“Từ nơi này trở vào, chính là khu vực trung ương của Luân Hồi Cảnh”. Sắc mặt Thanh Linh có chút ngưng trọng, chậm rãi nói.
“Đã vậy chúng ta tiến vào thôi.” Liễu Minh gật đầu.
“Khoan đã”, Thanh Linh nhìn vào chiếc la bàn màu xanh trong tay rồi ngăn cản Liễu Minh.
“Sao thế?” Hắn khẽ giật mình hỏi.
“Chúng ta đi đường hơi thuận lợi, so với dự tính của ta sớm nửa ngày nên hiện
giờ không thể tiến vào được.” Thanh Linh ngẩn đầu, điềm tĩnh nói.
“Ra vậy.” Liễu Minh gật đầu rồi nhìn quanh bốn phía tìm một chỗ trống ngồi xuống điều tức.
Trên đường tới đây hai người đã đi vòng vèo để né những kẻ khác, mặc dù
không có trở ngại gì lớn nhưng cũng khó tránh trải qua vài cuộc chiến,
lại phải phi hành liên tục không nghỉ, pháp lực tiêu hao nhiều nên hiện
giờ là thời cơ tốt để nghỉ ngơi.
Tiếp theo Thanh Linh sẽ ra tay
với Hồn Thiên Kính, có trời mới biết là sẽ gặp những nguy hiểm gì, tận
lực khôi phục lúc này là điều hết sức hợp lý.
Thanh Linh đứng nguyên bất động, thần sắc hờ hững như mặt hồ không gợn sóng, thật khó đoán nàng ta đang nghĩ gì.
Hơn nửa ngày sau, Liễu Minh mở mắt, đồng thời trong tai cũng nghe thấy một
thanh âm dễ thương nhưng lạnh như băng “ Đến lúc rồi, ngươi chuẩn bị
đi.”
Vừa nói xong Thanh Linh đã cầm la bàn trong tay phất ra một
đạo sáng màu xanh bao phủ lấy cả hai người, bay thẳng vào màn sáng đỏ
sậm.
Liễu Minh cảm thấy cảnh vật trước mắt biến đổi, một khắc sau hai người đã xuất hiện trong một thế giới u ám.
Không trung treo một vầng mặt trời mờ mờ, nhưng cảnh sắc ảm đạm không một tia sức sống, xung quanh tràn ngập tử khí như ngày tận thế.
Liễu Minh vừa đến đây đã cảm thấy tâm thần bị áp bách, rất khó chịu.
Hắn nhíu mày nhìn xung quanh, sắc mặt hơi đổi.
Cách hai người mấy chục dặm là một phiến núi lửa, dung nham dâng trào trăm
trượng, bụi khí che kín tầng không, nham thạch đỏ rực lan tới gần hai
người.
Mà ở bên cạnh núi lửa là một mảnh băng nguyên màu lam óng
ánh, trên trời tuyết bay lả tả, hàn phong gào thét. So với núi lửa giống như là hai thái cực đối lập nhau.
Loại cảnh tượng lẽ ra không nên xuất hiện cùng một chỗ này lại sờ sờ trước mặt hai người.
Không chỉ núi lửa, băng nguyên. Nơi xa xa còn có đầm lầy đen kịt tỏa ra độc
khí âm trầm, bên cạnh thì sa mạc hoang vu lốc xoáy ngút trời.
Thật cao trên không trung, ngoại trừ nhiều đám mây u ám ra thì thỉnh thoảng
xuất hiện một mảnh băng tinh cuồng phong màu lam, dài khoảng vạn dặm,
như Băng Tinh Cự Long tản ra hàn khí thấu xương. Hiển nhiên đó cũng là
một loại thiên tai đáng sợ.
Dường như mọi nơi ở thế giới trước
mắt này đều cực kỳ nguy hiểm, núi lửa phun trào, lốc xoáy gào thét, địa
chấn liên miên, không có lấy một chỗ bình yên.
“Thanh Linh tiền bối, nơi này là khu vực trung tâm sao?” Liễu Minh nén lại sự kinh ngạc trong lòng, quay sang hỏi Thanh Linh.
Hắn chưa dứt lời thì một cỗ lốc xoáy màu đen như cự long bất ngờ xuất hiện cuốn về phía hai người.
Lốc xoáy chưa đến thì gió mạnh đã ập tới ràn rạt, xem ra cũng không phải cơn lốc bình thường.
