Lúc này, nhịp đập của trái tim bất ngờ nhanh hơn, từng hồi bùng bụp vang lên, mặt ngoài xuất hiện một mảnh huyết vụ theo từng nhịp đập càng
nhanh thì huyết vụ lại càng cuồn cuộn lên, hóa thành một mảnh huyết vân
bao phủ quả tim vào trong.
Không còn kết giới Cửu Thiên Thần Lôi
nên lốc xoáy trên không trung càng lúc càng mạnh, theo từng vòng xoáy là những vòng hắc quang chói mắt.
Trên mặt Thanh Linh vốn đang vui vẻ, nhưng nhìn thấy cảnh đó thì lại biến sắc kinh hãi.
Ở trong huyết vân trái tim đập càng nhành thì bên ngoài, từng vòng xoáy đen trên không trung lại càng tỏa sáng hơn trước.
Oành!
Một cái vòng hắc quang từ trong vòng xoáy bất ngờ bay ra, sau mấy cái chớp động đã chui vào trong huyết vân.
Thanh Linh thấy vậy thì vẻ mặt nghiêm nghị, quay nhìn hai Khôi Lỗi Kim, Hắc ra lệnh:
"Phong ấn vỡ rồi mau tiến hành theo kế hoạch!”
"Dạ!, chủ nhân!" Hai Khôi Lỗi đồng loạt đáp ứng.
Sau đó, Khôi Lỗi mặt đen đặt Triệu Thiên Dĩnh qua một bên, cả người thả ra
hắc quang, tung mình bay lên không trung, Kim sắc Khôi Lỗi cũng thả ra
một vầng kim quang bay lên.
Hai con Khôi Lỗi gần như bay lên cùng một lúc, chớp mắt đã xuất hiện ở gần vòng xoáy mày đen, hai tay mở ra
tạo thành hai đạo hào quang một kim một đen, hai đạo hào quang bất ngờ
đan xen vào nhau tạo thành một cột sáng hai màu Kim Hắc. Pháp lực từ cột sáng thả ra so với kết giới của Cửu Thiên Thần Lôi không hề thua sút,
nhanh chóng đem Huyết Vân và vòng xoáy màu đen kia tách ra làm hai như
lúc đầu.
Kết giới hai màu Kim Hắc vừa được tạo ra, thì vòng xoáy
đen trên không trung cũng lập tức ngừng xoáy động, trở nên phiêu phù
giống như kết giới của Cửu Thiên Thần Lôi lúc trước.
Lúc này sắc mặt Thanh Linh mới nhẹ buông lỏng, ánh mắt quay nhìn Âu Dương Minh.
Vẻ mặt thất thần do Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn bị vỡ của Âu Dương Minh đã biến
mất, bây giờ thay vào đó là thần sắc kinh hãi khi cảm thấy ánh mắt của
Thanh Linh có gì đó u tối mờ ám. Hắn lo lắng hỏi lại :
"Có chuyện gì vậy Thanh Linh tiền bối?"
"Vừa rồi ngươi đã hứa, chỉ cần ta lấy Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn cho ngươi, ngươi sẽ giúp ta một việc đúng không?” Thanh Linh nhìn Âu Dương Minh, nhàn
nhạt hỏi lại.
"Đúng vậy, bây giờ Tiền bối có chuyện gì cần vãn
bối làm?." Tuy rằng Âu Dương Minh cảm giác ánh mắt của Thanh Linh có
chút cổ quái nhưng vẫn không do dự mà trả lời.
Thanh Linh thật sự đã giúp hắn lấy Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, mặc dù nó đã bị vỡ làm hai mảnh, nhưng trong đó hắn vẫn cảm thấy được khí tức nồng đậm của Cửu Thiên
Thần Lôi, nhiêu đó chắc cũng đủ dùng để áp chế Ma Hồn trong người hắn
rồi.
"Được, vậy bây giờ ta mượn thân thể ngươi một chút để triệu
hồi Hồn Thiên Kính ra." Sắc mặt Thanh Linh không chút thay đổi, vừa nói
vừa đưa cánh tay lên điểm một cái.
