Ma Thiên Ký

Trực Tiếp Xuất Kích


trước sau

"Hoàng Phủ Bành tham kiến Ngọc Phách Trưởng Lão, thật may là các vị đã tiếp ứng kịp thời, nếu chỉ chậm thêm nửa ngày thì hậu quả thật sự khó mà tưởng nổi... Không khéo toàn bộ Ân Châu sẽ rơi vào tay Liễu gia mất thôi." Đại hán mặc áo giáp màu đen cung kính thi lễ với Hoàng Phủ Ngọc Phách, sắc mặt có chút kích động nói.

"Không cần đa lễ, ngươi có thể tử thủ đến lúc viện quân đến như vậy là tốt lắm rồi, xem như lập được đại công rồi, sau này Ma Hoàng đại nhân sẽ có phong thưởng." Hoàng Phủ Ngọc Phách nhàn nhạt nói một câu.

"Đa tạ Ngọc Phách trưởng lão." Đại hán áo đen cung kính đáp lời, trên mặt hiện lên một tia cuồng hỉ.

"Tình hình binh lực ở Ân Châu hiện tại như thế nào, ngoài chúng ta ra thì binh mã Hoàng Phủ gia còn ở đâu nữa không?" Hoàng Phủ Ngọc Phách hỏi tiếp.

"Hơn nữa tháng trước, Liễu gia dựa vào đám Ma Thi này đánh tan các gia tộc lớn trong vùng Ân Châu, các thế lực nhỏ khác thì đã tháo chạy hết. Thuộc hạ rơi vào đường cùng không thể chính diện đối kháng với mũi tiến công của Liễu gia, chỉ có thể vừa thủ vừa lui. Binh lực của chúng ta còn lại ở Ân Châu tất cả đều tụ họp ở đây." Đại hán áo đen sắc mặt buồn bã, thanh âm trầm thấp trả lời.

Hoàng Phủ Ngọc Phách khẽ chau mày, bởi vừa nghe đại hán nói, nàng vừa thả thần thức ra kiểm tra một lượt trong thành. Nơi đây hiện tại binh lực không tới một vạn, các thế gia dân thường e rằng đã tháo chạy sang các châu quận khác cả rồi.

Trước khi đại chiến xảy ra, Hoàng Phủ gia đã bố trí ở đây hơn mười vạn binh mã, tuy không phải là tinh nhuệ của Đại Lục nhưng cũng có thể xem là một lực lượng không kém, vậy mà thời gian chưa đầy một tháng, nơi này lại trở nên tan tác như vậy, quả thật lần này Liễu gia mưu tính quá rất sâu xa.

"Hiện tại tình hình quân địch như thế nào?" Sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách có chút do dự mở miệng hỏi.

"Binh lực trọng yếu của Liễu gia hơn mười vạn, hiện ở phía ngoài thành Ân Phong, hơn nữa nơi đó còn có một gã đại năng Thông Huyền tọa trấn, có điều không biết là vì sao mà người này chưa từng xuất thủ, nếu không thành Ân Phong đã bị công phá từ lâu rồi." Đại hán giáp đen lo lắng nói.

Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách lóe lên, nhẹ gật đầu, rồi truyền lệnh cho phi thuyền của quân đoàn Huyết Sư hạ xuống thành Ân Phong. Cấm chế mở ra, mấy chục chiếc cự thuyền đã tiềm nhập vào trong thành.

"Hoàng Phủ Nguyên, ngươi dẩn theo các trận pháp sư nhanh chóng tu bổ các pháp trận, cấm chế trong thành, gia cố thành trì nhanh nhất có thể...."

"Hoàng Phủ Trác ngươi đi tập hợp tất cả nhân mã còn lại trong thành về ...."

"Tăng thêm hai trăm tên mật thám ra ngoài thành Ân Phong chừng trăm dặm, nghiêm mật canh phòng thu thập tin tức, phòng ngừa bị tập kích...."

