“Không ổn, mau cản hắn lại!”
Liễu Minh biến sắc, một tay vung lên, Hư Không Kiếm cùng Thanh Ma Nhận
đánh lên trước, hóa thành hơn mười đường kiếm ảnh đao mang, chém về phía huyết quang.
Sắc mặt Thanh Linh cũng đại biến, hai cánh tay khua liên tục, từng móng vuốt nhọn hoắt từ khắp nơi chộp tới huyết sắc độn quang.
Nhưng tốc độ của huyết quang kia cực nhanh lại linh hoạt dị thường, sau
vài lần lập lòe, đều khéo léo tránh thoát đao quang kiếm ảnh và vuốt
nhọn, lóe lên một cái rồi bay thẳng vào trong màn sáng trắng của Hồn
Thiên Kính.
Hư Không Kiếm cùng Thanh Ma Nhận đuổi theo như bóng với hình, chém lên trên màn sáng màu trắng.
Vang lên một tiếng ầm ầm thật lớn, màn sáng màu trắng vô cùng cứng rắn,
màn sáng chỉ hơi dập dềnh rồi đánh bay Hư Không Kiếm cùng Thanh Ma Nhận
ra ngoài.
Huyết sắc độn quang lóe lên, thân ảnh Kỳ Diệu hiện ra bên trong màn sáng màu trắng.
Lúc này thân thể của hắn lại tiều tụy thêm vài phần, chắc là hậu quả do vừa thi triển Huyết Độn Thuật.
Bóng người lóe lên ngoài màng sáng, Liễu Minh cùng Thanh Linh phi thân tới đứng phía trước.
Sắc mặt Thanh Linh trông khó coi, miệng hét lớn một tiếng, trên hai cánh tay phát ra kim quang chói mắt, bắn ra vô số kim sắc phù văn, hóa thành hai kim sắc cự trảo.
Một luồng uy áp khổng lồ tỏa ra từ kim sắc cự trảo, sắc mặt Thanh Linh
ngưng trọng, mắt nhìn thẳng kim sắc cự trảo không chớp, miệng tụng chú
ngữ.
Nhìn vẻ thận trọng của nàng ta, chắc chắn nàng thi triển ra thủ đoạn ẩn dấu kim sắc cự trảo có uy lực không thể khinh thường.
Liễu Minh đứng ở một bên mắt híp lại, hai tay chộp một cái trong không
trung, một chùm sáng màu lục chói mắt xuất hiện trong tay hắn, là một
chiếc roi màu lục, đúng là Tổn Ma Tiên.
Hắn vung một tay lên, pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn liên tục rót vào
Tổn Ma Tiên, từng vòng lục sắc phù văn hiện ra, khiến cho cả thân roi
nhấp nháy lục quang.
Nhưng ngay lúc này, tiếng tụng chú ngữ của Thanh Linh bỗng dừng lại,
nàng ngột vung lên, đôi kim sắc cự trảo lóe lên rồi biến mất, sau một
khắc bỗng chộp xuống màn sáng màu trắng.
Vang lên một tiếng nổ rung trời, cột sáng màu trắng run lên kịch liệt, lập tức trông như sẽ bị một trảo nghiền nát.
Trong cột sáng, sắc mặt Kỳ Diệu hơi đổi, vẻ lo lắng hiện trong mắt,
nhưng lại khôi phục bình tĩnh ngay, lão cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một
búng máu lên Hồn Thiên Kính.
Ánh sáng trắng trên thân Hồn Thiên Kính đột nhiên tỏa ra rực rỡ, một cỗ
khí lành mênh mông cuồn cuộn tuôn ra, hòa vào trong cột sáng chung
quanh, vầng sáng trên cột sáng màu trắng lập lòe một hồi, sau đó lập tức ổn định lại. Kỳ Diệu thấy vậy thì nhe răng cười, tay chỉ về phía Hồn
Thiên Kính. Hồn Thiên Kính bắn ra hai tia bạch quang óng ánh, chia ra
bắn về phía đôi kim sắc cự trảo của Thanh Linh. Kim sắc cự trảo nổi lên
âm thanh răng rắc, không ngờ lại bị đục một lỗ lớn. Thanh Linh biến sắc, đôi kim sắc cự trảo run rẩy một lúc, rồi vỡ tan.
