Liễu
Minh nghe vậy bèn liếc nhìn Triệu Thiên Dĩnh bên cạnh. Tuy Hoàng Phủ
Kiếm Cốc là người ra tay trước nhưng nếu xuống tay hạ sát gã, chỉ sợ
không thể che giấu tai mắt của Ma Hoàng từ trung ương Hoàng thành. Quan
hệ giữa hắn và Hoàng Phủ thế gia vốn đã không ổn, chỉ sợ việc này sẽ tạo thêm một phiền toái không nhỏ.
Triệu Thiên Dĩnh khẽ nhíu đôi mi thanh tú. Khi nàng hé miệng mang theo
hơi thở mùi đàn hương như định nói gì đó, Hoàng Phủ Kiếm Cốc đột nhiên
vung cao hai tay, phóng ra mảng lớn lưu quang màu trắng chói mắt, bay về phía Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh. Tốc độ công kích cực nhanh, vừa lóe lên đã xuất hiện trước mặt hai người họ Liễu.
Liễu Minh tựa hồ sớm đã đoán trước việc này bèn vươn tay bắt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Thiên Dĩnh bên cạnh tiếp đó thân hình trở nên mơ hồ, kích bắn xéo sang một bên, vừa vặn tránh thoát một kích hung hiểm.
Trong lúc đó, tử quang trên người Hoàng Phủ Kiếm Cốc thình lình đại
phóng, không chút dấu hiệu nhào tới vị trí của Hạt Nhi và Phi Nhi. Pháp
bảo loan nguyệt ngân sắc của gã tỏa sáng hào quang, mặt ngoài hiện lên
ánh trăng bàng bạc cùng nhật nguyệt tinh tú. Chỉ thấy pháp bảo lóe lên
rồi phân thành chín bộ phận, bao bọc các vị trí trên cơ thể Hoàng Phủ Kiếm Cốc.
Ngao. ..ooo!
Thân thể Hoàng Phủ Kiếm Cốc tỏa sáng hào quang màu bạc, cả người hóa
thành ảo ảnh Ngân Lang cực lớn, ngẩng đầu tru tréo vang dội. Tốc độ của
Ngân Lang nhanh đến kinh hồn, trong nháy mắt đã tới sát trước người Hạt
Nhi cùng Phi Nhi khiến chúng thấy vậy lập tức biến sắc, hào quang trên
người đồng thời tỏa sáng, Pháp Tướng cũng được huy động để nghênh đón
công kích của đối phương.
Oanh một tiếng nổ mạnh!
Cự lang màu bạc tựa hồ chính là thủ đoạn ẩn giấu của Hoàng Phủ Kiếm Cốc, không chỉ có tốc độ cực nhanh mà uy lực cũng có chút bất phàm, dễ dàng
đánh văng Hạt Nhi và Phi Nhi cùng hư ảnh Pháp Tướng của chúng về phía
sau. Ngay sau đó, tốc độ cự lang không giảm chút nào, hào quang trên
người tỏa sáng, bỏ chạy về phía xa xa.
Đúng lúc này, trên người cự lang chợt lóe lên quang mang đen kịt. Năm
vòng tròn màu đen cũng theo đó hiện ra, nhanh chóng tóm lấy bốn chân
cùng cổ của hư ảnh này. Vòng tròn màu đen giống như khắc tinh của Ngân
Lang. Vừa bị thứ này bắt lấy, hào quang trên người Ngân Lang lập tức
nhạt đi rất nhiều. Trong nháy mắt, hư ảnh cự lang đã hoàn toàn tiêu tán, lộ ra thân ảnh Hoàng Phủ Kiếm Cốc bên trong.
Vèo!
Năm chiếc vòng màu đen lóe lên, nhanh chóng quấn lấy thân thể Hoàng Phủ
Kiếm Cốc khiến gã kêu thảm một tiếng. Hắc khí trên người theo đó tuôn ra cuồn cuộn rồi bị vòng đen thôn phệ, hào quang hộ thể trên người cũng
theo đó tiêu tán. Vị hoàng tử này chưa kịp bay đi bao xa, cả người đã
như tảng đá bình thường nện xuống mặt đất. Một bóng người lóe, Liễu Minh đã xuất hiện trước người gã.
“Không… Đừng giết ta…” Hoàng Phủ Kiếm Cốc sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp rên rỉ xin tha.
Liễu Minh mặt không biểu tình cong ngón búng ra, phóng xuất một thanh ma nhận, quấn quanh thân thể Hoàng Phủ Kiếm Cốc mấy vòng khiến cả người gã bị chia làm mấy khúc, ngay đến một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp
phát ra.
Triệu Thiên Dĩnh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt có chút ảm đạm thế nhưng
cũng không nói gì thêm. Kỳ thật nàng đã có ý định thả cho đối phương rời đi. Nào ngờ tình cảnh lại đến mức này, vị huynh trưởng kia còn muốn ra
tay đánh lén như vậy do đó hành động của Liễu Minh cũng không có gì đáng trách. Lại nói tiếp, nếu không có họ Liễu liên tục ra tay hai lần, chỉ
sợ nàng đã nhận lấy thua thiệt không nhỏ từ tay Hoàng Phủ Kiếm Cốc. Liễu Minh phất tay thu hồi năm chiếc Cấm Ma hoàn trên người đối phương sau
đó cong tay búng ra hai quả cầu lửa, thiêu đốt thi thể đang nằm dưới mặt đất.
Đúng vào lúc này, một đạo tử quang thình lình phóng ra từ giữa ngọn lửa, kích bắn về phía xa xa. Có thể nhìn thấy giữa làn tử quang là một người tí hon tím biếc được ngưng tụ hơn nửa với khuôn mặt của Hoàng Phủ Kiếm
Cốc. Liễu Minh thấy vậy không khỏi có chút kinh ngạc. Phân nửa tinh
phách của Hoàng Phủ Kiếm Cốc không ngờ đã ngưng tụ thành Nguyên Thần.
Tốc độ phi độn cực nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách trăm
trượng. Họ Liễu cười lạnh một tiếng. Một đạo xà ảnh màu đen bắn ra từ
trong tay áo của hắn, tốc độ so với Hoàng Phủ Kiếm Cốc không chỉ vượt
hơn mấy lần, trong nháy mắt đã đuổi sát phía sau. Chỉ thấy hắc ảnh dễ
dàng tóm được Nguyên Thần sau đó quay trở lại bên tay Liễu Minh, đúng là Hấp Hồn Cổ trùng. Nguyên Thần của Hoàng Phủ Kiếm Cốc bị cổ trùng ngậm
lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra hoảng sợ đến cực điểm bèn há miệng hô hoán. Bất quá Nguyên Thần lúc này đã bị hắc khí trên Hấp Hồn Cổ bao phủ vì
vậy không cách nào phát ra tiếng động. Liễu Minh cười lạnh một tiếng, ý
nghĩ lúc này là muốn Hấp Hồn Cổ thôn phệ đối phương ngay lập tức.
“Chờ một chút, tinh phách của người này còn có ích với ta, tạm thời
không cần hủy.” Giọng nói của Ma Thiên vang lên bên tai Liễu Minh đồng
thời không chờ họ Liễu trả lời, một luồng hắc quang đã từ trong ngực hắn bay ra, quấn lấy tinh phách của Hoàng Phủ Kiếm Cốc kéo tuột vào trong.
Liễu Minh thấy vậy khẽ nhướng mày. Hấp Hồn Cổ trùng trên tay cũng kêu
lên từng tràng ủy khuất. Hắn khẽ động sắc mặt, thu hồn cổ trùng vào
trong.
Lúc này, một làn gió thơm kéo tới, Triệu Thiên Dĩnh đã tiến đến bên cạnh Liễu Minh. Nhìn qua thi thể đang dần hóa thành tro tàn bên trong ngọn
lửa của Hoàng Phủ Kiếm Cốc, sắc mặt của nàng lần nữa trở nên ảm đạm.
“Không cần thương cảm loại tiểu nhân này, hành vi của hắn cho thấy kẻ
này chưa từng xem nàng là muội muội.” Liễu Minh nhàn nhạt nói ra.
Triệu Thiên Dĩnh nghĩ đến điều gì bèn khẽ gật đầu.
Ngọn lửa bao bọc xác chết Hoàng Phủ Kiếm Cốc rất nhanh đã tắt ngúm. Thi
thể kia đã biến thành tro tàn, chỉ còn lại pháp bảo Ngân Nguyệt cùng trữ vật pháp khí chưa bị hủy đi.
“Những thứ này là di vật của Hoàng Phủ Kiếm Cốc, tốt hơn vẫn nên giao
cho ngươi xử lý.” Liễu Minh nhìn thoáng qua rồi nói như thế.
“Người nọ là do ngươi giết, những tài vật này vẫn nên giao cho ngươi…” Triệu Thiên Dĩnh tỏ vẻ ngơ ngác.
Liễu Minh mỉm cười, vung tay lên, phát ra một cỗ hắc quang, đem di vật
của Hoàng Phủ Kiếm Cốc thổi đến trước người Triệu Thiên Dĩnh.
Sau một thoáng do dự, họ Triệu bèn nhẹ giọng cảm ơn tiếp đó thu
lấy hai kiện đồ vật trước mặt. Liễu Minh cười nhạt một tiếng. Pháp khí
trữ vật của bảy tên Ma Nhân Thiên Tượng cảnh kia đã bị hắn thu lấy. Hơn
nữa đối với họ Liễu vào lúc này, một ít pháp bảo, tài vật căn bản chỉ là vật râu ria mà thôi.
“Đi thôi, trận chiến vừa rồi có thể sẽ khiến người ở phụ cận chú ý,
chúng ta vẫn nên
nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.” Liễu Minh thu hồi Hạt
Nhi cùng Phi vào hồ lô Hóa Âm tiếp đó đưa mắt quan sát chung quanh mấy
lần rồi mới lên tiếng đề nghị.
Triệu Thiên Dĩnh nhẹ gật đầu.
Liễu Minh lẩm bẩm một hồi, một cỗ thanh quang liền bao trùm thân thể hai người, hóa thành u quang nhàn nhạt rời khỏi nơi này, bay về phía Hàn
Châu. Giữa không trung lúc này, không gianthình lình chấn động,
một thân ảnh đen nhánh lặng yên hiện ra, đưa mắt nhìn theo hướng hai
người họ Liễu vừa rời đi, ánh mắt có chút chớp động.
“Sẽ không sai, trong nháy mắt vừa rồi, xác thực mãnh liệt cảm thấy khí thức của Hoàng Phủ Thiên…” Hắc ảnh thì thào tự nói.
Sau khi trầm ngâm một lát, người này lật tay lấy ra một tấm phù lục đưa
tin tiếp đó nói nhỏ điều gì vào đó rồi mới vung tay biến phù lục thành
một đạo hắc quang, biến mất hoàn toàn giữa không trung. Tiếp đó, người
này khẽ động thân hình, đuổi theo phương hướng hai người Triệu, Liễu.
…
Ngay khi Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh tiến vào Hàn Châu. Tình hình
chiến đấu tại Lệ Châu, Ân Châu, Dực Châu cũng trở nên ngày càng kịch
liệt với sự xuất hiện của Hoàng Phủ thế gia cùng tiếp viện đến từ tam
đại gia tộc quyền thế.
Thành Thiên Phượng nằm ở biên cảnh phía Tây Bắc của Dực Châu với tư cách là cửa ải giao thông hiểm yếu nối liền mấy châu đã trở thành địa phương giao chiến kịch liệt nhất tại Dực Châu. Dựa theo hiệp nghị bí mật giữa Long gia và Vương Triều trung ương, Hoàng Phủ thế gia vẫn chưa
phái người đến đây vì vậy toàn bộ Dực Châu vẫn do người họ Long xử trí.
Cách thành Thiên Phượng chừng ba mươi dặm về hai phía Đông Nam và Tây
Nam, Liễu gia đã thiết lập hai cứ điểm với binh lực đạt hơn hai mươi
vạn. Hơn nữa theo tin tức đáng tin cậy, số lượng Cổ Ma thi tại đây cũng
có hơn ba trăm cỗ. Dưới chân thành Thiên Phượng, đại quân Liễu gia đang
tạo thành thế công mãnh liệt như sóng vỗ. Mặc dù thành Thiên Phượng sở
hữu trận pháp thủ hộ cực kỳ chắc chắn nhưng Liễu gia bằng việc không tiếc tổn thất lực lượng, tấn công một cách mạnh mẽ đã khiến toàn bộ thành
trì có chút run rẩy. Trên cự tháp bên trong thành Thiên Phượng, một
thiếu phụ mặc áo bào vàng đang đứng sóng vai bên cạnh một lão già tóc
vàng. Cả hai đưa mắt quan sát kịch chiến đang diễn ra bên ngoài. Thiếu
phụ áo vàng chính là Ngân Thiền trưởng lão của Long gia, lão già bên
cạnh cũng là một vị đại năng Thông Huyền.
“Lúc này mới chỉ trôi qua năm ngày mà thôi, tổn thất của hai đoàn Kiếm
Lân cùng Chiến Dực đã đạt đến con số năm vạn. Nếu cứ tiếp tục như vậy,
tổn thất của chúng ta chỉ sợ sẽ càng lúc càng lớn.” Lão già tóc vàng mở
miệng nói ra.
“Việc này ta đã bẩm báo với gia chủ, người dặn dò chúng ta tiếp tục thủ
vững. Đạo quân tiếp viện đang tiến về nơi này.” Ngân Thiền nhàn nhạt trả lời.
“Cái gì? Long gia chúng ta đã có hai quân đoàn hãm sâu vào vũng bùn
chiến tranh, vì sao gia chủ vẫn tiếp tục phóng xuất binh lực?” Lão già
tóc vàng lắp bắp kinh hãi.
“Giác trưởng lão không cần phải lo lắng. Lần này, gia chủ sai phái tới
chỉ là quân đoàn cỡ nhỏ chừng ba vạn người. Hai đạo quân chủ lực còn lại trong tộc tự nhiên chưa hề xuất động.” Ngân Thiền mỉm cười đáp lời.
“Nếu chỉ là một quân đoàn cỡ nhỏ, chúng ta hiện tại đã chịu tổn thất
không nhỏ, về sau chỉ sợ càng thêm khó khăn.” Lão già tóc vàng thở dài
rồi nói.
“Không cần lo lắng, ngay tại sáng nay, viện quân của Hoàng Phủ thế gia cũng đã đến nơi.” Ngân Thiền nói ra.
“Lại có việc này, tại sao ta không hề phát hiện điều gì bất thường?” Lão già tóc vàng lắp bắp kinh hãi.
“Là một tiểu đội chừng ba mươi người, hơn nữa còn bí mật tiến đến, Giác
trưởng lão không biết cũng không có gì kỳ quái.” Ngân Thiền tùy ý trả
lời.
Lão già tóc vàng nhướng mày giống như còn muốn hỏi thêm cái gì. Nhưng
vào lúc này, chiến trường ngoài kia bất chợt truyền đến một hồi ầm ầm nổ mạnh, mặt đất lại bắt đầu vỡ rạn từng mảng lớn. Chỉ thấy từ trong đại quân Liễu gia, vô số ma thi hình thể cao lớn leo ra từ trong lòng đất nứt toác. Vừa xuất hiện chúng liền nhao nhao kéo tới vị trí thành Thiên Phượng.
Bước chân nặng nề nện lên mặt đất tạo thành từng tràng nổ mạnh không
dứt.
“Không xong! Là Cổ ma thi, xem ra đã đến lúc ta và ngươi ra tay.” Lão già tóc vàng biến sắc.
Liếc nhìn lại, số lượng ma thi Liễu gia phái ra công thành đạt đến vài
chục con. Thân hình đồ sộ vài chục trượng của chúng tuy rằng còn kém độ
cao của thành Thiên Phượng thế nhưng đặt trên chiến trường thoạt nhìn vô cùng bắt mắt. Nhìn qua bốn năm tươi tên quái vật khổng lồ hùng hổ đánh
tới, những nơi chúng đi qua không ai có thể ngăn cản, nhân thủ Long gia
trên thành Thiên Phượng đều tỏ ra vô cùng sợ hãi.
“Nhanh chóng khai mở đại trận hộ thành!”
Vào thời khắc này, một giọng nói hùng hồn truyền đến. Hai người lão già
tóc vàng cùng Ngân Thiền chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên đài
cao. Mệnh lệnh vừa rồi chính là do lão già tóc vàng truyền ra.