Ma Thiên Ký

Hàng Ma


trước sau

Liễu Minh bởi vì lúc trước kịch đấu, lại chạy gấp một đoạn đường dài, Tinh Thần Lực tiêu hao quá nhiều, đầu bắt đầu cảm thấy đau đớn. Thế nhưng hắn vẫn cố gắng vận dùng Tinh Thần Lực quét nhìn bốn phía không ngừng.

Vừa rồi Liễu Minh sơ sẩy, không có chứng kiến đầu phi sợ kia rốt cuộc thi triển ra loại thần thông ẩn nấp nào. Nhưng tuyệt đối ở ngay gần xung quanh, điểm này tuyệt đối không giả được.

Dưới loại tình hình này, Liễu Minh tự nhiên không dám liều lĩnh đào tẩu. Nếu không, không may vừa vặn chạy vào trong bẫy mà đối phương bố trí, lúc đó muốn xoay sở thoát thân cũng không được.

Giờ phút này, Liễu Minh thật sự hi vọng có đệ tử tông môn khác chạy đến, chỉ cần trợ giúp hắn cầm chân phi sọ một chút là hắn có biện pháp bỏ trốn mất dạng.

Bất quá cái hi vọng này hiển nhiên thất bại.

Lúc này bốn phía đừng nói là có người xuất hiện, thậm chí ngay cả tiếng chim thú cũng không có. Hắn chỉ có thể nghe được tiếng gió xào xạc thổi qua tán cây.

Liễu Minh đột nhiên giẫm chân, thân hình lập tức phóng lên trời.

Cùng lúc đó, cây đại thụ hắn vừa mới đứng, không chút dấu hiệu nào có trên trăm sợi tóc đen không ngừng bắn ra xuyên thủng cây đại thụ.

Bất quá, ngay tại thời điểm Liễu Minh vừa mới phóng lên trời, bỗng nhiên trên đỉnh đầu phát ra một tiếng cười quái dị. Một đoàn hắc khí hiện ra, lại quay tròn ngưng tụ biến thành phi sọ dữ tợn lăng không xuất hiện. Phi sọ hung hăng mở lớn miệng rơi xuống cắn Liễu Minh.

Liễu Minh cả kinh, hắn không lưỡng lự giơ một tay lên, mấy viên hỏa cầu bắn ra.

Nhưng.

- Phốc! Phốc!

Mấy viên hỏa cầu này đều bị phi sọ thôn phệ hết, căn bản không thể nào phát nổ.

Nhưng có một chút thời gian trì hoãn này, eo Liễu Minh uốn éo, thân hình sửa đổi phương hướng bay đi.

- Phanh!

Liễu Minh vừa vững vàng đứng trên mặt đất thì sắc mặt trầm xuống. Ánh sáng màu xanh lóe lên, thanh đoản kiếm màu xanh trong tay hắn biến mất không thấy đâu.

Cùng lúc đó Phục Ma Liên quấn trên cánh tay khẽ động, hóa thành từng vòng hư ảnh tỏa liên vây quanh thân hình hắn bất đầu bay múa.

Thiên Nguyệt Kiếm đã không có cách nào đối phó với phi sọ, Liễu Minh dứt khoát thu lại. Dù sao với tình huống Pháp lực và Tinh Thần Lực của Liễu Minh hiện tại, hắn cũng chỉ có thể thao túng được một kiện Linh Khí mà thôi.

Kiện Linh Khí Phục Ma Liên này, Liễu Minh chưa có tế luyện qua, lúc thao túng rất tốn sức. Nhưng hắn chỉ có thể đánh bạc một phen.

Lúc này, phi sọ lại mở lớn miệng gào thét, đồng thời hắc mang lóe lên, mái tóc dài của nó thu lại, nhập vào trong phi sọ biến mất không thấy đâu.

Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, hai tay bấm niệm pháp quyết. Một hỏa cầu khổng lồ màu đỏ thẫm lăng không xuất hiện. Đồng thời Phục Ma Liên phát ra một tiếng kêu thanh minh, biến thành vô số hư ảnh tỏa liên công kích loạn xạ trong không trung.

Nhưng ở trong không trung, phi sọ lại cười lên một tiếng quái dị. Bỗng nhiên một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám. Trong nháy mắt gần một trăm hư ảnh đầu lâu huyễn hóa ra trong không trung.

Mà Phục Ma Liên cuồng vũ một hồi đánh tan hơn mười đạo hư ảnh đầu lâu. Nhưng đầu lâu vây quanh Liễu Minh lại giống như mạn thiên phi vũ, chỉ chớp động vài cái lại huyến hóa thêm rất nhiều hư ảnh.

Sắc mặt Liễu Minh biến xanh, còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào thì tất cả phi sọ đột nhiên phóng xuống. Vô số tóc đen hóa thành hắc mang chằng chịt từ bốn phương tám hướng công kích Liễu Minh.

Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ném hỏa cầu khổng lồ ở trong tay lên không trung. Một tay bấm niệm pháp quyết, Phục Ma Liên lại điên cuồng múa lượn, xung quanh thân hình Liễu Minh xuất hiện một bức tường màu bạc nhạt.

Sau một khắc, vách tường màu bạc run lên. Hư ảnh đầu lâu từ bốn phương tám hướng rơi xuống vách tường phát ra những tiếng nổ vang.

Thân hình Liễu Minh hơi khẽ chấn động, lùi lại sau nửa bước. Hai mắt sáng ngời, đột nhiên nhìn thẳng về phía một hư ảnh đầu lâu, miệng phun ra một chứ: "Đi"

Lúc này trong không trung, hỏa cầu khổng lồ kia lập tức bắn về phía hư ảnh phi sọ kia.

Phi sọ thấy vậy, trên mặt hiện lên một tia dữ tợn.

- Phốc!

Phi sọ thình lình hóa thành một đoàn hắc khí tiêu tán.

Cùng lúc đó mạn thiên phi vũ hư ảnh phi sọ cũng biến mất không thấy đâu.

Tinh quang trong mắt Liễu Minh lóe lên, một ngón tay điểm lên hỏa cầu khổng lồ, miệng phun ra một chứ: "Bạo". Sau đó Phục Ma Liên màu bạc rung lên, hóa thành một đạo ngân quang bắn đi.

- Oanh!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên.

Hỏa cầu khổng lồ ở trên không trung tự động phát nổ, cũng hóa thành mấy chục viên hỏa đạn giống như trứng gà bắn ra bốn phía xung quanh.

- Phanh!

Một viên hỏa đạn bắn về một địa phương nhìn như trông trơn, đột nhiên nổ tung, phi sọ loạng choạng hiện thân.

Đúng lúc này ngân quang lóe lên.

Phục Ma Liên cũng đã sớm chờ ở gần đó, sau khi hỏa cầu nổ tung liền biến thành vô số hư ảnh tỏa liên đánh tới. Thoáng cái phi sọ bị trói chặt.

Liễu Minh thấy vậy thì đại hỉ, vội vàng kéo Phục Ma Liên. Phục Ma Liên khẽ động, nhanh chóng kéo phi sọ đến trước mặt Liễu Minh.

Tiếp đó Liễu Minh không do dự, một tay khẽ chuyển, ba tấm Phù Lục xuất hiện trên tay. Cánh tay khẽ động nhanh như thiểm điện dám lên sau ót của phi sọ.

Đúng lúc này, một chuyện không tưởng được xảy ra.

Phi sọ nhìn như không cách nào nhúc nhích được, mắt thấy Phù Lục chuẩn bị dán lên sau ót mình, bỗng nhiên nhếch miệng, nở một nụ cười quỷ dị. Một tiếng trầm đục vang lên, phi sọ ở ngay trong tầng tầng tỏa liên hóa thành một đoàn hắc khí, hơn nữa còn bổ nhào về phía Liễu Minh. Hắc mang lóe lên, phi sọ trốn vào trong thân thể Liễu Minh.