Âu Dương Minh nghe vậy thì
trong lòng cả kinh, nhưng hắn chưa có cơ hội mở miệng nói cái gì thì
thân thể đã bị xiết chặt không thể nhúc nhích mảy may, sắc mặt tái nhợt.
Khóe miệng Thanh Linh hiện ra một nụ cười mỉm, sau đó cánh môi lại nổi lên một tràn chú ngữ tối nghĩa.
Theo từng tràn chú ngũ, một đoàn ánh sáng xanh không biết từ đâu hiện ra
quét ngang qua thân thể Âu Dương Minh, ánh sáng xanh mang theo một cổ áp lực vô hình, đè nặng lên người Âu Dương Minh.
Một tiếng thét thê lương vang lên, ánh sáng xanh lóe sáng bất ngờ biến thành một ngọn lửa
màu xanh, đem thân thể Âu Dương Minh bao trùm vào trong đó.
Sau
một cái hô hấp tiếng thét của Âu Dương Minh hoàn toàn biến mất, thân thể bên trong ngọn lửa xanh biến thành một mảnh huyết vụ. Huyết vụ sau một
hồi phập phồng lại biến thành hình một cái đầu người, chung quanh hắc
khí cuồn cuộn, nhìn giống như một cái quả cầu Ma Hồn.
Lúc này
dưới đất vang lên một tiếng kim loại va chạm, chính là hai mảnh Lôi
Hoàn. Thanh Linh đối với nó hình như không chút hứng thú, ánh mắt nàng
vậy mà không thèm nhìn nó một chút nào, chỉ gắt gao nhìn vào đầu Ma Hồn
kia, trong mắt lấp lánh tinh quang.
Hai tay nàng đưa lên, định
làm động tác gì đó thì bất ngờ lại xoay người, ánh mắt nhìn vào đống đất đá đổ nát cách đó không xa, một tay thuận thế đưa lên bắn ra một đoàn
ánh sáng xanh vào đống đất đá phía xa.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Trong đống khói bụi đất đá mù mịt bất ngờ có một đạo hắc ảnh lóe lên, bay ra
ngoài. Hắc ảnh ngừng lại hiện ra thân hình của một người, chính là Liễu
Minh.
Ma văn lân phiến trên người hắn lúc này đã không còn nữa,
thân thể đã trở lại bình thường, chỉ có điều sắc mặt cực kỳ không tốt,
quần áo trên người thì nát bấy, bê bết máu.
"Thủ đoạn của Liễu
đạo hữu thật là cao minh nha, có thể đem khí tức hoàn toàn che lấp,
thiếu chút nữa ngay cả bổn tôn cũng bị lừa gạt rồi!” Trong mắt Thanh
Linh lóe lên một tia âm lệ nói.
Liễu Minh ho khan một tiến, đưa mắt nhìn Thanh Linh không nhanh không chậm hỏi lại:
“Thanh Linh tiền bối nói như vậy là có ý gì?, ta không hiểu.”
"Hứ, chuyện đã như vậy, đạo hữu còn cứ cố giả ngu nữa sao. Ta và ngươi đều
là Ma Hồn chuyển thế tự nhiên là ai cũng muốn có cái Hồn Thiên Kính này, chỉ có điều lần gặp mặt trước đó không ngờ ngươi có thể che giấu hoàn
toàn khí tức của Ma Hồn, chuyện này thật sự là thâm ảo đó.” Thanh Linh
hừ lạnh một tiếng, nói.
Liễu Minh nghe Thanh Linh nói, sắc mặt không chút biến đổi, trong lòng vô số ý niệm chạy qua.
Nhưng vào lúc này, trên người hắn hắc quang đã lóe lên, Ma Thiên với một nửa thân người đã hiện ra.
"Ồ! lại có hai người!" Thanh Linh vừa thấy Ma Thiên thì trong miệng ồ lên
một tiếng, ánh mắt nhanh chóng chuyển lên người Ma Thiên.