“Đây là Phệ Hồn Phong Trụ, mau tránh ra!” Dường như Thanh Linh cũng không bất ngờ với tình huống này, khẽ động thân vọt đi.
Liễu Minh cũng khẽ điểm chân theo sát nàng.
Sau một lúc hai người đã đứng trên một ngọn núi tuyết ở khu vực băng nguyên kia.
"Vừa rồi lời ngươi không sai, nơi này là khu vực trung tâm" Thanh Linh nói.
Liễu Minh chau mày định mở miệng nói gì thì băng nguyên dưới chân hai người
bỗng vỡ ra, một luồng khí lạnh màu lam tràn ra bao lấy hai người, trong
nháy mắt đã biến họ thành hai bức tượng băng.
Liễu Minh vội vận pháp lực đem khối băng chấn vỡ. Ánh sáng xanh trên người Thanh Linh cũng lóe lên, phá băng bay tới cạnh hắn.
Nơi này quả là Mạt Nhật Thế Giới (ngày tận thế). Liễu Minh nhìn khe hở băng nguyên nơi xa, khí lạnh màu xanh vừa ngừng phun thì khe hở cũng nhanh
chóng khép lại.
Kỳ thật danh tự nơi đây đúng là Mạt Nhật Thế
Giới, so với ngươi nghĩ không hẹn mà giống đó. Thiên địa nguyên khí ở
đây rất cuồn bạo, lại bị cấm chế của Luân Hồi Cảnh ảnh hưởng, dù là nhân vật Thông Huyền ở đây thì tâm trí cũng nhanh chóng bị ăn mòn. Tuy nhiên cũng chính do hoàn cảnh đặc thù này mà đây lại là nơi rất thích hợp để
lĩnh ngộ pháp tắc chi lực. Thanh Linh nhẹ nhàng nói.
Đối với những lời của Thanh Linh, Liễu Minh cũng sớm để ý tới rồi.
Sau khi tới đây ý niệm giết chóc trong lòng hắn đã tăng lên rất nhiều,
nhưng nhờ có bí thuật của Thanh Linh giúp hắn chặn lại phân nửa, cộng
với bản thân cố gắng khắc chế nên vẫn bảo trì được tâm tình bình thản.
Về phần lĩnh ngộ pháp tắc như Thanh Linh nói, vừa đến đây thì trong thức
hải của hắn phù văn pháp tắc ba màu đen, lam, vàng liền rung động nhảy
nhót không ngừng.
Nếu có thể hóa giải được cấm chế của Luân Hồi Cảnh thì đây quả thật là nơi tốt để tu luyện.
Hắn thầm nghĩ, sau khi đắc thủ Hồn Thiên Kính, đạt được Thiện Ác Lưỡng Cực Thuật thì hay là ở đây tu luyện một phen.
"Đi thôi, nơi này còn cách khá xa Mê Hồn Hạp Cốc." Thanh Linh nói xong liền hóa thành một đạo hắc quang bay đi.
Liễu Minh bất đắc dĩ ngừng lại suy nghĩ trong đầu, cũng vận pháp lực đuổi theo.
Nơi này tuy nguy hiểm nhưng đối với cường giả trong cấp Thông Huyền như hai người mà nói thì chỉ cần cẩn thận chút thì không vấn đề gì.
Có điều càng đi sâu vào khu vực trung tâm thì cảnh tượng tận thế lại càng nhiều
hơn.
Lúc này bọn họ bay trên không một phiến hải dương đen kịt, mặt nước cuồn
cuộn không theo quy tắc nào lại càng toát ra cảm giác nguy hiểm quỷ dị.
Liễu Minh nhận ra nước màu đen bên dưới, đó chính là Nhược Thủy, ẩn chứa
kịch độc có thể ăn mòn thân thể và thần thức, dù là Thiên Tượng cảnh gặp phải cũng cực kỳ nguy hiểm.
Ngoài ra trên không thỉnh thoảnh
cũng bay qua từng trận cuồng phong màu đen, dĩ nhiên cũng ẩn chứa một ít Nhược Thủy, Thanh Linh cũng thấy cố kị mà trốn tránh.
Phiến hải dương Nhược thủy này rất quái lạ, hai người họ vừa né cuồng phong vừa phi hành hơn một ngày mà cũng chưa bay ra ngoài.
Đột nhiên trước mặt hai người xuất hiện một hòn đảo mơ hồ. Tới gần hơn chút mới thấy đảo này diện tích khá lớn, trên đó sinh trưởng không ít thực
vật màu xanh.
