"Hư Ma đỉnh chính là Thông Linh Chí Bảo của Hoàng Phủ thế gia ta. Kẻ
được nó lựa chọn làm hoàng trữ thì tất nhiên sẽ liên quan đến huyết
thống của Hoàng Phủ thế gia. Thật ra ngươi từ đâu đến, mau mau thành
thật khai báo ra!" Hoàng Phủ Ung nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Khởi
bẩm Ma Hoàng đại nhân, tại hạ mặc dù là gia chủ của Thanh Gia ở Tàng
Châu nhưng thật ra bản thân cũng không phải là người của đại lục Vạn Ma
mà là hậu duệ của một vị tiền bối Ma tộc lưu lạc ở một đại lục khác..."
Liễu Minh hơi do dự, sau đó hắn đem đám người Thanh gia ra làm lí do
thoái thác, một lần nữa nói ra rõ ràng.
Hoàng Phủ Ung nghe Liễu Minh nói xong thì lộ ra vẻ suy tư, sau nửa ngày cũng không nói gì.
"Ma Hoàng đại nhân, Liễu mỗ cũng không phải là cố ý quấy nhiễu tuyển chọn
hoàng trữ lần này (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) kính xin Ma
Hoàng đại nhân thứ tội." Sắc mặt Liễu Minh biến đối, bỗng nhiên khom
người thi lễ một cái.
"Hừ! Có lẽ là ngươi không cố ý nhưng chuyện này đã bị rất nhiều gia chủ nhìn thấy, tuy Bổn Hoàng đã thông báo lần
tuyển chọn này không có hiệu quả nhưng vẫn ảnh hướng lớn đến thể diện
của gia tộc Hoàng Phủ." Hoàng Phủ Ung hừ lạnh một tiếng, nói ra.
Liễu Minh thần sắc trì trệ, không có nói tiếp.
"Việc đã đến nước này mà ngươi lại là chồng tương lai của Dĩnh nhi, nể mặt
Dĩnh nhi nên ta tạm thời ghi nhớ lần nhiễu loạn tuyển chọn hoàng trữ này của ngươi. Từ hôm nay trở đi ngươi hãy ở lại bên trong Hoàng thành đi,
một tháng sau đi theo quân đội Hoàng thành tiêu diệt phản quân Liễu gia. Nếu ở trên chiến trường có thể lập được nhiều công lao thì ta sẽ miễn
xá lỗi lầm lần này của ngươi." Hoàng Phủ Ung lạnh lùng nói.
"Vâng." Liễu Minh chớp mắt, ôm quyền đáp ứng .
"Tốt rồi, ngươi lui xuống đi." Hoàng Phủ Ung khoát tay áo, đứng chắp tay, không hề nhìn Liễu Minh.
Liễu Minh đồng ý, bước nhanh ra khỏi Khôn Tâm điện.
Sau khi họ Liễu rời đi, nhìn qua cửa lớn Khôn Tâm điện chỉ còn một mình Ma
Hoàng đứng bên trong. Lúc này khuôn mặt của y không biểu lộ chút cảm xúc nào, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Ngươi cảm thấy lời nói của kẻ này có mấy phần đáng tin?" Hoàng Phủ Ung chợt mở miệng hỏi.
"Kẻ này tâm tính hơn người, nhìn khuôn mặt của hắn thì không thể tra ra
được bất cứ manh mối nào tuy nhiên thần hồn của hắn thì có một chút chấn động nên vẫn lộ ra một chút sơ hở. Ta đoán rằng lời nói của kẻ này có
tới sáu phần là nói dối."
Không gian sau lưng Hoàng Phủ Ung bỗng
nhiên lay đông, sau đó có một bóng người màu đen lăng không hiện ra.
Toàn thân kẻ này được bao phủ bên trong sương mù màu đen, ngay cả khuôn
mặt cũng không nhìn rõ chỉ có thể nghe được âm thanh lạnh lẽo từ trong
màn sương truyền ra. Kẻ mặc áo đen này tản mát ra một loại khí tức lạnh
lẽo nhưng không ngờ cũng là một đại năng Thông Huyền hàng thật giá thật. Hoàng Phủ Ung cười nhạt một tiếng, xoay người lại nhìn bóng người màu
đen.
"Gần đây bí thuật Tâm Linh Phong Bạo của ngươi đã tiến rất
xa, chỉ sợ đã vượt qua Chiêm Thiên trưởng lão rồi." Hoàng Phủ Ung thản
nhiên nói.
"Ngươi đã phát hiện tiểu tử kia có vấn đề vì sao không động thủ lưu giữ hắn lại?" Bóng người màu đen không vì được Hoàng Phủ
Ưng khen ngợi mà cao hứng, lời nói của kẻ này trước sau như một vẫn luôn luôn lạnh lùng.
"Ngày đó kẻ này bị Hư Ma Đỉnh mang đi, ngay lúc
đó ta đã cảm ứng được khí tức của hắn với vô cùng giống với Hoàng Phủ
Thiên." Ánh mắt Hoàng Phủ Ung chớp lên, mở miệng trả lời.
"Cái gì! Ngươi chắc chắn chứ?" Hắc bào nhân ảnh kinh hãi.
"Lúc đầu ta còn chưa thể khẳng định nhưng vào lúc chứng kiến hắn sử dụng
Chân Ma quán thể thì Chân Ma Ấn Ký rõ ràng đã hiện ra trên trán của hắn. Ấn ký này có bảy phần tương tự so với
Hoàng Phủ Thiên. Theo lời hắn nói thì có thể kẻ này chính là hậu duệ mà Hoàng Phủ Thiên lưu lại bên
ngoài. Không chỉ sở hữu huyết mạch thuần khiết mà thần thức hay tu vi
cũng đều thuộc hạng thượng thừa cho nên mới bị Hư Ma Đỉnh chọn trúng."
Sắc mặt Hoàng Phủ Ung khẽ thay đổi, nói ra.
"Biết như vậy vì sao ngươi còn để hắn rời đi?" Hắc bào nhân ảnh cảm thấy có chút khó hiểu.
"Không biết có phải trời đất đưa đẩy hay không nhưng dù sao hắn cùng Dĩnh nhi
đã là vợ chồng trên danh nghĩa. Ta từng nghe Ngọc Phách nói qua Dĩnh nhi đối với hắn không phải là không có cảm giác. Ban đầu ta đã mắc nợ mẫu
thân của Dĩnh nhi rất nhiều nên việc nay xem như là làm vì Dĩnh nhi đi.
Tạm thời giữ lại mạng sống của hắn, hơn nữa Hoàng Phủ Thiên mai danh ẩn
tích nhiều năm như vậy rồi, hiện tại đã có chút manh mối nếu như cứ bắt
lấy tên Liễu Minh này chỉ sợ muốn tìm thấy Hoàng Phủ Thiên đã khó lại
càng khó hơn." Hoàng Phủ Ung thở dài, ánh mắt trở nên lạnh lẽo nói.
"Đại nhân mưu tính sâu xa." Hắc bào nhân ảnh thấp giọng nói.
"Tên Liễu Minh này xuất hiện ở đây chỉ sợ là do Hoàng Phủ Thiên bày mưu tính kế. Ngươi chịu vất vả một chút, âm thầm theo dõi tên kẻ này, tận lực
tìm ra tung tích của Hoàng Phủ Thiên. Mặt khác nếu hắn thật sự là hậu
duệ của Hoàng Phủ Thiên thì lúc đó quyết định cũng không muộn." Âm thanh lạnh như băng của Hoàng Phủ Ung vang lên.
"Vâng." Hắc bào nhân ảnh đáp ứng , sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
Hoàng Phủ Ung đứng chắp tay nhìn về phía của đại điện, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh. Bỗng nhiêu y nhớ tới gì đó liền phất tay một cái, một đạo
ánh sáng tím từ trong tay áo bay ra lơ lửng trước người. Ánh sáng nhạt
đi lộ ra một chiếc đại đỉnh màu tím cao hơn người hắn. Không nói cũng
biết đây chính là Hư Ma Đỉnh.
Hoàng Phủ Ung thấp giọng niệm động vài câu chú ngữ, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Trên mặt đỉnh một hồi ánh sáng màu tím lưu chuyển, sau đó hiện ra hình ảnh của một cuốn
sách màu tím, đúng là Phong Ma Sách. Ở phía cuối không ngờ lại có hai
chữ viết rất to 'Liễu Minh'. Ánh sáng màu tím từ trong mắt Hoàng Ưng Phủ lóe lên bắn ra hai đao ánh sáng tím vào bên trên cuốn sách. Ánh sáng
của cuốn sách bên ngoài hai chữ to Liễu Minh cũng chỉ dao động một chút
chứ không có bất kỳ dị tượng nào. Sắc mặt Hoàng Phủ Ung buông lỏng, bỗng nhiên mở miệng phun ra một ngọn lửa màu tím bao bọc phần đuôi Phong Ma
Sách lại, hai chữ Liễu Minh ở phần đuôi bống cháy hừng hực.
Hai
chữ Liễu Minh bên trong ngọn lửa màu tím cũng từ từ bị luyện hóa, màu
sắc cũng trở nên ảm đạm rồi biến mất. Trong mắt Hoàng Phủ Ung hiện lên
vẻ hài lòng, lập tức đánh ra một đạo pháp quyết, sau đó đại đỉnh màu tím cũng như ngọn lửa hóa thành một đạo ánh sáng tím bao vào thân thể của
y. Thân ảnh Hoàng Phủ Ung cùng lúc trở nên mơ hồ rồi bỗng nhiên biến mất vô tung vô ảnh.