"Đi!"
Theo động tác tay của Liễu Minh, tám khối Sơn Hà Châu đang xoay tròn
chợt bắn ra, trên không trung chiếu ra từng trận hào quang chói mắt.
Uỳnh uỳnh ầm ầm!
Tám ngọn núi lớn giao thoa hiện ra bên trong ánh sáng màu vàng, mang
theo uy thế vạn quân đâm thẳng vào bên trong đội quân Ma Thi. Phần lớn
những Ma Thi bị đụng trúng đều bị đánh bay ra ngoài. Không biết là cố ý hay vô tình ý, có hai đầu Cổ Ma Thi hoàn toàn không bị
ngọn núi khổng lồ đánh trúng, may mắn thoát khỏi hiểm cảnh. Nhưng bản
thể Cổ Ma Thi sau khi xông tới trước hào quang màu vàng đất lại không
thể tiến thêm bước nào.
Đúng vào lúc này, Triệu Thiên Dĩnh khẽ quát một tiếng, tay thúc giục
pháp quyết, đại đỉnh tím biếc trước người lần nữa tóe ra mấy chục dây
xích màu tím, quấn lấy hai đầu Cổ Ma Thi không bị đánh bay.
Liễu Minh kết kiếm quyết trong tay, Hư Không Kiếm Hoàn chém về phía một
trong hai đầu Cổ Ma Thi. Tiếp đó, trong tay áo lại bay ra một thanh đao
xanh biếc, công kích Cổ Ma Thi còn lại, nhìn lại chính là Thanh Ma Nhận.
Hai người liên thủ, trong nháy mắt chém giết hai đầu Ma Thi!
Giữa không trung, Hoàng Phủ Kiếm Cốc thấy hai người Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh phía dưới phối hợp ăn ý đại triển thần uy, liên tục chém
giết vài Cổ Ma Thi, sắc mặt lập tức có chút khó coi. Gã tự hỏi dùng thực lực của mình, nếu giao đấu một đầu Cổ Ma Thi đã phải
cố hết sức, điều kiện tiên quyết là dưới tình huống một chọi một. Còn
hai người Liễu Minh giữa vòng vây hơn hai mươi đầu Cổ Ma Thi, lại biểu
hiện ra thực lực vượt ra khỏi tưởng tượng của gã. Theo tình huống hiện
tại mà nói, chỉ cần có đủ thời gian, vị hoàng tử này tin tưởng việc hai
người Liễu Minh có thể đánh chết toàn bộ hai mươi mấy đầu Cổ Ma Thi
không phải là không có khả năng.
Bên kia, đại quân Huyết Sư vốn đang tán loạn, dưới sự chỉ huy của tám vị Thống lĩnh Thiên Tượng cảnh cơ bản cũng đã hoàn tất chỉnh đốn, bắt đầu
giao phong chính diện cùng đại quân của Liễu gia. Hiện tại, trận đại chiến này đã đánh đến không chết không thôi, song phương
cũng không có khả năng buông tay, nhất định phải phân thắng bại.
"Hoàng tử, chúng ta ra tay giúp hai người kia, hay là đi ngăn trở đại
quân Liễu gia kia?" Bên cạnh Hoàng Phủ Kiếm Cốc, một Ma Nhân Thiên Tượng áo bào hồng nhẹ giọng hỏi.
"Sát!"
Hoàng Phủ Kiếm Cốc phẫn nộ quát to một tiếng, đi đầu hướng phía dưới bay đi, bất quá phương hướng không phải là đại quân Liễu gia, mà là những
Cổ Ma Thi còn sót lại.
Với tư cách là Hoàng tử Hoàng Phủ thế gia đương đại của Hoàng Phủ Kiếm
Cốc, từ trước đến nay gã vẫn luôn có chút tự phụ, tự hỏi luận thiên phú
cùng tu vi, đều không thua Liễu Minh, nhưng lần trước trong nghi thức
chọn người thừa kế bị Liễu Minh chặn ngang một bước, lần này lại bị họ
Liễu lấn át danh tiếng, tự nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Đã có Hoàng Phủ Kiếm Cốc dẫn đầu, những người khác hơi ngẩn ra. Sau đó,
cũng lập tức đi theo, ngay ngắn xông về phía hai mươi đầu Cổ Ma Thi.
Trong nhất thời, Bảo Quang Ma khí trên không trung liên tục đan vào
nhau, tiếng bạo liệt liên tiếp không ngừng, lập tức thu hút sự chú ý của đám Cổ Ma Thi.