Thần sắc Liễu Minh khiếp sợ, Nhược Thủy kịch độc vô cùng, vậy mà còn có một hòn đảo tồn tại ở đây, quả là không thể tưởng
tượng nổi.
Thanh Linh cũng kinh hãi không kém, bay chậm lại cùng Liễu Minh liếc nhau một cái.
Lúc hai người tới gần hòn đảo mười dặm mới phát hiện cả tòa đảo tản ra một
màu đen nhánh như kim loại, lạnh như băng, nhìn thôi cũng thấy thấu
xương.
"Đây là Huyền Ô Minh Thiết ! Có thể dùng để rèn luyện Động Thiên Pháp Bảo và Cực Phẩm Khôi Lỗi, khó trách không bị Nhược Thủy ăn
mòn !" Thanh Linh lộ vẻ mặt cuồng hỉ.
Nói xong nàng liền bay tới hòn đảo.
Bỗng lúc này, mặt nước gần hòn đảo xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, sau một tiếng vang trầm đục, một cột nước trăm trượng bắn ra mang theo khí tức
âm độc phóng tới Thanh Linh.
Mặt ngoài cột nước có phù văn đen kịt lượn lờ.
Thần sắc Thanh Linh đại biến, quát khẽ một tiếng tế ra một đạo sáng xanh,
bên trong là một pháp bảo lá cây màu xanh dạng khiên hình tròn, phù văn
chằng chịt lóe lên không ngớt. Dĩ nhiên là một kiện pháp bảo cấp bậc
cao.
Được pháp lực của Thanh Linh thúc dục, khiên tròn lóe lên lớn gấp trăm lần che trước người.
Oanh một tiếng nổ mạnh vang lên!
Cột nước màu đen đụng vào khiên tròn, một cỗ man lực xuyên thấu qua tấm
khiên chấn Thanh Linh bay ra xa hơn trăm trượng, tuy nhiên cột nước cũng ầm ầm tiêu tan.
Thanh Linh thúc dục pháp quyết đứng vững thân
hình, ánh sáng xanh trên người đại phóng lại tế ra một kiện pháp bảo
dạng khiên hình tam giác, lúc này mới nhìn tấm khiên tròn phía trước đầy vẻ tiếc nuối.
Chỉ thấy tấm khiên đã bị ăn mòn thành như một miệng hố cạn, linh quang tản ra cũng yếu bớt, hiển nhiên đã hao tổn không nhẹ.
Điều này cũng không hoàn toàn là do Nhược Thủy lợi hại tới mức lập tức có
thể ăn mòn pháp bảo, chỉ vì nàng vội vàng tế ra nên không thể phát huy
được toàn bộ uy năng của nó mà thôi.
"Không sao chứ?" Một bóng người hoa lên, Liễu Minh đã xuất hiện cạnh nàng.
"Không sao, nhất thời sơ xuất một chút thôi." Thanh Linh căm giận nói rồi phun ra một đạo sáng xanh thu pháp bảo khiên tròn vào cơ thể, ân cần ôn
dưỡng.
Cùng lúc đó một cỗ yêu khí đen như mực bên dưới vòng xoáy
từ từ hiện lên, trong đó rõ ràng là một đầu độc giác viên hầu toàn thân
ngăm đen cao chừng bảy tám trượng, trên người hơi nước nhàn nhạt bao
phủ, cầm trong tay một cây thiết bổng màu đen, đúng là do Huyền Minh Ô
Thiết luyện thành, tản ra hàn khí rậm rạp.
"Đây là Hắc Bối Thủy Viên! Cổ thú thủy hệ!” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên nói.
Thủy Viên màu đen này tất nhiên cũng là sinh linh bị nhốt trong Luân Hồi
Cảnh, khí tức không hề yếu hơn hai người, nó nhìn bọn họ với ánh mắt đầy hung quang khát máu.
Nó cũng không phải thuần chủng thượng cổ
Thủy Viên, trong cơ thể có huyết mạch kim thuộc tính hỗn tạp, Huyền Minh Đảo này bị nó độc chiếm, ngày thường nhờ vào kim hệ nguyên khí cường
đại ở đây mà tu luyện. Nhưng dường như thần trí của nó chưa mất đi hoàn
toàn nên có vẻ e ngại tu vi hai người Liễu Minh, không lập tức động thủ.