Hoàng Phủ Ngọc Phách liên tục hạ lệnh xuống, chỉ một phút sau toàn bộ binh lực của quân đoàn Huyết Sư đã rời khỏi các thuyền chiến, hàng ngũ chỉnh tề, mỗi người mỗi việc. Liễu Minh nhìn thấy hành động của cả Quân Đoàn trong mắt không khỏi hiện lên tia thán phục. Cách nhìn của hắn với Hoàng Phủ Ngọc Phách có thêm vài phần ý tứ.

Mọi người trong thành Ân Phong đều luôn chân luôn tay, Hoàng Phủ Ngọc Phách hình như muốn biến tòa thành này trở thành đầu não của Ân Châu để triển khai phản chiến, thu hồi lại đất đai. Hoàng Phủ Ngọc Phách sau khi hạ một loạt quân lệnh, thì mang theo đại hán áo đen vào trong đại điện, có lẽ muốn hỏi kỹ hơn tình hình Ân Châu hiện tại.

Trong thành tuy mọi người đều bận rộn nhưng Liễu minh thì lại có chút nhàn rỗi. Hắn đang muôn đi nghiên cứu một chút về đại trận hộ thành thì một đạo ánh sáng màu tím lóe lên, hạ xuống gần hắn, tử quang thu lại lộ ra thân hình Triệu Thiên Dĩnh.

"Liễu... Sư tôn tìm ngươi!" Triệu Thiên Dĩnh nhìn Liễu Minh một cái, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, nhất thời không biết nên xưng hô thế nào cho phải, nàng bối rối nói một câu.

"Làm phiền Triệu cô nương rồi, nàng có biết người gọi ta có việc gì không?" Liễu Minh có phần điềm tỉnh hơn, nhướng mày cất giọng hỏi.

Quân đoan Huyết Sư nhân tài như mây. Hắn là một người ngoài, ngoài việc có một thân công phu hơn người thì lúc này hình như cũng hơi không có tác dụng lắm.

"Không biết." Triệu Thiên Dĩnh lắc đầu nói.

Liễu Minh gật đầu không nói gì, đi theo Triệu Thiên Dĩnh vào trong đại điện.

Trong đại điện chỉ có một mình Hoàng Phủ Ngọc Phách, nàng đang cuối đầu trầm tư suy nghĩ gì đó, nghe tiếng chân hai người vào thì ngẩng lên.

"Liễu gia chủ đường xa mệt mỏi rồi!" Hoàng Phủ Ngọc Phách cười nhạt một tiếng rồi nói.

Trên đường đi, Liễu Minh đi trên Phi Thuyền của Ma Nhân bình thường, còn Hoàng Phủ Ngọc Phách là cao tầng của quân đoàn Huyết Sư nên đi trên Nhật Nguyệt chiến thuyền.

Đã nửa tuần trăng bọn họ chưa gặp nhau.

"Ngọc Phách trưởng lão khách khí rồi, tại hạ không phải khách mời danh dự gì, cũng chỉ là một tên lính bình thường mà thôi." Liễu Minh cười nhạt đáp lại

Hai người lại khách khí vài câu, sau đó phân biệt ngồi xuống.

"Không biết Ngọc Phách trưởng lão triệu tại hạ đến là có chuyện gì muốn phân phó!" Liễu Minh không có ý định nói chuyện dông dài nên vừa ngồi xuống hắn đã hỏi vào vấn đề chính.

"Vừa rồi ta có dò xét qua, đám nghịch tặc Liễu gia đang đóng quân ở gần núi Hắc Phong, ta muốn thừa dịp bọn chúng còn chưa chỉnh đốn quân ngũ ra tay trước, dẹp tan đám hổn loạn này." Hoàng Phủ Ngọc Phách mỉm cười nhìn Liễu Minh nói.