Mặt nàng trắng bệnh, miệng hô lên một tiếng đau đớn, thanh quang trên
người nhấp nháy một hồi, thân thể thu nhỏ trở lại, biến thành hình hài
nữ đồng như lúc đầu.
"Hừ! Chỉ bằng vào bọn ngươi mà muốn đoạt Hồn Thiên Kính, đúng là si tâm
vọng tưởng!" Kỳ Diệu hừ lạnh một tiếng, nói ra với thanh âm khàn khàn.
Nói xong, gã không thèm để ý hai người, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh
Hồn Thiên Kính, phát ra một trùm hắc quang bao phủ Hồn Thiên Kính, hình
như bắt đầu luyện hóa.
Thanh Linh nghe vậy thì biến sắc, không kìm được mà liếc nhìn về phía Liễu Minh.
Nhưng vào lúc này, tay Liễu Minh dừng bấm pháp quyết, Tổn Ma Tiên bỗng
phát ra vạn đạo lục quang, trong khoảnh khắc cả đại điện như bị nhuộm
thành màu lục, vô số lục sắc phù văn liên tục hiện ra trên thân roi,
những âm thanh tựa như Phạn âm vang lên trong không trung.
Sau khi Liễu Minh tiến giai Thông Huyền, đặc biệt là thông qua chém giết Thông Huyền sinh linh lĩnh ngộ Mộc thuộc tính Pháp Tắc Chi Lực, uy lực
khi thúc dục Tổn Ma Tiên đã vượt xa những lần trước đây.
Thanh Linh cảm nhận được uy áp do Tổn Ma Tiên tỏa ra, sắc mặt hơi đổi,
nhịn không được lui về sau một bước. Vẻ kinh hãi trên mặt thu lại rất
nhanh, ánh mắt nhìn Liễu Minh hiện lên lộ một tia dị sắc, lại lập tức
biến mất vô tung.
Lúc này Kỳ Diệu trong màn hào quang cũng cảm nhận được tình huống bên
ngoài, lão đưa mắt nhìn sang thì biến sắc mặt nói: "Huyền Linh chi bảo!
Không thể nào!”
Liễu Minh không để ý đến phản ứng của Kỳ Diệu, lục quang hiện lên quanh
thân, đó là những lĩnh ngộ về Mộc thuộc tính Pháp Tắc Chi Lực mà hắn
đoạt được. Hắn vung tay lên, lục quang trên người lóe lên ngưng tụ thành một chùm lục sắc quang mang chui vào trong Tổn Ma Tiên.
Tổn Ma Tiên khẽ phát ra âm thanh vui thích, thân roi lại lần nữa tỏa mạnh ra lục sắc quang mang.
Ánh mắt Liễu Minh chăm chú, tay cầm chặt Tổn Ma Tiên vung lên, rồi đột
ngột vung lên, mộtchùm bóng roi quất lên màn sáng màu trắng như phong ba bão táp , lập tức vang lên liên tiếp những âm thanh trầm đục. Nơi bóng
roi quất xuống tản mát ra chấn động pháp tắc chi lực cường đại.
Dù màn hào quang màu trắng cứng rắn vô cùng, nhưng nơi bị bóng roi quất
trúng thì giống như giấy mỏng, bị đánh tan một cách đơn giản, hóa thành
từng điểm sáng. Nhưng mục tiêu Liễu Minh đánh tới không phải là màn sáng màu trắng mà là Kỳ Diệu đang ở bên trong.
Sau khi Tổn Ma Tiên đánh tan màn hào quang, không hề dừng lại chút nào,
một mảng lớn lục sắc bóng roi đánh xuống Kỳ Diệu như bạo vũ cuồng phong, phong tỏa mọi đường lui của lão.
Kỳ Diệu chỉ cảm thấy không khí chung quanh bị nén lại, một lực lượng
pháp tắc phong bế xung quanh, giống như giam cầm toàn bộ không gian xung quanh.
Nếu lão ở thời điểm đỉnh phong, tất nhiên có thể dùng lực lượng hỏa pháp tắc để đấu, nhưng lúc trước pháp lực bị mười lăm cấm ma hoàn hút, lại
bị tự bạo ở khoảng cách gần, pháp lực trong cơ thể đã tiêu hao qua nửa,
lại vô cùng hỗn loạn.
Nhưng lão đã sống qua vô số tuế nguyệt, tất nhiên sẽ không dễ dàng chịu
thua, mắt lão hiện lên vẻ dữ tợn, hai tay chộp lại rồi giơ lên. Lập tức
trên người lão bộc phát hào quang ba màu đen đỏ vàng, sau khi ba màu đan xen quấn lại với nhau, hóa thành một vòng sáng bảo hộ ba màu, quấn
quanh thân lão như một kén tằm, cũng nhanh chóng phình ra.
“Không ổn, lão ta muốn tự bạo!” Thanh Linh bỗng phát ra âm thanh hoảng sợ.
Một Thông Huyền đã tiếp cận Vĩnh Sinh cảnh, lại nắm giữ ba loại pháp tắc đến viên mãn mà tự bạo, đừng nói hai người ở
khoảng cách gần, chỉ sợ
phương viên trăm dặm đều hóa thành một mảnh đá vụn, không còn sót lại
thứ gì.
Nhưng Thanh Linh cũng tự nhủ là không có năng lực ngăn cản.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, xảy ra dị biến.
Kim quang lóe lên trên đỉnh đầu Kỳ Diệu, một chiếc chuông lục lạc màu
vàng lẳng lặng hiện ra, đúng là nhiếp tâm linh, rồi lắc nhẹ một cái.
Đaaa..ng!!
Một loạt âm thanh nhiếp hồn vang lên theo nhịp lắc của chiếc chuông lục
lạc, nhiếp tâm linh tỏa ra một vòng sóng âm màu vàng nhạt, xuyên qua
vòng bảo hộ ba màu truyền vào tai Kỳ Diệu. Khiến thần thức của lão ta
ngưng trệ, nhưng lại khôi phục ngay. Song, chỉ cần đôi chút gián đoạn
này cũng đủ khiến cho quá trình tự bạo liền một mạch của gã bị gián đoạn lại.
"Bành" Nổi lên một tiếng vang nhỏ.
Vòng bảo hộ ba màu ầm ầm tan vỡ khi lục sắc bóng roi quật xuống, ngay
sau đó đầu Kỳ Diệu cũng bị đập vụn như đập trứng gà, huyết nhục tung ra
cũng bị uy lực của Tổn Ma Tiên hóa thành bột phấn. Nguyên thần của lão
cũng không kịp bỏ chạy, cùng đầu của lão hóa thành hư vô. Thi thể không
đầu của Kỳ Diệu lắc lư trên không trung hai cái rồi rơi trên mặt đất.
Liễu Minh thấy cuối cùng thì Kỳ Diệu cũng chết đi, sắc mặt buông lỏng,
cánh tay khẽ lắc, Tổn Ma Tiên rồi nhiếp tâm linh bay trở về.
Mép lỗ hổng lớn trên màn hào quang màu trắng hiện ra vô số vết nứt, vết
nứt nhanh chóng lan ra, đồng loạt vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ màu
trắng.
Thân hình Liễu Minh hạ xuống mặt đất. Màn ác đấu liên tiếp trông như
phức tạp nhưng chỉ diễn ra trong hai ba hơi thở, những nguy hiểm trong
đó cũng chỉ có hắn mới hiểu rõ, pháp lực trong cơ thể hắn đã gần như cạn kiệt, mặt cũng lộ vẻ mệt mỏi vô cùng. Hắn phất tay thu hồi Tổn Ma Tiên, rồi lật tay lấy ra vài viên đan dược nuốt vào.
Ngay lúc này, không khí sau lưng hắn bỗng hiện lên những gợn sóng, một
trùm sáng bén nhọn vô thanh vô tức đâm tới bụng dưới của hắn.
Liễu Minh lộ vẻ kinh sợ, nhờ hắn đã trải qua vô số lần sinh tử mà có ứng biến nhanh như tốc độ ánh sáng, thân hình tránh sang bên cạnh mấy tấc.
Ngay sau đó, một lực bén nhọn đâm lên bụng hắn, máu tươi bắn ra. Hắn
xoay người nhanh như chớp, lướt ngang ra ngoài hơn mười trượng.
Tuy hắn tránh được vết thương trí mệnh, nhưng trên bụng vẫn bị một vết
thương dài, áo giáp do Sơn Hà Châu biến ảo thành lại giống như giấy
mỏng, bị phá vỡ một cách đơn giản, không thể ngăn cản ánh sáng sắc nhọn
kia chút nào.
May mà miệng vết thương thấp thoáng có ánh sáng trắng nhấp nháy liên
tục, Thiên Yêu tinh huyết kịp thời phát huy năng lực hồi phục, miệng vết thương khép lại nhanh chóng.
Hắn vẫn chưa kịp đứng vững, bỗng xoay người, một thân ảnh màu xanh đánh
nhanh đến như hình với bóng, kẻ đánh lén đúng là Thanh Linh.
Thanh Linh nắm kim sắc cự kiếm hư ảnh trong tay, có vẻ giống cự kiếm do
lão giả áo xám ngưng tụ thành, cự kiếm tản mát ra kim hệ pháp tắc rất
mạnh.
Ba ba ba!
Mặt Thanh Linh hiện lên vẻ tàn khốc, đâm liên tiếp mấy kiếm, góc độ đều
rất hiểm, hiên nhiên nàng ta muốn giết Liễu Minh nhân lúc hắn chưa khôi
phục pháp lực.
Thân hình Liễu Minh lui nhanh về sau, lật tay tế ra Tổn Ma Tiên một lần nữa.
“Keng” vang lên một tiếng trầm đục, Tổn Ma Tiên đập vào kim sắc kiếm
ảnh, hai màu vàng xanh đan vào nhau, nhất thời kiềm giữ lẫn nhau.
Pháp lực trong cơ thể Liễu Minh đã cạn kiệt, lục quang do Tổn Ma Tiên tán phát ra dần ảm đảm, bị kim sắc kiếm ảnh ép xuống.
"Thanh Linh tiền bối làm vậy là có ý gì? Nếu là vì Hồn Thiên Kính thì
tại hạ không có ý tranh đoạt, đã diệt trừ địch nhân, ngươi muốn lấy kính thì cứ tự nhiên.” Nội tâm hắn trầm xuống, mở miệng nói ra.
Thanh Linh cũng không trả lời, tay nàng ra run lên, kim sắc kiếm ảnh tỏa sáng hào quang, phát ra một tiếng vang lớn, đánh bay Liễu Minh cùng cây roi ra ngoài.
Kim quang lóe lên trên tay còn lại của nàng ta, một tấm kim sắc phù lục
xuất hiện trong lòng bàn tay, trên tấm phù có kim sắc phù văn vô cùng
chói mắt.
Ánh mắt Thanh Linh lộ tia tiếc nuối, nhưng một tay bóp lát tấm phù ngay lập tức.
Không trung vang lên một loạt âm thanh vù vù, một quang trận màu vàng
rực rỡ lăng không hiện ra, bao phủ phạm vi hơn mười trượng.
Bên trong quang trận, rõ ràng là hư ảnh một tòa cung điện cực lớn, một
tiếng nhạc giống như âm thanh của tự nhiên vang lên từ giữa trung tâm.
Lập tức thân hình Liễu Minh bị kim sắc cung điện hư ảnh bao phủ, thân
thể chợt xiết chặt, cả người bị giữ im một chỗ, không thể động đậy chút
nào.