"Việc này rất bình thường, Pháp bảo mang tính công kích như phi đao, phi kiếm muốn tế luyện tăng đến cấp độ Pháp bảo Động thiên thì khó khăn hơn các loại khác rất nhiều. Nhưng một khi thành công,bản thân Pháp bảo có
sẵn lực sát thương lại kết hợp thêm lực lượng không gian thì uy năng cực kỳ khủng bố, có thể dễ dàng xé rách không gian". Ma Thiên thản nhiên
nói.
Liễu Minh nhẹ nhàng thở phào một hơi, cố gắng áp chế cuồng
hỉ trong lòng, lập tức bấm pháp quyết đem Hư Không Kiếm Hoàn thu trở lại vỏ kiếm. Hôm nay Hư Không Kiếm Hoàn uy lực tăng mạnh, kết hợp với Huyễn Nguyệt kiếm quyết trở thành một thủ đoạn tuyệt sát của hắn.
Trong lòng Liễu Minh vô cùng vui mừng, mặt mày lập tức nghiêm trang, cung
kính khom người thi lễ với Chú Thiên Lô một cái. Ban đầu vốn vô cảm với
Trung Ương Vương Triều, thì giờ phút này ngược lại đã sinh ra chút hảo
cảm.
"Vị Ma Hoàng tiền bối này sớm đã vẫn lạc, ngươi có ba quỳ
chín lạy với hắn hắn cũng không biết. Đi thôi, phía trước chính là Hư Ma Điện rồi. Nơi đó chính là chỗ ta có việc cần ngươi làm". Ma Thiên giọng điệu thản nhiên thúc giục.
Liễu Minh nghe thấy liền tập trung
tinh thần, nhanh chóng vượt qua Chú Thiên Thai, tiếp tục đi tới. Phía
trước không còn là thông đạo, mà là một đường mòn vòng vèo như ruột dê,
ráng mây trắng hư ảo lượn lờ quanh quẩn khắp nơi, khi bước vào làm có
cảm giác như đang bước đi trên trời. Ánh mắt Liễu Minh chớp động, tản ra thần thức, cẩn thận đề phòng xung quanh. Con đường mòn dài một cách dị
thường, Liễu Minh không phi hành mà dùng hai chân đi bộ với tốc độ cực
nhanh trong nửa canh giờ ,mới đi hết con đường.
Trước mắt hắn lúc này là một toà cung điện đồ sộ khí thế, ráng mây lành dập dờn vờn
quanh, phảng phất như đây chính là toà cung điện toạ lạc trên chín tầng
trời. Chóp đỉnh cung điện treo một tấm biển lớn, viết ba chữ rồng bay
phượng múa: Hư Ma Điện.
Liễu Minh nhìn quanh quất bốn phía, lắc đầu,dáng vẻ các ma điện ở đây trông càng có tiên khí hơn cả tiên điện từng nghe nói.
Cửa lớn Hư Ma Điện mở rộng, Liễu Minh vừa nhìn đã thấy rõ hết mọi thứ bên
trong. Đại điện có chút trống trải, trái phải mỗi bên đều có một cây cột chống trần màu xanh dương, giữ trung tâm là một toà thần đàn, trên thần đàn đang đặt một bàn hương án rộng. Phía sau hương án dựng một pho
tượng nam tử cao vài trượng, mày kiếm mắt sao,linh động trông giống như
thật. Phảng phất như đây không phải tượng mà chính là một người sống
đang đứng sờ sờ. Nam tử mặc áo dài màu đen, một tay bắt chéo sau lưng,
tay kia đặt trước người đang nâng một cái đỉnh nhỏ cỡ lòng bàn tay màu
tím, mắt ngước nhìn bầu trời. Cả người nam tử toát ra một cỗ khí tức
ngạo nghễ thiên địa.
Ngoài những thứ này ra, cả đại điện trống
không. Liễu Minh đứng ở bên ngoài điện đánh giá kỹ lưỡng một lúc lâu,
lúc này mới nhấc chân bước vào cửa điện.
Ầm ầm!
Hắn mới
vừa đặt hai chân đứng trong đại điện, cửa điện đằng sau đã lập tức ầm ầm khép lại, phát ra một tiếng vang lớn. Sắc mặt Liễu Minh đại biến, hắc
quang trên người lập tức phát sáng chói mắt. Đang định hành động thì
đúng lúc này, ánh mắt pho tượng nam tử áo đen trong đại điện đột nhiên
loé lên, một cỗ uy áp khổng lồ tràn ra chụp xuống người Liễu Minh.
Bành!
Cả người Liễu Minh bị áp ngã trên mặt đất, quỳ gối trước hương án. Một
luồng khí tức quỷ dị lạnh buốt thẩm thấu chui vào trong người hắn, tản
ra bốn phía chạy .
"Không cần lo lắng, trong pho tượng này còn
giữ lại một đám thần thức của vị Ma Hoàng đời thứ nhất, nó chỉ đang kiểm tra xem trong người ngươi có chảy lực lượng huyết mạch của Hoàng Phủ
thế gia không thôi". Tiếng nói của Ma Thiên vang lên trong tai Liễu
Minh, đồng thời một cỗ nước ấm xuất hiện tuồn vào trong kinh mạch họ
Liễu. Là do Ma Thiên lại đang một lần nữa đem lực lượng huyết mạch của
mình dung nhập vào cơ thể Liễu Minh.
May mắn luồng khí tức lạnh
buốt kia chỉ dừng trong cơ thể Liễu Minh chốc lát rồi chậm rãi lui ra
ngoài, uy áp cường đại nọ cũng biến mất.
Hào quang trong mắt pho
tượng nam tử áo đen nhanh chóng tiêu tán đi, đỉnh nhỏ màu tím trong tay
hắn "vèo" một tiếng liền bay ra rơi xuống hương án trước mặt Liễu Minh.
Thân thể Liễu Minh nhẹ nhõm buông lỏng, đứng dậy, hơi nghi hoặc nhìn cái đỉnh tím nhỏ trước mắt. Trông hình dạng nó thình lình giống hệt với hư
ảnh Hư Ma Đỉnh mà hắn đã thấy trước đó.
"Chẳng lẽ cái đỉnh nhỏ này là Hư Ma Đỉnh?" Liễu Minh thông qua tâm thần hỏi Ma Thiên.
"Đương nhiên không phải, nó chỉ là một cái hình chiếu của Hư Ma Đỉnh thật thôi!" Thanh âm của Ma Thiên có chút khác thường.
"Bây giờ trước tiên ngươi làm lễ tổ tiên với đệ nhất Ma Hoàng,trước đi lên
thắp ba nén nhang." Giọng điệu của Ma Thiên hơi ngừng lại, liền nói như
vậy.
Ánh mắt Liễu Mình chợt loé, gật nhẹ đầu, chậm rãi bước lên,
từ bên cạnh hương án rút ra ba nén nhang, châm nhang, hành lễ ba quỳ
chín lạy với pho tượng nam tử áo đen rồi ngay sau đó cắm ba nén nhang
vào lư hương trên hương án.
Họ Liễu vừa mới hoàn thành xong,
chiếc đỉnh nhỏ màu tím liền dâng tràn ra ba sợi hào quang màu tím , đan
xen quấn quanh, sau cuộn lại liền hoá thành một quyển sách màu tím xuất
hiện trước mặt Liễu Minh, sách mở ra. Trong sách,bất ngờ viết sẵn mười
mấy cái tên người, mà cái tên cuối cùng viết lại là : Hoàng Phủ Ung.
Liễu Minh thấy cái này, sắc mặt liền hơi đổi.
"Những cái tên này là tên các đời Ma Hoàng, bây giờ ngươi dùng tinh huyết bổn
mạng khắc tên của ngươi lên trên sách là được". Ma Thiên nói, trong
giọng nói mơ hồ có chút hưng phấn.
Liễu Minh nhướng mày, quyền
sách này nhìn kiểu gì cũng trông giống thứ dùng trong loại khế ước nào
đó. Ai mà biết đem tên mình khắc lên có bị hậu quả gì tai hại không?
"Ngươi yên tâm đi, quyển sách ngọc này chỉ là một khâu trong nghi thức nhận
chủ Hư Ma Đỉnh, không phải khế ước gì cả". Thấy Liễu Minh chần chừ Ma
Thiên vội giải thích.
"Ma Thiên tiền bối,tốt nhất ngươi hãy nói
rõ mục đích của ngươi là gì cho ta biết. Nếu không trong lòng ta phiền
phức khó hiểu, chỉ e không thể tận tâm tận lực giúp ngươi làm việc". Ánh mắt Liễu Minh loé lên, nói ra.
"Thôi được, thật ra ta không nói
hết mọi việc với ngươi là vì đại năng Thông Huyền cảnh của Trung Ương
Vương Triều đều thông thạo một loại bí thuật tâm linh. Tuy rằng Thực lực của ngươi có thể so với Thông Huyền, nhưng trên phương diện thần hồn,
vài thứ linh tinh khác thì kém hơn không ít so với mấy lão quái Thông
Huyền sống cả mấy vạn năm kia. Cho ngươi biết càng nhiều, khả năng bị lộ tẩy càng lớn". Ma Thiên thở dài, nói ra.
Chân mày Liễu Minh nhảy nhảy lên, không nói gì.
"Quyển sách trước mắt ngươi gọi là Phong Ma Sách, tên được khắc lên rồi, ngày
sau kế thừa Ma Hoàng vị là có thể dựa vào nó
từng bước một luyện hoá Ma
Hư Đỉnh. Đương nhiên, Hoàng Phủ Ung không có khả năng giao Ma Hoàng vị
cho ngươi. Hiện có lẽ hắn đã luyện hoá được sáu phần cấm chế của Ma Hư
Đỉnh. Sau khi ngươi ra khỏi nơi này, hắn sẽ đem ấn ký ngươi lưu tại đây
khu trừ". Ma Thiên giải thích rõ ràng.
"Ồ, Ma Thiên tiền bối,
việc ngươi nhờ ta làm chẳng lẽ chỉ là đem tên ta khắc lên Phong Ma Sách
này thôi sao?". Liễu Minh vừa nghe Ma Hoàng về sau sẽ khu trừ tên của
mình đi, sắc mặt liền buông lỏng, lập tức hỏi.
"Đương nhiên không phải, khắc tên ngươi chỉ là để nguỵ trang. Đợi khi ngươi khắc tên lên
Phong Ma Sách rồi lập tức sẽ có chút liên hệ với nó. Ta muốn ngươi giúp
ta đem ấn ký bổn mạng của ta cũng lưu ở trên sách." Trong thanh âm của
Ma Thiên mang một chút ý lạnh, nhàn nhạt nói ra.
"Ấn ký bổn mạng của ngươi?" Lông mày Liễu Minh nhíu lại hỏi.
"Cụ thể nói miệng khó nói, chút nữa làm ngươi liền sẽ biết." Ma Thiên thấy Liễu Minh vẫn còn chút nghi hoặc,nói ngắn gọn.
Ánh mắt Liễu Minh lập loè, đem tất cả lời ma Thiên nói cân nhắc kỹ lưỡng
một lượt, cảm thấy không có chỗ sơ hở. Liền khẽ gật đầu, cong đầu ngón
tay búng ra một giọt máu tươi, rơi trên quyển sách tím. Ngón tay hắn
trong hư không vẽ một cái, giọt máu tươi liền hoá thành hai chữ Liễu
Minh, loé lên một cái rồi khắc lên Phong Ma Sách
Ông!
Phía trên Phong Ma Sách hiện ra một vầng sáng màu tím, một đốm ánh sáng tím
từ trong đó bay ra, chui vào giữa mi tâm Liễu Minh rồi biến mất. Sắc mặt Liễu Minh khẽ động, lập tức cảm thấy khác lạ. Hắn với Phong Ma Sách,
thậm chí là với không gian của Hư Ma Đỉnh dường như đã sinh ra một tia
liên hệ mơ hồ nào đó.
Xong việc, Hào quang Phong Ma Sách chợt loé lên muốn bay trở về trong đỉnh nhỏ màu tím.
"Nhanh, dùng pháp lực cầm giữ lại Phong Ma Sách! Đừng cho nó bay trở về!" Âm
thanh của Ma Thiên đột nhiên vang lên, cùng lúc đó, hào quang bên trong
người Liễu Minh chớp loé, một luồng quang mang trắng xám bắn ra rồi phân hoá thành tơ mỏng, giữ nhốt Phong Ma Sách lại.
Là Ma Thiên đã ra tay.
Nhưng hắn chưa kịp mừng rỡ đã thấy trên Phong Ma Sách đột nhiên chớp loé ra
vô số đạo quang điện màu tím, rực rỡ loá mẳt. Đơn giản liền đánh tan
những sợi tơ mỏng trắng xám đang trói Phong Ma Sách thành từng sợi khói
xanh.
"Cổ Cấm Lôi Pháp! Chết tiệt!" Ngữ khí Ma thiên giật mình, rồi lập tức cả giận hổn hển nói.
Sắc mặt Liễu Minh biến đổi, vung tay phải lên bắn ra một đoàn ánh sáng đen , đến giữa không trung liền biến thành mấy cái xúc tu màu đen, vây trói
Phong Ma Sách lại.
Âm thanh xuy xuy liền nổ vang!
Nhưng hồ quang điện của Phong Ma Sách dường như không làm gì được đám xúc tu đen do Liễu Minh phóng ra. Mặc dù đám xúc tu cũng bị một chút tổn thương
nhưng nhờ Liễu Minh điên cuồng vận chuyển pháp lực đến chữa trị nên nhìn chung đã thành công kéo lại Phong Ma Sách không cho nó chạy.
"Làm tốt lắm!" Ma Thiên hưng phấn quát to một tiếng, một cỗ khí xám trắng
nồng đậm cuồn cuộn từ trong cơ thể Liễu Minh trào ra ngoài. Ánh mắt Liễu Minh loé lên, bên trong đoàn khí xám trắng thình lình xuất hiện một tấm bia đá đen trắng đang lơ lửng chìm nổi. Đúng là Hồn Thiên Bia. Hồn
Thiên Bia chớp lên, vụt một cái liền bay về phía Phong Ma Sách, dường
như muốn dung nhập vào trong Phong Ma Sách.
"Bùm bùm bốp bốp". Âm thanh như tiếng mưa rơi vang lên.
Phong Ma Sách dường như cũng cảm ứng được điều gì, hồ quang điện màu tím chói mắt ngoài thân nó đột nhiên ngưng tụ lại thành một cái kết giới Lôi
Điện màu tím. Chắn Hồn Thiên Bia lại ở bên ngoài. Mặt ngoài Hồ Thiên Bia cũng lập tức xuất hiện hai luồng hào quang đen trắng chói mắt công kích kết giới Lôi Điện.
Liễu Minh mày cau nhẹ, điện mang màu tím của
Phong Ma Sách phóng ra giờ đã ngưng tụ thành mấy con điện xà nhanh nhạy, gây tổn thương lớn cho mấy cái xúc tu đen của hắn. Trong thanh âm xuy
xuy, màu đen của xúc tu đen càng ngày càng mỏng hơn.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, miệng liền khẽ quát, ánh sáng đen từ tay phải kích bắn ra lập tức to lớn gấp đôi, kéo theo hào quang của xúc tu cũng chớp loé
lên một cái, biến lớn hơn vài phần.
Ngay giờ phút này,tiếng chú
ngữ trầm thấp từ miệng Liễu Minh vang lên, đồng thời cong tay bắn ra một giọt máu tươi chui vào trong xúc tu đen. Lập tức mặt ngoài xúc tu hiện
lên một đám phù lục màu máu, chặn lại sự xâm nhập của hồ quang điện.
"Giúp ta một tay, phá vỡ cái kết giới điện này. Cố gắng đừng làm ra động tĩnh quá lớn." Tiếng nói của Ma Thiên vang lên trong đầu Liễu Minh.
Hào quang của Hồn Thiên Bia càng lúc càng mạnh, nhưng vẫn chưa thể làm gì
cái kết giới Lôi Điện kia. Một phần là vì Ma Thiên không dám thả tay
đánh vì sợ gây chấn động ầm ĩ. Giờ phút này hắn điều khiển Hồn Thiên Bia cũng thật cẩn thận từng li từng tí một.