Thời gian nhanh chóng trôi qua, ở một chỗ khoảng không cách hẻm núi hơn
ngàn dặm bắn ra một đạo ánh sáng màu tím loạng choạng bay nhanh tới.
Ánh sáng màu tím thu lại, hiện ra bóng người cô bé toàn thân màu tím. Chẳng ai khác ngoài Thanh Linh.
Bất quá bây giờ nàng đang trong trạng thái suy yếu cực kỳ, nửa người trên đã vỡ vụn phát ra chút khí tức suy nhược.
Nàng triển khai thuật phân thân thành công lừa gạt tên thanh niên giáp vàng
nhưng cũng tổn hao không ít nguyên khí. Hơn nữa thương thế lúc trước
khiến thân thể đúc lại từ thủy tinh hầu như đã tan vỡ lần thứ hai.
Thanh Linh quay đầu nhìn lại phía sau, khi thấy không có ai đuổi theo liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bất quá nơi này không phải chốn an toàn để lẩn trốn, thân hình nàng hơi động muốn hướng về phương xa tiếp tục bay.
“Thanh Linh tiền bối xin bớt chút thời gian.” Vào đúng lúc này từ phương xa
truyền ra âm thanh. Ánh sáng màu xanh tối lóe lên, hiện ra bóng người
Liễu Minh.
Hắn một đường che dấu khí tức đuổi theo phía sau Thanh Linh đang trọng thương nên hoàn toàn không phát hiện ra được.
“Ngươi là Liễu Minh.”
Sắc mặt Thanh Linh biến đổi phức tạp, bất quá nàng khi nhìn thấy thân hình
Liễu Minh liền ổn định lại nhưng vẫn có chút kinh ngạc.
“Hừ! Không ngờ ngươi cũng bị bắt tới nơi này.” Thanh Linh cười lạnh nói.
Liễu Minh nhìn Thanh Linh với biểu tình đầy phức tạp.
Thông Huyền đại năng đầu tiên hắn gặp chẳng ai khác ngoài Thanh Linh. Hắn và
nàng có chút gút mắc, ở Quỷ Mạc đã truyền cho hắn mười tầng Minh Cốt
Quyết đầu tiên, ở Cửu U Minh giới cũng trợ giúp hắn quay về Trung Thiên
Đại Lục. Xem như với hắn có chút ân huệ.
Bất quá hắn cũng từng
làm không ít truyện đáp lại. Tại Ma Uyên Tháp tầng cao nhất, Thanh Linh
từng hạ thủ độc ác coi như ân oán chấm dứt.
Giờ phút này gặp lại khiến Liễu Minh không biết dùng loại tư thái nào đối xử với Thanh Linh.
“Một khoảng thời gian không gặp, tu vi ngươi tiến nhanh hơn trước rất nhiều. Thông Huyền cảnh cũng đã đạt tới. Tốc độ tu luyện thật khiến người khác ghen tị.” Thanh Linh đối với Liễu Minh lại thản nhiên hơn rất nhiều.
Sau khi đánh giá Liễu Minh vài lần mới bất ngờ nói.
“Cô cũng vậy, ngày đó bị Ma Chủ hủy thân giờ lại nhanh chóng đúc lại thân thể. Tu vi
cũng tinh tiến không ít.” Liễu Minh thản nhiên nói.
Thanh Linh
cười lạnh một tiếng. Thân thể đúc ra liên quan tới công pháp tu luyện bí ẩn của nàng, đương nhiên sẽ không nói với Liễu Minh vấn đề này.
“Quái lạ. Vì sao ta không thể cảm nhận được khí tức cái bóng đen kia trên
người ngươi? Hơn nữa cơ thể lại tán phát ra khí tức Ma Hồn mãnh liệt như vậy…”
Thanh Linh nhìn Liễu Minh với vẻ mặt kỳ quái, bất quá nàng liền hiểu rõ vấn đề, mang theo ý cười nhạo nói:
“Ta hiểu rồi. Chẳng trách tu vi ngươi lại tăng nhanh như vậy. Tên Ma Hồn
kia tự phá ý thức của mình đem toàn bộ tinh khí cùng tu vi rót vào cơ
thể của ngươi. Tuy rằng ngươi được chỗ tốt vô cùng lớn nhưng cũng trở
thành mục tiêu bị Ma Chủ cắn nuốt. Sớm muộn gì cũng chết mà thôi.”
“Những chuyện thế này tốt nhất về sau đừng đề cập tới nữa. Thanh Linh đạo hữu! Cô và ta lúc trước có không ít ân oán, nhưng hiện giờ đều bị vây ở bên
trong cảnh Luân Hồi. Chuyện lúc trước nên bỏ qua, ta và cô ở đây lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm sát thân, không bằng cùng nhau tương trợ? ”
Liễu Minh hơi nhướng mày nói ra lời đề nghị.
“Liên thủ?” Thanh Linh nhíu mày nói lại.
“Lúc trước ta đi ngang qua vừa đúng lúc cô cùng con rồng màu vàng kia đánh
nhau. Không biết trong đây có bao nhiêu tên mạnh như vậy, hai chúng ta
liên thủ không phải sẽ tốt hơn nhiều sao.” Liễu Minh khẽ cười nói.
Thanh Linh nghe thế liền trầm ngâm, nhíu mày lại nói: “Được rồi! Thực lực
ngươi bây giờ coi như vừa đủ tư cách liên thủ cùng ta.”
Liễu Minh thấy Thanh Linh đồng ý liền cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Hắn mời Thanh Linh cùng đồng hành thật ra đã qua đắn đo suy nghĩ rất nhiều.
Thanh Linh có tu vi Thông Huyền cảnh, thực lực mạnh mẽ. Đối với cảnh Luân Hồi khẳng định cũng am hiểu hơn rất nhiều.
Liễu Minh đối với Thanh Linh cũng hiểu rõ một phần, biết đối phương không thuộc loại thích dùng âm mưu tính toán người khác.
Điểm trọng yếu nhất ở chỗ thần thức Thanh Linh tựa hồ vô cùng tỉnh táo không hề bị cảnh Luân Hồi cấm chế ảnh hưởng tới.
Liễu Minh suy đoán có thể Thanh Linh nắm giữ loại biện pháp đối phó với cấm chế. Hắn nhất định phải có được.
Hiện tại tâm thần của hắn lúc nào cũng bị thứ ý nghĩ giết chóc điên cuồng
dằn vặt. Trong khoảng thời gian ngắn tới hắn có thể nhẫn nại, nhưng
khoảng thời gian sau nữa chỉ sợ hắn cũng bị thứ ý nghĩ đó làm cho lạc
lối.
“Vậy thì tốt rồi. Đã như vậy chúng ta…” Liễu Minh mới nói
nửa câu liền có một đạo ánh sáng màu vàng từ hẻm núi phía xa phóng tới.
Một luồng uy thế cực kỳ đáng sợ tựa như thủy triều đang tràn qua.
Hai người Liễu Minh tuy cách xa ngàn dặm cũng cảm thấy tâm thần dao động một hồi.
Liễu Minh biến sắc mặt. Luồng áp lực này chỉ có Vĩnh Sinh cảnh mới có thể
phát ra. Xem ra con rồng màu vàng kia đã thôn phệ kiếm tu Nhân tộc,
thành công đột phá lên Vĩnh Sinh cảnh.
“Xem ra tên Long tộc kia đã thành công tới Vĩnh Sinh cảnh.” Mắt Thanh Linh sáng lên, ngữ khí tựa hồ có chút châm chọc,
Nàng vừa dứt lời, bầu trời phía trên hẻm núi nhanh chóng hiện ra một mảng
mây đen. Tiếng sấm nổ vang từ bên trong mây đen truyền ra, mãnh liệt đến mức cách ngàn dặm vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Hai mắt Liễu
Minh sáng lên, biết rõ đây chẳng gì khác ngoài thiên kiếp khi đột phá
lên Vĩnh Sinh cảnh. So với Thông Huyền đại kiếp có vẻ khó khăn tăng lên
rất nhiều.
Từ trong mắt Liễu Minh bắn ra hai đạo ánh sáng tím kéo dài mấy thước . Tử Văn Ma Đồng triển khai tới cực hạn soi xét rõ ràng
tình huống xảy ra trong
hẻm núi.
Thanh Linh đứng một bên cũng thi triển một loại đồng thuật nào đó dò xét tình hình.
Đám mây đen xoay chuyển một hồi biến thành màu ngũ sắc luân phiên trộn vào nhau.
Một trận âm thanh đinh tai nhức óc khiến cho cả hồn phách chấn động. Đám
mây chuyển dần sang màu đỏ , đem cả bầu trời nhuộm ánh hồng. Thiên thạch bốc cháy từ trong đám mây bay ra thẳng xuống phía dưới oanh kích.
Vĩnh Sinh đại kiếp nạn sắp bắt đầu.
Liễu Minh tuy muốn tới gần hơn chút để quan sát, đại kiếp nạn Vĩnh Sinh có
thể giúp hắn tu luyện hoặc độ kiếp về sau dễ dàng hơn rất nhiều nhưng
nguy hiểm cũng rất lớn. Cuối cùng hắn vẫn quyết định ở lại không bay
qua.
Thanh Linh cũng không muốn bay qua, trong mắt hiện ra vẻ khác lạ.
Thiên thạch rơi xuống từ đám mây lên tới một canh giờ mới bắt đầu thay đổi
màu sắc thành màu vàng. Chỉ trong chốc lát vô số cục đá to lớn hiện ra
như mưa rơi xuống.
Ở cách xa như vậy nhưng hai người Liễu Minh
cũng có thể cảm nhận được chấn động rõ rệt, từ đó nhận ra xung kích ở
hẻm núi khủng khiếp thế nào.
Thời gian dần trôi qua, hẻm núi lần
lượt hứng chịu Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đại kiếp. Bất quá Long tộc kia
tựa hồ đã thoát một kiếp này.
Đám mây trên bầu trời dần tan ra,
một luồng ánh sáng trắng từ trên không buông xuống bao phủ vết thương
chồng chất trên cơ thể của Hoàng Kim Cự Long.
Ánh sáng màu trắng
khiến thân thể Hoàng Kim Cự Long nhanh chóng phục hồi như cũ. Ánh sáng
màu vàng bỗng phát ra, thân thể dần phát sinh biến hóa.
Vảy trên
người con rồng dần biến thành màu đỏ vàng pha chút xanh. Thân thể cũng
dần lớn hơn không ít, bắp thịt cuồn cuộn trên bụng dần tụ lại thành vuốt rồng mới dần dài ra.
Hống! Hống!
Hoàng Kim Cự Long phát ra từng tiếng rống vui vẻ. Thân thể to lớn giữa không trung bay lượn.
“Ngũ Trảo Kim Long.” Liễu Minh hít vào một hơi lạnh.
Huyết thống Hoàng Kim Cự Long vô cùng thuần khiết, vượt qua Vĩnh Sinh đại
kiếp liền hóa thành Ngũ Trảo Kim Long trong truyền thuyết.
Phải
biết Ngũ Trảo Kim Long trong Long tộc thời Thượng Cổ cũng rất hiếm hoi,
thuộc vào huyết thống cao quý nhất trong các loại thuần huyết Long tộc.
Liễu Minh thu lại vẻ mặt kinh sợ, mắt lại lộ ra chút hy vọng.
Hoàng Kim Cự Long hoàn thành độ kiếp Vĩnh Sinh cảnh. Nếu như Ma Thiên nói
không sai vậy Ma Chủ rất nhanh sẽ giáng lâm bắt lấy Ngũ Trảo Kim Long.
Với thực lực của tên Long Tộc tất nhiên không để yên bị bắt như thế nên
chắc chắn sẽ diễn ra một hồi chém giết.
Dù sao Ma Chủ cũng chỉ
đơn giản thuộc Thượng Cổ Ma tộc. Riêng thiên phú so với Ngũ Trảo Kim
Long không cách nào bằng được, vì vậy ai thắng cuối cùng vẫn khó nói
trước được.
Liễu Minh đang muốn muốn đem suy nghĩ của mình nói với Thanh Linh bỗng trên hẻm núi phát ra biến hóa.
Bầu trời trên hẻm núi dần tối đen như mực, mây đen cũng xuất hiện ngày càng nhiều che khuất cả một vùng rộng lớn. Một luồng uy áp từ trong mây đen
dần hiện ra.
Liễu Minh biến sắc, mảng mây đen hắn gặp lúc trước lần nữa tái hiện.
Chỉ có Ma Chủ mới mang uy thế như vậy!
Chỉ sợ Ma Chủ đã quan sát Hoàng Kim Cự Long kia ngay từ lúc ban đầu.
Trời đất đảo lộn, bóng người cao khoảng trăm trượng mang một thân áo đen từ
trong đám mây phía trên hẻm núi rơi xuống. Đứng lại ngay phía trước
Hoàng Kim Cự Long.
Liễu Minh biến sắc mặc nhìn chằm chằm vào Ma Chủ. Nhưng toàn thân áo đen che phủ khiến hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt.
“Hừ! Chờ ngươi đã lâu! Ta ngược lại muốn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh lại dám đem bổn hoàng giam cầm ở cảnh Luân Hồi!” Hoàng Kim Cự Long thấy Ma
Chủ hiện thân không lộ ra chút sợ hãi, trong miệng phát ra từng tiếng
long ngâm.
Long uy dần tản ra. Ngũ Trảo Kim Long phát ra thứ ánh
sáng màu vàng, đặc biệt ở năm cái móng vuốt nắm chặt năm khỏa long châu
tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng vô cùng chói mắt.
Ánh sáng vàng lóe lên, toàn bộ ngũ trảo như mặt trời phát ra thứ ánh sáng bắn về hướng Ma Chủ.
Một đạo ánh sáng màu vàng nóng bỏng khác từ trong miệng cũng nhanh chóng bắn ra.
Ngũ Trảo Kim Long đồng thời vung hai chân trước, xuất ra mấy đạo ánh sáng
hình bán nguyệt màu vàng bắn nhanh ra. Dễ dàng đem hư không xé rách,
hướng về phía Ma Chủ chộp tới.