Nghi lễ tiến cống đã xong, nhưng thanh âm nghị luận bên dưới vẫn chưa có dấu hiện vơi đi.
Ma Hoàng thấy những tiếng nghị luận bên dưới thì khóe miệng hơi nhích lên, bất ngờ đứng dậy.
Bên dưới đang rôm rả bàn luận cũng vì vậy mà lập tức im bặt.
"Chư vị!, hôm nay đúng ra là đại điển Triều Cống nhưng Bổn Hoàng cũng có một số sự tình muốn tuyên bố. Thứ nhất là chuyện có liên quan đến cuộc phản loạn của Liễu gia." Thanh âm Ma Hoàng có chút lạnh nhạt nói.
Lời vừa nói ra, khiến cho những gia chủ bên dưới thần sắc thoáng trở nên
nghiêm nghị vài phần, vẻ mặt mỗi người đều hiện lên nét suy tư.
"Liễu gia cùng tàn dư Đại Sóc Triều lần này âm mưu phản nghịch, khí thế hết
sức hung hăng, tính đến hiện tại đã trải qua mười năm, Bổn Hoàng còn
chưa triệt để tiêu diệt được phản loạn ngược lại khiến cho không ít Châu Quận phải sống trong lửa chiến trận, thật có lỗi với mọi người." Hoàng
Phủ Ung nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
"Đại điển hôm
nay, Bổn Hoàng muốn nhân cơ hội này bố cáo thiên hạ rằng, sau khi đại
điển chấm dứt, Bổn Hoàng sẽ dốc toàn lực tiêu diệt Liễu gia cùng tàn dư
của Đại Sóc Vương Triều. Đồng thời kêu gọi thế gia tất cả các châu quận
cùng đoàn kết lại hiệp lực với Hoàng Triều tiêu diệt loạn đảng!" Sau đó
sắc mặt Hoàng Phủ Ung trở nên nghiêm nghị hơn mấy phần nói ra tin tức
này.
Lời vừa nói ra khiến cho mấy ngàn thế gia trong quảng trường đều biến sắc.
Lời nói vừa rồi giống như một luồn điện xung kích, khơi dậy một tràn nghị luận bên dưới quảng trường.
"Những công việc liên quan cụ thể đến từng gia tộc bổn Hoàng sẽ giao lại cho
ba đại thế gia Cao Hách, Long thị và Khổng Tường gia thông cáo đến các
vị." Ánh mắt Hoàng Phủ Ung chậm rải đảo qua mỗi người một cái rồi nói
tiếp.
Lời vừa xong lại khiến cho tràng nghị luận có chút nhỏ lại, ánh mắt tất cả họ bất giác hình như đều dồn về phía ba vị gia chủ của
ba đại thế gia trên đài cao.
Ánh mắt Liễu Minh cũng không ngoại
lệ, nhìn vào ba người. Chỉ thấy cả ba người sắc mặt đều bình thường,
hiển nhiên việc này họ đã biết trước rồi.
Nhưng lúc này thanh âm của Hoàng Phủ Ung lại tiếp tục vang lên.
"Tiếp theo là chuyện thứ hai, Bổn Hoàng muốn nhờ lần đại điển này để định ra
người thừa kế của Hoàng Triều, và muốn chư vị ở đây đến dự, vậy mong là
ngày mai kính mời các vị có mặt ở đây đến Khôn Tâm Điện tham dự đại lễ."
Lời này vừa nói ra, bên dưới quảng trường tiếng nghị luận càng rầm rộ hơn,
còn lớn lớn hơn chuyện tình của Liễu gia vừa rồi gấp mấy lần.
Ngay cả những đệ tử huyết thống trực hệ trên đài cao kia sắc mặt cũng kinh
biến không ngừng, hiển nhiên bọn họ cũng chưa biết gì về chuyện này.
Đứng ở phía trước Hoàng Phủ Kiếm cốc tuy cũng lộ ra một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã biến mất.
Ngay cả Cao Hách Duệ cùng hai vị gia chủ của tam đại thế gia sắc mặt cũng
biến đổi một hồi, bởi Hoàng Phủ Ung hiện tại còn ở tuổi tráng niên, làm
sao lại vô duyên vô cớ mà chọn ra người kế thừa sớm như vậy được chứ,
bên trong nhất định là có ẩn tình rồi.
Cao Hách Duệ trong mắt lóe lên tinh quang, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.
"Chẳng lẽ...."
Cả Long gia và Khổng Tường gia hình như cũng đang nghĩ tới vấn đề đó, trên mặt cả hai cũng đồng thời hiện lên một tia dị sắc.
"Hừ!, không nghĩ tới tên tiểu tử Hoàng Phủ Ung đã đi tới bước này rồi, muốn
bế quan trùng kích Vĩnh Sinh cảnh rồi." Đang ngồi trong quảng trường,
bất ngờ bên tai Liễu Minh vang lên giọng nói của Ma Thiên.
"Ma Thiên tiền bối, Ngươi đã tỉnh rồi sao...?" Trong lòng Liễu Minh khẻ giật mình, truyền âm nói.
Ngươi hiện tại đang trong Hoàng Thành, ta vì một chút lý do không tiện lộ
diện, nhưng lại có một chút sự tình trong yếu muốn nói với ngươi." Không trả lời Liễu Minh cũng không để hắn hỏi thêm cái già, Ma Thiên đã cắt
lời hắn nói tiếp.
Liễu Minh khẻ giật mình.
"Thời gian cấp
bách ta chỉ nói ngắn gọn thôi. Hoàng Phủ Ung mời đi xem lễ ngày mai,
ngươi nhất định phải đi, lúc đi phải nhớ mang theo vật kia. Còn lý do
tại sao thì lúc đó ta sẽ giải thích, ngươi chỉ cần biết là đến đ1o ngươi sẽ được lợi, thậm chí đối với chuyện ngươi tiến giai Thông Huyền Cảnh
cũng rất có lợi." Lời nói Ma Thiên nhỏ dần sau đó thì im bặt.
Liễu Minh khẻ nhướng mày, cánh tay hắc quang lóe lên, trong tay đã hiện ra một cái Ngọc Phù màu đen.
Ánh mắt hắn lóe lên nhìn xung quanh một lượt thấy không ai để ý, hắn mới vội vàng thu Ngọc Phù vào trong tay áo.
Thần sắc hắn tuy không có chút nào dị thường nhưng trong lòng hắn vô số ý
niệm xoay chuyển, lo lắng không biết Ma Thiên lại giở trò quỷ gì nữa
đây. ( Ta chém - Ma mà giở trò quỷ là sao?)
Thời gian sau đó, Hoàng Phủ Ung cũng không có nói thêm sự tình trọng yếu gì, nói đi nói lại cũng là chuyện Triều Cống mà thôi.
Triều Cống đến lúc này cũng gần kết thúc.
Lúc này Hoàng Phủ Ung nói thêm mới lời cảm ơn nữa thì đại điện đã chính
thức kết thúc. Sau khi Ma Hoàng rời đi thì gia chủ các thế gia cũng lần
lượt rời rỏi quảng trường.
Liễu Minh cũng hòa vào trong dòng người đó, bắt đầu rời khỏi quảng trường.
"Liễu Minh,Tối nay ta thiết yến ở Gia Nguyên Lâu, mời ngươi đêm nay đến dự."
Bên tai Liễu Minh bất ngờ vang lên thanh âm của Hoàng Phủ Ngọc Phách.
Liễu Minh vừa nghe giọng nói của nàng cất lên, thân thể có chút chấn động,
ánh mắt theo quáng tính cũng đưa lên nhìn lại đài cao.
Lúc này Hoàng Phủ Ngọc Phách đứng trên đài cao, bên cạnh là Triệu Thiên Dĩnh. cũng ngẩng mặt nhìn hắn mỉm cười.
Liễu minh nhẹ gật đầu một cái, trong nội tâm cười khổ không thôi, sau đó quay lưng rời đi.
Chừng một phút sau thì hắn đã quay về tới Trăn Tân Viên.
Đám Thanh Vũ lúc này đang thành thật ở trong sân của trang viên đợi hắn về, vừa thấy bóng Liễu Minh cả đám vội vã tiến tới hành lễ nghênh đón.
"Gia chủ, không lẽ đại điển có biến cố xảy ra sao, đệ tử thấy không ít gia
chủ mang vẻ mặt khó coi quay trở về." Thanh vũ có chút tò mò cất giọng
hỏi.
"Không có gì, chỉ là Ma Hoàng công bố một số sự tình trọng
yếu mà thôi." Liễu Minh mĩm cười đem chuyện xảy ra trong đại điển nói sơ qua một lượt cho bọn hắn nghe. Đám Thanh Vũ nghe xong sắc mặt cũng một
hồi biến đổi. Còn một số chuyện tình nói sau đó cũng không có liên quan
tới bọn hắn nên cũng không có bao nhiêu vui mừng hay lo lắng.
"Các ngươi không cần lo lắng chuyện này, chuyện này cũng không quan hệ quá
lớn tới Thanh gia chúng ta, nên ta sẽ có cách sắp xếp thỏa đáng." Liễu
Minh thần sắc bình tỉnh nói thêm.
Liễu Minh trong lòng bọn Thanh
Vũ không khác gì cột chống trời, cho nên nhìn thấy Liễu Minh thản nhiên
như vậy trong lòng cả đám cũng được trấn an rất nhiều.
"Được rồi
đại điển đã kết thúc, giờ các ngươi muốn đi ra ngoài đạo thì cũng có thể đi rồi, đợi ngày mai ta đi xem lễ xong, chúng ta sẽ trở về nhà." Liễu
Minh nhàn nhạt nói thêm.
"Cẩn tuân mệnh lệnh gia chủ!" Đám Thanh Vũ đồng thanh đáp ứng, sau
đó chia nhau trở lại phòng của mình.
Một khắc sau, Liễu Minh đã trở lại phòng của mình, vừa vào cửa hắn đã phất tay đem năm dạo cấm chế trong phòng tất cả đều mở ra.
Lúc này hắn mới khoanh chân ngồi xuống, đưa tay lấy ra Ngọc Phù mà Ma Thiên vừa giao cho hắn.
Sau một hồi xem xét Ngọc Phù, hắn vẫn không tìm thấy chút thường nào cũng
như không biết nó là thứ gì, chỉ thấy Ngọc Phù này tản ra một cổ Ma Khí
cực kỳ nồng đậm.
Ánh mắt hắn lóe lên, sau đó thông qua truyền âm cất giọng gọi Ma Thiên mấy lần, nhưng không có tiếng trả lời.
Sắc mặt hắn một hồi âm tình bất định.
Hắn biết thừa Ma Thiên quỷ kế đa đoan, cũng nhiều lần làm ngơ với đề nghị
của Ma Thiên, nhưng lần này chắc không được, vì Ma Thiên nói chuyện này
có ảnh hưởng tới chuyện hắn tiến gia Thông Huyền cảnh, nên khiến trong
lòng hắn không khỏi có chút kích động.
Tu vi hiện tại của hắn là
Thiên Tượng Hậu Kỳ, muốn tiến tới đỉnh phong thì chỉ cần hắn hiên trì
khổ tu, nên chỉ thiếu yếu tố thời gian thôi, nhưng tiến vào Thông Huyền
Cảnh thì hắn không nắm chắc bao nhiêu cơ hội.
Ma Nguyên Xá Lợi
trong tay hắn tuy nói có thể tăng một thành cơ hội tiến vào Thông Huyền, nhưng tin chắc đây chỉ là Ma Thiên nói quá lên mà thôi.
Thiên
Tượng lên Thông Huyền bình cảnh khó khăn lớn gấp trăm gấp ngày lần so
với từ Chân Đan lên Thiên Tượng. Bởi từ dưới Thiên Tượng Ccanh3 tiến
giai là nhở vào công pháp cũng như cảm ngộ của bản thân, còn Thông Huyền Cảnh lại khác, cái này là liên quan đến việc nắm giữ thiên địa pháp
tắc.
Đối với Pháp Tắc Chi Lực Liễu Minh tuy có hơi chạm đến,
chính là động thiên pháp bảo Sơn Hà Châu, có vài điểm Pháp Tắc Chi Lực,
nhưng đó chỉ là da lông mà thôi, nói nắm giữ Thiên Đại Pháp tắc thì còn
xa vời quá.
Hắn thở nhẹ ra một hơi, trong mắt lóe lên một tia
kiên định, cánh tay phất ra mấy đạo pháp quyết chui vào trong Ngọc Phù
màu đen.
Hắn quyết định sẽ làm theo lời Ma Thiên, lúc này thực
lực ha81nda9i5 tiến, nếu thật sự có biến cố xảy ra cùng lắm là hắn với
Ma Thiên đánh một trận cá chết lưới rách. Nhưng trước hết hắn muốn biết
tác dụng của cái Ngọc Phù này là như thế nào.
Lúc này Ngọc Phù
màu đen thình lình ánh lên đạo hào quang khác lạ, sau một khắc, Ngọc Phù Lóe lên trực tiếp chui vào trong người hắn không thấy đâu nữa.
Sắc mặt Liễu Minh đại biến, bởi Ngọc Phù sau khi chui vào trong cơ thể hắn
thì biến thành một đạo âm hàn Ma Khí chui vào trong kinh mạch khắp người hắn.
Cả người hắn tản ra một cổ khí tức cực kỳ âm lãnh, giống như đang mặc trên người một cái áo khoát bằng hàn khí vậy.
Liễu Minh tu luyện là công pháp của Nhân Tộc, như Thiên Lôi thuật mang theo
khí tức cương dương, bây giờ đã bị chôn giấu triệt để trong kinh mạch.
"Chẳng lẽ Ma Thiên muốn ta mang theo Ngọc Phù này là để che lấp khí tức dị tộc trong người ta.." Trong lòng Liễu Minh âm thầm suy đoán.
Cử động lần này của Ma Thiên thật sự hắn không đoán ra được chút nào.
Suy nghĩ mãi cũng không ra, nên hắn quyết định vất nó ra phía sau, để mai
sẽ rõ, còn hiện tại hắn còn có sự tình quan trọng phải xử lý.
. . .
Gia Nguyên Lâu là là một quán rượu cỡ lớn trong thành thứ hai của Hoàng
thành. Trong đêm tối mờ mịt như vẫy mực vậy mà trong Gia Nguyên Lâu đèn
đuốc sáng trưng giống như ban ngày, thanh âm huyên náo từ trong không
ngừng truyền ra.
Dưới tầng trệt, ngay cửa chính, bóng người ra vào không ngớt, bộ dạng sinh ý của quán rất tốt.
Cách đó không xa, một thanh niên mặc trường bào màu xanh, bước chân không
nhanh không chậm đang bước tới cửa, tới cửa bước chân hơi chút dừng lại, ánh mắt chớp lên bắt đầu quan sát cảnh vật bên trong.
Người này không ai khác, chính là Liễu Minh.
Tòa tửu lâu này điện tích cực lớn, đương nhiên không phải đơn thuần là chổ
uống rươu nói chuyện phím, dối với Hoàng Thành hắn cũng đã có chút hiểu
biết, Gia Nguyên Lâu thực chất là một phòng đấu giá cở lớn, quán rượu
bên ngoài chỉ là ngụy trang mà thôi.
Nghe nói chỗ dưa của tòa tửu lâu này chính là Hoàng Phủ gia, đã kinh doanh mấy vạn năm trong Hòang
Thành, có thể nói là lão làng ở nơi này.
Gia Nguyên Lâu tuy là
cảnh sắc tươi đẹp nhưng lại có phần tĩnh mịch, nhưng trong lâu lại có
không ít loại rượu ngon danh tiếng, cho nên khách đến nơi đây không ít
người chỉ vì rượu mà tới.
Liễu Minh hít một hơi thật sâu, sau đó
cất chân bước vào trong quán, bên trong quá một tên tiểu nhị mặt thanh
sam chạy ra đón tiếp, thần sắc cung kính tiến tới khom người hành lễ,
rồi dẫn Liễu Minh vào trong.
Đại sảnh bên trong vô cùng rộng lớn, phía trên còn hơn mười tầng lầu. Cả tòa kiến trúc cao trên dưới trăm
trượng. Trong Lâu bố trí vô cùng xa sĩ, nền nhà và vách tường đều dùng
gổ và các loại ngọc đá trân quý tạo nên.
Nơi này cách đây mấy ngày hắn đã tới một lần, để tham gia một hội đấu giá bật trung.
"Khách quan muốn uống trà hay là ...." Tiểu nhị vận thanh sam nhìn thấy tu vi
Liễu Minh không kém cho nên cẩn thận từng li từng tí hỏi.