Mà đằng giáp trên người Liễu Minh phảng phất giống như không khí, căn bản không cách nào ngăn cản được phi sọ.

Quá trình diễn ra nhan như chớp, Liễu Minh không kịp phản ứng. Đợi khi hắn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt liền tái nhợt không còn một giọt máu.

Một ít thông tin liên quan đến việc ma đầu rất thích thôn phệ linh hồn hiện lên trong đầu Liễu Minh.

Ngay cả như vậy, Liễu Minh không có khả năng chịu chết. Liễu Minh cắn răng, một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Hắn muốn thi triển Pháp lực bức phi sọ kia ra khỏi cơ thể của mình.

Nhưng đúng vào lúc này, Linh Hải của bắn bỗng nhiên nóng lên.

- Phốc!

Một đoàn hắc khí từ trong cơ thể Liễu Minh bay ra, lại ngưng tụ hóa thành phi sọ.

Bất quá, phi sọ lúc này lại vô cùng hỏa sợ, hai mắt kinh ngạc nhìn gương mặt của Liễu Minh.

Bỗng nhiên.

-
Phốc!

Phi sọ run rẩy rơi trên mặt đất, gương mặt cũng chôn sâu xuống đất, miệng phát ra những tiếng tê tê, không dám ngẩng mặt lên.

Liễu Minh thấy vậy, bản thân ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bất quá, trong lòng Liễu Minh nhanh chóng vận chuyển ý niệm. Tay áo vung lên, ba tấm Phù Lục màu vàng lại lóe lên.

Ánh mắt Liễu Minh ngưng trọng.

- Phanh! Phanh! Phanh!

Ba tấm Phù Lục thoáng cái hóa thành ba tấm lưới ánh sáng bắt lấy phi sọ ở dưới mặt đất.

Mà phi sọ đang giấu mặt ở dưới đất vẫn run rẩy không ngừng, căn bản không có ý tứ tránh né.

Lần này, nội tâm Liễu Minh buông lỏng, đồng thời có một cảm giác buồn bực ghê gớm.

Cơ hội tốt như thế này, Liễu Minh tự nhiên không có khả năng bỏ qua. Sác mặt âm trầm biến hóa mấy lần, bỗng nhiên Liễu Minh đưa ngón tay lên miệng cắn một cái, tiếp đó miệng lẩm bẩm niệm chú ngũ.

Cửu Anh nhất nếu như đã coi ma đầu này là bảo vật mạnh nhất của bản mạch, hắn thân là đệ tử của Cửu Anh nhất mạch, mặc dù không có tu luyện công pháp tương quan nhưng một ít pháp quyết, cấm chế hàng phục ma đầu đơn giản vẫn biết được không ít.

Chỉ thấy Liễu Minh cắn nát đầu ngón tay, liên tục điểm vào trong hư không. Một đoàn tinh huyết biến thành phù văn từ từ xuất hiện trong hư không. Sau đó dưới sự thúc dục của Pháp lực, quay tít một vòng liền biến thành một phù trận loại nhỏ.

Liễu Minh khẽ quát một tiếng, hai tay đồng thời bấm niệm Pháp quyết thúc giục. Lúc này phù trận huyết sắc từ từ bay về phía phi sọ.

Phi sọ cảm ứng được phù trận bay tới, rốt cuộc cũng nhấc mặt từ dưới đất lên. Nhưng trên mặt nó vẫn lộ sự sợ hãi, bản thân vẫn nằm nguyên tại chỗ không dám động.

Phù trận huyết sắc lóe lên, tiến nhập vào trong mi tâm của phi sọ, biến mất không thấy bóng dnags.

Tiếp đó phi sọ của ma đầu gào thét một tiếng, nét mặt hiện ra sự thống khổ, tiếp đó trên trán hiện lên huyết quang. Mặt khác một đạo phù văn màu đỏ nhạt không biết tên hiện ra.

Cùng lúc đó, Liễu Minh cảm thấy tâm thần rung chuyển, mơ hồ có vài phần câu thông được với thần niệm của phi sọ.

Liễu Minh đại hỉ, hắn biết mình đã thi pháp thành công.

Vừa rồi Liễu Minh thi triển bí thuật tuy không quá phức tạp nhưng hiệu quả cấm chế đối với ma đầu lại có một sự ổn định nhất định. Một khi thi triển thành công, cho dù đây là ma đầu Cửu Anh nhất mạch cất giấu đi chăng nữa cũng chỉ có thể để mặc cho người khác sử dụng.

Bất quá điều kiện tiên quyết khi thi triển thuật này, nhất định phải thi pháp liên tục, không được gián đoạn. Hơn nữa ma đầu bị thi pháp không chủ động phản kháng. Nếu không cơ hồ không có khả năng thành công.

Liễu Minh cũng nhìn thấy biểu hiện kỳ quái của phi sọ vừa rồi, cho nên mới mạo hiểm thử một lần. Không nghĩ tới lại có thể hàng phục được ma đầu này. Nếu không, Liễu Minh cũng chỉ có thể thừa dịp Phù Lục còn công hiệu mà chạy trốn thật xa.

Mặt mũi Liễu Minh tràn ngập sự vui mừng, hắn thử câu thông với phi sọ, tinh tường cảm giác được ấn ký giam cầu trên phi sọ liên hệ với chính mình. Xác định không có vấn đề gì, Liễu Minh mới dùng một tay bấm niệm pháp quyết điểm vào hư không.

Một tiếng trầm đục vang lên.

Ba tấm lưới ánh sáng lóe lên, tan biến. Phi sọ khẽ động, dịu dàng ngoan ngoãn từ từ bay lên.

Liễu Minh tắc thì thử khống chế phi sọ bay lên bay xuống mấy lần, cũng để cho nó bay quanh chính mình vài vòng. Tất cả mọi mệnh lệnh của Liễu Minh đều được phi sọ thực thi một cách hoàn hảo. Lúc này Liễu Minh mới thực sự yên tâm.

Liễu Minh cũng không dám tiếp tục lưu lại ở đây nữa, thân hình khẽ động, hắn mang theo phi sọ rời đi.

Hơn nửa ngày sau, ẩn nấp bên trong một hốc cây thổ nạp nghỉ ngơi. Thời điểm hai mắt Liễu Minh mở ra, Pháp lực tiêu hao không còn đã khôi phục được hơn phân nửa.

Từ lúc Liễu Minh điều tức, phi sọ vẫn lẳng lặng canh giữ lối vào hốc cây, ngay cả khẽ động một chút cũng không có.

Liễu Minh thấy vậy, trong lòng rất thỏa mãn.

Bất quá Liễu Minh đối với việc ma đầu đột nhiên để mặc cho mình hàng phục vẫn còn có rất nhiều điều nghi hoặc không rõ.

Đáng tiếc, dù sao hắn cũng không có tu luyện qua loại Thông Linh Thuật chuyên môn câu thông với tâm thần ma đầu. Hiện tại Liễu Minh chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được ma đầu kia đối với mình vô cùng kinh sợ, cũng có thể phân phó nó làm một số chuyện đơn giản ở bên ngoài. Nhưng căn bản không cách nào biết rõ được nguyên do bên trong.

Xem ra, chỉ có thể chờ đến khí trở về tông môn, tìm một môn bí thuật câu thông phù hợp tu luyện, mới có thể tìm hiểu được nguyên nhân thực sự.

Liễu Minh đánh giá phi sọ đang thành thành thật thật canh giữ ngoài hốc cây, trong đầu thầm suy nghĩ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện