Trong hư
không phụ cận Lang Gia Sơn Mạch, một trận không gian dao động nổi lên,
thân ảnh Liễu Minh bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đó.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn cây màu đỏ vô cùng lớn che trời kia*, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.
*Chả nhớ đoạn này có đúng không nữa phần trước đoạn này bỏ không đọc.Nếu mấy nàng Diệp Thiên Mi đã đi khỏi Man Hoang đại lục, vậy thì hắn cũng không cần phải tiếp tục ở đây nữa.
Sau một lát, một cột sáng màu trắng phóng thẳng lên cao, hư không nổi
lên sóng gió kịch liệt, nhưng chỉ sau một cái hô hấp, cột sáng màu trắng lập tức tiêu thất, hết thảy trở lại như cũ.
Hư không dao động tất nhiên khiến cho Huyết Đằng Tộc chú ý, mấy đạo độn quang từ các nơi Lang Gia Sơn Mạch bay tới.
Chỉ có điều là nơi đó đã sớm không còn một bóng người, giống như chẳng có điều gì xảy ra cả.
Mấy Đại Năng Huyết Đằng Tộc làm phép tra xét trong thoáng chốc, không
tìm được một chút manh mối nào, mấy người đưa mắt nhìn nhau.
Người làm ra một chút hỗn loạn nho nhỏ này bây giờ đã ở ngoài cách đó
không biết bao nhiêu ngàn dặm, việc này trở thành một cái bí ẩn nhỏ của
Huyết Đằng Tộc.
...
Một ngày hơn một tháng sau.
Trên không một chỗ giải đất bình nguyên ở Trung Thiên Đại Lục, vốn vạn
dặm trong hư không bầu trời quang đãng đột nhiên khí lưu kịch liệt quay
cuồng, giống như bị người ta dùng tay quấy đảo, Thiên Địa Nguyên Khí
chung quanh cũng theo đó bị khuấy động.
Ngay sau đó, trong hư không vỡ ra một khe hở, một đạo ánh sáng màu trắng từ bên trong bắn nhanh ra ngoài.
Một bóng người màu xanh từ trong cột sáng bay ra ngoài, thân hình hơi
lảo đảo một chút, thoạt nhìn có chút chật vật, người này tất nhiên chính là Liễu Minh.
Thân thể Liễu Minh đứng vững, ánh mắt nhìn một vòng xung quanh , trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Mặt đất trước mắt, không khí đều cho hắn một cảm giác quen thuộc từ sâu
trong bản tâm, không thể nghi ngờ gì nữa, nơi này chính là Trung Thiên
Đại Lục.
Lần này hắn thúc dục Vấn Thiên Thạch Phiến phá vỡ hư không thì có gặp
một chút ít phiền toái khi di chuyển, gặp phải một hồi không gian phong
bạo, may mắn là tu vi của hắn thâm hậu, lại có vài kiện Huyền Thiên Chi
Bảo hộ thể, vậy nên mới cứng rắn nhanh chóng trở lại đây.
Bên trong lộn xộn không phân biệt được phương hướng, một phen trắc trở, may mắn là vẫn về được tới Trung Thiên Đại Lục.
"Nơi này hình như là khu vực phụ cận Nam Hải..."
Trong mắt Liễu Minh nổi lên ánh sáng màu tím, nhìn lại xung quanh, miệng thì thào tự nói.
Không khí nơi này tràn ngập một cỗ sóng biển nhàn nhạt mùi tanh, hắn đã
từng ở vùng Nam Hải một thời gian không ngắn, đối với mùi vị nơi đây có
ấn tượng khá sâu.
Đột nhiên, hắn nhíu mày nhìn về một hướng, thân hình bỗng dưng hóa thành một đạo ánh sáng màu đen, bay thẳng về nơi đó.
Sau một lát, một tòa thành trì diện tích khá lớn xuất hiện ở phía trước.
Nhưng không để cho Liễu Minh kịp thấy rõ tình huống bên trong thành, sắc mặt hắn đã biến đổi.
Thành trì diện tích khá lớn này đã không có một bóng người, trong không
khí phảng phất một cỗ máu tanh nồng đậm, trái lại lại có hơn mười đầu
Minh Trùng rất lớn chạy khắp nơi trong thành, hiển nhiên là người bên
trong thành trì đã bị giết hết không còn một ai.
