“Địch gia chúng ta tiên lễ hậu binh, tự hỏi cũng đã bỏ ra cái giá không nhỏ
để đền bù tổn thất, không biết tại sao Thanh gia các vị vẫn một mực
không chịu bỏ qua? Hơn nữa, nếu hai tộc chúng ta cứ tiếp tục tranh đoạt ở sơn cốc này, một khi tin tức truyền ra sẽ dẫn đến sự chú ý của các thế
lực khác. Một khi có thêm gia tộc nào khác tiến đến, nói không chừng địa phương này sẽ không còn chỗ cho chúng ta. Ắt hẳn chư vị cũng không muốn nhìn thấy kết quả này chứ.” Nam tử gầy ốm đảo mắt một vòng rồi tiếp tục nói.
Thanh Cổ nghe vậy liền trầm mặt xuống. Tuy rằng đối phương nói vậy chỉ
là suy đoán thế nhưng một khi náo động nổ ra quá lớn quả thật có thể dẫn đến không ít biến cố. Đại hán mặt vuông nghe vậy, trong mắt cũng liền
hiện lên một tia ngưng trọng. Dù sao mục đích của gã cũng là cướp lại Ma Vân cốc để đặt nền móng cho gia tộc. Nếu để thành quả mình đạt được sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng bị người khác đoạt mất, tội lỗi quả
thật không thể nói hết bằng lời.
“Lời của Địch U trưởng lão tuy rằng cũng có đạo lý của nó thế nhưng nói
như thế nào, Thanh gia chúng ta quyết không thể nào buông tha nơi này.
Vạn nhất tình huống xấu thật sự diễn ra, ta và ngươi chỉ cần tranh đoạt
hết sức là được. Cuối cùng là ai có thể đạt được phải đành trông chờ số
phận.” Sau một thoáng trầm ngâm, Thanh Cổ liền tỏ vẻ kiên quyết.
“Thanh Cổ trưởng lão quả nhiên trí dũng song toàn như lời đồn đại. Bất
quá Địch mỗ có một phương pháp giải quyết không biết chư vị Thanh gia có hứng thú nghe qua một lần?” Nam tử thon gầy liếc nhìn đại hán mặt
vuông, thấy y gật nhẹ đầu với mình bèn xoay người nhạt một tiếng sau đó
mở miệng nói ra.
“Địch U trưởng lão có gì cứ nói, đừng ngại.” Thanh Cổ ánh mắt lóe lên, nói ra.
“Hai bên chúng ta tranh chấp không khoan nhượng, chỉ sợ đến lúc toác đầu chảy máu cũng không thể thương lượng được gì. Đây là nơi Động Thiên
Phúc Địa, vốn dành cho người xứng đáng cư ngụ. Chúng ta đều là tu luyện
giả, tự nhiên phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Không bằng hai tộc
chúng ta sử dụng phương thức thi đấu để quyết định quyền sở hữu Ma Vân
cốc, các vị thấy thế nào? Vô luận bên nào thua đều phải tuân theo ước
định, không được tiếp tục gây phiền hà cho đối phương.” Nam tử thon gầy
nghiêm mặt tiếp lời.
Nghe nam tử gầy ốm, Thanh Cổ lập tức biến sắc. Sắc mặt của hai người Thanh Phương và Diễm Sơn cũng có chút khó coi.
Thiên La chân công của nhà họ Địch là môn công pháp thuộc tính Hỏa nổi
danh bởi uy lực cường đại. Hơn nữa bên phía Địch gia có đến hai gã Ma
Nhân Thiên Tượng hậu kỳ cùng hai gã cấp bậc trung kỳ, thực lực rõ ràng
mạnh hơn nhân thủ Thanh gia một bậc. Nếu sử dụng phương pháp này, bọn họ tuyệt đối bại nhiều thắng ít.
“Như thế nào? Chẳng lẽ chư vị đạo hữu Thanh gia lại không dám ứng chiến. Hay là quý đạo hữu tự nhận công pháp Thanh gia không sánh bằng thần
thông của Địch gia chúng ta?” Địch U nhìn thấy sự thay đổi trong thần
sắc của Thanh gia không khỏi tỏ vẻ trào phúng.