"Thì ra là thế, hóa ra ta đã lầm sao, Ma Hồn thật sư lại chính là ngươi.” Thanh Linh sau khi dò xét hai người một hồi trong miệng lại cất tiếng bừng
tỉnh nói.
"Xem ra Các hạ chính là Nam Hoang Khôi Đế, Thanh Linh!, quả nhiên cũng là một cái Ma Hồn chuyển thế. Xem ra cái Ma Hồn trong cơ thể Âu Dương Minh là do ngươi dở trò quỷ rồi ngươi dụ hắn đến nơi này
a, thật đáng thương cho Âu Dương Minh nha.” Ma Thiên đưa mắt đánh giá
Thanh Linh vài lần rồi thản nhiên nói. (Lừa trai dẫn đến chỗ này, mụ ghê thật :036: -ta chém)
Trong lòng Liễu Minh chấn động không thôi
khi nghe những lời vừa rồi, ánh mắt bất giác nhìn vào cái Ma Hồn trước
người Thanh Linh, trong mắt hiện ra một tia phức tạp.
Sự tình đến lúc này thì hắn vẫn chưa hiểu là Thanh Linh và Ma Thiên
đang nói điều
gì, nhưng một chút suy đoán thì cũng có thể hiểu rồi.
Thanh Linh
và Ma Thiên gần như là cùng một hạng người và có cùng một mục đích, đều
là Ma Hồn chuyển thế, có lẽ cũng có cùng nguồn gốc theo lời kể của Triệu Thiên Dĩnh, là những Cổ Ma Hồn lẻn vào Vạn Ma Đại Lục, rồi ký sinh vào
người khác để sống.
Chỉ có điều, cứ theo tình huống trước đó mà
nói thì Thanh Linh là người tinh thông Khôi lỗi thuật, là người của
Thiên Công Tông một trong tứ đại thái tông của Trung Thiên Đại Lục,
nhưng không lẽ nàng lại từ Vạn Ma Đại Lục xa xôi đến Trung Thiên Đại Lục hay sao?, rồi lại ẩn nấp Ma Khí gia nhập vào Thiên Công Tông. Nếu thật
sự là như vậy thì thủ đoạn của Thanh Linh thật sự vô cùng cao minh rồi.
Chuyện đó là suy đoán nhưng có một chuyện là không sai, chính là hắn và Âu
Dương Minh có chung một cảnh ngộ, đều là tế phẩm cho Ma Thiên và Thanh
Linh vì mục đích lấy Hồn Thiên Kính.
Chỉ có điều vận khí của hắn
khá hơn, thực lực Ma Thiên đại giảm, không thể khống chế hắn hoàn toàn,
rồi trước đó lại bị Triệu Thiên Dĩnh vạch trần hắn mới có thể thoát khỏi kiếp số tế phẩm. Chỉ thương cho Âu Dương Minh cuối cùng vẫn không tránh được kiếp số, bị chết thảm dưới độc thủ của Thanh Linh.
Nghĩ lại Sa Sở Nhi bây giờ đang bôn ba đi tìm phụ thân, trong lòng có chút chua xót thay cho nàng.
“Các hạ trốn nơi đó có phải muốn ngư ông đắc lợi không?” Thanh Linh lạnh nhạt hỏi một câu.
"Hắc hắc, ta trước đó quả thật có suy nghĩ này, nhưng mà đã bị ngươi khám
phá được, vậy thì hãy dựa vào thực lực mà quyết định xem Hồn Thiên Kính
sẽ vào tay ai đi.” Ma Thiên cười.
Ánh sáng hai màu đen trắng lóe
lên, từ trong Hồn Thiên Bia thình lình chui ra một bàn tay khổng lồ hai
màu đen trắng, lao tới Ma Hồn trước mặt Thanh Linh, muốn cướp lấy nó.
Thanh Linh hừ lạnh một tiếng, ánh sáng xanh trên người tản ra, hình thành một cái quỷ thủ màu xanh chắn ở trước người.
Hai bàn tay khổng lồ chạm vào nhau phát ra một hồi âm thanh ì đùng.
“Chủ Nhân” Trên không trung hai con Khôi Lỗi nhìn thấy tình hình bên dưới trong lòng có chút lo lắng, lớn giọng gọi một tiếng.
Khôi Lỗi mặt đen thân hình rung động đang muốn rời bỏ kết giới bay xuống,
nhưng ngay khi thân hình hắn vừa động thì kết giới đã trở nên lung lay
như sắp vỡ.
Theo đó một cái vòng xoáy đen cũng bay ra đánh vào trên kết giới, khiến cho kết giới càng rung động không thôi.
“Chỗ này chỉ mình ta là được rồi, các ngươi không cần lo lắng, hãy chú ý duy trì kết giới cho tốt đi.” Vừa nói, Thanh Linh vừa bắn người lùi ra sau
hơn mười trượng, ánh mắt gắt gao nhìn vào Ma Thiên.
Ma Thiên cũng không chút khách khí, ánh mát nhìn chằm chằm Thanh Linh mỉm cười không nói.
"Các hạ ở chỗ này động thủ, chẳng lẽ không sợ Ma Hồn kích động, khiến cho người nọ chú ý sao?" Thanh Linh lạnh giọng hỏi.
"Không phải ngươi có hai con Khôi Lỗi đang tạo ra kết giới kia hay sao, chậc
chậc không hổ là Thông Huyền Khôi Lỗi, kết giới tinh diệu như vậy cũng
có thể làm ra được, kết giới này đủ để che đi khí tức trên người chúng
ta rồi.” Ma Thiên cười nhạt một tiếng rồi đáp, bất quá cũng không tiếp
tục động thủ.
Cùng lúc đó, ánh mắt Liễu Minh đang không ngừng
quét ra xung quanh, sau đó thả ra một đạo hắc khí, mang tất cả túi trữ
vật của đám người Liễu gia, đặc biệt là cái chiến giáp cùng với cây Ma
Thương của Liễu Tung Dương tất cả đều thu không sót một mảnh. Hai món
bảo vật này tuy bị hao tổn không ít nhưng mà cũng là Động Thiên Pháp
Bảo, mức độ trân quý không phải nhỏ.
Cánh tay lại đưa lên mang cả hai mảnh vỡ của Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn ở phía xa thu vào trong tay.
Những hành động này của Liễu Minh cả Ma Thiên và Thanh Linh đều không thèm để ý, giống như đối với những vật này hoàn toàn không chút động tâm.
Đem tất cả cất vào, lúc này thân hình hắn mới khẽ động, bay đến cạnh Triệu Thiên Dĩnh.
Cả người Triệu Thiên Dĩnh lúc này hoàn toàn cứng ngắc, ánh mắt ngốc trệ,
nếu không phải trên người nàng còn tản mát ra chấn động Pháp lực nhè
nhẹ, thì nàng không giống gì một người đã chết.
Liễu Minh thấy vậy thì liền tranh thủ cứu tỉnh nàng, hắn phất tay đánh ra một đạo hắc khí chui vào trong cơ thể nàng.
Sau một hồi xem xét, hắn phát hiện kinh mạch toàn thân Triệu Thiên Dĩnh bị
một cỗ pháp lực cổ quái phong bế lại, Pháp Lực này không phải Linh Lực,
không phải Ma Khí mà là một cổ Cửu U Minh Khí cực kỳ tinh thuần. Đã xác
định được nguyên nhân thì chuyện giải quyết sẽ đơn giản hơn nhiều !.
Liễu Minh vận khởi Minh Cốt Quyết, hai tay chống sau lưng nàng, rót một đạo
pháp lực vào trong cơ thể nàng, pháp lực đi động một vòng lớn trong cơ
thể, mang tất cả Cửu U Minh Khí trong người nàng hấp thu hết.
Cả người Triệu Thiên Dĩnh run lên, hai má ửng đỏ thần sắc dần dần hồi phục lại.