên, cẩn thận nhận lấy. Hắn liếc nhìn Ma
Thiên, bèn phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết hình thành một tầng kết
giới pháp lực ở bên ngoài, sau rốt cẩn thận thu vào trong bọc.
Loại độc này có chỗ hữu dụng với bậc Thông Huyền, hơn nữa nghe Ma Thiên
ba hoa thì hắn còn cho thêm thủ đoạn khác nữa, khi đấu pháp lén dùng có
khi bậc Thông Huyền cũng luống cuống tay chân một trận.
“Đa tạ tiền bối ban thưởng độc.” Liễu Minh chắp tay cảm ơn.
“Đây chỉ là món đồ chơi thôi, chắc chẳng trợ giúp gì cho hành trình Ma Uyên tháp kế tiếp.” Ma Thiên hờ hững trả lời.
“Tiền bối, lời này của ngươi có ý là gì?” Liễu Minh nghe thế thì nhướng
mày. Trong giọng điệu của Ma Thiên hiển nhiên là có chuyện.
“Ngươi cũng mới thấy đấy, vì hành trình đi Ma Uyên tháp lần này mà Liễu
gia đã chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn, e rằng ngoài cái con Ma Thi màu vàng kia còn nhiều lá bài tẩy nữa, chỉ dựa vào mỗi ngươi khó mà so đọ được
với chúng. Hai người kia trợ giúp được ngươi bao nhiêu chắc ngươi hiểu
rõ rồi. Nếu ngươi muốn chống Liễu gia, chi bằng theo như lời ta đã nói
đấy, thừa dịp còn tý chút thời gian thừa, đưa ta một thi cốt Thông Huyền để ta cô đọng nửa thân thể.” Ma Thiên thẳng thắn đề nghị.
Liễu Minh nghe lời đề nghị, chân mày cau lại.
Tuy rằng, Ma Thiên bảo rằng vì hắn nhưng không phải nói suông nói bừa.
Át chủ bài mới lộ của Liễu gia quả thật gây chấn động, khiến Hoàng tộc trung ương đại bại.
Hắn tự hỏi bản thân, thấy rằng dựa vào thực lực mình khó mà cản được.
Chẳng có ai cam
đoan được cái lão hồ ly Liễu Tung Dương còn hậu chiêu
nào khác nữa không.
Ngoài ra, hắn cứ mơ hồ cảm giác còn có người âm thầm ẩn nấp, theo dõi
mình. Cảm giác này như treo trong lòng, không thể di dịch được.
“Được, đưa hai hài cốt Thông Huyền cho tiề nbối cũng được, nhưng ngoài
chuyện cô đọng ma thân, chi bằng luyện chế cho ta một hạt Ma Nguyên xá
lợi, đây cũng là chuyện tiền bối đã đồng ý khi trước.” Hắn suy tính một
lát bèn ngẩng đầu quyết đoán.
“Tất nhiên, không thành vấn đề.” Ma Thiên thấy Liễu Minh đồng ý thì hồ hởi gật gù.
“Vậy phải cần tiền bối tìm một nơi thích hợp để luyện chế chú nhỉ? Cô
đọng ma thân và luyện chế Ma Nguyên xá lợi cần bao lâu?” Liễu Minh nghĩ
ra, lập tức hỏi.
“Không cần để tâm chuyện địa điểm, mấy ngày nay ta thông qua Hồn Thiên
Bia đã thu nạp được nhiều Thi khí, Ma khí. Hơn nữa tại đây luyện chế
cũng chẳng sợ chấn động Pháp lực bị người ta phát hiện, còn thời gian
cũng không cần nhiều, cùng lắm là năm ba ngày thôi, không ảnh hưởng gì
tới tiến trình.” Ma Thiên ha ha cười đáp, tựa hồ đã tính sẵn trong đầu.
Liễu Minh thấy Ma Thiên nói vậy thì phất tay, đưa hai hài cốt Thông
Huyền cho lão, rồi nhanh chóng bày ra một đống tài liệu phụ trợ cho việc cô đọng ma thân và luyện chế xá lợi.
Những vật này, hắn chuẩn bị xong từ trước.
“Được! Chỉ cần ta khôi phục lại thân thể, dù chỉ cần một nửa là đã có
thể điều động lực lượng bản nguyên Hồn Thiên Bia, việc thu Hồn Thiên
kính chắc tới năm sáu phần.” Ma Thiên khẽ vuốt hài cốt Thông Huyền, tinh mang cặp mắt lập lòe.
Lão phất tay, một luồng khí xám trắng trùm lên, thu lại tất cả.
“Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ta cô đọng thân thể, luyện chế xá lợi cho
ngươi chỉ là việc cỏn con mà thôi.” Ma Thiên trịnh trọng nói.
“Được, vậy trông vào ngươi, chỉ cần ngươi không diễn trò thông manh là được.” Liễu Minh khẽ gật, thản nhiên nói.
“Hắc hắc, yên tâm đi.” Sắc mặt Ma Thiên cứng đờ, khá lúng túng.
Thu hồi hết cả, Ma Thiên nhoáng lên, chuyển dời vào không gian Hồn Thiên Bia, xóa hết dấu vết còn lại. Không gian xám trắng kín bưng ầm ầm tiêu
tán.
“Liếu huynh, chuyện thế nào rồi?” Vừa thấy Liễu Minh, Triệu Thiên Dĩnh vội bay tới, lo lắng dò hỏi.
“May mà không nhục mệnh, vị trưởng lão Hoàng Phủ này đã được khu trừ khổ độc hết rồi. Bây giờ còn hôn mê là do thương thế quá nặng, tính mạng
không đáng ngại nữa.” Liễu Minh vung tay lên, một luồng hắc khí nâng
Hoàng Phủ Ngọc Phách tới cạnh chỗ Triệu Thiên Dĩnh thì từ từ hạ xuống.
“Đa tạ Liễu huynh!” Triệu Thiên Dĩnh lướt nhìn đánh giá tình trạng bà, sau rồi vội vã cảm ơn.
Nàng thấy Liễu Minh tiêu hao pháp lực không ít.
Chỉ cần khu trừ hết khổ độc trong người thì phần thương thế kia cũng
chẳng ngại, với các loại linh đan diệu dược mang theo, nàng yên tâm sẽ
trị liệu nhanh chóng.
“Chẳng những thực lực Liễu huynh mạnh mẽ mà còn tinh thông cả đan dược
chi đạo, thật đáng bội phục.” Âu Dương Minh thấy thế buột miệng cảm
khái.
“Âu Dương đạo hữu quá khen.” Liễu Minh không giải thích, chỉ khách khí đáp lại. [DG: Cha vợ quá khen!]
Kế tiếp, Triệu Thiên Dĩnh muốn trị liệu thương thế cho Hoàng Phủ Ngọc
Phách, vậy nên ba người ở lỳ trong không gian Hồn Thiên Bia nửa ngày
trời.
Thương thế Hoàng Phủ Ngọc Phách không khó nên ổn định rất nhanh, chỉ mỗi tội bà ta vẫn đang hôn mê, chẳng biết bao lâu nữa mới tỉnh lại.
Ma Thiên nhân cơ hội này bèn náu ở sâu trong không gian Hồn Thiên Bia để cô đọng ma thân. Do e ngại Hoàng Phủ Ngọc Phách tỉnh đột ngột phát hiện ra nên Liễu Minh dời bà ta sang không gian shc.
Ngoài ra, hắn lưu Hạt Nhi lại trong Hồn Thiên Bia để phụ trợ Ma Thiên cô đọng ma thân, đồng thời quan sát nhất cử nhất động bên trong đó.
Đối với chuyện này, lão Ma Thiên chỉ cười hắc hắc mà thôi, coi như là ngầm đồng ý.
Có Hạt Nhi quan sát tỉ mỉ, Liễu Minh an tâm hơn rất nhiều.
Chuyện đã như vậy, ba người nhóm Liễu Minh bèn rời không gian Hồn Thiên Bia.
Tại lối vào Ma Uyên tháp, đoàn người nhóm Liễu Tung Dương vẫn yên tĩnh nghỉ ngơi.
Ba người nhóm Liễu Minh bèn ẩn nhấp ở khá xa, che hết khí tức, lặng lẽ chờ đợi.
Hắn ngồi khoanh chân, lặng lẽ vận chuyển pháp lực trong cơ thể.
Khi vào Ma Uyên, chẳng rõ có phải vì Chân ma chi khí dồi dào hay trải
qua mấy lần chiến đấu mà pháp lực của hắn dường như tinh tiến không ít,
mơ hồ chạm tới bình cảnh đột phá Hậu kỳ. Chỉ cần Ma Nguyên xá lợi được
luyện chế xong, hắn sẽ thử trùng kích bình cảnh.