Liễu Minh nghe vậy thì trên mặt cũng không có chút biến đổi nào, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc. Vừa rồi hắn đã nghe các mệnh lệnh của nàng, vốn nghĩ nàng sẽ dùng nơi này làm cứ điểm để đại chiến lâu dài, thật không ngờ nàng lại nhanh chóng có ý nghĩ này rồi. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nhìn Triệu Thiên Dĩnh ở bên cạnh nàng một cái, trong đầu vô số ý niệm xoay chuyển. Hẳn là Hoàng Phủ Ngọc Phách muốn giúp cho Triệu Thiên Dĩnh tạo một chút công lao đây mà. Hắn trong Hoàng Thành một thời gian, cũng đại khái nhìn ra các hoàng tử công chúa của Hoàng Phủ gia không ngừng âm thầm tranh đấu với nhau, Hoàng Phủ Ngọc Phách tự nhiên đứng về phe Triệu Thiên Dĩnh. Lần này nếu quân đoàn Huyết Sư có thể đánh bại Liễu gia ở đây thì công chúa cũng được hưởng lợi không ít. Dù sao thì hôm nay địa vị Hoàng Trữ cũng chưa được xác định, Triệu Thiên Dĩnh và Hoàng Phủ Kiếm Cốc là hai người có hi vọng được Hư Ma Đỉnh lựa chọn nhất, bây giờ có được công trạng thì ngày sau nếu được chọn tự nhiên sẽ thuận lý thành văn đăng cơ Hoàng Vị. Trong Lòng Liễu Minh nghĩ vậy, nhưng trong miệng cũng không nói gì chỉ khẽ mĩm cười gật đầu.

"Ta nghe Dĩnh nhi nói khi ở trong Ma Uyên Liễu gia chủ là người đa mưu túc trí lại thập phần cẩn trọng, nên rất mong lần này sẽ được sự trợ giúp của
Liễu gia chủ." Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn Liễu minh, bất động thanh sắc nói tiếp.

“Ngọc Phách trưởng lão đã có lệnh, Liễu mỗ tự nhiên nghe theo rồi.” Ý niệm trong đầu hắn xoay chuyển một lượt, sắc mặt không đổi, ôm quyền cung kính đáp.

“Vậy tốt rồi, quân đội của Liễu gia không đáng ngại, nguy hiểm chủ yếu là ở đám Ma Thi, nhưng bây giờ đã có Liễu gia chủ tương trợ thì những đầu Ma Thi kia cũng không cần lo nữa.” Hoàng Phủ Ngọc Phách cười cười nói

“Ngọc Phách trưởng lão quá lời rồi, Liễu mỗ nhiều lắm cũng chỉ là một gã Thiên Tượng hậu kỳ mà thôi, nếu Ngọc Phách trưởng lão thấy Liễu mỗ hữu dụng ở chỗ nào thì Liễu mỗ sẽ tận lực làm.” Sắc mặt hắn không chút thay đổi, trả lời.

Đối với hành vi của Liễu Minh Hoàng Phủ Ngọc Phách rất vừa ý, tiếp đó lại nói thêm một số việc nữa mới để hắn rời đi.

“Sư phụ! Người thật sự có ý định chủ động tấn công sao? Quân địch thế đang mạnh, chúng không phải nên giữ vững thành Ân Phong rồi gọi thêm chi viện, khi đó tổng phản công không phải tốt hơn sao?” Chờ Liễu Minh đi rồi, Triệu Thiên Dĩnh mới mở miệng hỏi.

“Dĩnh Nhi ngốc nghếch của ta, nếu để tiếp viện đến không phải công lao sẽ thuộc về bọn họ hay sao?. Bọn phản nghịch bên ngoài thành, ta nắm chắc có thể dẹp sạch chúng, chỉ là có chút lo lắng về mấy đầu Ma Thi, nhưng bây giờ đã có Liễu Minh tương trợ, thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi.”Hoàng Phủ Ngọc Phách cười hiền nói.

Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy thì đôi mi như cánh bướm của nàng khẽ run lên, rồi im lặng không nói gì nữa.

. . .

Liễu Minh rời khỏi đại sảnh liền đi vào trung tâm thành Ân Phong. Trong nội thành, một số thì tập kết thành đội ngũ một số thì phân tán ra các ngả, chữa trị đại trận phòng hộ.

"Ân. . ."