Liễu Minh chau mày, xem ra sau mấy trăm năm, Trung Thiên Đại Lục vẫn chưa vượt qua được đại kiếp nạn Minh Trùng.
Các nơi trong tòa thành đều có thể thấy được dấu vết bị sức mạnh phá
hỏng, thi thể không trọn vẹn có thể tùy ý trông thấy, chỗ nào cũng thấy
vết máu đã khô từ lâu. Xem ra tòa thành này bất ngờ bị Minh Trùng tiến
đánh là sự tình mấy ngày trước.
"Rống!"
Liễu Minh không ẩn tàng thân hình, rất nhanh chóng bị Minh Trùng phát hiện ra, gào thét ầm ầm bay lên trời đánh tới.
Sắc mặt Liễu Minh lạnh lùng, bấm tay liên tục, mười mấy đạo kiếm khí màu vàng nhanh chóng bắn ra.
Phần lớn Minh Trùng này chỉ có tu vi Hóa Tinh Kỳ, cao nhất cũng chỉ là
Chân Đan Cảnh, dưới tay Liễu Minh tất nhiên là không thể chống cự lại
được, dễ dàng bị xuyên thủng qua thân thể. Thi thể lại càng không thể
chịu đựng được uy lực của kiếm khí, trực tiếp bị nổ tan xác rơi đầy
xuống đất.
Liễu Minh không hề để ý tới đám Minh Trùng này, tâm niệm vừa động, tranh thủ tỏa ra thần thức, bao phủ toàn bộ thành trì phía dưới.
Sau một lát, hắn thu hồi thần thức, khẽ thở dài một cái.
Theo như hắn đoán thì cả tòa thành này đã không còn khí tức của vật sống nào cả, hiển nhiên không phải đã sớm chạy trốn, mà là đều bị Minh Trùng tàn sát giết sạch.
Liễu Minh chau mày. Trước khi rời khỏi Trung Thiên Đại Lục lúc trước,
dường như là Minh Trùng tàn bạo này còn chưa lan đến Nam Hải, xem ra
trong mấy trăm năm qua, Trung Thiên Đại Lục không những vẫn chưa vượt
qua được kiếp nạn Minh Trùng mà ngược lại phạm vi lan ra càng rộng hơn.
Thật không biết tình hình Tứ Đại Thái Tông của Trung Thiên Đại Lục lúc
này ra sao, mà Diệp Thiên Mi cùng Càn Như Bình lại trở về Trung Thiên
Đại Lục vào lúc này, không biết có gặp phải đại kiếp nạn Minh Trùng lan
tràn đến hay không.
Ngay lúc hắn đang tự hỏi thì Hóa Âm Hồ Lô bên hông chợt run lên.
Sắc mặt Liễu Minh hơi đổi, nhìn về phía Hóa Âm Hồ Lô, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.
Phía trên Hóa Âm Hồ Lô lúc này hiện ra một tầng ánh sáng màu đen mờ mờ,
thần thức Liễu Minh có thể cảm ứng được bên trong hồ lô cuồn cuộn khí
Thuần Âm, Hạt Nhi cùng Phi Nhi ngủ say bên trong lâu ngày, hiện tại có
dấu hiệu tỉnh lại.
Từ khi Hạt Nhi cùng Phi Nhi lâm vào ngủ say bên trong Luân Hồi Cảnh, đến nay cũng đã hơn năm trăm năm.
Nghĩ đến đây, Liễu Minh phất tay đánh ra một đạo ánh sáng màu đen, chìm vào bên trong Hóa Âm Hồ Lô.
Nhận được pháp lực của Liễu Minh tương trợ, ánh sáng màu đen phía trên
Hóa Âm Hồ Lô rực sáng, hai luồng ánh sáng một đen một xanh bắn nhanh ra, dừng ở bên cạnh Liễu Minh, hiện ra một con Cốt Hạt màu bạc cùng một
thân ảnh Phi Lâu tóc xanh.
Khí tức hai đầu linh sủng tản mát ra đều lớn hơn không ít so với trước kia, rõ ràng đều đã đạt đến Thiên Tượng cảnh đỉnh phong.
Liễu Minh đang nhíu mày lại lập tức trở nên thoải mái.
Bên trong Luân Hồi Cảnh, tuy rằng bọn Hạt Nhi một mực ngủ say trong Hóa
Âm Hồ Lô, nhưng một là ở nơi đó âm khí sung túc, hai là chúng nó cùng
Liễu Minh tâm thần tương liên, Liễu Minh đánh chết Ma Hồn sinh linh
trong Luân Hồi Cảnh thì có không ít tinh khí tản mát bị chúng nó hấp
thu, hẳn là bởi vì nguyên do này nên mới khiến cho tu vi chúng nó vô
tình tăng nhanh.
"Chủ nhân."
Tu vi Hạt Nhi cao thâm hơn một ít, rất nhanh thu liễm lại pháp lực đang
tỏa ra bốn phía, biến thành cô gái mặc áo lụa đen, đứng bên cạnh Liễu
Minh.
Phi Nhi cũng rất nhanh khống chế được ánh sáng màu xanh trên người, biến thành một đồng tử mặc áo lục.
"Chủ nhân, tu vi của ngươi..." Hạt Nhi nhìn thấy Liễu Minh, mắt lộ ra thần sắc kinh hãi.
Phi Nhi cũng cảm giác được biến hóa của tu vi Liễu Minh, trợn mắt há hốc mồm.
"Ha ha, trong lúc các ngươi hôn mê mấy trăm năm ở Luân Hồi Cảnh, ta đạy
được một ít cơ duyên, hiện giờ đã tiến giai Vĩnh Sinh." Liễu
Minh thản
nhiên nói.
Hạt Nhi cùng Phi Nhi nghe thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ
ra thần sắc hoảng sợ, nhưng rất nhanh vẻ mặt cả hai đã chuyển thành mừng rỡ.
Có một chủ nhân Vĩnh Sinh Cảnh, vậy tu luyện của hai đứa nó sau này căn bản là không phải lo lắng gì nữa.
"Chủ nhân, nơi này là chỗ nào. Hình như không phải là Vạn Ma Đại Lục?"
Hạt Nhi nhìn ra xung quanh mấy lượt, có chút nghi hoặc hỏi.
"Nơi này là Trung Thiên Đại Lục, bởi vì một chút nguyên do, nên khoảng
hơn hai trăm năm nữa ta bắt buộc phải phi thăng lên Thượng Giới. Hiện
tại ta phải về đây để giải quyết một số việc." Liễu Minh thản nhiên nói.
"Phi thăng?"
Hạt Nhi cùng Phi Nhi nghe thấy vậy, vẻ mặt hiện lên kinh ngạc.
"Việc này để lúc khác nhàn rỗi sẽ kể lại cho các ngươi, tóm lại là ta sẽ không bỏ các ngươi lại." Liễu Minh nói.
Dựa vào tin tức lấy được từ chỗ La Hầu, linh sủng của mình hẳn là có thể cùng mình phi thăng theo.
Nghe lời hắn nói, Hạt Nhi cùng Phi Nhi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Minh Trùng!"
Ánh mắt Phi Nhi nhìn xuống dưới mặt đất, thấy hơn mười tàn thi Minh Trùng bị Liễu Minh chém giết, không khỏi hét lớn.
"Chẳng lẽ nơi này vẫn chưa vượt qua đại kiếp nạn Minh Trùng?" Hạt Nhi nhìn Liễu Minh hỏi.
"Ta cũng vừa mới về đến nơi này, nhưng xem ra chắc hẳn là đúng như vậy.
Không cần biết thế nào, việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm hiểu rõ ràng tình huống hiện giờ nơi đây." ánh mắt Liễu Minh chợt lóe nói.
Hắn phất tay phát ra một cỗ ánh sáng màu đen, thu Hạt Nhi cùng Phi Nhi
vào Hóa Âm Hồ Lô, thân hình lập tức hóa thành một đạo ánh sáng màu đen,
bay thẳng về một phương hướng nào đó.
Lấy tốc độ bay của hắn hiện giờ, không đến nửa khắc đã bay được ra xa mấy nghìn dặm.
Khiến cho hắn kinh ngạc chính là, trong mấy nghìn dặm nơi này, thế nhưng lại không gặp được bất cứ bóng dáng người nào, chẳng những không có
thân ảnh tu sĩ, mà ngay cả người bình thường cũng biến mất không còn một ai.
Sắc mặt Liễu Minh có chút trở nên khó coi, chẳng lẽ kiếp nạn Minh Trùng của Trung Thiên Đại Lục lại đến mức như vậy.
Bên trong phi độn, sắc mặt Liễu Minh chợt động, ánh mắt nhìn về một phương hướng.
Bên ngoài hơn nghìn dặm, một trận dao động pháp lực mãnh liệt truyền
đến, hình như là có người đang tranh đấu ở đó, mà bộ dạng thanh thế
không nhỏ.
Liễu Minh đang lo không tìm thấy người, tâm niệm vừa động, độn quang chuyển hướng, bay thẳng về phía đó.
Sau một lát, Liễu Minh đã phát hiện ra ngọn nguồn pháp lực dao động từ
rất xa, ở một ngọn núi tú lệ mây bay lượn lờ cách đó hơn trăm dặm.
Xa xa nhìn lại, phía trên đỉnh núi này mơ hồ thấy được một mảnh kiến
trúc lầu các, ở giữa là một tòa bảo tháp cao hơn mười tầng, phát tán ra
từng trận ánh sáng màu vàng, bao phủ toàn bộ kiến trúc phía dưới vào bên trong. Là một sơn môn tông phái trang nghiêm có quy mô không nhỏ.
Sau khi đảo qua thần thức, hắn phát hiện tòa thành trì của phàm nhân gần nhất xung quanh ngọn núi, tụ tập đến hàng trăm Minh Trùng đang phát
động tấn công tòa thành.
Trên không thành trì, lúc này có hơn hai trăm nữ tử tụ tập, theo cách ăn mặc rõ ràng đều là nữ ni.
Đứng đầu đám nữ ni, là một người tóc xõa ngang vai, là một nữ tử xuất
trần thân mặc tăng bào màu xanh nhạt, tu vi là Thiên Tượng sơ kỳ.
Lơ lửng bên cạnh nàng này là bốn kiện Pháp Bảo phát ra ánh sáng vàng
rực, một cái mõ, một cái chày kim cương, một đài sen màu vàng, còn có
một chuỗi Phật Châu.
Xung quanh nữ ni Thiên Tượng là hơn mười nữ ni Chân Đan Cảnh, ngoài ra thì đều là Hóa Tinh Kỳ, Ngưng Dịch tròn một trăm người.
Bốn kiện Pháp Bảo phát tán ra từng trận ánh sáng vàng, kết hợp với quang mang phát ra từ trên người những nữ ni xung quanh, hợp thành một cái
trận pháp Phật Môn màu vàng, từng trận Phạn Âm, có chút huyền diệu, bảo
hộ chặt chẽ tòa thành trì vào trong.
Nhưng mà đám Minh Trùng xung quanh càng thêm lợi hại, chỉ là Minh Trùng
Thiên Tượng cảnh đã có đến ba con, Minh Trùng Chân Đan Cảnh cũng có vài
chục con, tuy rằng công kích có chút lộn xộn, nhưng lại vững vàng chiếm
thế thượng phong.
Từng chùm tia sáng mang độc dịch đổ ập lên phía trên pháp trận màu vàng, khiến cho pháp trận màu vàng ầm ầm rung động, chấn động mãi không thôi.
Nhưng mà trận pháp Phật Môn được ca tụng bởi vì cứng cỏi phòng ngự, hơn
hai trăm vị nữ ni miệng niệm Kinh Phật, một quả cầu phù văn Phạn Văn bay vào bên trong gia cố cho pháp trận.
Còn nữ ni Thiên Tượng kia miệng cũng lẩm bẩm, hai tay không ngừng kết
xuất pháp ấn huyền ảo, bốn kiện Pháp Bảo màu vàng bên cạnh từ từ chuyển
động, từ giữa bắn ra bốn đạo dây xích ánh sáng màu vàng kim, kết nối với bức tường ánh sáng xunh quanh.
Tuy rằng Minh Trùng phát động thế công cực kỳ mãnh liệt, nhưng trong chốc lát hẳn là không thể công phá được pháp trận màu vàng.
Liễu Minh tăng tốc độ tiến tới, đồng thời thần thức đảo qua trên người
nữ Thiên Tượng cảnh kia, trên mặt hiện lên một tia thần sắc ngoài ý
muốn.
Dung mạo nữ ni Thiên Tượng kia thoạt nhìn lại có chút ít bộ dạng quen thuộc.