Liễu Minh nhẹ nhàng thở ra, tuy nói hắn dựa vào pháp bảo Sơn Hà Châu, có thể tạm thời khống chế được những Cổ Ma Thi này, nhưng pháp lực tiêu
hao không hề ít, đã có Hoàng Phủ Kiếm Cốc và những Thiên Tượng cảnh này
giúp đỡ, áp lực trên người hắn đích thực giảm đi rất nhiều.
Theo tiếng chém giết rung trời lệch đất truyền đến, quân đoàn Huyết Sư
cùng đại quân Liễu gia ở phía xa lúc này đều đã dốc ra toàn bộ chiến
lực. Một cuộc chém giết quy mô lớn được triệt để triển khai. Tuy rằng quân đoàn Huyết Sư vừa mới trải qua một trường hạo kiếp, nhưng
tổng thể thực lực so với đại quân Liễu gia vẫn mạnh hơn không ít. Lúc
này đây bên phía quân đoàn Huyết Sư, cũng bay ra mấy tên Thiên Tượng,
tiến về phía những Cổ Ma Thi. Một chọi một mà nói, những Cổ Ma Thi này
cho dù lợi hại, cũng không làm nên sóng gió gì rồi...
Một canh giờ sau, với sự hợp công của hai mươi người Liễu Minh, gần hai mươi đầu Cổ Ma Thi, rút cuộc đã bị tiêu diệt toàn bộ. Bên kia trong sơn cốc, hơn mười vạn người hỗn chiến từ trạng thái giằng co, dần dần trở nên chênh lệch.
Quân đoàn Huyết Sư không hổ là một trong những vương bài Hoàng Phủ thế
gia, với ưu thế từ việc tăng thêm nhân số cùng sĩ khí, tuy rằng có chút
tử thương tổn thất, nhưng vẫn dần dần đánh tan đại quân Liễu gia.
Đặc biệt, từ lúc đám người Liễu Minh tiêu diệt Cổ Ma Thi, Huyết Sư quân
đoàn thoáng chốc lại gia tăng lên hai mươi mấy người chiến lực Thiên
Tượng Cảnh, đại quân Liễu gia đang tan tác lập tức càng thêm nguy cấp
muôn phần.
Giữa không trung, nam tử áo bào xám Nguyễn Vọng Thiên cùng Hoàng Phủ
Ngọc Phách quần chiến không ngớt, lúc này lộ ra chút chật vật, quần áo
trên người rách rưới, mơ hồ có thể thấy được một ít vết máu.
Hiển nhiên một khi Hoàng Phủ Ngọc Phách thi triển hết sức, thực lực so với Nguyễn Vọng Thiên vẫn là mạnh hơn không ít. Nguyễn Vọng Thiên thúc giục Ma Giao lùi lại một chút rồi xuất một kích về phía Hoàng Phủ Ngọc Phách. Tận dụng thời gian Nguyễn Vọng Thiên lui về sau
hơn mười trượng, tạm thời kéo ra một chút khoảng cách với Hoàng Phủ Ngọc Phách, đảo mắt nhìn xuống chiến trường, sắc mặt của y vốn đã không tốt
lúc này càng ảm đạm đi vài phần.
Đại chiến đánh đến bây giờ, Liễu gia chỉ còn lại có hai ba vạn người,
lúc đầu đã tổn thất một nửa, mà hiện tại trong đó lại có không ít kẻ
thân chịu trọng thương. Nếu tiếp tục đánh, chỉ sợ toàn quân sẽ bị chôn
vùi. Đại thế đã mất, y không khỏi khẽ
thở dài, lập tức phát xuống mệnh lệnh phân tán đào tẩu. Vừa nhận được
mệnh lệnh rút lui, đại quân Liễu gia vốn đã mất đi ý chí chiến đấu, lập
tức tản ra bốn phương tám hướng chạy tán loạn. Quân đoàn Huyết Sư thấy
vậy cũng không buông tha phân làm từng toán nhỏ, bắt đầu chia nhau đuổi
giết.
Nguyễn Vọng Thiên lại thúc giục ma bảo, bức
Hoàng Phủ Ngọc Phách lui lạ phía sau mấy bước, tay vẽ lên một cái, một
đoàn lam quang từ trong lòng bàn tay bay ra, bạo liệt giữa không trung,
khiến hư không hiện ra một vết nứt không gian. Y không chút nghĩ ngợi thân hình lóe lên, lập tức biến mất trong đó.
Hoàng Phủ Ngọc Phách thấy thế, nhưng không đuổi bắt, một tay khẽ vẫy, thu hồi thế công quanh thân. Lúc này, sắc mặt nàng cũng có chút khó coi, cùng đối phương đồng cấp giao
phong lâu như thế, pháp lực tiêu hao cũng khá lớn. Nhìn thấy quân đoàn
Huyết Sư đang phân tán truy kích, nàng khẽ cau mày, lật tay lấy ra một
trận bàn đưa tin, đánh ra mấy đạo pháp quyết lên phía trên, trận bàn đưa tin lóe lên quang mang, rồi lập tức khôi phục bình thường.
Chưa tới nửa giờ sau, quân đoàn Huyết Sư đang phân tán truy kích đều quay trở về trong sơn cốc. Trải qua một cuộc huyết chiến, quân đoàn hơn mười vạn quân, lúc này cũng chỉ còn lại có hơn bảy vạn người. Tổn thất vượt qua một phần ba, không thể
nói là không lớn.
Hoàng Phủ Ngọc Phách đứng ở một chỗ phía trên vách núi của sơn cốc, trong quân Cao giai Thống Lĩnh đều đứng bên cạnh của nàng. Lúc này đây
sắc mặt nàng mơ hồ có chút tái nhợt, lộ ra nét mệt mỏi. Nàng
đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, sắc mặt buồn bã, lập tức lại khôi
phục bình tĩnh. Điều khiến vị đại năng này có chút vui mừng là Ma Nhân
Thiên Tượng cảnh trong quân không bị tổn thất nhiều lắ.
"Lời nói dư thừa ta không muốn nói, lần này chư vị anh dũng giết địch,
phần công lao này bổn tôn nhớ kỹ. Sau khi bình định Liễu gia, sẽ luận
công ban thưởng." Hoàng Phủ Ngọc Phách trầm giọng nói ra.
Tiếng nói hạ xuống, sắc mặt mọi người tại đây lại không có bao nhiêu hòa hoãn, cho dù là ai đi nữa, vừa mới đã trải qua một cuộc sinh tử đại
chiến, đều không thể lập tức tỉnh táo lại.
"Hiện tại, đại quân Liễu gia mới bại, khí thế đê mê, đúng là thời cơ tốt cho chúng ta hành động, đánh đuổi đại quân Liễu gia khỏi Ân Châu!"
Hoàng Phủ Ngọc Phách lời nói xoay chuyển, thanh âm được đề cao vài phần.
"Tuân mệnh!"
Nghe Hoàng Phủ Ngọc Phách tuyên bố, các tướng sĩ quân đoàn Huyết Sư nhao nhao. Tinh thần chấn động, cùng lên tiếng hô to. Lúc này, Liễu Minh cùng đám Ma Nhân Thiên Tượng cảnh đứng một nơi hẻo lánh, nhìn Hoàng Phủ Ngọc Phách lấy một mảnh quân lệnh dài hẹp ban bố xuống
dưới, ánh mắt có chút chớp động.
Lần đại chiến này, Hoàng Phủ Ngọc Phách hiển nhiên là dĩ họa đắc phúc,
nhưng nếu không phải vậy, làm sao trong thời gian ngắn ngủi như thế,
thành quả chiến đấu lại thu hoạch đến mức độ này. Hơn nữa, xem cách nàng bố trí tiếp theo, hiển nhiên cứ điểm Liễu gia ở Ân
Châu sớm đã bị nàng nắm trong tay, lúc này thừa thắng truy kích, chỉ sợ
sau đó không lâu, sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ lúc ban đầu. Tốc độ như
vậy, chỉ sợ trung ương Hoàng Triều phải phái ra sáu chi trong đội ngũ
mới bì kịp. Sau một lát, Huyết Sư quân đoàn cao giai tướng lãnh đều mang theo thủ hạ của mình, ra khỏi vách núi.
Phía trên vách núi chỉ còn lại ba người Hoàng Phủ Ngọc Phách, Triệu Thiên Dĩnh, Liễu Minh.
"Liễu gia chủ, lần đại chiến này, may nhờ có ngươi xuất thủ tương trợ."
Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn về phía Liễu Minh, thần sắc dừng một chút nói.
Tuy rằng nàng vừa mới cùng Liễu gia - Nguyễn Vọng Thiên quần chiến không ngớt trên không trung, nhưng chiến cuộc phía dưới mọi cử động đều không lọt khỏi mắt nàng. Do đó, nàng biết rõ Liễu Minh phát huy tác dụng hết
sức quan trọng trong trận đại chiến vừa rồi.
"Đây là việc tại hạ nên làm." Liễu Minh sắc mặt lạnh nhạt, khiêm tốn nói.
Triệu Thiên Dĩnh ở một bên nghe vậy, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, bộ dạng tựa hồ có chút không phục .
"Dĩnh Nhi cũng thế, trận chiến này con đã lập được đại công."Hoàng Phủ
Ngọc Phách quay đầu thấy được thần sắc trên mặt Triệu Thiên Dĩnh, cười
một tiếng nói.
"Sư tôn quá khen, cái này may mắn mà có Liễu... Liễu đạo hữu, nếu
không ta sớm đã bị tổn thương trong tay những Ma Thi kia rồi." Triệu
Thiên Dĩnh sắc mặt đỏ lên, nhìn Liễu Minh liếc, nhẹ nói nói.
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách đảo qua hai người Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh, lộ ra mỉm cười, nói:
"Các ngươi lần này biểu hiện xuất sắc, ngày sau ta sẽ bẩm báo lại Ma Hoàng đại nhân."
Liễu Minh mặt không đổi sắc cảm ơn một tiếng, Triệu Thiên Dĩnh lại không nói gì thêm. Hoàng Phủ Ngọc Phách cũng lập tức trầm mặc lại, nhất thời không nói, tựa hồ
đang suy nghĩ cái gì. Liễu Minh khoanh tay đứng ở một bên, ý niệm trong
đầu chuyển động, nhưng không có mở miệng. Triệu Thiên Dĩnh thấy vậy,
cũng đành lẳng lặng cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
"Liễu gia chủ, từ lần đại chiến này về sau, ngươi có nhìn ra cái gì
không?" Hoàng Phủ Ngọc Phách chợt mở miệng, phá tan bầu không khí trầm
mặc nói.
"Những Cổ Ma Thi này mặc dù yếu đi không ít so với lúc ở bên trong Ma
Uyên, nhưng dù sao tu vi vẫn không có gì khác biệt lắm, phòng ngự lại
rất mạnh, chỉ sợ là lần này Liễu gia dựa vào ..." Liễu Minh nói đến đây, trên mặt lộ ra một tia vẻ chần trừ, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Nói tiếp." Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe vậy, nhãn tình sáng lên, bên kia Triệu Thiên Dĩnh cũng chăm chăm nhìn Liễu Minh.
"Thứ cho ta nói thẳng, chỉ mỗi Ân Châu đã xuất hiện hơn trăm đầu Cổ Ma
Thi, xét tình huống những châu quận khác nói chung cũng sẽ tương tự, nếu Liễu gia liên tục triệu hoán Ma Thi từ Ma Uyên mà nói, trận chiến này
tất bại." Liễu Minh nhìn Hoàng Phủ Ngọc Phách, chậm rãi nói ra.
"Không sai! Kỳ thật Ma Hoàng đại nhân lần này phái ta trở lại Ân Châu,
ngoại trừ làm tan rã thế công của Liễu gia tại Ân Châu, còn có một mục
đích khác, chính là muốn triệt để tra ra những Ma Thi kia từ nơi nào đi
ra. Ta vốn định trước thu phục bộ phận đất đai bị mất, rồi bắt tay vào
dò xét việc này, bất quá trước mắt xem ra, nhất định phải lập tức động
thủ." Hoàng Phủ Ngọc Phách nhẹ gật đầu, trầm giọng nói ra.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, trong nội tâm mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng không trực tiếp nói ra.
"Trong quân đoàn Huyết Sư, vô luận tu vi, thực lực, hay tâm tư, thực sự
không có người bì kịp Liễu gia chủ. Cho nên, ta mạo muội mời Liễu gia
chủ trước tiên tiến về Hàn Châu một chuyến, nhìn xem nơi đó có phải là
nơi khởi nguồn của Ma Thi hay không." Hoàng Phủ Ngọc Phách từ tốn nói
ra.
Hàn Châu với tư cách là cửa vào vùng đất Ma Uyên hiển nhiên là bị hiềm nghi nhiều nhất.