Ma Thiên Ký

Giây Phút Cuối Cùng


trước sau

Bước ngoặt cuối cùng.

Trên lôi đài lúc này, gương mặt vốn đã tái nhợt của Thanh Tông lại bất ngờ hiện lên một tia ửng hồng không bình thường. Những nếp nhăn già nua cũng theo đó hằn sâu hơn trước thế nhưng thân hình của lão đã có thể đứng thẳng một cách vững vàng. Tử khí u ám ngưng tụ trên trán của lão ngày càng trở nên nồng đậm. Thi triển Thiên Huyễn Lĩnh Vực quả thật đã khiến thọ nguyên Thanh Tông hao tổn quá nhiều. Dù rằng Tam Quang thủy khí chung quanh vẫn liên tục hội tụ tới đây để dung nhập vào cơ thể của lão thế nhưng cũng chỉ như là muối bỏ biển mà thôi.

Sau khi hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè ép thương thế bên trong cơ thể, Thanh Tông lần nữa há miệng, phun ra một tiểu kiếm huyết sắc. Thanh kiếm này chỉ lớn chừng một xích nhưng toàn thân óng ánh huyết hồng, hơn nữa còn mơ hồ hiện lên hào quang màu máu lưu chuyển liên tục. Không đợi Thanh Tông thúc giục pháp lực, tiểu kiếm đã tự hành rung động, tản mát ra khí tức nồng đậm của máu tanh. Sau khi nhìn qua thân kiếm một chút, tựa như tâm ý đã quyết, lão lập tức há miệng cắn mạnh chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi khiến cho mặt ngoài tiểu kiếm đại phóng huyết quang rồi phóng lớn chừng mấy trượng hơn nữa còn mang theo mùi máu tanh gắt mũi khiến những người xung quanh liên tục nôn ọe. Tiếp đó, Thanh Tông lại phất tay đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho đại kiếm màu máu lóe lên, phát ra từng tràng kiếm rít quái dị giống như âm thanh trẻ con la khóc nỉ non rồi lao nhanh về phía Địch U. Mọi việc thoạt nghe có vẻ phức tạp nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong vài nhịp thở!

“Ma kiếm Khấp Huyết!”

Địch Long đang đứng bên dưới thấy vậy không khỏi biến sắc bèn thét lên một tiếng kinh hãi giống như đã nhận ra lai lịch của tiểu kiếm huyết sắc mà Thanh Tông phóng ra. Đám người Địch gia bên cạnh nghe vậy cũng giật mình thảng thốt.

Ma kiếm Khấp Huyết kỳ thực chính là bổn mạng ma bảo của một vị đại năng Thiên Tượng cảnh tên là Khấp Huyết lão tổ trên đại lục Vạn Ma vào mấy trăm năm trước. Vị lão tổ này sở hữu danh khí rất lớn. Một thân ma công đã đạt đến trình độ đỉnh cao. Cảnh giới cũng chỉ cách Thông Huyền cảnh trong truyền thuyết một bước ngắn nữa thôi. Bất quá vị Ma Nhân đã vô cớ mất tích trong một lần tiến vào bí cảnh, cuối cùng vô duyên tiến cấp Thông Huyền. Ma kiếm Khấp Huyết bên người lão cũng theo đó biến mất không chút tung tích, không nghĩ tới lại rơi vào trong tay Thanh Tông.

Trong lúc đám người Địch Long thảng thốt kinh hãi, huyết quang đã lóe lên. Đại kiếm màu máu cũng theo đó xuất hiện trên đỉnh đầu Địch U, lóe lên phía dưới rồi hóa thành tia máu ngập trời rơi nhanh xuống. Liền tại lúc này, ánh mắt họ Địch chợt lóe sáng giống như gã đã khôi phục một tia tỉnh táo bèn ngẩng đầu lên cao, mở miệng phun ra một viên châu ánh vàng rực rỡ, lớn cỡ nắm tay, mặt ngoài khắc rõ vô số đường vân tinh xảo, phức tạp. Sau khi quay tít một vòng, viên châu lập tức ầm ầm bạo liệt, mang theo từng đạo hồ quang điện ánh kim nhanh chóng thành tấm lưới lớn che chắn bên trên đỉnh đầu Địch U.

Sau một khắc, đại kiếm màu máu trảm lên tấm lưới kim sắc liền tạo thành một hồi nổ mạnh “Uỳnh uỳnh! Rầm rầm!”. Trong nhất thời, điện quang và tia máu không ngừng đan xen vào nhau. Lưới điện kim sắc thoạt nhìn hết sức nhỏ yếu vậy mà có thể ngăn được một trảm lăng lệ ác liệt của kiếm quang màu máu. Chưa hết, từng chút điện quang ánh kim còn bắt đầu men theo thân kiếm, vây bọc toàn bộ kiếm quang vào trong.

“Năng lượng thiên lôi kim sắc!” Mọi người Thanh gia biến sắc, giật mình kinh hô.

Thanh Cổ thấy vậy cũng khẽ giật mình. Y đã từng thấy qua Liễu Minh thi triển loại sấm sét vàng kim này. Uy lực của nó cực lớn, đặc biệt còn có tác dụng khắc chế hết thảy Ma khí cùng năng lượng tà ác. Nghĩ đến đây, sắc mặt của y không khỏi chìm xuống. Lúc này, ma kiếm Khấp Huyết đang tả xung hữu đột trong võng điện kim sắc giống như cá mắc lưới, tuy rằng tạo thành động tĩnh không nhỏ nhưng vẫn không có cách nào giãy ra. Thanh Tông thấy vậy không khỏi ngạc nhiên. Hơn ai hết, lão là người hiểu rõ uy lực của ma kiếm Khấp Huyết. Chỉ là không ngờ đòn sát thủ ngầm của bản thân lại bị đối phương khắc chế dễ dàng như vậy.

Thừa dịp vũ khí của Thanh Tông bị võng điện kim sắc vây khốn, thân người Địch U đã nổi lên một tầng hỏa diễm màu đỏ. Ánh lửa do Pháp tướng đầu sói tản mát ra cũng càng ngày càng sáng. Ngoài thân của nó cũng nổi lên từng vòng ma văn đỏ rực như lửa, tạo thành tiếng nổ mạnh ầm vang, thình lình thoát khỏi sự khống chế của Thiên Huyễn Lĩnh Vực.

Đến lúc này, vẻ mặt Thanh Tông không khỏi lộ ra một tia tuyệt vọng. Lão lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Khí tức trên người cũng nhanh chóng trở nên cực kỳ uể oải. Địch U thấy vậy lập tức đại hỉ, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, thúc giục Pháp Tướng đầu sói sau lưng đại phóng hỏa diễm, lần nữa nhảy lên như thiểm điện nhào tới bên cạnh Thanh Tông. Bàn tay khổng lồ của Pháp Tướng trong chớp mắt đã túm gọn lấy lão. Thế cục luân phiên biến hóa khiến cho những người xem trận không khỏi trợn mắt há mồm. Có điều người của Địch gia thì lộ vẻ vui mừng, còn nhân thủ Thanh gia lại tỏ ra vô cùng lo lắng. Thân ảnh Địch U lóe lên, xuất hiện bên cạnh Pháp Tướng đầu sói, đồng thời cười lạnh một tiếng:

“Chết đi!”

Gã vừa thiếu chút nữa thất thủ dưới ma kiếm Khấp Huyết, trong lòng vừa sợ vừa giận. Lúc này, tâm niệm thúc giục bàn tay khổng lồ của Pháp Tướng xiết chặt lại như muốn bóp nát thân thể của đối phương thành thịt vụn. Sự hưng phấn khi sắp đánh chết một tu sĩ Thiên Tượng hậu kỳ khiến gã không nhịn muốn chứng kiến chút biểu lộ cuối cùng của đối phương. Khi nhìn đến vẻ mặt của Thanh Tông, sắc mặt của gã bỗng nhiên biến đổi. Nội tâm thình lình có chút bất an. Chỉ thấy thần sắc của Thanh Tông lúc này vô cùng tỉnh táo, thậm chí nụ cười trên mặt lão còn như ẩn chứa âm mưu nào đó.