Nghe thấy Địch U mỉa mai thần thông của Thanh gia. Đám người Thanh
Phương, Diêm Sơn lập tức tỏ ra giận dữ. Bất quá bọn họ cũng không lập
tức mở miệng mà đưa mắt nhìn về phía Thanh Cổ. Sau một hồi suy ngẫm,
Thanh Cổ mới mở miệng nói:
“Tốt, nếu như chư vị Địch gia đã muốn dùng phương thức thi đấu để giải
quyết tranh chấp, Thanh gia chúng ta tự nhiên phụng bồi. Có điều quá
trình thi đấu cụ thể là như thế nào?”
Thấy Thanh Cổ đáp ứng việc quyết đấu, Thanh Phương và Diêm Sơn đều biến
sắc giống như muốn nói gì đó thế nhưng đã bị Thanh Cổ dùng ánh mắt ngăn
lại.
“Hắc hắc, Thanh Cổ trưởng lão quả nhiên sảng khoái. Về phần thể thức thi đấu… Hai nhà chúng ta cử ra ba người. Ba trận thắng hai sẽ lấy được Ma
Vân cốc.” Địch U cười nham hiểm rồi trả lời không chút nghĩ ngợi.
“Tốt, phương thức sẽ như đạo hữu đã nói, bất quá sân bãi thi đấu phải
chúng ta xác định.” Thanh Cổ nhẹ gật đầu, ánh mắt lóe lên, mở miệng đáp
lời.
Địch U nghe vậy liền khẽ giật mình, Gã vốn là người giỏi dụng tâm kế,
nghe đối phương nói vậy trong lòng không khỏi máy động. Bất quá nếu như
phương thức thi đấu đã do bọn gã định đoạt vậy thì không thể cự tuyệt
quyền quyết định sân đấu của Thanh gia.
“Nói vậy không biết Thanh Cổ đạo hữu muốn chọn nơi nào để tỷ thí? Cũng
phải nói trước, công pháp mà Địch gia chúng ta tu luyện vốn mang thuộc
tính Hỏa. Nếu như đạo hữu chọn địa phương có hàn khí rất nặng để tỷ thí
thì quả thật có chút không công bằng. Chuyện này một khi đồn ra ngoài
chỉ sợ ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của Thanh gia các người.” Địch U trầm ngâm một lát rồi lên tiếng đề nghị.
“Hừ, Thanh gia bọn ta tự nhiên không thèm làm trò như vậy. Các vị yên
tâm, địa điểm tỷ thí được xác định bên trong Ma Vân cốc. Ba ngày sau,
chúng ta sẽ phân rõ thắng thua.” Thanh Cổ nhàn nhạt nói ra.
“Tốt, chúng ta một lời đã định!” Đại hán mặt vuông Địch Long nghe nói tỷ thí diễn ra tại Ma Vân cốc liền cảm thấy an tâm hơn nhiều bèn đứng dậy
tuyên bố.
Bên trong Ma Vân cốc vốn không có địa phương âm hàn nào. Tuy rằng Thanh
gia quyết định thi đấu ở đây tất nhiên có chỗ dự mưu nhưng mà dựa vào
thực lực của gã cũng không cần để ý quá nhiều. Địch U cùng hai tên Ma
Nhân khác của Địch gia nghe vậy cũng đồng loạt đứng đậy, đồng thời quanh thân nở rộ hồng mang. Sắc mặt bọn gã lộ vẻ cực kỳ khiêu khích nhìn về
phía ba người Thanh gia. Cả tòa đại điện cũng theo đó hiện ra một mảnh
quang mang đỏ thẫm, kéo theo độ ấm xung quanh cũng đột nhiên đề cao vài
phần.
“Tiễn khách!” Thanh Cổ âm thầm cảm thấy rùng mình, bất quá thần sắc vẫn tỏ ra lãnh đạm, không hề thay đổi.
“Không cần làm phiền chư vị! Các vị hãy tranh thủ mấy ngày còn lại,
hưởng thụ thời gian cuối cùng cho tốt.” Bốn người Địch gia liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý.
Địch Long cười ha ha một tiếng, vẻ kiêu ngạo được đẩy cao đến cực điểm.
Mục đích chuyến đi lần này đã đạt được, bọn gã cũng không muốn nán lại
thêm nữa, lúc này vung cao tay áo nghênh ngang rời đi.
Mắt thấy nhân thủ Địch gia rời khỏi, ba người Thanh Cổ vẫn nán lại đại
điện chứ không vội bỏ đi. Thanh Cổ im lặng giống như đang suy nghĩ gì
đó. Thanh Phương và Diêm Sơn tuy rằng muốn nói gì đó nhưng nhất thời vẫn không lên tiếng.
“Hai vị có gì cứ nói, đừng ngại.” Thanh Cổ nhanh chóng xoay người lại,
nhìn về phía hai người Thanh Phương, cười nhạt một tiếng rồi nói.
“Thanh Cổ trưởng lão, xin thứ cho ta nói thẳng. Vì sao ngươi lại đáp ứng đề nghị quyết đấu của Địch gia để định đoạt quyền sở hữu Ma Vân cốc.
Thực lực đối phương mạnh mẽ, ta sợ trận chiến này chúng ta chỉ có thua
nhiều thắng ít.” Thanh Phương do dự một chút rồi mới lên tiếng.
“Thực lực của Địch gia vượt trội hơn, ta
há lại không biết việc này. Chỉ là nếu Thanh mỗ không đáp ứng việc thi đấu, Địch gia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu việc này mà truyền ra ngoài, đưa tới thế lực khác dòm
ngó Ma Vân cốc, tình cảnh của Thanh gia chúng ta chỉ sợ càng thêm nguy
hiểm.” Thanh Cổ thở dài rồi nói.
Thanh Phương nhướng mày như muốn nói gì thêm thế nhưng đã bị Diêm Sơn ở bên thò tay ngăn cản.
“Bây giờ có nói gì thêm cũng đã vô dụng. Nếu như phương thức thi đấu đã
được quyết định, không biết Thanh Cổ trưởng lão có diệu kế gì để gia
tăng phần thắng? Ngươi quyết định đặt địa điểm thi đấu ở Ma Vân cốc hẳn
là có dự tính của mình.” Diêm Sơn nhìn về phía Thanh Cổ, ánh mắt sáng
lên vài phần.
“Diêm Sơn trưởng lão nói không sai. Trận chiến này quyết định tương lai
của Thanh gia chúng ta, Thanh mỗ tự nhiên sẽ không chủ quan. Ta sở dĩ
xác định địa điểm thi đấu tại Ma Vân cốc đúng là muốn mượn địa lợi của
nơi này để gia tăng vài phần thắng lợi.” Thanh Cổ cười nhạt một tiếng
rồi trả lời.
“Địa lợi?” Khuôn mặt Thanh phương lộ ra một tia nghi hoặc.
Diêm Sơn cũng khẽ giật mình, thốt lên thất thanh:
“Ý của Thanh Cổ trưởng lão chẳng lẽ là muốn…”
“Đúng vậy, ta định xây dựng lôi đài bên trên Tam Quang điện sau đó dùng
lực lượng pháp trận dung nhập hơi nước Tam Quang chi thủy vào bên trong
sàn đấu… Thứ này có tác dụng rất lớn với công pháp của Thanh gia chúng
ta. Nếu được thi đấu trong hoàn cảnh như vậy, phần thắng của chúng ta có thể tăng thêm ba thành.” Thanh Cổ giải thích một chút kế hoạch của mình cho hai người bên cạnh.
Diêm Sơn và Thanh Phương nghe vậy, sắc mặt không khỏi đại hỉ. Nếu đúng như vậy, phần thắng của bọn họ sẽ được đề tăng rất nhiều.
“Kế sách của Thanh Cổ trưởng lão mặc dù rất hay thế nhưng người của Địch gia chắc chắn cũng có thể phát hiện ra được. Bọn gã nhất định sẽ lấy cớ sinh sự.” Sau một hồi cao hứng, Diêm Sơn tỏ vẻ lo lắng.
“Đối phương đã gật đầu đáp ứng thi đấu tại Ma Vân cốc. Đến lúc đó có thể lấy việc này làm cớ, chúng ta chỉ cần thừa nhận qua loa tắc trách. Các
ngươi không cần phải lo lắng.” Thanh Cổ hừ một tiếng rồi nói.
Thanh Phương và Diêm Sơn nhẹ gật đầu sau đó không nói thêm gì nữa.
“Làm sao để chọn ra người thi đấu bây giờ, chẳng lẽ do ba người chúng ta đứng ra?” Thanh Phương lại hỏi.
Thanh Cổ trầm ngâm một lát, thở dài rồi mở miệng nói:
“Trận chiến này quyết định vận mệnh tương lai của Thanh gia chúng ta.
Mặc dù có chút miễn cưỡng, ta nghĩ vẫn nên cho mời Thanh Tông trưởng lão xuất quan. Hai vị trí còn lại sẽ do ta cùng Diêm Sơn trưởng lão đảm
đương.”
Hai người Thanh Phương nghe vậy, sắc mặt hơi đổi bất quá cũng không nói
gì thêm. Sau khi trao lại ngôi vị gia chủ, bởi vì thọ nguyên gần kề,
Thanh Tông trưởng lão vẫn một mực bế quan tĩnh tu, vì vậy không hề lộ
diện nhiều năm. Bất quá tu vi Thiên Tượng hậu kỳ của lão là không cần
bàn cãi, lại thêm Thanh Cổ cũng có tu vi Thiên Tượng hậu kỳ cùng với sự
tương trợ của Tam Quang điện, phần thắng của Thanh gia bọn họ quả thật
không nhỏ.
“Vâng.” Diêm Sơn chắp tay đáp ứng.
Sau khi thương nghị một chút để thống nhất vài chi tiết khác, Thanh
Phương cùng Diêm Sơn lập tức rời khỏi đại điện, bắt đầu công việc kiến
tạo lôi đài bên trên Tam Quang điện. Đợi hai người rời đi, Thanh Cổ mới
đưa mắt nhìn về phía xa xa đồng thời âm thầm thở dài một tiếng. Nếu Liễu Minh có mặt ở đây lúc này, với thực lực của hắn, một Địch gia nho nhỏ
đâu đáng để họ bận tâm? Đối với tỷ đấu lần này, mưu kế mà y an bài cũng
chỉ có thể khiến cho phần thắng của họ miễn cưỡng cân bằng với Địch gia
vì vậy đành phải đi một bước nhìn một bước mà thôi.
…
Thời gian ba ngày thoáng chốc trôi qua, sâu trong trang viên Thanh gia,
có thể nhìn thấy một tòa lôi đài màu xanh lớn chừng trăm trượng lơ lửng
trên không một tòa kiến trúc màu trắng. Bốn phía lôi đài là mười cột đá
màu xanh cực lớn. Ngoài ra, lôi đài còn được phủ kín bởi từng hàng gạch
xanh chỉnh tề. Loại gạch này có màu sắc như ngọc, kiên cố như sắt, vừa
nhìn đã biết là loại tài liệu cực kỳ trân quý. Từ trong kiến trúc màu
trắng, một cột sáng khổng lồ cùng màu bắn ra, chèo chống bên dưới lôi
đài. Từng đạo quang mang trắng toát phát tán ra cột đá chung quanh lôi
đài, tạo nên màn sáng màu trắng hình bán nguyệt bọc quanh.
Lúc này đây, trời vừa mới tờ mờ sáng, trong trang viên Thanh gia đã có
tiếng người huyên náo. Sự tình ước đấu với Địch gia đã sớm truyền khắp
trong tộc. Liên quan đến tương lai của Thanh gia, đệ tử trong tộc liền
tụ tập chung quanh lôi đài. Trong thời gian ngắn ngủi đã có hơn ngàn
người tụ lại. Xung quanh sàn đấu còn có bốn bóng người, thình lình đúng
là bốn vị trưởng lão Thiên Tượng của Thanh gia, trong đó lão già tóc bạc rõ ràng chính là Thanh Tông, gia chủ đời trước của Thanh gia, đã lâu
không hề lộ diện. Khí tức của lão lúc này so với trước khi bế quan đã
tăng tiến thêm vài phần nhưng vẫn chưa thể đột phá cảnh giới Thiên Tượng đỉnh phong. Ngược lại trên người còn mơ hồ lộ ra một tử khí, biểu thị
cho việc thọ nguyên gần kề.
Tuy rằng Thanh Tông đã bế quan hơn một trăm năm thế nhưng vốn là người
chấp chưởng Thanh gia nhiều năm như vậy, phần lớn đệ tử trong tộc vẫn có thể nhận ra lão. Sự xuất hiện của vị cựu tộc trưởng này liền khiến tâm
thần của đệ tử chung quanh thình lình đại chấn. Bất quá vào lúc này, ba
người Thanh Cổ lại không có tâm trạng đánh giá đệ tử Thanh gia quanh
đài, bọn họ đều mang sắc mặt tối tăm phiền muộn trái ngược với Thanh
Tông mang theo vẻ mặt không màng danh lợi.