Trong lòng Liễu minh bất giác thấy bồn chồn khó chịu, mơ hồ cảm thấy có ánh mắt nào đó đang theo dõi hắn. Ánh mắt hắn nhìn chung quanh một lượt, thần thức thả ra tìm kiếm một hồi, nhưng cũng không thấy gì. Bất quá trong lòng hắn lại nỗi lên một trận kinh hãi, bởi gần đây Tinh Thần Lực hắn cường đại thêm không ít, thức hải trong Nguyên Thần cũng đến cảnh giới viên mãn, Linh giác cực kỳ nhạy cảm, thế mà bây giờ hắn cảm thấy có người theo dõi hắn, nhưng hắn lại không thể tìm ra đối phương, vậy nhất định người này là một đại năng Thông Huyền rồi.

“Chắc không phải Hoàng Phủ Ngọc Phách, nàng đâu cần theo dõi ta làm gì chứ, nhưng nếu không phải nàng thì chẳng lẽ trong quân đoàn Huyết Sư còn có đại năng Thông Huyền nào khác?” Liễu Minh vẫn chậm rãi bước đi, thần sắc như thường nhưng trong đầu thì không ngừng suy đoán.

“Không cần đoán nữa, người đó là do Hoàng Phủ Ung phái tới, từ khi ngươi rời khỏi Ma Hoàng cung hắn một mực không rời ngươi nữa bước đấy.” Trong lòng Liễu Minh thình lình vang lên thanh âm của Ma Thiên.

“Ngươi cuối cùng cũng chịu há miệng ra rồi!” Liễu Minh dáng vẻ không thay đổi nhưng trong nội tâm lại hừ lạnh một tiếng nói.

Ma Thiên cười ha ha một tràng, đối với thái độ bực tức của Liễu Minh coi như không có.

“Ngươi nói là Hoàng Phủ Ung phái một đại năng Thông Huyền đi giám sát ta sao, người này là ai, ngươi biết gì về hắn không?” Liễu Minh cũng không thèm để ý thái độ của hắn, cất tiếng hỏi lại.

Hắn thật không thích cái cảm giác bị người ta theo dõi chút nào.

“Hắn là tâm phúc của Hoàng Phủ Ung, thật không ngờ bao nhiêu năm qua hắn cũng đã tấn cấp Thông Huyền.” Ma Thiên lạnh nhạt cười.

Đuôi lông mày Liễu Minh giật lên mấy cái, trên mặt cũng không có thay đổi gì, trong lòng lại nhàn nhạt hỏi:

“Hoàng Phủ Ung tại sao lại phái một Thông Huyền đi theo dõi ta, ta tự nghĩ là không có chút nào uy hiếp tới hắn à, người này đến nhất định là vì ngươi rồi.”

“Khi bị Hư Ma Đỉnh chọn trúng, lúc đó trên người ngươi đã phát ra khí tức của ta, cho nên Hoàng Phủ Ung nghĩ rằng ngươi là hậu nhân của ta, nên phái người kia đi theo dõi ngươi, để truy lùng tung tích của ta.” Ma Thiên hắc hắc cười một tràng, rồi nói.

Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, trong lòng hừ lạnh một tiếng tức giận, nói tiếp:

“Bị hắn giám sát, sớm muộn cũng sẽ có lúc bị phát giác, nếu ta và ngươi liên thủ ngươi thấy có mấy phần nắm chắc sẽ giết được hắn?”

“Người này tạm thời chưa thể giết, ngươi hiện còn đang trong quân đoàn Huyết Sư không nên hành động thiếu suy nghĩ. Người này cũng e ngại Hoàng Phủ Ngọc Phách cho nên nhất thời cũng chưa ra tay với ngươi đâu, cứ chờ một thời gian nữa xem sao.” Ma Thiên trả lời một cách điềm tĩnh.

Liễu Minh nghe hắn nói vậy thì nhíu mày suy nghĩ, lão nói cũng đúng, giờ mà động thủ mà để cho người kia chạy thoát thì sẽ khiến hắn phải chính diện đối đầu với Hoàng Phủ gia rồi.

Chuyện này quá mức nguy hiểm.

Sau đó, Liễu Minh xem như không có gì tiếp tục dạo một vòng quanh thành, rồi về lại động phủ tạm thời của mình, lặng yên chờ ngày xuất chinh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện