Cùng lúc đó, cách trung tâm Hoàng Triều không biết bao nhiêu vạn dặm,
tận cùng cực bắc của Vạn Ma đại lục, Hàn Châu- đó là một khe núi quanh
năm bị sương mù che lấp. Cả dòng sông băng trắng bên trong cũng bị phủ
kín, không gian chung quanh tối om không thấy ánh sáng, sương mù khắp
nơi sền sệt như nước, cuồn cuộn chuyển động không theo quy tắc nào.
Nếu là người mười năm trước từng đi vào Ma Uyên thì chắc chắn liếc mắt
một cái đã có thể nhận ra hẻm núi này chính là cửa vào Ma Uyên năm đó.
Trên một khoảng đất trống sâu trong hẻm núi, một lão giả thân mặc nho
bào, sắc mặt hơi vàng, tóc bạc trắng đang huyền không mà đứng, lơ lửng
giữa trời.
Tiếng gió thổi mạnh như gào thét, cuốn lấy mảng lớn khí đen phát ra từ
trên người lão giả tạo thành từng hồi tiếng vang phần phật.
Cách đỉnh đầu lão khoảng chừng một trượng, không khí xung quanh bị ép
xoay tròn lại, tạo thành từng vòng xoáy lớn màu xám. Từ đây những sợi
khí đen dày đặc không ngừng tán dật ra ngoài.
Trong miệng lão vang lên những âm thanh chú ngữ tối nghĩa trầm thấp, hai tay không ngừng vung lên, thường cứ cách một thời gian ngắn lại đánh ra pháp quyết khác. Chúng lóe lên ngay sau đó lập tức chui vào bên trong
vòng xoáy màu xám.
Nếu cẩn thận quan sát kĩ sẽ thấy sau mỗi lần lão giả đánh ra một pháp
quyết khác vòng xoáy sẽ mở rộng thêm một chút, tốc độ xoay tròn cũng
nhanh thêm một phần.
Sau một lúc lâu, từ bên trong vòng xoáy màu xám trong chợt truyền ra một trận tiếng gầm trầm thấp.
Ngay sau đó, một bàn tay lớn màu đỏ sậm từ trong chậm rãi thò ra, tiếp
theo là phần thân thể phía sau hợp với bàn tay đó. Chẳng qua là toàn bộ
phần da bao xung quanh dường như đã bị tàn phá vô cùng kinh khủng đến
mức nếu nhìn qua sẽ thấy từ trên từng búi cơ bắp đang chảy ra dòng chất
lỏng màu vàng.
Tiếp theo, cánh tay còn lại cũng từ từ xuất hiện, theo sau nó là một cái đầu khổng lồ, hai mắt tỏa ra bạch quang...
Lão giả tóc trắng thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ra sức thì thào lẩm bẩm:
"Rất tốt! Gần như đã có thể bắt đầu..."
Vừa dứt lời, lấy vòng xoáy làm trung tâm, khói đen xung quanh nó cuồn
cuộn bốc lên, bỗng chốc cả mảng lớn bạch quang rậm rạp chằng chịt cùng
xuất hiện, lóe sáng, trông như có cả ngàn cái.
...
Ma Hoàng Cung, Khôn Tâm Điện.
Chính giữa tế đàn, Hoàng Phủ Ung nhắm nghiền hai mắt, một đoàn ánh sáng tím lơ lửng phía trên đỉnh đầu hắn.
Hai mắt Liễu Minh chợt lóe lên tia sáng. Hắn có thể thấy rõ ràng, bên
trong màn hào quang màu tím kia là một viên châu tử sắc lớn chừng quả
đấm, nhìn qua sáng long lanh, rực rỡ óng ánh. Màn sáng ngưng tụ lại, rất nhanh đã thành một đám mây tím có kích cỡ vài thước.
Hai tay Hoàng Phủ Ung không ngừng vung lên, từng đạo pháp quyết được
đánh ra, tiến vào trong đám mây tím đó, trong miệng thỉnh thoảng lại
truyền ra âm thanh chú ngữ khó hiểu.
Tử vân giữa không trung càng lúc phát triển càng lớn, trong nháy mắt đã to ra mấy trượng.
Cơ thể Hoàng Phủ Ung cũng dần dần hiện lên quang mang, trên người như có như không tản mát ra linh áp cường đại của Thông Huyền Cảnh, cùng lúc
đó vẻ mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
Sắc mặt Liễu Minh hơi đổi.
Trình độ linh áp pháp lực đến mức này, trừ Ma Thi Kim Sắc mà hắn gặp phải dưới chân Ma Uyên Tháp thì không ai có thể so cùng.
Mà Ma Thi Kim Sắc kia đã bước một chân vào cảnh giới Vĩnh Sinh.
Không biết từ lúc nào, Hoàng Phủ Ung đã bay lên trời, đứng lơ lửng giữa
không trung tế đàn. Toàn thân hắn tuôn ra một lượng lớn tử diễm, hai tay vung lên liên tục, từng đạo pháp quyết được đánh ra, chui vào trong pho tượng ở giữa tế đàn.
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Ngọc Phách và các đại năng Thông Huyền còn lại cũng bắt đầu hành động, động tác liền mạch giống nhau.
Hoàng Phủ Ngọc Phách uốn éo vòng eo, tay áo hất lên, một đoàn ánh sáng
lớn chừng quả đấm bắn ra, chui vào bốn tượng Ma thú xung quanh tế đàn.
Hoàng Phủ Chiêm Thiên và một nam tử tóc bạc khác cũng làm giống như vậy.
"Ô...ô...n...g!"
Toàn bộ cung điện bỗng chấn động mạnh. Phía dưới tế đàn hiện ra một pháp trận tím có mười hai góc. Trận pháp này kết cấu cực kỳ phức tạp. Mỗi
một lần ánh sáng lóe lên sẽ có vô số ma văn chớp hiện rồi tắt.
Hơn nữa ở từng góc trận pháp này đều bắn ra một đạo quang mang tử sắc to bằng ngón tay, vừa vặn kết nối bốn pho tượng xung quanh đại điện. Lúc
này trên mặt ngoài bốn pho tượng, từng miếng phù văn kích cỡ như lòng
bài tay dần hiện ra.
Cùng lúc đó, bốn phía vách tường Khôn Tâm Điện, luồng ma khí tinh thuần
cuồn cuộn toát ra, dũng mãnh lao vào trung tâm pháp trận.
Giữa không trung, đột nhiên Ma Hoàng hét lớn một tiếng, động tác ở hai tay liên tục biến đổi.
Lúc này tử vân cũng đã phồng to lên gấp mấy lần, bao trùm hoàn toàn đỉnh tế đàn.
Ở bên trong đám mây viên châu tím bỗng kêu lên rắc một tiếng, vỡ vụn ra, chỉ còn nhỏ như một viên bi óng ánh sắc tím. Hơn phân nửa sáp nhập vào
đám mây, nửa còn lại bay xuống dưới, chia thành năm phần, tiến vào trong năm pho tượng trên tế đàn.
Trên người năm pho tượng chợt dấy lên hỏa diễm hừng hực, con mắt đỏ bừng phát sáng.
"Rống!"
Tiếng gào thét rung trời vang lên. Theo sau đó là một ảo ảnh nhân hình
và hư ảnh bốn đầu Ma thú bắn ra từbên trên pho tượng. Cả bốn hư ảnh Ma
thú đều có dạng thân người đầu thú, ma diễm vờn quanh móng vuốt, trên
tay cầm một cây thiết thương.
Năm hư ảnh chỉ xuất hiện gữa không trung trong chớp mắt rồi lóe lên bay vào tử vân trên tế đàn.
Toàn thân Hoàng Phủ Ung tử quang liên tục nháy lên, trên trán hắn một ma văn vô cùng phức tạp đang chậm rãi hiển hiện.
Sau một khắc, một cột sáng màu tím khác từ ma văn trên trán hắn bắn ra, nhanh chóng chui vào đám mây tử sắc kia.
Từng đợt âm thanh nổ vang liên tiếp truyền ra, cùng lúc đó mây không ngừng được co rút, ngưng tụ laị về trung tâm.
Chỉ sau mấy hơi thở, thể tích của đám mây đã bị co lại còn một nửa, nhưng mà quang mang do nó phát ra cũng càng ngày càng sáng.
Hoàng Phủ Ung, Hoàng Phủ Ngọc Phách cùng giơ hai tay lên cao, trong lòng bàn tay phun ra hai đạo quang mang, dung nhập vào trong đám mây, giống
như đang điều khiển cái gì đó.
Thời gian từng chút một trôi qua, tử vân giữa không trung cũng ngày càng nhỏ lại nhưng ánh sáng thì càng lúc càng chói mắt, tiếng nổ từ đó liên
tiếp vang lên ngày càng rõ ràng.
Trên bình đài, các vị thế gia gia chủ đều nhìn không chớp mắt vào tình hình bên trên tế đàn.
Ngồi ở hàng đầu tiên là gia chủ của ba đại gia tộc quyền thế nhất. Hai
mắt của họ nhìn lên đám mây giữa không trung, trong mắt hoặc nhiều hoặc
ít đều nổi lên một tia thèm muốn.
Liễu Minh thu lấy tất cả vào mắt, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại ngược lại lo lắng thấp thỏm không yên đồng thời cũng có chút nghi
ngờ.
Ma Thiên nếu muốn động tay động chân vào nghi thức này, vì sao chậm chạp chưa động thủ?
Liễu Minh đổi tầm nhìn, hắn nhìn về phía trên tế đàn có mười tên đệ tử
dòng chính của Hoàng
Phủ thế gia đang khoanh chân mà ngồi, ánh mắt có
chút lóe lên.
Chỉ thấy trong những người này, ngoại trừ Triệu Thiên Dĩnh hai mắt nhắm
nghiền, dường như đã tiến vào trạng thái tu luyện còn lại những người
khác tuy rằng yên tĩnh mà ngồi nhưng trên mặt hoặc nhiều hoặc ít đều có
chút lo lắng và chờ mong. Ánh mắt bọn hắn thỉnh thoảng lại nhìn về phía
tử vân giữa không trung.
Vào thời khắc này, tử vân bỗng phát ra tiếng nổ mạnh “uỳnh uỳnh, rầm rầm”.
Đám mây đang co rút lại đột nhiên giãn ra, tử quang đại phóng.
Trong đám mây, hư ảnh một đại đỉnh tử sắc cực lớn lóe lên rồi lập tức biến mất!
Trên bình đài, gia chủ ba đại gia tộc biến sắc, ánh mắt chăm chú nhìn về phía hư ảnh đại đỉnh kia, quang mang trong mắt lập loè.
"Đó chẳng lẽ là Hư Ma Đỉnh. . ." Ánh mắt Liễu Minh cũng biến đổi theo.
Vào thời khắc đại đỉnh khổng lồ lóe lên, dù chỉ trong chớp mắt nhưng đã in sâu vào trong đầu của hắn.
"Đại đỉnh này, dường như ta từng gặp ở đâu. . ." Trong mắt Liễu Minh
hiện lên một tia trầm ngâm. Ánh mắt của hắn liếc xéo, đảo qua Triệu
Thiên Dĩnh phía dưới tế đàn, thân thể bỗng chấn động.
Hắn nghĩ tới pháp bảo lợi hại trong tay Triệu Thiên Dĩnh-Tử sắc Tiểu
Đỉnh đã nhiều lần gây nên bất ngờ trong Ma Uyên Bí Cảnh so với Hư Ma
Đỉnh thì có bề ngoài cực kỳ giống nhau.
"Hẳn là Ma Hoàng bắt chước Hư Ma Đỉnh, phỏng chế lại rồi luyện ra một vật y như vậy." Liễu Minh trong lòng thầm suy đoán.
Lúc này, ở giữa không trung, tử vân lại xuất hiện biến hóa.
Hư ảnh đại đỉnh chợt lóe lên ngay sau đó đã biến mất. Hào quang xung
quanh tử vân chớp nháy liên tục, sau một lát đã ngưng tụ thành một đôi
mắt tử sắc vĩ đại, nhưng vì nhìn qua tầng mây nên không rõ lắm.
Liễu Minh biến sắc, trong lòng chợt nổi lên trận trận run sợ.
Chính là cảm giác này, khi hắn vừa tiến vào Khôn Tâm Điện thì nội tâm đã cảm thấy khác thường, lúc này đây nó lại một lần nữa hiện lên.
Trên tế đàn, từ khi đôi đồng tử xuất hiện thì đám người Hoàng Phủ Ung
tất cả đều chăm chú nhìn theo, trạng thái vô cùng nghiêm túc.
Vài người trong miệng tiếp tục lẩm bẩm, quang mang từ lòng bàn tay bắn ra lại thô, to thêm vài phần.
Hoàng Phủ Ung liên tục đọc chú ngữ, ấn ký ma văn giữa lông mày lóe lên rồi bay thẳng vào tử vân.
Cặp mắt tím vĩ đại kia hơi động một chút, sau đó chậm rãi mở ra.
Hai cột sáng tử sắc lập tức bắn ra, rơi vào phía trên tế đàn.
Một thanh niên tuấn tú chừng hai mươi tuổi của Hoàng Phủ thế gia bỗng được cột sáng bao bọc lại.
Nét mặt người thanh niên biến đổi, sau một lát, trên mặt lộ ra tia thống khổ.
Cột sáng tử sắc chỉ dừng lại trên người thanh niên một lát rồi nhanh chóng tiến về một thiếu niên nhỏ gầy khác.
Khi thanh niên tuấn tú kia mở mắt ra, vẻ uể oải, mệt mỏi trên mặt đã không thể giấu được.
Thời gian cột sáng dừng lại trên người thiếu niên nhỏ gầy lâu hơn một chút nhưng vẫn lần nữa rời đi.
"Thì ra là thế, hóa ra đây là cách lựa chọn.” Liễu Minh thầm suy nghĩ
trong đầu, ánh mắt nhìn về đôi đồng tử trong tử vân, ý niệm thay đổi
không ngừng.
Trên bình đài, phần lớn mọi người đều chưa từng thấy qua nghi thức như
vậy của Hoàng tộc. Lúc Hoàng Phủ Lưu Thủy được chọn cũng không có nhiều
gia chủ đến quan sát như bây giờ.
Cơ hội ngày hôm nay rất khó có được, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Cao Hách Duệ nhìn cặp đồng tử màu tím giữa không trung, hai mắt lóe lên
tia sáng dường như đang tính toán gi đó tuy nhiên một lát sau vẫn thấp
giọng thở dài, nhắm mắt lại, giống như không còn quan tâm nữa.
Khổng Tường Vũ và gia chủ Long gia thì tương đối bình tĩnh, vẻ mặt không hề thay đổi.
Cột sáng tử sắc lần lượt lướt qua từng tên đệ tử Hoàng Phủ thế gia, thời gian dài ngắn khắc nhau nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Nó di chuyển qua trung niên nhân có tu vi Thiên Tượng trung kỳ sau đó chạm đến người Triệu Thiên Dĩnh.
Thân thể mềm mại của Triệu Thiên Dĩnh chấn động. Một lát sau trên trán
của nàng nổi lên một cái ma văn tử sắc, từ đó tản mát ra quang mang nhàn nhạt.
Cột sáng bao quanh nàng như cảm nhận được gì, lóe lên vài cái hưởng ứng lại, phù văn tử sắc chậm chạp nổi lên, như ẩn như hiện.
Đây là lần đầu cột sáng tử sắc phát sinh biến hóa như vậy. Đám người
Hoàng Phủ Ung, Hoàng Phủ Ngọc Phách sắc mặt đều biến đổi, đặc biệt là
Hoàng Phủ Ngọc Phách. Bộ dạng hiện tại của hắn chính là tươi cười theo
kiểu vừa mừng vừa sợ.
Những đệ tử còn lại mắt thấy cảnh này, sắc mặt lập tức biến đổi, đặc
biệt là Hoàng Phủ Kiếm Cốc. Cột sáng tử sắc còn chưa chuyển qua người
khiến ánh mắt của hắn nhìn về phía Triệu Thiên Dĩnh, trong mắt đều là vẻ oán độc và không cam lòng.
Một phút thời gian trôi qua, ngỡ tưởng đã thành nhưng trên mặt Triệu
Thiên Dĩnh bỗng lộ ra vẻ đau đớn khác thường, đôi mi thanh tú của nàng
nhíu lại, ma văn tử sắc cũng theo đó biến mất hoàn toàn.
Phù văn tử sắc trong cột sáng bao phủ quanh người nàng lập tức tiêu tán.