Nhưng vào lúc này, nụ cười trên mặt họ Thanh bỗng thu lại. Trên người đột nhiên có ánh sáng màu xanh lóe lên, theo sau là Chân Đan cùng màu được phun ra từ miệng của lão. Tiếp đó, một ánh hào quang chói mắt lập tức nổi lên từ mặt Chân Đan!

Địch U đại biến sắc mặt, không chút nghĩ ngợi, điểm nhẹ chân xuống đất, gấp rút bắn ngược thân hình về phía sau. Trong lúc đó, bàn tay của Pháp Tướng đầu sói cũng ra sức nắm chặt lại như muốn nhanh chóng bóp nát Thanh Tông thành thịt vụn.

“Đã muộn!”

Ánh mắt của Thanh Tông lập tức sáng bừng đến mức dọa người. Lão há miệng phun ra một búng màu tươi, dung nhập vào trong Chân Đan màu xanh khiến nó tỏa sáng rực rỡ. Luồng sáng màu xanh lấy thân thể của lão làm trung tâm liền như sóng âm mãnh liệt tản ra bốn phía. Thiên Huyễn Lĩnh Vực vốn đã vỡ vụn lại lần nữa tụ lại một cách quỷ dị. Có điều phạm vị Lĩnh Vực bao phủ chỉ chừng hơn mười trượng. Bất quá thân thể Địch U bắn ngược vừa sau lại vừa khéo bị bao phủ trong đó khiến gã lập tức cảm nhận được lực cản đại tăng. Sau khi lui về sau
một đoạn ngắn, thân hình họ Địch liền bị ngăn lại. Lần này, tác dụng mê hoặc tâm trí mà Lĩnh Vực phát ra là không đáng kể thế nhưng sức mạnh giam cầm của nó lại tăng lên nhiều lần. Dùng thực lực của gã chỉ sợ không có cách nào phá vỡ vòng vây xung quanh trong thời gian ngắn.

Nghĩ tới đây, Địch U không khỏi đại biến sắc mặt.

Bên ngoài lôi đài, đám người Địch gia cũng nhìn ra nguy hiểm. Mục đích của Thanh Tông rõ ràng là muốn tự bạo để kéo theo Địch U cùng chết. Địch Long là người khẩn trương hơn hết. Thân hình khẽ động nhào tới vị trí lôi đài. Một nam một nữ bên cạnh y thấy vậy cũng liền theo sát phía sau. Thế nhưng thân hình ba người vừa động, phía trước đã có bóng người lóe lên. Thì ra Thanh Cổ đã mang theo người của Thanh gia chắn ngang trước mặt. Bộ dáng bi phẫn, hiển nhiên không muốn đối phương đạt được mục đích. Ba người Địch Long thấy vậy liền trầm mặt xuống nhưng vẫn dừng lại tại chỗ.

Không trung bên trên lôi đài, Cái Hải Bằng nhìn thấy tình huống diễn ra, sắc mặt có chút thay đổi, thân hình bay nhanh về phía xa xa đồng thời tay phải kết thành ấn quyết. Một đạo bạch quang theo đó bay ra khiến cho bầu trời khẽ nhoáng một cái. Tiếp đó một chiếc dù cực lớn không biết do vật gì tạo thành, tản ra vô số đạo màu trắng che chở tất cả vào trong. Có thể thấy y không hề có ý định ngăn cản việc Thanh Tông tự bạo. Bởi lẽ ngoại trừ đại năng Thông Huyền, không ai có khả bổn sự đủ để ngăn tu sĩ Thiên Tượng hậu kỳ tự sát. Thứ hai là không cần thiết, dù sao y chỉ nhận lấy một ít tài vật của Địch gia vì vậy không cần mạo hiểm tính mạng làm việc cho đối phương.

Trên lôi đài lúc này, Địch U giống như một con thú đang bị vây khốn trong tuyệt vọng, hai mắt gã đỏ bừng, hai tay điên cuồng thúc giục Pháp Tướng cùng Ma bảo công kích Thiên Huyễn Lĩnh Vực nhưng không làm nên chuyện gì. Chân Đan gần đó không ngừng tản ra ánh sáng màu xanh cuồng bạo. Vẻ điên cuồng trong mắt Thanh Tông đã sớm biến mất, thay vào đó là trạng thái bình tĩnh đến kinh ngạc. Chỉ thấy lão nhón tay bấm nhẹ, một vệt sáng xanh liền bắn ra từ ngón tay, trong nháy mắt đã muốn chui vào bên trong Chân Đan đang ở trạng thái sục sôi.

Liền tại lúc này, hư không xung quanh lôi đài chợt lóe lên. Một bóng người màu xanh không chút dấu hiệu hiện ra, nhanh hơn tầm mắt của tất cả mọi người có mặt. Rất nhanh sau đó, một mảnh hào quang màu vàng đất từ trong tay người này bắn ra rồi rơi vào bên trong sàn đấu. Cấm chế màu trắng chung quanh lôi đài tựa hồ hoàn toàn vô dụng với hào quang vừa rồi, lập tức bị xuyên thủng một cách dễ dàng. Lại thấy hào quang màu vàng lóe lên, biến thành một bàn tay lớn cùng màu, trực tiếp xâm nhập Thiên Huyễn Lĩnh Vực sau đó tóm gọn Chân Đan màu xanh vào lòng bàn tay.

Ánh sáng màu xanh bắn ra từ đầu ngón tay Thanh Tông gặp phải ngăn trở của bàn tay khổng lồ kia lập tức vỡ vụn chứ không thể chạm đến Chân Đan gần đó. Họ Thanh thấy thế lập tức biến sắc nhưng không chờ lão kịp phản ứng, bàn tay đang tóm lấy Chân Đan đã bộc phát lực lượng mạnh mẽ, mơ hồ ẩn chứa hình dáng viên châu màu vàng đất, áp chế Pháp lực cuồng bạo bên trong Chân Đan. Sau một khắc, bóng người màu xanh lại lóe lên rồi xuất hiện bên trên lôi đài. Tiếp đó, hoàng mang mạnh mẽ trên người nhân vật thần bí này liền tản ra, thổi bay Thiên Huyễn Lĩnh Vực chỉ còn leo lét. Địch U cảm thấy bản thân như bị sóng biển đập phải. Toàn bộ thân thể và cả Pháp Tướng đầu sói liền không thể tự chủ bay ngược ra ngoài, sau đó đâm phải màn sáng xung quanh lôi đài rồi mới có thể miễn cưỡng ngừng lại. Về phần Thanh Tông, sau khi bị hất văng ra ngoài liền được người thần bí mặc áo bào xanh phóng ra một đạo hoàng quang đỡ lấy, giúp lão đáp xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng.

Trong nháy mắt, biến cố phát sinh liên tiếp. Lúc này, mọi người xung quanh lôi đài mới nhìn rõ người thần bí mặc áo bào xanh là một nam tử trẻ tuổi bình thường, bên cạnh lơ lửng hai khỏa bảo châu lóng lánh tinh xảo.

Người này không ai khác, đúng là Liễu Minh!

Vừa rồi thân thể nện mạnh lên màn sáng bao bọc lôi đài đã khiến thân thể Địch U chấn động mãnh liệt. Lúc này, gã không thể kìm được liền phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi phất tay thu hồi Pháp tướng đầu sói, gã liền mang theo vẻ mặt sợ hãi liếc nhìn Liễu Minh. Đám người Địch gia cũng mang theo thần sắc tương tự nhìn về phía người thanh niên vừa mới hiện thân. Bọn họ vô cùng rõ ràng trong tình huống vừa rồi, nếu không có thực lực sánh với đại năng Thông Huyền, tuyệt đối không thể tách rời hai đại cao thủ Thiên Tượng hậu kỳ một cách dễ dàng như vậy.

Chẳng lẽ nam tử áo bào xanh vừa xuất hiện lại là một vị đại năng Thông Huyền?

Xung quanh lôi đài lập tức lặng ngắt như tờ, không người nào can đảm lên tiếng. Liễu Minh thấy vậy cũng không thèm để ý mà lại quay sang nhìn tình trạng của Thanh Tông. Quá trình tự bạo Chân Đan tuy rằng đã bị hắn ngăn cản thế nhưng thọ nguyên của vị tu sĩ này vốn không còn nhiều, lại liên tiếp bị trọng thương nên lúc này đã kiệt sức mà ngất đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện